Mục lục
Chiến Long Quân Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5 “Rầm!”

Khi nghe thấy những lời này, Vũ Hoàng Minh hung hăng vung một nắm đấm lên bức tường.

Nơi nắm đấm rơi xuống, bị hõm xuống một lỗ thật sâu, các thanh thép bên trong, đều bị uốn cong.

Anh hít vào một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn tâm trạng của mình.

“Cụ thể là sao, có biết không?”

Ánh mắt lướt qua mấy vị bác sĩ, nhưng bọn họ lại cảm thấy, giống như có lưỡi dao đang quét qua người.

“Cậu Minh, nếu như không ngoài dự đoán, con gái của anh, là bị kẻ khác ác ý tiêm tế bào ung thư máu vào người, lại thêm khả năng đề kháng của trẻ con vốn khá kém, dẫn đến tế bào ung thư nhanh chóng lây lân.”

“Dựa vào kinh nghiệm đánh giá nhiều năm của tôi, con gái của anh chắc hẳn là bị kẻ khác tiêm tế bào ung thư máu vào người từ ba năm trước”

Bác sĩ đang mở miệng nói chuyện cũng run rẩy, không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Vị đang đứng trước mặt, chính là vua của Chiến Long Quân!

€ó một lần, bởi vì thuộc hạ của mình bị bắt nạt, mà nổi giận lập tức xóa sổ tự tồn tại của một nguyên soái!

Cho dù là như vậy, cũng chưa bao giờ bị quốc vương kết tội.

Có thể thấy rằng, sự tồn tại của anh đáng sợ cỡ nào.

“Tôi biết rồi, trước tiên các người cứ đưa con gái của tôi đến bệnh viện quân y ở Sơn Hòa xem xem có tìm được tủy sống thích hợp để cấy ghép hay không, mẫu máu của tôi đang ở bệnh viện này, các người có thể tự đi lấy, Sở Thanh Nam, cậu đi theo tôi.”

Nói xong, Vũ Hoàng Minh lại châm một điếu thuốc, đi về phía văn phòng làm việc của y tá trưởng.

Sở Thanh Nam nhìn theo bóng lưng của Vũ Hoàng Minh, trong lòng biết rõ, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Anh ta vẫy tay với mấy bác sĩ: “Cứ theo lời dặn dò của cậu Minh mà tiến hành, tuyệt đối đừng để xảy ra sai sót gì, nếu không đầu của chúng ta đều bị bắn nát”

Nói xong, Sở Thanh Nam vội vã chạy lên phía trước.

Phòng làm việc của y tá trưởng, Trần Thiên Anh nhăn nhó cáu kỉnh ngồi trên ghế.

Không phải chỉ là một con nhóc nghèo mạt thôi sao?

Ai bảo nó khóc, ai bảo nó không nghe lời chứ!

Nghĩ đến cảm giác suýt thì mất mạng khi bị Vũ Hoàng Minh bóp cổ, Trần Thiên Anh lập tức sợ hãi run rẩy.

Đặc biệt là đôi mắt đáng sợ kia, lạnh lẽo đến dọa người.

“Cốc cốc cốc”

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

“Ai vậy? Vào đi”

Trần Thiên Anh uống một ngụm trà, nói với ra ngoài cửa.

Cửa mở ra.

Vũ Hoàng Minh và Sở Thanh Nam đi vào trong, cũng tiện tay khóa cửa lại.

Vừa nhìn thấy người tới, Trần Thiên Anh lập tức hoảng sợ.

“Cậu… cậu muốn làm gì? Đây là bệnh viện, cậu đừng có làm loạn.”

Vũ Hoàng Minh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, một ngụm khói từ từ phả ra từ giữa cánh môi của anh.

“Món nợ của con gái tôi, bà định trả như thế nào?”

Khẽ rướn tầm mắt, rơi lên trên người Trần Thiên Anh.

“Tôi nói cho cậu biết, đây… đây là bệnh viện!

Cậu còn như vậy, tôi sẽ gọi người tới đó.”

Trần Thiên Anh rõ ràng đang rất sợ, thân thể béo mập đều đang phát run.

“Gọi người à? Tôi không ngại, nhưng mà, tôi có thể đảm bảo, sau khi bà gọi xong, bà sẽ nằm luôn ở đây” Giọng điệu Vũ Hoàng Minh bình thản mở miệng nói.

Trần Thiên Anh nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh: “Vậy cậu muốn làm gì?”

“Tạch tạch!”

Điếu thuốc trong tay Vũ Hoàng Minh rơi xuống, bị anh hung hăng dẫm nát.

Đáy mắt hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo.

“Loại người như bà, không xứng đáng làm bác sĩ!”

“Hy vọng kiếp sau, bà có thể làm một người đàng hoàng. Sở Thanh Nam, cho bà ta uống kali clorua”

“Cho bà ta uống hết cả chai cho tôi!”

Một căn nhà nhỏ bên cạnh tòa biệt thự của nhà họ Tô.

Nơi này, vốn dĩ là nơi ở của người làm, bây giờ lại trở thành nơi sinh sống của Tô Thanh Trúc.

Trong phòng khách, Tô Thanh Trúc đang dựa vào sofa, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Trái tim của cô ta, rất đau rất đau.

Đau đến nỗi cô ta không thể thở được.

Nhưng mà, cho dù như vậy, cô ta vẫn gọi điện thoại cho ba mình là Tô Cao Cường.

Không có lý do gì khác, ngoài tiền.

Dâu Tây bị bệnh ung thư máu, chỉ phí điều trị, đều cao ngất trời.

Cô ta bây giờ đến một xu cũng không kiếm ra được, đừng nói đến chuyện cứu Dâu Tây.

Về phần Vũ Hoàng Minh, Tô Thanh Trúc không muốn dựa vào anh, cũng không cần dựa vào anh.

“Cốc cốc cốc.”

Có tiếng gõ cửa truyền đến.

Tô Thanh Trúc nhanh chóng đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo rồi chạy ra mở cửa.

Trước cửa, có một đôi nam nữ trung niên đứng đó.

Người đàn ông là ba của cô Tô Cao Cường, còn người phụ nữ là vợ thứ hai của Tô Cao Cường, Triệu Bảo Anh.

Về phần mẹ ruột, năm đó bà sinh khó, vừa sinh xong Tô Thanh Trúc liền qua đời.

Còn chưa vào cửa, liền nghe thấy Triệu Bảo Anh tỏ vẻ khinh bỉ nói: “Đây là nơi cho người ở sao? Hừ, bẩn thỉu chết đi được, bảo chó của tôi ở, nó còn không thèm ở”

Sắc mặt Tô Thanh Trúc lúc xanh lúc trắng, nhưng chỉ có thể nặn ra một nụ cười chào đón hai người họ.

“Ba, dì Bảo Anh, mời vào”

Tô Cao Cường có vẻ ngượng ngùng nhìn Tô Thanh Trúc cười trừ: “Thanh Trúc à, dì Bảo Anh của con là như vậy đấy, con đừng để trong lòng.”

Nói xong, còn hung hăng trừng mắt với Triệu Bảo Anh một cái.

Triệu Bảo Anh làm như mắt điếc tai ngơ quay đầu sang chỗ khác, không thèm nói gì.

Trên ghế sofa, Tô Cao Cường uống một ngụm nước, yên lặng chờ Tô Thanh Trúc mở lời.

Tô Thanh Trúc cúi thấp đầu, nghiến chặt răng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng: “Ba, chuyện lần trước ba và ông nội nói, còn hiệu lực không?”

Tô Cao Cường cười khẽ: “Tất nhiên là còn, con là con gái của ba, sao có thể không còn chứ?

Chỉ cần con đồng ý, con có thể quay về nhận tổ tông, hơn nữa, gia tộc còn xem con như người thừa kế nối nghiệp tiếp theo mà bồi dưỡng đào †ạo, mấy người anh họ em họ đó của con ông nội đều không thích lắm, con cũng biết mà”

“Nhà họ Tô chúng ta, người có cơ hội trở thành người thừa kế đời tiếp theo nhất, chính là con đó. Nếu như năm đó không có..”

Nói đến đây, Tô Cao Cường rất khôn ngoan chọn cách im lặng.

Chuyện này, trong gia tộc, là điều cấm ky không cho phép ai nhắc đến, kể cả ông ta.

Ngược lại Triệu Bảo Anh lại lạnh giọng châm chọc: “Có phải là tên bộ đội khiến nhà họ Tô mất hết cả mặt mũi năm đó không?”

Tô Thanh Trúc vừa nghe đến đây, sắc mặt lập tức trở nên tối đen.

“Ông cụ không cho phép bất kỳ ai bàn luận chuyện này, bà tốt nhất nên quản kỹ cái miệng của mình đi.”

Triệu Bảo Anh nghe vậy, lập tức ngậm chặt mồm lại.

Mà sắc mặt của Tô Thanh Trúc lại càng tái nhợt, ngay cả ba của mình cũng như vậy.

Thân là con gái, nhưng lại chưa bao giờ cảm nhận được chút tìm thương của ba.

“Ba, phiền ba về nói lại với ông nội, chuyện mà ông nói, con đồng ý. Vấn đề là, con cần 10 tỷ đồng, nhận được 10 tỷ con sẽ lập tức ký hợp đồng, nếu không con sẽ không ký đâu.”

Nghe thấy chữ 10 tỷ này, sắc mặt Tô Cao Cường lập tức trở nên khó coi.

“Thanh Trúc à, gia tộc cũng là vì muốn tốt cho con thôi, gả cho cậu Bằng có gì không tốt chứ?

Con còn cần 10 tỷ làm gì? Số tiền này, gia tộc nhất định sẽ không cho con đâu”

Tô Thanh Trúc nghe vậy, đau lòng bật cười.

“Ba, con gả cho Lưu Thanh Bằng, gia tộc sế có được bao nhiêu lợi ích, không cần con nói nhỉ.

Con chỉ cần 10 tỷ mà thôi, nếu gia tộc không cho được thì thôi vậy, con thà rằng bị đuổi ra khỏi gia tộc, cũng sẽ không lấy anh ta”

‘Tô Cao Cường nghe đến đây, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Thanh Trúc à, có gì từ từ nói cũng được mà, 10 tỷ không phải là số tiền nhỏ, gia tộc không thể nào vô duyên vô cớ mà cho con được, như vậy đi, để ba gọi điện thoại cho ông nội của con, để con nói chuyện với ông, được không?”

Tô Thanh Trúc gật đầu, không có từ chối.

Nhưng mà, sâu trong đáy mắt, hiện lên một tia kiên định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK