Mục lục
Chiến Long Quân Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 473: Bắt trộm

‘Vũ Hoàng Minh nhéo nhẹ chóp mũi của cô một cái.

Anh cũng không biết vì sao mình lại làm động tác này, thậm chí khi làm xong, tự mình cũng ngây ra..

Tần Nguyệt Nhi bị động tác có hơi thân mật của anh làm cho kinh ngạc, gương mặt xinh đẹp đò ừng lên.

Nhịp tim đột nhiên tăng tốc, cúi đầu không nói lời nào.

Đây là lần đầu tiên cô bị một người giống như anh trai làm ra hành động thân mật như vậy.

“Xin lỗi, anh không cố ý.”

‘Vũ Hoàng Minh có chút xấu hồ, không biết nên nói gì.

Anh luôn cảm thấy động tác này rất quen thuộc.

Nhưng không nghĩ ra là dùng lúc nào.

“Không sao đâu anh Giang, anh là anh trai của em mà Tẩn Nguyệt Nhi cười ngọt ngào, tóm lấy cánh tay của anh.

Thật ra, trải qua mấy ngày ờ chung, trong lòng cô thực sự đã xem Vũ Hoàng Minh trờ thành anh trai của mình.

“Ngủ đi, ngủ một giấc là t Vũ Hoàng Minh mìm cười, để cho cô tùy ý dựa vào vai mình.

Hơn bốn tiếng đi xe, chớp mắt đã qua.

Lúc hai người xách bao lớn bao nhỏ đi ra khỏi trạm xe, chen chúc trong đám người, còn suýt thì lạc nhau.

‘Vừa ra khỏi cửa xe, Vũ Hoàng Minh cảm giác có người luồn tay vào túi áo của mình.

Lúc này liền buông ba lô xuống, luồn tay vào.

trong túi áo của mình.

Ngẩng đầu lên nhìn, một người đàn ông đang lấm la lấm lét chợt biến sắc.

Không ngỡ tới người này lại phản ứng nhanh như vậy.

“Anh muốn làm gì?”

Tần Nguyệt Nhi không biết gì, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Lúc cô phản ứng kịp thì phát hiện Vũ Hoàng Minh đang tóm lấy một người đàn ông đứng tại chỗ.

“Tên nhóc, nhanh chóng buông tay ra, nếu không ông sẽ cho mày đẹp mặt.”

Tên đàn ông lấm lét kia thấy chuyện bị bại lộ, lập tức móc trong túi ra một con dao nhọn sáng loáng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Nguyệt Nhi bị dọa đến nỗi gương mặt nhỏ trờ nên tái nhợt.

“Anh Giang!”

Vũ Hoàng Minh nhìn con dao nhọn của người đàn ông kia, lập tức nhướn mày.

Tình huống này cũng bị người chung quanh nhìn thấy, nhưng…

Đại đa số người đều nhắm mắt làm ngơ, xách theo túi đổ của mình rời đi.

Chỉ có vài người đứng ở cạnh xem trò vui.

“Đã ăn trộm còn muốn đánh người?”

Vũ Hoàng Minh cau mày nhìn chằm chằm tên trộm vặt kia.

“Bắt trộm đi!”

Tần Nguyệt Nhi nghe được câu này, liền hô to với cảnh sát đang đi tuần cách đó không xa.

Cảnh sát nghe thấy lập tức chạy về phía Vũ Hoàng Minh.

Người đàn ông thấy không ồn, vẻ mặt trỡ nên hung á!

c”Thằng ranh, mày muốn chết à!”

Dứt lời liền giơ dao nhọn trong tay lên đâm về phía bụng của Vũ Hoàng Minh.

Thấy cảnh này, người chung quanh đều bị dọa đến trợn mắt há mồm.

Tần Nguyệt Nhi sợ hãi che mắt lại, không dám nhìn.

Ngay cả mấy cảnh sát tuần tra đang chạy tới cũng biến sắc, một dao kia mà trúng thì cũng phải nằm viện mấy tháng.

Nhưng điểu khiến mọi người ngạc nhiên chính là, một dao đó không đâm vào bụng Vũ Hoàng Minh mà ngược lại bị anh đón được, nắm chặt cổ tay tên cướp.

“Mày!”

Lúc ấy tên trộm liền hoang mang luôn.

Không ngỡ tới một chiêu của mình lại bị ngưỡi này bắt được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK