• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Ý không hiểu sao điện thoại anh lại không kết nối được với camera.

Cô tự mở app xem camera giám sát, thấy có hai thiết bị được chia sẻ, trên đó còn ghi rõ dòng điện thoại của cô và Chu Chi Việt.

Hứa Ý thử xem, kết nối vẫn bình thường mà.

Cô chuyển sang Wechat, định nhắn tin bảo anh thử kết nối lại thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại chuyển về app camera, dùng điều khiển từ xa di chuyển camera đến gần chỗ mình.

Hứa Ý nhìn mặt của mình đờ ra trên màn hình.

Mặt cô nhỏ nhắn, nhưng vẫn hơi tròn. Chụp từ góc thấp lên trên thế này đúng là góc chết, hơn nữa cô lại vừa tẩy trang xong, trông cứ như cái bánh bao mọc thêm mắt mũi.

Hứa Ý do dự một chút, quyết định gọi video cho anh.

Cô nhắn tin hỏi: [Bây giờ được không?]

Chu Chi Việt: [Được.]

Hứa Ý gọi video, nhanh chóng chuyển sang camera sau.

Bên kia rất nhanh đã bắt máy.

Trong màn hình là bối cảnh khách sạn, Chu Chi Việt hình như đang ngồi trên ghế sofa hoặc bàn, trước mặt là một chiếc giường lớn và cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, cảnh đêm bên ngoài rất đẹp, đèn đuốc sáng trưng.

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Em đang ở phòng khách à?"

Hứa Ý: "Vâng."

Không nhìn thấy mặt Chu Chi Việt trong video, chỉ nghe thấy giọng nói của anh.

Nghe có vẻ giọng anh đã bình thường trở lại, không còn ho hay nghẹt mũi nữa.

Chu Chi Việt lại hỏi: "Đang làm gì vậy?"

Hứa Ý thuận miệng đáp: "Em vừa về một lúc, ăn cơm hộp xong, đang xem tivi."

Chu Chi Việt: "Anh cũng vừa về khách sạn."

Hứa Ý bỗng nhiên cảm thấy không quen với kiểu trò chuyện này, nhất là khi đang gọi video.

Khiến cô nhớ đến hồi đại học, mỗi năm đến kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, hai người đều phải trải qua "yêu xa". Lúc đó, hầu như tối nào họ cũng gọi video, mở đầu cuộc trò chuyện cũng là những câu hỏi han nhàm chán như thế này.

Sau đó cũng không nhất thiết phải nói chuyện gì quan trọng, đôi khi chỉ cần mở video, mỗi người làm việc của mình, nghĩ đến gì thì nói nấy.

Không khí im lặng một lúc, Hứa Ý nói: "À đúng rồi, không phải anh muốn xem mèo sao?"

Chu Chi Việt: "À ừ, nó đâu?"

Hứa Ý đứng dậy, đi đến gần ban công, hướng camera về phía Caesar.

Lúc này Caesar đang ngủ say sưa, Hứa Ý chọc chọc vào chân nó, nó quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt như đang nói "Đừng có làm phiền bố mày".

Chu Chi Việt: "Anh thấy rồi, để nó ngủ đi."

Hứa Ý "ừm" một tiếng, quay lại ghế sofa ngồi xuống.

Đang phân vân có nên cúp máy không thì màn hình bên Chu Chi Việt di chuyển.

Cô nhìn thấy một chiếc bàn tròn trong khách sạn, trên bàn có một hộp thuốc cảm dạng bột, bên cạnh còn có ấm đun nước và cốc thủy tinh, nhìn không giống đồ dùng của khách sạn.

Chu Chi Việt chắc là đã dùng gì đó để cố định điện thoại, anh đổ một gói thuốc vào cốc, sau đó dùng nước sôi pha, rồi thêm một ít nước lọc vào.

Sau đó, anh chuyển sang camera trước.

Nhưng do góc quay, Hứa Ý không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt anh, chỉ nhìn thấy phần dưới mũi, cổ và gần cổ áo sơ mi.

Chu Chi Việt bưng cốc nước lên, đưa đến gần môi.

Yết hầu chuyển động theo nhịp nuốt, trông có vẻ quyến rũ lạ thường.

Uống hết cốc nước, anh đặt cốc xuống, lấy khăn giấy lau nước dính trên khóe môi.

Hứa Ý khó hiểu hỏi: "Anh vẫn chưa khỏi cảm à?"

Chu Chi Việt chuyển về camera sau, im lặng vài giây, giọng nói trầm thấp: "... Hôm qua đã khỏi rồi."

Hứa Ý ngẩn người một lúc, rồi chợt hiểu ra, cô bật cười.

Giọng cô xen lẫn tiếng cười: "Không phải anh cố tình uống cho em xem đấy chứ?"

Bên kia im lặng.

Hứa Ý cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cơn giận mấy hôm trước tan biến, cô khẽ cười: "Chu Chi Việt."

"Hửm?"

"Bây giờ anh trẻ con thật đấy."

"..."

Hứa Ý mím môi, cố nhịn cười: "Anh đừng uống nữa, không ốm mà uống thuốc không tốt cho sức khỏe đâu."

Giọng Chu Chi Việt cũng nhẹ nhàng hơn: "Ừ, vậy anh không uống nữa."

Màn hình video của cả hai cùng chìm vào im lặng, nhưng không ai cúp máy.

Im lặng gần nửa phút, Hứa Ý cắn môi, ngập ngừng hỏi: "Hình như... anh rất để ý em có giận anh không?"

Vừa nói xong, cô vội vàng thu hồi tin nhắn: "À ừm... Anh cứ làm việc của anh đi, em tiếp tục xem tivi đây."

Camera bên Chu Chi Việt đã chuyển sang camera sau, anh không trả lời ngay.

Bốn, năm giây trôi qua, màn hình vẫn im lặng như vậy.

Không nghe thấy giọng anh, cũng chẳng thấy được biểu cảm trên mặt anh, Hứa Ý chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, bứt rứt khó chịu như có hàng trăm con kiến đang bò trong tim.

Câu hỏi vừa rồi của cô, có phải hơi "ảo tưởng" quá rồi không?

Cuối cùng, giọng nói quen thuộc vang lên từ loa điện thoại, nhưng rất nhỏ, nhẹ như gió thoảng.

"Đúng là rất để ý."

Chu Chi Việt ho khan một tiếng, giọng điệu hơi mất tự nhiên: "Em cứ xem tivi đi. Chắc là.. cuối tuần anh sẽ về."

Lúc này đầu óc Hứa Ý đã ngừng hoạt động, cô cứng đờ đáp: "Vâng, vậy em cúp máy trước nhé."

Cúp máy xong, cô đứng dậy, đi quanh phòng khách năm, sáu vòng, rồi lại ngồi xuống ghế sofa, hít sâu ba lần.

Vừa nãy anh nói là anh rất để ý cô có giận hay không à?

Với những gì cô biết, Chu Chi Việt vốn là người chẳng màng đến cảm xúc của người dưng. Vậy mà bây giờ, anh lại để ý đến việc cô có giận hay không. Liệu có phải, trong lòng anh, cô vẫn là một sự tồn tại đặc biệt?

Hứa Ý bật tivi, màn hình đang chiếu một chương trình tạp kỹ, tiếng cười rộn rã vang lên nhưng cô chẳng thể tập trung, cũng chẳng hiểu họ đang cười cái gì.

Ngồi xem tivi đến gần 12 giờ, cô vẫn không thấy buồn ngủ.

Thêm một tiếng trôi qua, Hứa Ý nhìn đồng hồ điện tử bên cạnh tivi nhảy từ 00:59 sang 1:00. Ba, bốn tập của chương trình đã chiếu xong, cô đứng dậy tắt tivi.

Thôi, có gì mà phải nghĩ ngợi chứ.

Chỉ là nói để ý cô có giận hay không thôi mà, cô cần gì phải suy diễn nhiều như vậy.

Điều Hứa Ý không ngờ tới là, hai ngày tiếp theo, mặc dù không gặp mặt Chu Chi Việt, nhưng ngày nào cô cũng nhận được vài tin nhắn của anh.

Thỉnh thoảng lại nhắn tin nhầm cho cô, khi thì hỏi cô thích bánh ngọt vị gì, lại còn dặn cô mỗi tối phải quay video Caesar cho anh xem nữa chứ.

Hứa Ý thấy khung chat của Chu Chi Việt luôn nằm ở đầu danh sách chat, cô cảm thấy tần suất liên lạc của hai người hình như hơi nhiều.

Nhưng xem lại lịch sử trò chuyện thì lại không thấy có gì bất thường.

Chiều thứ Sáu tan làm, Hứa Ý vừa về đến nhà, thay quần áo, ngồi xuống giường thì Hứa Tư Nguyệt gọi điện thoại đến.

"Chị, sinh nhật chị là thứ Ba tuần sau, chiều hôm đó em không có tiết, em đến đón sinh nhật cùng chị nhé!"

Hứa Ý: "Hả... Thứ Ba tuần sau à? Sinh nhật chị?"

Dạo này bận công việc, lại thêm nhiều chuyện linh tinh nên cô hoàn toàn quên mất sinh nhật của mình.

Hứa Tư Nguyệt: "Vâng ạ, tuy chị lớn tuổi rồi nhưng vẫn phải đón sinh nhật chứ."

"..."

Hứa Ý bực bội nói: "Ai lớn tuổi? Không thể chỉ nhìn vào tuổi thật của người ta được. Mấy hôm trước chị đến Đại học Khoa học & Công nghệ Bắc Dương, còn có người gọi chị là em gái khóa dưới đấy. Tâm sinh tướng, chứng tỏ tâm hồn và ngoại hình của chị vẫn còn rất trẻ trung."

Hứa Tư Nguyệt cười: "Được rồi được rồi, em gái khóa dưới, vậy em đến đón sinh nhật 17 tuổi cùng chị gái nhé."

"Thế còn nghe được." Hứa Ý suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng thứ Ba chị phải đi làm, sớm nhất cũng phải năm, sáu giờ chiều mới tan làm, chúng ta ăn tối đi, em xem muốn ăn ở nhà hàng nào."

Hứa Tư Nguyệt: "Em đến nhà chị được không? Nhà hàng nào ngon cũng phải xếp hàng, trời lạnh thế này, rét cóng người mất. Bọn mình có thể gọi pizza và trà sữa về nhà ăn, hơn nữa, em cũng muốn gặp lại bé mèo dễ thương hôm trước."

Hứa Ý: "Thứ Ba tuần sau à... Cũng được, nhưng mà bạn cùng phòng của chị có thể cũng ở nhà."

Hứa Tư Nguyệt: "Ở nhà thì ở nhà thôi, dù sao em cũng dạn dĩ lắm, chị hỏi anh ấy xem có phiền không nhé."

Hứa Ý nói: "Được, vậy chị hỏi anh ấy."

Hứa Tư Nguyệt: "À đúng rồi, ở nhà ăn số ba của trường mới có một quầy bán bánh ngọt, vừa rẻ vừa ngon, ngày nào cũng xếp hàng dài. Để em mua cho chị một hộp bánh tart phô mai socola nhé."

Hứa Ý chớp mắt, cố gắng kiềm chế: "Mua ít thôi, béo lắm đấy."

Hứa Tư Nguyệt cười: "Loại đó chỉ bán nguyên hộp thôi, không sao đâu, ăn không hết thì chia cho bạn cùng phòng của chị, coi như là tăng tiến tình cảm bạn bè."

Hứa Ý: "... Ừ."

Cúp máy, cô nhắn tin cho Chu Chi Việt: [Thứ Ba tuần sau em gái em muốn đến nhà chơi, được không anh?]

Chờ nửa tiếng cũng không thấy anh trả lời.

Cô tiện tay lướt lên, xem lại lịch sử trò chuyện của hai người mấy hôm trước.

Hứa Ý ngồi trên giường, mí mắt bắt đầu díp lại, không biết từ lúc nào, điện thoại rơi sang một bên, cô ngủ thiếp đi.

Mấy hôm trước cô uống thuốc ngủ, ngủ không ngon giấc, nửa đêm hay bị hồi hộp.

Lần này cũng vậy, vừa mới nhắm mắt lại đã gặp ác mộng, lại còn bị "bóng đè".

Trong mơ là cảnh Chu Chi Việt nhận được tin nhắn cuối cùng của cô, cô chưa từng thấy cảnh đó, nhưng có lẽ cô đã từng tưởng tượng ra.

Trên màn hình điện thoại anh, chỉ có một câu ngắn ngủi của cô: [Em thật sự xin lỗi, chúng ta chia tay đi. Em đã về Tô Thành rồi, chúc anh mọi điều tốt đẹp nhất.]

Chu Chi Việt hình như đã gõ chữ gì đó trên điện thoại, nhưng tin nhắn không gửi đi được.

Bên cạnh khung chat màu xanh lá cây là một dấu chấm than màu đỏ chói mắt, báo hiệu rằng hai người không còn là bạn bè nữa.

Anh gọi điện thoại cho cô, nhưng chỉ nghe thấy tiếng tút tút.

Cho đến khi kết thúc trận đấu, Chu Chi Việt trở về Bắc Dương, đi thẳng đến căn hộ đối diện trường học.

Mở cửa ra, anh thấy tất cả những món đồ của cô đều biến mất, chỉ còn lại những món quà hai người tặng nhau và đồ dùng chung.

Như thể cô đã rời đi, nhưng lại để lại tất cả kỷ niệm cho anh.

Chu Chi Việt nhìn quanh một lượt, lặng lẽ xoay người ra ngoài, gọi điện thoại ở hành lang.

Không lâu sau, nhân viên công ty chuyển nhà lên lầu, nhét tất cả đồ đạc của cô, cả những món đồ chung của hai người vào một túi rác lớn màu đen, sau đó mang xuống lầu, ném thẳng vào thùng rác bẩn thỉu.

Hứa Ý đứng nhìn từ đầu đến cuối với tư cách là người ngoài cuộc.

Cô không thể cử động, cũng không thể lên tiếng, cơ thể như bị thứ gì đó đè nặng, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Miệng túi rác không được buộc chặt, cốc nước, đồ ngủ, thú bông, khăn tắm, nến thơm, đồ trang trí rơi ra khỏi túi, rơi xuống đáy thùng rác, liên tục phát ra tiếng vỡ vụn chói tai.

Mỗi lần nghe thấy một tiếng động, Hứa Ý lại cảm thấy như trái tim mình cũng vỡ ra một mảnh, sống mũi cay cay, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Không biết đã qua bao lâu, cô nhìn thấy Chu Chi Việt xuống lầu, đi thẳng về một hướng khác, cách xa cô.

Hứa Ý dồn hết sức gọi anh quay lại, nhưng anh dường như chẳng nghe thấy, cứ thế bước đi không ngoảnh đầu, rồi biến mất sau khúc quanh phía xa.

"Chu Chi Việt"

......

Hứa Ý giật mình tỉnh giấc, mắt vẫn còn cay xè, trên mặt và gối ướt đẫm nước mắt.

Cô từ từ mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường.

Chu Chi Việt mặc áo vest và quần tây đen, cổ áo sơ mi mở hai cúc, đang đứng bên giường, cúi đầu nhìn cô.

Anh khẽ mở miệng, giọng nói dịu dàng hơn mọi khi: "Em mơ thấy gì vậy? Gọi mãi không tỉnh, còn luôn miệng gọi tên anh."

Hứa Ý nhìn thấy khuôn mặt anh, giật mình, sau khi hoàn hồn, cô lại bật khóc, khóc còn đau lòng hơn lúc nãy.

Chu Chi Việt nhất thời luống cuống, lấy một gói khăn giấy trên tủ đầu giường đưa cho cô.

Hứa Ý chống tay ngồi dậy, lấy mấy tờ khăn giấy lau nước mắt.

Cô hít hít mũi, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, không hiểu sao lại càng thấy tủi thân.

Chu Chi Việt dịu dàng dỗ dành: "Đừng khóc nữa, chỉ là mơ thôi mà, không phải giờ đã tỉnh rồi sao."

Tâm trạng Hứa Ý vẫn chưa bình tĩnh lại, một lúc sau, cô mới nghẹn ngào hỏi: "Anh về lúc nào vậy?"

Chu Chi Việt nhìn cô: "Anh vừa về, mở cửa đã nghe thấy tiếng em gọi."

Hứa Ý ngạc nhiên, lại hỏi: "Vừa nãy… anh nghe thấy em gọi tên anh sao?"

Chu Chi Việt: "Ừ, nghe thấy cả qua cửa. Anh còn tưởng em gọi anh có việc."

Hứa Ý ngồi ngây ra đó, mắt đỏ hoe như chú thỏ nhỏ, nước mắt lưng tròng, long lanh dưới ánh đèn, đôi lông mày nhỏ nhíu chặt, trông vô cùng đáng thương.

Tim Chu Chi Việt thắt lại, anh khẽ hỏi: "Em mơ thấy anh nên mới khóc à?"

Hứa Ý vừa lau nước mắt vừa gật đầu: "Cũng gần như vậy…"

Chu Chi Việt do dự đưa tay lên, đặt lên đầu cô, rồi nhẹ nhàng xoa xoa.

Một lúc sau, giọng anh trầm thấp, chậm rãi nói: "Nên mới nói, giấc mơ đều là giả. Anh có từng làm em khóc bao giờ chưa?"

Editor: Mắm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK