Mục lục
Chiến Long Quân Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương B50: Chỉ cần cấp bậc trên trận pháp của đối phương không vượt qua ám kình thì tôi có thể phá “Chuyện này cũng quá khó khăn.

 

‘Vũ Cuồng vừa khéo nghe được câu này, suýt nữa đã hộc máu.

 

Quá khó khăn sao?

 

Phải biết rõ một điều rằng, năm đó khi ông chủ tu luyện tuyệt chiêu này thì cả một ngày cũng chỉ có thề thông được hai huyệt vị mà thôi.

 

Lúc đã đánh được một nửa huyệt vị thứ ba thì không còn chút sức lực này, cuối cùng vẫn phải nằm trên giường hết một ngày mới có thể bớt đâu.

 

Thế nhưng cơ thể của cậu chủ lại vô cùng tốt, đã có thể thông được ba huyệt vị mà vẫn vô cùng bình thường, nếu dùng ông ấy đề luyện tập.

 

‘thì cũng không có vấn đề gì.

 

Điều đáng giận nhất chính là anh không hề đánh vào huyệt vị thứ tư, hơn nữa còn giống như không có chuyện gì xảy ra vậ, điều này thật sự quá đáng.

 

Năm đó, khi Vũ Trường An đánh vào huyệt vị thứ tư thì cũng mất hơn nửa tháng. Trong khoảng thời gian đó cũng không biết đã phải ngất đi bao nhiêu lần mới có thề thành công được.

 

“Cậu chủ, có vài lời tôi không biết mình có nên nói không.”

 

Vũ Cuồng thật sự không nhịn được, ánh mắt tràn đầy vẻ oán hận nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.

 

“Ông nói đi.”

 

Vũ Hoàng Minh có chút nghỉ ngờ nhìn Vũ Cuồng.

 

“Cậu… Thật sự giống một tên biến thái. Nếu ông chủ nghe được những lời này của cậu thì đoán chừng sẽ nhanh chóng bay tới đánh chết cậu ngay lập tức đấy!

 

Chỉ với một câu nói của Vũ Cuồng cũng đủ đề khiến Vũ Hoàng Minh ngây ngần.

 

“Ý ông là sao?”

 

Anh thật sự không nhớ được mình đã nói gì?

 

Dường như anh không nói gì cải “Cậu chủ, cậu có biết ban đầu ông chủ cũng chính là ba của cậu đấy, ông ấy đã mấy mấy ngày mới có thể khai thông được huyệt vị thứ ba không?”

 

‘Vũ Cuồng cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng phùi bụi trên người một cái.

 

Nếu không phải ông chủ dặn dò ông ấy ở bên cạnh bảo vệ Vũ Hoàng Minh thì ông ấy đã bỏ chạy từ lâu này.

 

Một khả năng trời phú thế này mà còn cần tối sự bảo vệ của ông ta sao?

 

Cái này đúng là một trò đùa!

 

“Mất mấy ngày?”

 

‘Vũ Hoàng Minh cảm thấy vô cùng hứng thú.

 

Anh không ngờ ba của anh cũng tu luyện tuyệt chiêu này.

 

“Năm ngày đẩy!”

 

“Ông chủ đã mất năm ngày mới có thể khai thông được huyệt vị thứ ba. Khả năng của ông ấy trong gia tộc có thề nói là mạnh nhất đấy!”

 

“Thế nhưng theo cảm nhận của tôi cũng như Yếu hơn so sánh với cậu thì có vẻ như ông chủ cậu!”

 

Những lời Vũ Cuồng nói đều là thật, dù sao thì nếu Vũ Hoàng Minh cũng một cảnh giới với ông chủ thì chắc chắn ông chủ sẽ bị Vũ Hoàng Minh đánh bại cho mà xem.”

 

“Hóa ra khả năng thiên phú của ba tôi không giống tôi.”

 

‘Vũ Hoàng Minh lại cảm thấy vui vẻ khi nghe được chuyện này, anh không ngờ người ba kia của anh lại có thề làm những chuyện như thế.

 

Thể nhưng chuyện này cũng không cần phải gấp quá.

 

Bởi vì anh còn có một chuyện quan trọng hơn cần làm.

 

Đó chính là phải nghĩ xem nên phá trận thế nào.

 

Nếu như tiếp theo đội quân Bắc Sơn gặp phải một đối thủ sử dụng trận pháp thì nên làm cách nào để phá giải!

 

“Vũ Cuồng, ba tôi bảo ông tới đây chắc chắn không đơn giàn chì là xem tôi tập luyện đúng chứ?”

 

Anh nhanh chóng cời áo, đi tới bên cạnh đầu rồng bắt đầu lau mồ hôi trên người mình.

 

“Cậu chủ, chuyện này thì cậu không cần phải lo lắng. Ông chủ bảo tôi tới đây chắc chắn là có nguyên nhân của ông ấy. Còn về phần phá trận thì cậu cứ giao lại cho tôi là được. Chỉ cần cấp bậc trên trận pháp của đối phương không vượt qua ám kình thì tôi có thể phá giải được nó.”

 

“Thế nhưng, trong trận chiến thế giới. Nếu bọn họ sử dụng trận pháp vượt ra khỏi cấp ám kinh vậy thì cũng đồng nghĩa với việc vi phạm quy tắc, chắc chắn sẽ bị trừng phạt!”

 

Ánh mắt của Vũ Cuồng hơi híp lại, trong chỗ sâu nhất của ánh mắt ông ấy hiện lên sự lạnh lẽo.

 

Còn Vũ Hoàng Minh đang nói gì, thế nhưng qua những gì ông ấy nói thì anh có thể nhận ra dưỡng như bên trong có một nguyên tắc đang trói buộc họ.

 

Còn về phần ai đã lập ra quy tắc này thì anh không biết được.

 

“Đi thôi, mau về nghì ngơi thôi. Sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK