Cũng đừng hỏi mình là ai, mình đơn giản là người viết truyện, ngay từ đầu mình chưa bao giờ có ý định post truyện lên, mình cũng mới biết diễn đàn gần đây thôi. Mình muốn kết thúc những thứ đã bắt đầu. Chỉ là mình không ngờ được nhiều người ủng hộ như vậy, chân thành cám ơn các bạn rất nhiều !
Chap 72
Trên đường về nhà, jenny chỉ ngồi sau ôm tibu và không nói lời nào. Tibu thì chẳng để ý đến chuyện đó, trong đầu cũng chẳng tập trung suy nghĩ được chuyện gì. Mọi thứ cứ mơ hồ và vô thực. Hồ xuân hương lạnh lẽo mờ ảo sau những làn sương mù, những hàng thông hai bên đường cứ rít theo từng cơn gió. Cái cảm giác đó, gần gũi thân quen nhưng bỗng chốc trở nên xa lạ.
Đúng nghĩa hơn là tibu sợ phải về cái nơi này, sợ những kỷ niệm thân thuộc những cảm giác trước đây trong một khoảnh khắc nào đó lại trở về và bóp nghẹt trái tim mình. Tibu khẽ rùng mình vì trời lạnh. Chưa bao giờ cảm thấy ghét Đà Lạt đến thế, ghét những đôi tình nhân nắm tay đi dạo phố, ghét cái không khí se lạnh, ghét cái chất lãng mạn từ thành phố này mang đến. Thử hỏi, có nơi nào ở đây không in dấu chân của tibu và… sunny !
Dù rằng tự hứa với lòng mình là sẽ quên cái tên sunny, quên cái hình ảnh luôn khắc sâu trong trái tim mình, nhưng với tibu điều đó thật khó khăn biết mấy.
…
Tibu khẽ trở mình, nhìn sang bên cạnh thì jenny vẫn đang say sưa ngủ. Lại một đêm nữa không ngủ được, nhưng đêm nay mọi thứ mệt mỏi dường như tan biến, tâm hồn thể xác tibu trở nên tỉnh táo và minh mẫn một cách lạ thường. Tibu ngồi dậy một cách thật chậm rãi để không làm jenny thức giấc và kéo mền lên đắp cho cô ấy một cách từ tốn rồi nhẹ nhàng bước ra phòng khách.
Ánh đèn đường đượm một màu vàng buồn và tối tăm, le lói chiếu qua khung cửa sổ làm nổi bật những làn khói thuốc trắng bay. Nghĩ cũng buồn cười, hình như đôi lúc khói thuốc lá khiến con người ta tỉnh táo hơn, thấu đáo hơn trong suy nghĩ. Từng làn khói như đang mang theo những nỗi buồn và tan biến vào không khí. Tibu chợt bật cười, cười vào chính bản thân. Bao lâu nay, có những điều mà tibu luôn ém chặt và chôn vào những ngóc ngách sâu thẳm nhất trong trái tim mình, có những bí mật mà chưa từng có người thứ hai biết được, kể cả những người anh em thân thiết nhất của tibu.
Khi con người ta yêu, các giác quan dường như bị tê liệt và chẳng còn đủ sự sáng suốt để đánh giá về mọi việc xảy ra. Có một điều buồn cười đó chính là trong sự tuyệt vọng, luôn có một phần nào đó rất nhỏ hiện diện hai chữ hy vọng, chỉ đó điều những hy vọng đó không thực tế hoặc cũng có thể là những điều chính con người tự tạo ra để đánh lừa bản thân họ, nó xoa dịu đi cái cảm giác sợ hãi, dẫn lối ta đi khi cuộc sống trở nên bế tắc. Tuy nhiên bản chất cũng chỉ là một con đường khác không có lối ra, họ cứ đi mãi đi mãi, để rồi đến một ngày khi quá mệt mỏi và dường như không thể bước tiếp được nữa.
Tibu chợt thở dài vì biết đã đến lúc mình nên kết thúc con đường đó. Người con gái mang tên sunny, ai biết được rằng bấy lâu nay cô ấy không hề yêu tibu…
- Anh ơi! Anh đâu rồi ? Tiếng jenny gọi
- Anh ở ngoài phòng khách
- Sao anh không ngủ đi chứ ? khuya lắm luôn rồi, vào đây nằm không lại cảm lạnh bây giờ anh.
Tibu dập điếu thuốc, khẽ rùng mình vì cái lạnh lúc sáng sớm và bước thật nhanh vào phòng ngủ. Vừa nằm xuống thì jenny đã quay sang ôm lấy tibu thật chặt, rồi nhẹ nhàng nói :
- Lạnh lắm đó anh, để em ôm và sưởi ấm cho anh nhé.
Tibu khẽ cười, đưa tay qua ôm lấy jenny nhẹ nhàng hôn lên trán rồi nói
- Ừ, anh biết rồi, em ngủ tiếp đi nhe.
Jenny mở mắt nhìn tibu được một chút rồi lại say sưa ngủ một cách nhanh chóng, cái cách mà jenny nói chuyện, từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt jenny, nói cách khác cái ngôn ngữ của cơ thể cô ấy, nó đáng yêu đến tuyệt đối. Trong thoáng chốc tibu cảm thấy trong lòng mình có đôi chút bình yên.
…
Sáng nay Đà Lạt mưa phùn, cái lạnh nó ăn vào tay thấm sâu tận bên trong cơ thể, đau buốt và ê ẩm. Nhấm nháp ly cà phê nóng, thưởng thức điếu thuốc đang cháy dở thật không có gì tuyệt bằng. Tibu ngồi ngay quán cà phê quen thuộc trước đây, vẫn chỗ cũ vẫn một khung cảnh nhưng cảm giác chẳng còn được như lúc xưa. Hồi đó, mỗi sáng tibu vẫn luôn tụ tập cùng đán bạn thân thuộc của mình, chẳng khác nào một đám quỷ, lúc nào cũng ồn ào cười đùa, mọi thứ cứ như là không gian riêng của họ, sống hết mình cười thật lớn không cần phải lo nghĩ điều gì.
Nhưng… đó là chuyện vài năm trước đây rồi. Tưởng chừng như mọi thứ đều thay đổi sau từng ấy năm, thực tế là chỉ duy nhất một mình tibu mới là thứ thay đổi. Cảm giác nó không được như trước đây nữa, cái cảm xúc vui vẻ nó không còn hiện diện mà thay vào đó là tâm trạng u ám chán nản và dường như có một chút gì đó tuyệt vọng. Con đường mà tibu đang đi, dường như quá sức chịu đựng.
Tiếng nẹt pô ầm ĩ và quen thuộc, tibu sớm nhận ra Beo đang đến. Cái thằng, gần 25 tuổi đầu rồi mà còn như mấy đứa mới lớn. Cái tính nó lúc nào cũng thế, bốc đồng và nóng nảy chẳng bao giờ lớn được.
- Hey, café sớm mày. Beo lên tiếng
- Ừ dạo này tao không ngủ được mày à.
- Chuyện tối qua mày nói tao, nghiêm túc hả tibu?
- Ừ. Tibu trả lời cụt ngủn vì mệt mỏi
- Vậy giờ mày tính sao hả tibu? Beo nhíu mày
- Tao chẳng tính gì hết Beo à, mệt mỏi quá rồi. Chuyện gì đến thì nó sẽ đến. Sống chết, đó là chuyện của ông trời. Giày dép còn có số huống chi là con người đúng không mày? Tibu nhếch mép cười.
- M cái thằng, giờ này mà còn đùa được sao.
Beo gầm gừ rồi hỏi tiếp:
- Cái cảm giác đó, nó thế nào hả mày? Tao vốn chẳng bao giờ tin vào những chuyện đó nhưng vì mày là anh em thân thiết của nên…
- Nó đáng sợ !
Tibu cắt ngang lời Beo, thoáng chốc thở dài
- Nó đau đớn nhưng chẳng có bất kì lý do nào, cái đau đó xé nát từng tế bào của mày nhưng lại không phải vì bệnh tật. Hầu như mỗi đêm chỉ cần mày nhắm mắt thì những điều mày lo sợ sẽ hiện lên trong giấc mơ, đáng sợ hơn gấp nhiều lần. Đôi lúc những điều đó đã từng xảy ra trong quá khứ, là những điều luôn ám ảnh hoặc khiến lương tâm mày cắn rứt. Mày biết điều buồn cười là gì không, nhưng giấc mơ đó… cảm giác luôn rất thật. Thật đến mức mày có thể cảm thấy đau vì nó, hoặc đôi lúc khóc vì nó. Mà thôi bỏ đi, tao cũng chẳng diển tả bằng lời được, mày cũng không hiểu được đâu.
Tibu chợt cười mỉm, cái giọng điệu của nụ cười đó như đang cười trên nỗi đau của chính bản thân mình. Mang chút điệu bộ thách thức với những điều xảy ra dù trong lòng đã quá đỗi mệt mỏi rồi. Bỗng tibu khựng lại khi nhìn vào mắt Beo, cái ánh mắt đó chưa bao giờ tibu được thấy một lần. Đôi mắt lúc nào cũng rực lửa và hằn đỏ, giờ đây dịu xuống một cách buồn bã, có chút sợ hãi.
- Hey Beo, mày đừng lo, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Giọng Beo bỗng chốc có chút giận dữ:
- Tất cả là tại con Sunny, ngay từ đầu tao đã biết rồi mà, nhưng tao không ngăn cản vì đó là chuyện riêng của mày. Mày không nhận ra cái điều mà tao luôn nhìn thấy sao tibu?
Tibu bật cười một cách chua chát
- Nhận ra điều gì? Nhận ra rằng sunny chưa từng yêu tao đúng không? Nhận ra rằng thằng Thành mới là người nó thật sự yêu đúng không?
Khuôn mặt Beo hơi bất ngờ vì những gì tibu nói, ngờ nghệch vì không hiểu
- Vậy sao mày vẫn luôn làm những điều ngu ngốc vì nó hả Tibu?
- Tao biết điều đó từ rất lâu rồi Beo à, từ những ngày đầu tiên khi quen nó rồi. Chỉ có điều tao không quan tâm, ghét một người thì ắt hẳn có lý do, nhưng yêu một người sẽ chẳng bao giờ có lý do cả. Bản tính con người tao nó vậy, nói ngu ngốc cũng được mà nói yêu một cách mù quáng cũng chẳng sao.
- Vậy là… vậy là
- Ừ, ngay từ khi quen sunny tất cả đã là một vở kịch mà tao chính là nhân vật chính. Điều buồn cười là dù biết sự thật nhưng tao vẫn cứ giả bộ và diễn vai của mình thật tốt. Không phải tao ngu, mà là vì tao luôn hy vọng một ngày nào đó sunny sẽ đáp trả tình cảm tao dành cho cô ấy. Nhưng chuyện tình cảm chẳng thể đánh đổi bằng tình cảm được, có lẽ nó phải tự xuất phát từ sâu bên trong con tim. Nghe triết lý và khó hiểu quá đúng không? Tibu cười rồi nhìn Beo.
Beo rít một hơi thuốc thật sâu, khẽ thở dài rồi nhìn tibu:
- Lúc này, mày có sợ không người anh em ?
Tibu cười một cách nhẹ nhàng rồi nói :
- Đã biết phía trước không có tương lai nhưng dù trong tim có một chút ấm áp thì con đường dẫu có u ám cũng không còn đáng sợ nữa. Trong cuộc sống dù có chuyện gì xảy ra hãy cứ ném vào đó một chút niềm tin.
- Ấm áp? Điều ấm áp lúc này của mày là gì hả thằng kia, toàn xàm không à.
- Cái không khí lạnh lẽo này thì điều ấm áp của tao tất nhiên là một ngụm cà phê nóng cùng với điếu thuốc rồi. Thôi tụi nó chắc cũng sắp lên rồi, mày ngồi đây xíu nha, tao về nhà chở jenny đi ăn sáng.
- M cái thằng, vì gái mà quên anh em. Đời mày chết vì gái. Mà tibu nè, mày có hối hận không? Hối hận vì những điều đã xảy ra không?
Tibu vừa đi ra vừa quay đầu lại và hỏi Beo
- Về điều gì?
- Về người mày yêu và những gì mày đã làm cho nó
Tibu cười rồi nói :
- Chính tao cũng không biết, vẫn và đang suy nghĩ
Tibu vừa đi được một quãng ngắn thì nghe tiếng Beo hét lớn
- Ê thằng khốn, mày có thể từ bỏ cuộc sống của mày nhưng tao không bao giờ từ bỏ cuộc sống của anh em tao.
Điều đó khiến tibu bật cười và chửi thầm trong bụng
“ Cái thằng khỉ gió”
…
Tibu về đến nhà thì jenny đang ngồi trên sofa, tai đeo phone và thỉnh thoảng lại hát vài câu. Vừa nhìn thấy tibu thì jenny nở một nụ cười thật tươi
- Morning anh.
- Buổi sáng, jenny !
- Uống café mà về sớm vậy hả anh?
- Đói bụng rồi, và muốn đi ăn sáng với em. Có vấn đề gì không. He he
- Anh tuyệt nhất. Nói rồi jenny chồm tới ôm lấy tibu và hôn một cái kêu thật to
- Anh đợi em thay đồ nhé.
- Ok
Vừa lúc đó thì điện thoại tibu nhận được tin nhắn, tibu có thể cảm thấy được trái tim mình đập rất nhanh, nhanh đến mức nổ tung, bàn tay bắt đầu run lên bần bật
“ Em đang ở Đà Lạt, hẹn anh 20 phút nữa, đồi thông tin”
Tibu thoáng chốc bần thần vì cái tin nhắn, là sunny. Cô ấy đang ở đây. Mãi mê suy nghĩ tibu không biết jenny đã đứng sau lưng mình từ lúc nào
- Chuyện gì vậy anh, ai nhắn tin mà sao nhìn anh có vẻ hốt hoảng vậy? Vẻ mặt jenny có một chút nghi ngờ và nhìn tibu
- À… ừ một người bạn của anh thôi. Jenny à, giờ anh có việc phải đi rồi, em chịu khó đi ăn một mình nhé.
- Dạ em biết rồi, anh đi xe cẩn thận nhé. Nói rồi jenny ôm tibu thật chặt, tưởng như không bao giờ muốn rời xa tibu. Nhưng cái ôm đó lạ lắm, cái cảm giác đó tự nhiên khiến tim tibu hơi thắt lại, nó như là lời chào tạm biệt…
Tibu nổ máy chuẩn bị đi thì quay đầu lại thì tiếng jenny gọi
- Anh nè
- Sao em?
Vẫn nụ cười quen thuộc đó, tươi và đầy sức sống, mang theo một chút ấm áp nhìn tibu một cách trìu mến
- Em yêu anh !
…
Như là lần đầu tiên tibu hẹn hò với sunny, đã lâu lắm rồi, ừ đã rất lâu rồi. Tibu phóng xe như bay, mọi thứ bắt đầu nhòe dần đi, tiếng gió rít hai bên tai. Chỉ có điều cảm giác rạo rực trước đây không còn nữa, mà thay vào đó là mơ hồ. Mọi thứ hình như đang đi không đúng với quỹ đạo của nó, những điều đang xảy ra dường như giống như là một giấc mơ hơn là thực tế. Sau bao nhiêu chuyện, giờ đây sunny lại muốn gặp tibu. Đầu óc tibu rối lên vì mâu thuẫn, hàng loạt câu hỏi cứ xuất hiện và nhảy múa trong đầu.
“Tại sao sunny lại gặp mình”
“Cô ấy nhớ lại tất cả rồi sao”
“Vậy giờ phải thế nào, mình sẽ nói là rất nhớ cô ấy…”
“Hay là mình nên nói tình yêu dành cho cô ấy vẫn lớn lên theo từng ngày?”
“ Mình sẽ ôm cô ấy thật chặt chứ…”
…
Mưa tạnh tự lúc nào rồi, tibu chậm rãi bước về phía đồi thông tin. Bàn tay đang lướt qua những đám cỏ xanh rì và ẩm ướt bởi những giọt mưa. Cái cảm giác ướt át và đượm buồn thoáng chốc lướt qua tâm trí tibu. Bởi đơn giản sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cuối cùng thì tibu cũng chấp nhận được sự thật, mà đáng lẽ nó phải được làm sáng tỏ trong suy nghĩ tibu từ rất lâu rồi.
Gió vẫn thoang thoảng đâu đây, hoà quyện cùng với tiếng rì rào của cây cỏ như một bản ballad buồn, trầm tư và sâu lắng. Khi mà những hình ảnh của người con gái đó bắt đầu hiện lên trong giác quan của tibu, là lúc tibu có thể nghe tiếng trái tim mình đập ngày một lớn hơn. Vẫn luôn như vậy, tất cả đối với tibu đều là lần đầu tiên. Sức hút từ người con gái đó đối với tibu thật mãnh liệt, nó không có giới hạn và cực kì mạnh mẽ.
Sunny đứng đó, nơi đầu tiên hai đứa hôn nhau, nơi mà tibu mất đi thứ gọi là nụ hôn đầu đời. Gần 5 năm rồi…
Cô ấy đang mải mê nhìn về phía trước, vẫn cái dáng dấp nhỏ bé đó, nhỏ nhắn và yếu ớt. Cái áo khoác mỏng không đủ ngăn cái lạnh lấn lướt trên cơ thể sunny, hai tay cô ấy khoanh về phía trước, như để tự bảo vệ mình trước cái lạnh hoặc cũng có thể là những nỗi sợ hãi, những nghi vấn trong đầu sunny lúc này.
Tibu nhẹ nhàng đứng cạnh sunny, cả hai cùng ngắm nhìn cái khung cảnh buồn lạnh lẽo và u ám phía trước. Tibu chợt cười, hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng:
- Chẳng có gì tuyệt bằng không khí trong lòng nơi đây, lớp trưởng nhỉ. Tiếc là mây xám che hết mặt trời rồi, liệu mây có tan không?
Sunny quay sang nhìn tibu, rồi nói:
- Gió đến thì mây tự khắc sẽ tan thôi, rồi ấm áp sẽ lại về.
- Khi nào thì gió đến? Tibu gặng hỏi
- Khi mọi thứ sẵn sàng đón nhận cái ấm áp của mặt trời
Tibu quay sang nhìn sunny một lúc thật lâu, mọi thứ lặng đi, chỉ có tiếng rì rào của gió và lá cây.
- Sau một giấc ngủ thật dài, mặt trời cũng tỉnh giấc rồi sao? Tibu hỏi
- Hy vọng là chưa đốt cháy hết mọi thứ. Sunny nói rồi nhìn tibu
- Dù gì thì thiếu mặt trời, vạn vật cũng chẳng tồn tại được, đúng không sunny? Tibu lại cười, nhưng nụ cười này thoáng buồn, như chất chứa rất nhiều tâm sự, dồn nén biết bao nhiêu cảm xúc, tưởng chừng như mang theo hàng vạn hàng triệu nỗi nhớ chất chứa bấy lâu nay.
Nói rồi tibu lại hít một hơi thật sâu, cố gắng thốt ra vài lời nhưng chẳng thể được, như có gì đó đang chắn ngang bên trong tibu. Là sự giận dỗi, thù hận hay là yêu thương… thậm chí tibu cũng chẳng thể biết.
- Lúc nào hả sunny? Khi em nhận ra anh?
- Từ những ngày đầu tiên anh bước vào lớp tibu à !
- Hôm nay sao lại quyết định gặp anh?
Đến lượt sunny thở dài, hai môi mím chặt rồi chợt nắm tay tibu
- Anh đã phải chịu đựng nhiều rồi, giờ để em bù đắp cho anh những mất mát và đau thương đó được không tibu?
Tibu hơi nhíu mày, rồi lại cười. Chưa bao giờ tibu cười tươi đến thế. Nhưng trong thoáng chốc, đó là lần đầu tiên. Lần đầu tiên tibu khóc trước mặt sunny. Những giọt nước bắt đầu lăn dài trên đôi mắt tibu, chảy xuống dần dần tan vào mặt đất. Mọi thứ có thể tan biến theo trời đất nhưng hạnh phúc và những nỗi đau có lẽ là bất diệt. Định mệnh đưa quá nhiều nỗi đau đến với tibu, có lẽ là để khi những điều hạnh phúc ập đến, tibu cảm thấy trân trọng giá trị của nó hơn bao giờ hết.
- Sao vậy anh? Anh nói gì đi chứ. Sunny hơi bối rối khi thấy tibu như thế
- À… ừ… không sao đâu em, chắc tại vì anh vui khi gặp lại em thôi.
- Vậy đừng bao giờ rời xa nhau nữa nhe anh, nhe tibu!
Tibu im lặng, đôi mắt ánh lên vẻ buồn bã.
- Sunny, tình yêu và sự thương hại có khác biệt rất lớn, em có biết điều đó không? Hãy ở bên cạnh một người yêu mình, chứ đừng cố gắng ở bên cạnh một người mình yêu. Đó là câu nói anh căm ghét nhất, và hình như mình đang ở trong tình huống này phải không em?
Vẻ mặt Sunny hơi hốt hoảng trong một giây ngắn ngủi, rồi lại bình thường trong thoáng chốc
- Sao anh lại nghĩ vậy tibu, đừng suy nghĩ nhiều và tự làm khổ mình nữa. Anh đã phải chịu nhiều đau đớn rồi.
Tibu đưa tay lên một cách chậm rãi, lướt nhẹ qua sống mũi và đôi mắt của sunny. Nhắm mắt lại và cảm nhận cái lạnh từ khuôn mặt vì mưa vì gió và vì sương của sunny.
- Anh luôn mong rằng sẽ được sưởi ấm cho em những khi cơ thể em bắt đầu khó chịu và đau đớn vì cái lạnh cắt da cắt thịt, mong rằng anh sẽ che chở cho em mỗi khi trời mưa, chặn đứng các cơn gió trước khi nó kịp đến em và bảo vệ cho em suốt đời. Nhưng… dường như mọi chuyện chẳng bao giờ được như con người mong muốn.
- Anh sao vậy, bây giờ chưa phải là muộn mà tibu?
- Sunny à, em biết điểm chung lớn nhất giữa anh và em là gì không?
- …
- Là mình đều có một tình yêu lớn, tất cả những gì em đã trải qua và phải chịu đựng anh đều biết hết. Tình yêu anh dành cho em, nó hệt như là tình yêu em dành cho Thành đúng không?
- Em.. em..
- Anh chưa bao giờ trách em cả sunny, bởi lẽ tình yêu của em khiến anh thật ngưỡng mộ. Nó cũng lớn lao và luôn cháy hết mình, sẵn sàng hy sinh mọi thứ mà chẳng cần lý do.
Tibu có thể nghe thấy tiếng nổ lách tách bên trong tim mình khi những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má sunny. Nó đau đớn và âm ỉ…
- Nhưng… tibu… em yêu anh.
- Tình yêu đó chưa đủ lớn để khiến em quên đi con người đã ruồng bỏ và bội bạc với em. Điều khiến anh vui đó chính là cũng có lúc tưởng chừng như anh có thể xoa dịu một phần nào đó nỗi đau bên trong con tim em. Khi yêu ai đó bằng tất cả trái tim mình, thì dù có chia xa thì tình yêu đó chẳng bao giờ mất đi. Anh biết là có những lúc em đã muốn quên nó đi, dẹp bỏ sang một bên để bắt đầu lại mọi thứ. Nhưng không được vì cái tình yêu đó nó quá lớn, mãnh liệt và đầy sức hút đến mức không thể dứt ra, đúng không em?
- Mình.. mình làm lại từ đầu đi anh… được không anh. Hãy xóa hết mọi điều đau buồn và bắt đầu một cuộc sống mới.
Tibu ôm lấy sunny thật chặt, cái cảm giác đó luôn bình yên như vốn dĩ của nó. Không gian rộng lớn này, giờ đây chỉ còn hai con người hệt như trước đây. Bình lặng và yên ả…
- Bao nhiêu ngày trôi qua, anh tự hỏi là có ngày nào anh ngừng yêu em nhiều hơn. Ngày đến rồi đi, nỗi nhớ về em lúc nào cũng da diết, nó khiến trái tim anh thắt lại, đôi mắt anh lu mờ đi, ly trí anh dần tan biến. Chỉ duy nhất một điều, đó là hình ảnh của em chưa bao giờ phai nhạt… dù là từng chi tiết nhỏ nhất, đôi mắt em, mái tóc em, nụ cười hay giọng nói nhẹ nhàng của em. Mọi thứ cứ như là một giai điệu, cất lên mỗi khi một ngày mới của anh bắt đầu và kết thúc. Dù ngàn năm sau, những kí ức và nỗi đó cũng sẽ chẳng tan biến đi được.
Nước mắt sunny rơi ngày một nhiều hơn, đến mức tibu có thể cảm giác được cái ướt át của nước mắt và cái vị mặn của nó trước ngực mình.
- Kí ức sẽ chẳng bao giờ lãng quên được em à, thế nên mình sẽ chẳng bao giờ ở bên cạnh nhau được nữa. Điều hối tiếc duy nhất là anh đã gặp lại em. Hãy yêu thương bản thân mình như cái cách em yêu thương người ta nhé. Hãy cười thật lớn, sống chậm lại và cảm nhận những điều ý nghĩa trong cuộc sống này. Không thể biết được điểm bắt đầu của một tình yêu nhưng lại dễ dàng nhìn thấy một khi nó đã kết thúc.
Tay tibu dần nới lỏng ra, sunny cũng tự hiểu mọi chuyện đang xảy ra tuy nhiên nói không nên lời, nước mắt vẫn cứ tuôn mãi. Tuyệt nhiên không một chút níu kéo, tibu cũng chẳng bất ngở trước điều đó, vì tình yêu là thế. Sẽ chẳng hạnh phúc nếu đến với nhau vì níu kéo, sẽ chẳng lâu bền vì đến với nhau bằng lòng thương hại, và cũng không bao giờ bất diệt nếu đến ở bên cạnh nhau vì tình yêu của đối phương dành cho mình quá lớn.
Mây dần tan rồi, nhưng tia nắng ấm ấp bắt đầu trải dài trên các thảm cỏ, phản chiếu qua những giọt nước đọng trên tán lá. Dưới ánh nắng, sunny tỏa sáng một cách lạ kì.
- Tạm biệt em, thiên thần. Tibu quay đầu thật nhanh, không đủ can đảm để nhìn sunny một lần nữa…
Câu nói cuối cùng, tibu thốt lên chỉ đủ mình nghe, cái câu nói mà tibu tự nhủ rằng suốt cuộc đời này, mỗi khi bên cạnh sunny sẽ nói cho cô ấy nghe, nói đến khi nào tibu không còn tồn tại được nữa…
“ Anh yêu em ”
“ Điều hối tiếc duy nhất là anh làm mọi thứ để được gặp lại em, vì thật sự nó không phải là điều đúng đắn, đáng lẽ ra anh nên để cho em quên hết mọi thứ, để những kí ức đau buồn đó mãi chôn vùi và để cho nước mắt em thôi rơi nữa…”
Con đường về nhà sao xa xôi qua, những cơn đau ập đến một cách nhanh chóng, tê buốt hết cơ thể và âm ỉ bên trong. Tựa như một mũi kim cứ khoan vào cơ thể tibu từng chút một, trời lạnh thật đấy nhưng mồ hôi tibu vẫn cứ tuôn ra liên tục. Hình ảnh sunny đứng nơi đó nhìn về phía tibu cứ luẩn quẩn mãi trong đầu, chẳng thể nào tan biến đi được. Tibu muốn hét thật lớn, là vì đau hay là vì cái tình yêu đó cứ cháy âm ỉ và đốt cháy tim gan tibu lúc này.
Đó là quyết định của riêng tibu lúc này, chẳng phải vì sự sống hay cái chết, mà cũng chẳng phải vì lòng tự tôn của một thằng đàn ông. Chỉ đơn giản là trong lúc này đây, với tibu tình yêu chẳng phải là thứ để níu kéo hoặc đánh đổi mà có được. Nếu không khiến người mình yêu cảm thấy thanh thản và hạnh phúc thật sự thì hãy buông ra. Hãy để mọi thứ theo gió và tan biến vào mây. Hãy để trái tim mình yêu thương về với nơi nó sẽ thuộc về, rồi mai đây một ai đó sẽ đến và sưởi ấm nó, bình minh sẽ lại bắt đầu và kết thúc bằng hoàng hôn thật ấm áp và bình yên. Rốt cuộc tibu cũng hiểu được ý nghĩa của hai chữ tình yêu… Tình yêu là vì người con gái mình yêu thương hy sinh và chịu đựng, là niềm khát khao được dâng hiến tất cả những gì bản thân mình đang có, chỉ để đánh đổi nụ cười và niềm vui của người con gái đó.
__________________