Tim tibu đập nhanh hơn bao giờ hết, bao nhiêu ngày tháng đã trôi qua rồi cũng đến ngày sunny trở lại.. nhưng dường như trong tibu lúc này có một điều gì đó, một điều gì mà dường như không thể nào diễn tả bằng lời được, nó nghẹn ngay cổ họng tibu lúc này.
Trong lòng tibu thấy bực mình và căm giận hơn bao giờ hết, tất cả mọi người, sao không ai nói cho tibu biết một tiếng về sự có mặt của sunny hôm nay... vậy mà..vậy mà cứ im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Tibu chạy thật nhanh, chạy bằng tất cả sức lực mà mình đang có, đoạn đường mà ngày nào hai đứa vẫn cùng nhau đi chung. Từng bậc thang ngả màu vì rêu xanh, hai bên từng hàng thông cao vút và xanh mượt. Gió vẫn thổi như thế, rì rào.. rì rào thỉnh thoảng lại rít lên.
Đã bao lâu rồi nhỉ, dường như đã từ rất lâu rồi mọi thứ đã có lẽ thay đổi vì màu của thời gian, nhưng liệu tình cảm giữa hai đứa có còn được như xưa nữa không...
Tibu dừng lại, ngay trước dãy nhà A25, người tibu như bất động, không còn thở được nữa, mọi thứ bất chợt dừng lại. Ngôi nhà cũ kĩ, những hàng thông già, mọi thứ nhòe đi trong mắt tibu.
Dáng đi đó... dáng đi đó chẳng phải rất quen thuộc sao... vẫn đôi giày búp bê, vẫn chiếc áo khoác mỏng và mái tóc thẳng thướt tha nhưng không còn dài như trước nữa...
Người con gái mà tibu luôn yêu thương, luôn mong nhớ từng đêm từng ngày, luôn tồn tại trong hơi thở của tibu từng phút từng giây, người con gái mà tibu chỉ dám gặp trong giấc mơ mỗi đêm chẳng phải đang trước mắt tibu sao?
Sunny chậm rãi từng bước một, vẫn cái dáng đi đáng yêu như một đứa con nít... sunny hơi gầy, nhưng từ đằng sau tibu biết rằng sunny không còn hốc hác như trước nữa. Khoảng thời gian trôi qua, có lẽ sunny đã sống rất tốt nhưng sao sunny lên mà không báo tibu một tiếng nào, không lẽ... không lẽ sunny đã không còn muốn gặp tibu nữa, sunny không còn nhớ đến tibu nữa...
Tibu đưa tay lên gạt những giọt nước trên mắt để không làm nhòe đi cái hình ảnh của sunny trước mặt mình, tibu sẽ chạy đến thật nhanh ôm lấy sunny, để sunny không bao giờ rời xa tibu được nữa, dù chỉ là một giây phút ngắn ngủi.
Sunny một bước, tibu lại bước thêm một bước... tibu cứ lẽo đẽo theo sau sunny, nhìn sunny từ đằng sau... Tibu hít một hơi thật sâu, rồi chạy thật nhanh đến bên cạnh sunny. Tibu ôm chặt lấy sunny...
- Đừng đi đâu nữa em nhé, đừng đi đâu nữa sunny nhé... em đừng nói gì cả, hãy cứ im lặng để anh có thể tận hưởng giây phút này, giây phút hạnh phúc trong cuộc đời anh...
- Đã bao lâu rồi sunny? bao lâu rồi anh mới có thể ôm em như lúc này. Từng ngày đã qua, anh đã phải sống ở địa ngục quá lâu. Mỗi khoảnh khắc trôi qua lại là một tiếng tík tắk đầy khó khăn và đau khổ khi anh sống không có em.
- Em có biết không, khi em bỏ đi anh đã lạc trong một lối đi không ánh sáng quá lâu, anh tưởng mình sẽ không thoát ra được, nhưng cũng vì em mà anh đã đứng dậy.
Rồi cứ thế, tibu ôm sunny thật chặt, cả hai im lặng... tibu hít một hơi thật dài, vẫn cái mùi thơm từ tóc sunny, nhẹ nhàng, thoang thoảng qua khứu giác của tibu. Nó không mạnh mẽ để rồi sớm tan biến trong không khí, mà cứ phảng phất và không bao giờ quên được. Vậy là, không rời xa anh nữa sunny nhé...
…... …
Rầm rầm... tiếng tibu đạp bàn. Đôi mắt đỏ lên vì tức giận và đầy căm hận, không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, tibu không thể giữ được bình tĩnh được nữa, mà lồng lộn lên như một con thú dữ, một con thú bị tổn thương nặng nề...
- Tại sao tụi mày không ai nói với tao một lời hả? Sao không ai nói cho tao biết là sunny lên?
Bạn bè cái kiểu đ gì dậy, tao luôn coi những người trong lớp như tụi mày là bạn bè của tao. Vậy mà giờ như thế này? Tui mày biết tao nghĩ gì mà. Tibu hét lên
- Thôi tibu, được rồi, kệ tụi nó đi, quan tâm làm gì.
- Đm mày thấy sao hả Nhân, ai tao cũng sống tình nghĩa, vậy mà giờ thế này. Mày có biết là kể từ khi sunny xuống, hầu như tháng nào sunny cũng lên lại đây, vậy mà tụi nó không cho sunny gặp tao, cũng không nói cho tao biết.
- A đù, dậy hả?
- Đm, tao nói rồi, giờ tao đéo cần cái đứa nào trong lớp này nữa, ngoại trừ anh em của tao, từ giờ có chuyện gì thì cũng đừng nhờ thằng này nữa, cái lớp này tao cũng đéo cần, coi như gạch tên tao đi.
- Làm gì mà ghê dậy, tưởng mình là cái rốn của vũ trụ chắc? Tiếng một vài đứa trong lớp
- Tụi mày là cái con c gì, có gì khó chịu hả? Đm cứ lên đây, tao hầu. Đm nó chứ, tao đang điên đây. Lớp này, đ là cái gì hết. Không phải cái sự thật là trong lớp đại học thì mệnh ai người đó sống sao? Hôm nay thì nói xấu người này, hôm sau thì đâm chọt người kia. Đ phải ngoại trừ mấy thằng bạn thân trong lớp thì tụi mày đ ai dám gần tao sao, sợ tao ảnh hưởng đến tụi mày sao?
Tao lầm mà, tao lầm khi cứ sống tình nghĩa với tụi mày.
- Thôi Nhân ra ngoài với tao, học làm đéo gì nữa, nhậu đi
....
….
…..
- Uống đi Nhân, tao nói thật, lớp đ gì mà cư xử tao thấy như thú đối xử với nhau, mày thấy tụi nó vậy được không?
- Ừ chơi dậy là bể quá
- Con nào cũng nhận là thân, con nào cũng nói là quan tâm tao. Vậy mà bây giờ dậy đó, tức nổ não.
- Thôi kệ cm tụi nó đi tibu.
- Ừ.. thôi...uống...
Bỗng nhiên tibu bịt miệng lại, chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh. Tibu cười, bỗng nhiên thấy buồn cười khi mà bụng tibu đau quặn lại, như tất cả lục phủ ngũ tạng đang bị xáo trộn, nước mắt nước mũi tibu trào ra vì quá đau. Không biết từ lúc nào, cứ động một tí rượu, cứ ăn uống một tí là tibu lại ói ra tất cả, đôi lúc máu ra nhiều đến giật mình. Tay tibu run bần bật, tibu thấy sợ...
Cám cảm giác sợ hãi đến tột cùng...
Ừ thì cứ giả bộ say quá nên mệt đòi về nhà...
Tối đó thì Phương nhắn tin cho tibu
- Tibu rảnh không, đi uống cafe đi?
- Thôi tibu đang mệt, để bữa khác đi Phương
- Sao tibu chảnh quá vậy, để Phương rủ hoài mà không chịu đi, ý tibu là gì đây?
- Phương muốn rõ ràng chứ gì, ừ được rồi đây cũng là thời điểm thích hợp. Ở đó! Giờ tibu lên nhà Phương.
….
…..
Hai đứa im lặng một hồi lâu, tibu mồi một điếu thuốc rồi lên tiếng, phá vỡ cái không gian yên tĩnh và nặng nề đó:
- Phương muốn gì?
- Vậy tibu, tibu muốn gì? Không biết từ lúc nào Phương yêu tibu rồi, sao tibu cứ hoài như thế, cứ im lặng và tỏ ra bất cần
- Vậy Phương biết Thắng yêu Phương không?
- Phương biết, thì sao? Nhưng Phương không có cảm tình với Thắng.
Tibu hút một hơi thuốc thật dài rồi nói tiếp:
- Không có cảm tình thì ít nhất cũng phải tôn trọng người ta, Phương có quyền sai bảo Thắng như một con chó sao? Hay có cái đặc biệt quyền là tát, là đánh hay là đá nó mỗi khi khó chịu hả?
- Phương... Phương...
- Phương cái gì hả? Nói thẳng cho Phương biết, tất cả chỉ là do tibu sắp đặt, tất cả chỉ là kế hoạch tibu làm cho Phương yêu tibu mà thôi. Giờ thì sao, giờ thì Phương bắt đầu thấy hơi ngẹn lại trong cổ họng, lồng ngực thì nhói lên vì đau rồi chứ gì? Đó là cảm giác của Thắng lúc này.
- Tibu.. tibu thật là đê tiện.
Tibu khẽ cười và nói:
-Tibu khốn nạn, tibu đê tiện nhưng chẳng liên quan gì tới Phương, và Phương cũng không bao giờ có cái quyền gọi sunny là con. Phương tuổi gì mà dám gọi như thế. Nói thật Phương chỉ là cái loại gái ưa mấy thằng nhà giàu, ưa mấy thằng đẹp trai mà thôi.
Tự nhìn lại mình đi, Phương tốt hơn ai mà tự đề cao mình quá vậy. Nói thẳng ra, những thằng khác đến với Phương chẳng qua là coi Phương như là một thứ đồ chơi mà thôi, không hơn và không kém, Phương tự nghĩ lại đi. Bao nhiêu thằng ở lại bên cạnh Phương được lâu.
Rồi hai hàng lệ Phương rơi xuống một cách nhanh chóng, nó như đâm thẳng vào tim tibu mặc dù tibu không có cảm tình với Phương, con gái khóc đó là một điều khiến bất cứ người con trai nào cũng khó chịu và thật sự đau lòng, nhưng tibu vẫn cố gắng điềm tĩnh và tỏ ra độc ác đến một cách kì lạ.
Âu thì tận sâu trong lòng tibu, tibu thật sự cũng muốn giúp Phương nhìn ra giá trị của cuộc sống, giá trị của những người xung quanh và biết yêu bản thân Phương mà thôi.
Rồi tibu tiếp tục nói
- Phương không bao giờ có thể so sánh được với sunny, trái tim Phương vốn dĩ không có sự nhân hậu.
- Hic.. vậy.. vậy sao mỗi lần đi học về tibu đều kêu Phương ôm tibu? Không phải tibu có tình cảm với Phương sao?
- Tình cảm? Phương không đủ thông mình rằng khi có mặt những đứa trong lớp, những đứa bạn thân của sunny thì tibu mới kêu Phương ôm tibu sao? Ừ tibu cố ý để tụi nó thấy, cố ý để mối quan hệ của tibu và Phương lọt đến tai sunny. Đơn giản là tibu muốn sunny quên tibu. Phương đối với tibu chỉ là một công cụ trong những gì mà tibu đang làm thôi.
Phương cứ khóc mãi... khóc mãi. Trái tim tibu lúc này vô cùng khó chịu, rồi tibu vẫn cứ tiếp tục:
- Hãy thật tỉnh táo khi trao cho ai tình cảm của mình Phương à, đừng quá dễ dãi. Biết sao tibu nói vậy không? Thằng bạn tibu làm công an bảo vệ mục tiêu trên XYZ, nó gặp Phương rồi, nó kể tibu là Phương đi hát karaoke chung với tụi nó, thằng bạn nó sàm sỡ Phương một cách dễ dàng mà Phương chẳng phản ứng gì cả. Hãy yêu bản thân mình hơn nữa, đừng để bị lợi dụng. Hãy sáng suốt nhận ra đâu là tình cảm thật. Biết Thắng nói gì với tibu không?
“ Tibu đừng làm tổn thương Phương được không?”
Chẳng phải khi Phương bỏ người yêu để theo tibu, những đứa bạn thân trong nhóm Phương coi thường và trở nên ghét Phương lắm sao? Đừng sai lầm thêm nữa, hãy sống tốt cho mình và cho mọi người.
- Tibu... nhưng Phương có tình cảm với tibu thật lòng mà..tibu.. tibu
- Thôi tibu về đây, hãy suy nghĩ kĩ về tất cả và đừng khóc nữa. Tibu xin lỗi...
Tibu dập điếu thuốc một cách nhanh chóng, cũng như dập tắt tất cả đối với Phương. Rồi lạnh lùng bước đi.
…
….
…..
Vẫn thằng nhóc hôm bữa, tibu nhìn lên và la lớn:
- Nhìn con c gì thằng nhóc con, đấm chết m mày bây giờ, ngon thì bước qua đây mày. Rồi thì thằng nhóc cũng im thin thít, mặt mày trắng bệch không nói lên được một lời. Ôi, cuộc sống lúc nào cũng hài hước thật...
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Khi-Tinh-.../ZWZCA0ZD.html
Bây giờ, tibu không cần phải kiềm chế cũng không cần phải nhịn nhục gì nữa, tibu đã hy sinh tất cả vì sunny, điều đó có nghĩa là tibu đã từ bỏ cuộc sống của chính mình, liệu tibu có đủ dũng cảm để người mình yêu đau khổ mỗi khi nhớ đến mình, yêu có phải là hy sinh khi không thể mang đến hạnh phúc cho người mình yêu, hay chỉ đơn giản là mong đợi mỗi ngày trôi qua là một nụ cười lại nở trên môi của cô ấy?
Hoặc là đôi lúc chỉ nghe giọng nói ấm áp qua một cú điện thoại : ừ em khỏe và sống tốt, anh thế nào? Hay một ngày nào đó, trước lúc nhắm mắt lại thấy lòng bình yên đến vô cùng khi nghe tin : Ừh anh ấy đối xử rất tốt với em, khiến em sống hạnh phúc và vui vẻ. Liệu mọi thứ có trở nên vô nghĩa không? Âu cũng là cái duyên số, con người ai cũng có số mệnh, vấn đề chỉ là thời gian... Thôi thì hãy cứ âm thầm và lặng lẽ.
Bước lên xe máy, Tibu thẫy trong lòng vô cùng nhẹ nhõm nhưng lại vô cùng đau đớn, đôi lúc có những thứ nhẹ tựa lông hồng nhưng cũng có những thứ nặng tựa thái sơn...
Ừ thì hôm đó, tibu đã không không bước đến và ôm lấy sunny, chỉ từ xa nhìn sunny bước đi mà trong lòng đầy đau đớn, như đứt đi từng đoạn ruột, mọi thứ xé nát trái tim tibu, thôi thì cũng đành nhìn sunny bước đi một lần nữa bằng hai đôi mắt đang nhòe đi vì nước mắt...
Sunny một bước, tibu lại một bước, sunny không biết rằng tibu đang theo sau sunny, từng giọt nước mắt tibu lại rơi một lần nữa, tay tibu nắm chặt lại, dồn hết tất cả sức lực còn lại để níu kéo cái cảm xúc muốn chạy tới ôm lấy sunny... Rồi thì bóng dáng đó cũng dần mất đi trong mắt tibu, hình ảnh người con gái đang xa dần xa dần và biết mất trong cái không gian rộng lớn...
Tình yêu khiến con người phải rớt lệ vì hạnh phúc, nhưng cũng khiến con người gào thét trong hai dòng lệ vì đau khổ?
Tình yêu là gì? Như thế nào là đúng và thế nào là sai...
Có lẽ, không bao giờ có thể định nghĩa được tình yêu là gì...