Mục lục
Chiến Long Quân Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 28 Trong một căn phòng nhỏ nằm bên cạnh biệt thự rộng lớn của nhà họ Tô.

Nơi đây chính là căn phòng mà Tô Thanh Trúc và Dâu Tây ở lúc trước.

Khi bước vào căn phòng này, Vũ Hoàng Minh triệt để ngộ ra trước đây anh trách nhâm Tô Thanh Trúc.

Trong căn phòng nhỏ không có bất cứ vật trang trí xa hoa nào, đến cả một món đồ giá trị cũng thấy.

Một cái bàn, mấy cái ghế, TV cũng chẳng có.

Sát tương kê độc một chiếc giường đơn, một tấm chăn đơn mỏng tanh, một cái gối cũ bạc cả màu.

Điểm vớt vát duy nhất khiến nơi này không thành nhà hoang là vì nó sạch sẽ.

“Thanh Trúc, trước đây em luôn phải ở nơi này sao?”

Nắm đấm của Vũ Hoàng Minh siết chặt.

Trước khi trở thành phòng của Tô Thanh Trúc thì căn phòng này chắc chắn là nhà kho.

Tô Thanh Trúc vẫn im lặng không lên tiếng, nhưng Dâu Tây lại mau mồm đáp: “Vâng ạ, trước kia, đây là phòng riêng của con với mẹ”

Nghe được câu xác nhận của Dâu Tây, sắc mặt Vũ Hoàng Minh càng trở nên khó coi.

Anh phải hít thở sâu, khó khăn áp chế lại cơn giận điên cuồng trong lòng.

Tô Thanh Trúc để ý thấy sắc mặt trở nên khó coi của anh thì tiến đến, khẽ kéo tay áo anh và nói: “Không sao đâu, em quen rồi”

“Đi thôi, chúng ta về nhà”

“Anh không thể đê em ở nơi này”

Anh lôi cánh tay Tô Thanh Trúc, muốn kéo cô rời khỏi căn phòng.

Tô Thanh Trúc cũng không phản đối, hốc mắt ầng ậc nước, tựa như có thể tuôn trào bất cứ lúc nào.

Trong lòng cô cũng cảm thấy rất tủi thân, rất chua xót, một mình cô nuôi lớn Dâu Tây trong hoàn cảnh khốn khó như vậy.

Mỗi ngày sinh hoạt tựa như một cuộc chiến, vật lộn với đời.

Đặc biệt khi Dâu Tây sơ sinh cân nhiêu dưỡng chất, đó là thời điểm cô khốn đốn nhất, cũng là thời điểm khỏi cực nhất.

Khi đó cô mong ngóng nãi Vũ Hoàng Minh có thể trở về.

Hiện tại, anh cuối cùng cũng trở lại.

Khi ba người bắt xe trở lại biệt thự của Vũ Hoàng Minh, Tô Thanh Trúc mới mở miệng: “Minh, nơi này dù sao cũng không phải là nhà chúng ta, nếu chúng ta ở mãi đây có thể khiến bạn anh khó chịu, hay chúng ta cứ trở vê đi: Mặc dù cô rất muốn có một căn nhà riêng dành cho gia đình nhỏ của cô, nhưng nơi này không phải thuộc về cô.

Từ đầu tới giờ cô vẫn cho rằng căn biệt thự này là của bạn Vũ Hoàng Minh cho bạn họ mượn để ở tạm vài ngày thôi.

“Trúc à, em tin anh chứ?”

Vũ Hoàng Minh quay người, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Con tin tưởng ba Dâu Tây duõi bàn tay nhỏ xinh của mình véo.

vuốt lên gương mặt của Vũ Hoàng Minh.

“Ha ha, được”

“Từ nay về sau nơi này chính là nhà của bé Dâu Tây, Dâu Tây có thích không?”

Vũ Hoàng Minh cười lớn một tiếng rồi ôm Dâu Tây chắc hơn.

“Thật sao, nơi này thật lớn, lại xinh đẹp nữa.

Dâu Tây vui vẻ giơ tay hoan hô, đôi má phúng phính lúc này đỏ hồng lên trông hệt như trái đào, vô cùng đáng yêu.

Mà lúc này, trong phòng họp của cao tầng tuần án, Vũ Đức Trung mặt mũi lạnh băng nhìn đám thủ hạ.

“Mọi chuyện tra thế nào rồi?”

Sự kiện nhà họ Dương sụp đổ gây ra động Tĩnh quá lớn.

Hiện tại người ra mặt đã biết nhưng phía sau còn chưa biết.

Nếu không bắt được người kia thì cái ghế này của ông cũng khó mà giữ nổi.

Mạng của hơn 30 người, với thân phận của ông bây giờ cũng không đè chuyện này xuống nổi.

Hiện tại mỗi ngày, đám phóng viên đều ngăn trước phòng tuần bộ để hỏi về kết quả điều tra của vụ việc lần này.

Trước hàng loạt câu hỏi, ông cũng chỉ có thể trả lời qua loa rằng, hiện tại đã có đối tượng hoài nghi, đang xác minh và điều tra rõ hơn.

“Anh Trung, camera giám sát ở hiện trường bị đóng lại, chưa xác định được ai làm. Đối tượng tình nghi duy nhất chính là tên thanh niên gây rối kia” Một đội trưởng lên tiếng.

Vương Minh Nam cũng lên tiếng: “Anh Trung, hiện tại vẫn chưa rõ tung tích của hung thủ, cũng không rõ là ai làm, nếu không, chúng ta cứ bắt tên gây rối kia lại, rồi cho tên đó đứng ra nhận tội thay?”

Hiện tại cách giải quyết nhanh nhất chính là tìm người chịu tội thay để chuyện này lắng lại rồi mới nói tiếp được. Bằng không tới khi nhà họ Mạc, chỗ dựa của nhà họ Dương, hỏi tới mà vẫn chưa có kết quả thì họ sẽ phải chịu áp lục vô cùng lớn.

“Hừ!” Vũ Đức Trung hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén đảo qua từng người.

“Cậu cho rằng tôi không nghĩ tới chuyện đó sao?”

“Nhưng vẫn chưa có chứng cứ rõ ràng thì không thể bắt người tuỳ tiện được”

Ông muốn bắt người tới chịu tội thay nhưng trong tay không có chứng cớ rõ ràng thì sao có thể bắt người tùy tiện được.

Bắt kiểu gì được?

Nếu bắt rồi nhưng tên kia nhất quyết không nhận, sau đó lập tức lên truyền thông kêu, đến lúc đó sự nghiệp của ông coi như đi toong.

“Anh Minh, không có vật chứng thì có nhân chứng, em này, lúc đấy em cũng ở đó, em có thể lên làm chứng rằng tên đó là người ra tay.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK