"Anh Bi? Đã tới lâu chưa?"
Bi nghe có ngừi kêu tên mình thì ngẩng đầu lên, nhận ra đó chính là Joe, anh có hơi thất vọng 1 chút vì tại sao tới bây giờ mà vẫn chưa thấy Kyo.
"Là em àh? Sao em lại ở đây tình cờ như vậy."
Joe lắc đầu "Kô phải đâu, Kyo kêu em tới đây 1 mình, nói là hẹn em ra ăn tối nhưng kô biết sao kô thấy Kyo đâu cả."
Đúng lúc đó, điện thoại của Joe reo vang "Nè, chị hẹn tôi ra mà sao vẫn chưa thấy chị là thế nào?"
Đầu dây bên kia là tiếng của Kyo với giọng hối lỗi "Chị thông cảm dùm, đột nhiên tôi có chuyện gấp kô tới đuợc. Àh phải rồi, chị có thấy Bi ở đó hay kô? Hay là 2 ngừi ăn tối chung với nhau đi, dù sao cũng lỡ tới rồi kô lẽ đi về kô hay sao?"
Joe cằn nhằn "Thiệt tình, hẹn xong rồi lại bỏ hẹn hả? Đành chịu thôi, sáng mai tôi sẽ thanh toán với chị đó."
Bi nhận được tin nhắn của Kyo nói là kô thể tới được, chẳng lẽ anh lại ra về hay sao, dù gì cũng đã gặp Joe rồi nên đành miễn cưỡng ngồi ở lại.
Thế là buổi tối lãng mạng mà anh mơ uớc đã kô thể trở thành hiện thực được rồi.
"Có phải anh hơi thất vọng vì Kyo kô tới đây được hay kô?" Joe dè dặt hỏi. "Em thấy như là anh kô được vui thì phải."
Bi cuời gượng "Làm gì có chứ? Chỉ là hơi đáng tiếc mà thôi."
Joe cười ranh mãnh "Anh và Kyo là bạn thân từ lúc nhỏ chắc là 2 ngừi có nhiều kỷ niệm với nhau lắm hả?"
Nghe nhắc tới Kyo, Bi liền tươi cười trở lại "Phải đó, lúc trước cô ấy thích qua nhà của anh để hái hoa cúc vàng lắm, đó là loại hoa mà Kyo thích nhất đó. Mỗi lần nhìn thấy hoa cúc là cho dù có chuyện buồn gì cô ấy cũng sẽ quên hết và nở 1 nụ cười thật tươi trên môi."
Joe châm chọc "Nói tới Kyo thì anh đã lập tức có lại tinh thần rồi. Hmmm. cũng lạ thiệt há."
Đang say sưa hồi tưởng lại thời thơ ấu nhưng nghe Joe nói vậy khiến Bi hoảng hốt sợ cô đã nhìn rõ tâm tư của mình cho nên vội vàng che đậy "Àh kô.. chỉ là cảm thấy lúc nhỏ vui vẻ hơn bây giờ mà thôi."
Bỗng điện thoại của Joe reo vang, nhìn thấy trên đt là tên của Kyo
"Chuyện gì nữa đây, đã thay đổi ý định muốn tới đây àh?"
Kyo cười hì hì "Kô có, chỉ là muốn hỏi chị cảm thấy Bi như thế nào, có phải là 1 ngừi đàn ông tốt hay kô?"
"Hỏi nhiều quá làm gì?" Joe thắc mắc "Mà nè kô phải chị nói là đang bận àh, sao lại có thời gian rảnh rỗi để gọi cho tôi chỉ để hỏi những câu như vậy thôi sao?"
Kô thấy Joe trả lời nên Kyo típ tục hỏi "Mau nói đi, Bi có phải là mẫu ngừi đàn ông mà chị thích kô?"
Tới lúc này thì Joe đã hiểu ra ý định của ngừi bạn thân này rồi, nhưng cô làm như kô biết "Anh ấy thật là 1 ngừi tốt."
Nghe thế thì Kyo vui lắm "Vậy thì chúc 2 ngừi 1 buổi tối vui vẻ, ngày mai nhớ kể cho tôi nghe chi tiết đó nha."
"Là Kyo đó àh? Cô ấy nói gì với em vậy?" Bi cầm ly nước uống 1 hơi.
Joe vừa cất điện thoại vào bóp vừa trả lời "Àh kô, Kyo muốn làm mai cho 2 chúng ta đó mà."
Bi làm rơi cả cái ly xuống bàn, anh trợn to mắt hỏi "Cái gì? Làm mai? Joe àh, em đúng là 1 ngừi con gái tốt nhưng mà anh.. anh.."
Joe thấy Bi ấp úng như vậy thật tội nghiệp cô mỉm cười "Anh kô cần lo, em chỉ coi anh là bạn mà thôi, hơn nữa trái tim của em đã dành cho 1 ngừi rồi kô còn chỗ cho ngừi khác nữa đâu."
Bi thở phào nhẹ nhõm "Vậy thì tốt, thiệt tình kô biết Kyo nghĩ sao mà lại làm mai cho chúng ta nữa. Anh.. anh đã thích ngừi khác rồi mà cô ấy lại...."
Joe tủm tỉm cười "Em biết, kô những vậy em còn biết ngừi mà anh thích là ai nữa."
Tối hôm đó mặc dù kô thể có 1 bữa ăn lãng mạn với Kyo nhưng Bi vẫn kô nản lòng, anh quyết định lần sau nhất định phải hẹn cho bằng được Kyo.