Tibu cảm thấy thật mỏi mệt và quá đau đớn, khi nào thì mọi chuyện sẽ kết thúc, sẽ là cái chết hay là một cuộc sống mới, chỉ là tâm trí và cơ thể tibu dường như không thể chịu nổi nữa rồi. Tibu cứ chạy xe mãi không dừng, cứ đi mãi đi mãi. Mắt nhòe đi và cay xè không hiểu là vì nước mắt hay vì mồ hôi ướt đẫm trên trán chảy xuống. Điểm bắt đầu hình như luôn là điểm kết thúc mọi chuyện, nó như là một vòng tròn luân hồi trong cuộc sống.
Tibu lại chạy xe trở về đồi thông tin trong vô thức, sunny đã đi tự lúc nào rồi. Như thế cũng hay... Tibu dựng xe nằm ngang trên đồi, cũng chẳng còn chút sức nào mà gạt chân chóng. Thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nắng trong lòng, cũng chẳng cần phải gồng mình lên mà chịu đựng. Tibu ngồi dựa mình vào gốc cây, nhắm mắt lại và cảm nhận xung quanh. Từ những âm thanh nhỏ nhặt nhất, tiếng chim kêu ríu rít, những tán cây rì rào vuốt ve nhau như thể đang vui vẻ chào đón ánh nắng. Riêng phần tibu, ánh nắng mà tibu vừa đón nhận, nó vô cùng ấm áp, thanh bình và yên ả…
“ Chào các bạn, mình tên là sunny, rất vui vì được là một trong những thành viên của lớp này”
Ngày đầu tiên gặp cô ấy, tibu đã biết rằng mình chẳng cần đến 1 phút để nói lời yêu thương, chào đón những cảm xúc đầu đời. Nó đến rất nhanh và vô cùng mãnh liệt. Cái sức hút từ hai chữ tình yêu đó, hình như là vô hạn và không bao giờ có điểm dừng. Khi lớp phó cất lên những tiếng hát như tự giới thiệu bản thân mình với mọi người. Đó cũng là giai điệu thức tỉnh cái tình yêu mạnh mẽ và vô tận trong trái tim người con trai mang tên tibu. Dù nó không đủ hay đến mức khiến con người ta phải khơi dậy những cảm xúc sâu tận bên trong mình, dù nó không đủ hay đến mức khiến con người ta phải điên đảo và hâm mộ. Nhưng nó là một bài thánh ca được vang lên từ thiên thần mang tên sunny đối với tibu.
Trong tiềm thức, tibu biết rằng mình lại tiếp tục lạc vào những giấc mơ. Có lẽ tibu đã thiếp đi từ lúc nào vì mệt mỏi. Vẫn cái hành lang dài thăm thẳm và dường như không có lối ra, tibu cứ bước mãi. Tiếng bước chân lộp cộp cứ vang lên từng bước một và vọng lại từ nới rất xa. Tiếng hét vì đau đớn lớn dần và gần với tibu, tim tibu như ngừng đập khi nhận ra giọng người con gái đang thét lên vì đau đớn đó chính là sunny. Tibu gồng mình chạy thật nhanh, như dồn hết chút sức cuối cùng để đến với sunny. Khi mà những hình ảnh của sunny đập vào mắt tibu, là lúc tay chân tibu dần trở nên run rẩy, tâm trí bấn loạn. Cô ấy đang nằm đó, tay ôm bụng, khuôn mặt chất chứa đầy đau đớn và buồn bã, máu vương vãi trên khắp sàn nhà, miệng sunny không ngừng la lên vì đau đớn.
“ Tibu ơi, em đau quá. Cứu con em, cứu em.”
Cơ thể tibu như đông cứng, bất động đứng đó và nhìn xuống sunny. Mắt tibu ướt đẫm vì nước mắt, không thể cử động không thể làm gì. Tibu nắm tay thật chặt, như phá tan cái băng đang đông cứng cơ thể mình, cái đau đớn bắt đầu lan tỏa khắp bàn tay tibu. Xương ngón tay nứt lách tách, máu chảy xuống nhỏ giọt và ướt đẫm dưới đất.
“ Em đau quá anh ơi, anh giúp em được không, anh nói yêu em và sẵn sảng làm mọi thứ vì em mà, anh chịu nỗi đau này thay em được không ”
“ Em sẽ chết mất, anh sẽ không bỏ rơi em đúng không, em xin lỗi vì đã làm những điều ngu ngốc, người đó quá tệ bạc và bỏ rơi mẹ con em như thế này”
Và rồi những hình ảnh sunny dần nhạt nhòa trước mắt tibu, không có cách nào để tibu níu giữ sunny lại. Khi mà sunny tan biến, cũng là lúc tibu hét lên thật lớn, vì đau đớn hoặc cũng có thể là vì không làm được gì. Dường như nỗi đau đó nó bắt đầu chuyển sang tibu và trải dài lên khắp cơ thể. Giấc mơ này, giấc mơ này… hình như nó muốn tibu phải cảm nhận những gì sunny đã từng phải chịu đựng.
Biết bao nhiêu đau đớn tibu đã trải qua nhưng lần này, nó mới chính là nỗi đau kinh khủng nhất. Bụng tibu thắt lại, tưởng chừng như ruột gan đang lồng lên nhau và đứt ra từng khúc một. Trong tiềm thức của mình, không phải là tibu đang sợ hãi, không phải tibu muốn nó dứt ra thật nhanh. Mà tibu muốn nó hãy đến một cách đầy đủ nhất. Tibu lại bật khóc, không vì đau đớn. Chỉ là quá thương xót cho sunny…
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Tibu ngồi bật dậy, đôi mắt vẫn ướt đẫm. Lệ chẳng thể ngừng rơi, phía dưới bụng vẫn đau một cách dữ dội. Lại là lần đầu tiên trong đời, tibu khóc thật lớn, tưởng chừng nếu có ai đó quanh quẩn ở đó chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng nấc đó. Khuôn mặt tibu lấm lem nước, chẳng thể phân biệt được đâu là mồ hôi, đâu là nước mắt. Tibu nấc lên liên hồi, khuôn mặt nhăn nhúm vì khóc và đau đớn. Dồn chút hơi sức cuối cùng, tibu đập tay liên hồi xuống dưới mặt đất rồi hét lên thật lớn
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, Sunny… sunny…. Anh… anh… ngày đó đáng lẽ.. anh anh…phải giết thằng khốn đó…”
Mắt tibu nhắm chặt, đưa tay lên che đôi mắt lại, những hình ảnh lúc đó lại hiện về, đêm cuối cùng tibu gặp sunny trước khi cô ấy rời xa Đà Lạt, rời xa tibu…
- Em đừng đi được không? Thật sự, anh không thể sống thiếu em đâu sunny à. Em hãy tin rằng em là tất cả cuộc sống của anh
- Em… em xin lỗi tibu. Nhưng thật sự em phải đi, mọi người đều biết chuyện của em hết rồi. Em thật có lỗi với anh, ngày đó em cứ tưởng sẽ dứt ra khỏi người đàn ông đó được nên mới quen anh. Nào ngờ…
- Em có yêu anh không sunny?
- Thật sự nói không thì không đúng, nhưng nói nhiều thì chưa đủ, thời gian gặp gỡ và bên cạnh anh chưa đủ nhiều như anh Thành. Mặc dù biết ổng tệ bạc những em không có cách nào để tránh xa con người đó được, em đã quá ngây thơ khi tin tưởng người như thế.
Tibu hít một hơi thật dài, đưa tay vào trong túi và lấy ra một sợi dây chuyền. Rồi đeo cho sunny một cách chậm rãi.
- Tình yêu là một thứ khó hiểu, chỉ yêu thôi là không đủ, có lẽ mình có duyên nhưng không phận sunny à. Em hãy nhìn ngôi sao trên sợi dây chuyền này. Em chính là ngôi sao, thế nên sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng phải tỏa sáng em nhé. Anh biết giờ có níu kéo cũng không thay đổi được gì nữa rồi.
Ánh đèn đêm le lói và sáng yếu ớt, đủ để làm nổi bật những giọt nước long lanh đang bắt đầu chảy dài trên gương mặt hốc hác vì mệt mỏi của sunny
- Tibu à… em .. em xin lỗi… anh quá tốt, em chưa bao giờ xứng đáng với anh cả.
Tibu chợt cười, một nụ cười trìu mến rồi nói
- Trong tình yêu chẳng có gì gọi là xứng đáng hay không xứng đáng. Em là cho đi chứ không phải mong đợi được nhận lại em à. Vậy giờ em có dự định gì không? Chắc chắn phải đi sao?
Sunny thở dài, suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng
- Có lẽ vậy anh à, giờ em muốn đi một nơi thật xa, có một đứa con rồi hai mẹ con cùng sống qua ngày mà thôi. Em quá mệt mỏi rồi, không thể suy nghĩ được nữa.
- Em đừng ngốc vậy, mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu. Sẽ vất vả và cực khổ lắm.
Sunny chợt cười, rồi nói tiếp
- Anh đừng lo, em chỉ nghĩ vậy thôi. Thôi cũng trễ rồi, hẹn gặp anh trên lớp nhé, bên anh lúc nào em cũng thấy thoải mái, với anh em luôn dễ dàng nói hết tâm sự trong lòng mình. Giá như… em gặp anh sớm hơn…
Tibu tiến sát tới sunny, bất chợt ôm lấy cô ấy, miệng thì thầm
- Sunny, em đừng đi được không…
- Em xin lỗi, nhưng em cũng không thể làm gì hơn, cả nhà em biết chuyện rồi
- Ừ vậy em nên đi đi, có một cuộc sống mới một bắt đầu mới thật tốt
- Anh hứa với em, phải sống thật tốt nhé !
Tibu chợt nấc lên một cách nghẹn ngào, hai tay giữ chặt sunny dường như không thể để cô ấy đi được.
- Ny à, anh yêu em. Các ngôi sao và các vị thần sẽ thay anh bảo vệ em
Nhìn sunny xa dần, mắt tibu bỗng chốc cay xè, miệng thì thầm chỉ đủ mình nghe
Anh xin lỗi khi không giữ lời hứa, vì cuộc sống của anh đã kết thúc ngày hôm nay rồi. Điều đau đớn là anh không thể giữ được nó...
Trở về với thực tại, khi mà những hình ảnh đó mờ dần đi, nước mắt tibu lại chảy xuống mỗi lúc nhiều hơn, trời sinh con người bản tính hình như vốn dĩ yếu đuối, chỉ là họ sẽ ngày một mạnh mẽ hơn sau những thăng trầm của cuộc sống. Trái tim tibu đau nhói một cách dữ dội và mãnh liệt khi nghĩ về sunny. Những ngày đầu bước chân xuống Sài gòn, sunny đã mang trong mình giọt máu của Thành. Tibu tự mình hiểu rằng đó là cái cách mà sunny cứu vớt tình yêu của mình. Rồi cô ấy cũng phải tự hủy đi sinh linh bé bỏng bên trong cơ thể vì người đàn ông bội bạc và phũ phàng đó.
Tưởng rằng thần chết sẽ mang sunny đi vì biến chứng băng huyết, nhưng dường như có một chút may mắn nào đó đã đem cô ấy trở lại. Hình như các vị thần đã âm thầm dõi theo và bảo vệ cô ấy.
Mỗi khi nghĩ tới hình ảnh sunny nằm đó, máu lênh láng trên mặt đất là tibu lại không kìm được nước mắt. Cả cuộc đời này chưa bao giờ tibu trách hay căm hận sunny dù chỉ một lần. Cái cách cô ấy yêu thương một người, nó quá khờ dại và mù quáng. Tình yêu đó khiến con người ta hy sinh tất cả bất chấp mọi hiểm nguy chỉ để bên cạnh người mình yêu.
Những cơn đau cũng dịu đi dần, trời đã về chiều. Hình như đây là lần đầu tiên tibu nhìn thấy bình minh trên đồi thông tin. Những tia sáng cuối cùng của mặt trời xuyên qua các tán thông, chiếu thẳng vào khuôn mặt của tibu. Bỗng chốc tibu thèm cái bình yên này quá. Gió lặng rồi, mây cũng tan rồi... trong lòng thẫm nghĩ ngày nào đó, đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời, liệu có được chút bình yên nào không.
...
- Anh về trễ vậy ?
Jenny ngồi đó, ngay bàn ăn nhìn tibu đầy vẻ lo lắng. Có lẽ cô ấy ngồi chờ tibu từ sáng đến chiều. Khuôn mặt lộ rõ nét mệt mỏi
- Ôi trời. Em chờ anh về ăn cơm chưa đến giờ sao ? Sao em không ăn trước đi. Tội em quá vậy
- Anh sao vậy tibu, mắt anh sưng húp lên rồi kìa. Nói rồi jenny cũng bắt đầu khóc, nhìn tibu đầy thương xót.
Tibu có chút bối rối khi nhìn thấy jenny như thế
- Anh... anh không sao đâu, em đừng lo !
- Em biết là anh đi gặp chị sunny đúng không. Ngay từ lúc sáng, đôi mắt của anh đã tố cáo anh rồi. Chỉ duy nhất chị sunny mới khiến ánh mắt của anh đặc biệt đến thế.
- Ừ... dường như em luôn là người hiểu anh nhất jenny à
- Nhưng sao anh có vẻ buồn quá vậy, có chuyện gì thế anh ?
- Cũng chẳng có gì, chỉ là anh muốn giữa anh và sunny có sự kết thúc thôi. Mọi chuyện chẳng thể dây dưa mãi như thế này được.
Jenny hơi bất ngờ, nhìn tibu chằm chằm rồi nói
- Anh khùng hả tibu, anh luôn yêu thương chị ấy hơn cả bản thân mình mà
- Có lẽ anh không muốn theo đuổi thứ không thuộc về mình nữa, càng cố với tới nó lại càng xa cách mình hơn. Cuộc sống là thế mà. Tình yêu lúc nào cũng vô cùng đặc biệt phải không em. Là thứ không thể đánh đổi mà có được.
Bước gần về phía tibu, jenny chợt ôm lấy tibu rồi nhẹ nhàng nói
- Thôi anh đi tắm đi nhé, em hâm lại thức ăn rồi mình cũng ăn tối nha.
Tibu ngồi dựa vào tường, như xả hơi sau một ngày nặng nề. Những làn nước trải dài từ trên đầu xuống dưới gót chân, hơi nóng nghi ngút bốc lên xóa tan mọi mệt mỏi, mang theo những muộn phiền rồi tan biến vào không khí. Trời đà lạt lạnh thật, cái cảm giác tê buốt ăn sâu vào những đầu ngón tay, như thể làm tê liệt hết những tế bào bên trong cơ thể. Nhưng cái lạnh đó lại khiến tibu thích thú, dù thế nào thì cũng sinh ra và lớn lên trong cái không khí lạnh lẽo này biết bao năm nay.
Bàn ăn cũng chỉ có hai người. Trong lòng tibu bỗng thấy nhớ ba mình thật nhiều. Đã rất lâu rồi không gặp ba, đất khách quê người tibu tự hỏi chắc ba cũng thèm cái cảm giác ấm cúng của một bữa cơm gia đình lắm...
- À jenny
- Sao anh ? Jenny vừa ăn vừa nhìn tibu
- Ăn xong anh sẽ dẫn em tới một nơi đặc biệt
- Wao, nơi nào mà đặc biệt, anh làm em tò mò quá nhen. Đi đâu vậy anh
- Tới nơi rồi em sẽ biết.
Môi jenny mím chặt lại, đôi mắt lại căng tròn ra, nhìn tibu một cách nũng nịu rồi nói
- Nói cho em biết trước đi mà, năn nỉ anh đó. Hic
Cái khuôn mặt đó, tibu vừa thích lại vừa yêu, đôi lúc cô ấy hệt như một đứa trẻ, nhưng đôi lúc lại chín chắn và trưởng thành một cách kì lạ.
- Trời, thì cứ ăn xong đi rồi biết. Tibu nói
Jenny làm vẻ hờn dỗi, hứ lên một tiếng rồi lườm tibu một cái. Điệu bộ đó khiến tibu phải bật cười rồi xoa dịu cô ấy
- Đến một nơi rất đẹp, nơi mà anh đã từng nghĩ rằng sẽ đến đó cùng với người anh yêu thương nhất. Thế đã được chưa.
- Oh yeah. Ăn cơm nhanh là ăn cơm nhanh thôi. Yêu anh nhất.
Jenny lại cười, cái nụ cười mà đôi lúc khiến tibu nhầm lẫn rằng cái hiệu ứng mà nó mang lại hệt như nụ cười của sunny. Ấm áp và đầy bình yên. Đôi lúc tưởng chừng như đơn giản nhưng lại là một điều kì diệu của thế giới này.
Mọi người cứ nghĩ rằng những con phố dưới hàng ngàn ánh đèn lấp lánh, phản chiếu lên hồ Xuân Hương tạo nên đêm Đà Lạt đầy quyến rũ và thơ mộng, tựa như một bức tranh hoàn mĩ của thiên nhiên. Nhưng thật ra đối với tibu, bức tranh đó không phải là đẹp nhất.
Càng về đêm không khí càng trở nên lạnh lẽo, sương buông xuống kín cả con đường dày đặc đến mức khó quan sát rõ được phía trước. Đường vào Trại Mát buổi tối khá vắng vẻ, có lẽ vì nơi này khá biệt lập so với trung tâm thành phố, thỉnh thoảng mới có vài xe qua lại. Con đường dài quanh co chạy dọc các ngọn núi, hai bên bao bọc bởi các rừng thông chính vì thế những khoảnh khắc đầu tiên khi vừa bước chân tới nơi đây là cảm nhận được cái lạnh lẽo xuyên suốt khắp cơ thể.
Jenny ngồi phía sau ôm lấy tibu thật chặt. Thỉnh thoảng lại ngân nga lên một giai điệu nào đó
- Tối nay trời lạnh quá anh nhỉ. Sương mù quá trời luôn nè. Lạnh wớ àààààà
- Ừ tối nay lạnh kinh khủng, hai tay anh tê buốt hết rồi nè.
- Hừ, cái anh này. Lúc nãy em đã dặn là mang găng tay cho ấm mà không chịu nghe lời em là sao. Grừ.... ghét anh ghê
Tibu cười rồi nói
- Trời, không sao đâu mà. Thích thì ôm chặt chút nữa cho ấm miếng coi.
Không cần quay lại nhưng tibu cũng biết được rằng jenny đang cười mỉm sau lưng mình, tay siết chặt hơn một chút.
- Tới rồi...
Tibu dừng xe lại định quay đầu ra phía sau thì jenny đã chồm tới phía trước và hôn lên má tibu một cái thật nhanh
- Chết anh rồi nha. Hô hô
Mỗi lần nhìn cái gương mặt đó tibu lại thấy buồn cười, cái gương mặt ngây thơ đến mức không tưởng.
- Aaaaaaa, đẹp quá anh ơi. Đây là nơi anh nói sao. Phía đằng xa là cái gì mà nhiều đèn quá vậy anh ?
Đã nhiều năm rồi, không biết bao nhiều lần tibu đi ngang qua cái nơi này. Từ phía trên đèo có thể nhìn thấy muôn vạn nhà kính mà bên trong đó thắp sáng bởi vô số ánh đèn được dùng để sưởi ấm cho các bông hoa. Cái màu đó vàng dịu, mang đến cảm giác nhẹ nhàng và ấm áp. Tưởng chừng như vẻ đẹp diệu kì của bầu trời ban đêm với muôn ngàn ánh sao là duy nhất, nhưng hình như con người và thiên nhiên đã tạo ra một bầu trời khác ở phía dưới này. Phần nào đó, còn có phần nổi trội hơn vì cái cảm giác ấm cúng mà nó mang lại.
- À, đó là nhà kính dùng để che chắn cái lạnh và mưa cho bông, khí hậu đà lạt em biết rồi mà, lạnh và mưa, có phần khắc nghiệt. Buổi tối lúc nào họ cũng thắp sáng để sưởi ấm cho cây.
- Ôi mẹ ơi, đẹp quá tibu à. Sao giờ anh mới chịu dẫn em tới chứ hả. Anh thật đáng ghét mà.
Jenny miệng nói nhưng mắt không ngừng hướng về phía trước, vẫn chưa hết vẻ bất ngờ bởi cái khung cảnh đó mang lại.
Nghĩ cũng đúng, thật sự những hình ảnh phía trước mặt tibu và jenny chẳng khác nào một tuyệt tác của tạo hóa. Mọi thứ chỉ có thể miêu tả bẳng một từ đơn giản. Nhưng cái đơn giản đó lại hoàn hảo đến mức tuyệt đối. Hàng triệu ánh đèn thắt ẩn thoắt hiện sau làn sương mù, nguyên cả một thung lũng rực sáng một màu vàng ấm. Khiến cho con người ta khó mà cầm lòng được.
Jenny chợt đưa tay ra rồi nắm lấy hai bàn tay của tibu
- Hai cái tay nào lạnh thiệt là lạnh đâu, đưa đây em coi.
Nói rồi jenny đưa hai tay tên lên miệng, thổi những hơi ấm vào đó.
- Phù... phù... tay ơi tay ơi, mau hết lạnh đi nhen.
Tibu chợt cười, rồi nói :
- Em là người con gái đầu tiên được anh dẫn lên đây, có lẽ đó là phần thưởng xứng đáng cho bữa tối.
Jenny nhíu mày lại, môi mím chặt rồi nũng nịu
- Nhưng không phải là người con gái anh yêu nhất, oh men. Em xin lỗi vì đã phá vỡ dự định của anh nhé. He he
- He he, chuyện đó em không cần phải lo. Nhưng em không buồn chứ?
- Trời, buồn gì hả anh? Không phải đang tuyệt lắm sao
- Em không phải là người anh yêu nhất, nhưng em là cô gái mà anh thương nhất…
- Với em, mọi chuyện rất đơn giản, em chẳng bao giờ ghen tỵ với tình cảm của ai. Chỉ cần ở bên cạnh người em yêu thương, trải nghiệm những giây phút hạnh phúc và vui vẻ là mãn nguyện rồi. Nghĩ làm gì cho mệt người anh ha. Hì hì
Jenny tựa vào người tibu, hay tay vòng qua ôm người tibu như thể chẳng muốn rời xa, mắt vẫn không ngừng nhìn xuống phía dưới thung lũng.
- Tibu nè, hôm nay gặp chị sunny… gặp lại chị ấy thế nào?
Thật sự mà nói, với jenny tibu dường như chẳng bao giờ phải che dấu hay úp mở bất cứ chuyện gì, dù đó là về sunny. Tibu luôn dễ dàng nói ra những điều trong lòng mình đang nghĩ, đôi lúc điều đó khiến tibu cảm thấy đối với mình,jenny là một người bạn thân thiết, là một người tri kỷ có lẽ sẽ hợp hơn rất nhiều so với một người bạn gái.
- Cảm giác thế nào á hả? Có lẽ là nắng hạn gặp mưa.
- Cảm giác đó chắc khó tả lắm anh nhỉ, cũng giống như em gặp anh sau nhiều ngày không gặp thôi.
- Thật ra anh nghĩ nó không giống nhau, anh đã trải qua biết bao nhiêu chuyện cùng cô ấy, vui có buồn có. Nỗi nhớ lớn đến thế nào cũng có, nhiều khi như không thể chịu đựng được nó. Có những lúc tưởng chừng như anh sẽ san bằng tất cả chỉ để tìm lại được cô ấy. Đến khi gặp lại sunny ngày nào, cảm giác đó.. nó… nó đặc biệt lắm. Trái tim anh tự nói với mình rằng, ừ đây chính là sunny ngày nào mà anh yêu thương. Mọi thứ bình yên một cách tuyệt đối ngay từ giây phút anh nhìn thấy dáng người nhỏ bé đó.
- Anh yêu à, em nghĩ rằng anh yêu đến điên rồi. Nhưng con người đó lại khiến em yêu…
- Thôi bỏ đi, đừng nó đến chuyện đó nữa.
Lúc này thì jenny xoay người hẳn về phía tibu, miệng chợt cười mỉm một cách lém lỉnh, nhìn tibu rồi nói
- Anh cao 1m86, chị sunny thì cao 1m54. Lúc hôn nhau thế nào nhỉ.
Tibu bật cười, rồi vuốt nhẹ sống mũi jenny
- Không gì là không thể cưng à. Con người có thể chọn cho mình mọi thứ, nhưng tình yêu thì không được, nó đến một cách bất ngờ và không thể lường trước được.
- Ây da, anh giỏi chống chế nhỉ. Em không quan tâm chuyện đó có dễ dàng hay không, để em thử
Jenny hít một hơi thật dài, khẽ nhón đôi chân mình lên, hay tay choàng qua vai tibu mắt nhắm lại một cách nhanh chóng rồi hôn lên môi tibu.
- Thế nào, hôn em có vẻ dễ dàng hơn nhiều đúng không. Có ngọt không hở anh
Tibu ôm lấy jenny, nhìn cô ấy thật kĩ rỗi vén một bên tóc lên, miệng thì thầm
- Hơi hơi ngọt, mà anh thích cái mùi dâu từ môi của em rồi đó.
Mỗi khi hai gương mặt chỉ cách nhau một chút, là tibu lại có dịp quan sát jenny thật kĩ. Cô ấy luôn đẹp một cách lạ thường, đúng là trong cuộc đời tibu jenny là người con gái đẹp nhất. Kể cả ngoại hình lẫn tính cách, trong lòng tibu thấy nuối tiếc cho người con gái đó, tại sao lại yêu một người tầm thường như mình nhiều đến như vậy.
Bất chợt đôi mắt jenny hơi ướt át, tựa như những giọt nước mắt gần như sắp lăn dài trên khuôn mặt đó
- Anh .. anh đáng ghét lắm đó. Anh mới chỉ nói yêu em có một lần duy nhất, mà đó cũng chẳng phải thật lòng. Tibu xấu xa. Hu hu hu ông trời ơi, số con đúng là số khổ mà.
Jenny chẳng khóc nữa, khuôn mặt giả bộ ngây ngô lại xuất hiện như muôn trêu chọc người đang đứng trước mặt mình. Nhưng sâu trong trái tim tibu cũng cảm nhận được một điều gì đó. Là mong ước thầm kín của cô ấy hay là khao khát bấy lâu nay, chỉ một lần được yêu…
- Hey, nói cho em biết một bí mật nhé. Miệng tibu tiến sát dần về phía jenny rồi thì thầm đủ chỉ để cô ấy nghe
Anh yêu em, jenny à. Tận sau trong trái tim anh, anh nghe nó nói rằng, nó yêu một cô gái tên là jenny
Lần này thì tibu chủ động kéo sát jenny về phía mình, đặt lên đôi môi mềm mại và ngọt ngào đó một nụ hôn mãnh liệt và ngọt ngào nhất. Im lặng cảm nhận là lắng nghe mọi cảm xúc trong cơ thể.
Khi tibu mở mắt ra nhìn jenny, thì những hình ảnh cô ấy đang cười một cách hạnh phúc nhòe dần trước mắt tibu. Hai chân tibu dường như không còn một chút sức nào để nâng đỡ cái cơ thể nặng nề này nữa. Đôi tay tibu trượt dài từ khuôn mặt jenny và dần rớt xuống đất, mọi thứ trở nên tối đen, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi tibu đủ tỉnh táo nghe thấy hơi thở mình dần nặng nề và tiếng gọi đầy hoảng sợ của jenny.
…
Tibu thấy mình trở lại như một đứa bé 5 tuổi, ba đang cõng tibu trên lưng, hai cha con cùng nhau đi dạo trên biển.
- Ba ơi, mẹ đâu rồi. Con nhớ mẹ quá à.
Những ký ức lúc nhỏ lại hiện về trong giấc mơ của tibu, chỉ trong giấc mơ này tibu mới nhìn thấy và cảm nhận được đôi mắt ba khẽ ước nhòa khi trả lời câu hỏi đó.
- Mẹ đang ở một nơi rất xa va dõi theo hai ba con mình rồi. Nhưng con đừng buồn, mẹ lúc nào cũng nhớ đến con. Dù thế nào, ba cũng sẽ mãi ở bên cạnh con, bảo vệ và che chở cho con
- Da, con biết rồi. Ba ơi, ba cho con xuống để con đi bộ trên cát đi
- Nhưng cát nóng lắm, sẽ làm bỏng chân con mất...
Nhưng cát nóng lắm, sẽ làm bỏng chân con mất phải không ba...
Không cần biết đó là trong giấc mơ, hay là hiện tại nhưng tibu cảm nhận được rõ ràng nước mắt mình đang rơi ra một cách nhanh chóng. Lòng tibu thắt chặt lại, cảm nhận cái hương vị ướt át và mặn mà từ mồ hôi của ba rơi xuống. Những hình ảnh người cha vô cùng thân thuộc vất vả mưu sinh kiếm sống cứ như từng mũi kim xuyên vào tâm trí lẫn trái tim tibu. Khi mẹ đột ngột ra đi, một mình ba phải gánh khoản nợ khổng lộ vì chữa bệnh cho mẹ. Cuộc sống khó khăn khiến người cha ấy phải đi nước ngoài mưu sinh trang trải nợ nần và cuộc sống. Điều duy nhất trong lòng khiến tibu không cảm thấy thanh thản nếu một ngày nào đó ra đi chính là ba.
Khung cảnh lại thay đổi một cách đột ngột, chỉ còn một tông xám buồn bã, ba ngồi đó trong góc phòng. Hay tay nắm chặt vào nhau, ba khóc... hình ảnh đó còn lưu lại trong kí ức của tibu vào cái ngày mẹ ra đi. Lúc đó chỉ còn là một đứa trẻ nên tibu không cảm nhận được nỗi đau vô tận trong lòng ba. Đứa bé đó từ phía cửa chập chững đi vào, chạy tới thật nhanh vào lòng ba. Ôm lấy ông ấy thật chặt, miệng bi bô :
- Ai làm ba buồn đó, ai ăn hiếp ba phải hông. Con ôm ba nè, thương ba nhiều lắm, ba đừng buồn nữa nha...
...
Tibu dần mở mặt, mùi thuốc sát trùng của bệnh viện cứ xộc vào mũi một cách khó chịu. Nhưng mặc kệ nó, tibu khóc như một đứa trẻ. Hai hàng nước mắt không thể nào ngừng lại. Trong lòng đau quá, trái tim như bị bóp nghẹt lại. Đau dường như không thở được. Tibu vừa khóc vừa kêu lên hai tiếng
- Ba ơi...
Căn phòng lúc này chỉ có Nhân và Beo đứng ngay cạnh giường tibu. Vừa thấy tibu tỉnh dậy trong tình cảnh như thế cả hai liền sốt sắng hỏi :
- Ê mày, mày có sao không. Có chuyện gì vậy.
Tibu cứ mãi sụt sùi không ngừng, hai hàng nước mắt cứ chảy mãi. Hình như tibu lúc này, càng ngày càng trở nên yếu đuối chứ không còn cứng rắn như trước được nữa.
- Cho.. cho tao ... điếu thuốc....
- Giỡn hoài mày, đây là bệnh viện mà. Nhân lên tiếng
- Thì cứ cho tao đi… xin tụi mày đó. Tao cần hút để bình tĩnh lại để suy nghĩ
- Nhưng… nhưng mà, mày đang bệnh đó tibu. Nhân nói đầy một cách lo lắng
Trong lúc đó thì Beo đã mồi một điều thuốc, và đứa đến cho tibu:
- Nè hút đi người anh em, bình tĩnh lại. Có nhiều chuyện cần phải nói. Ngồi dậy ra phía cửa sổ hút, ở đây có thiết bị báo cháy.
Hai tay tibu run rẩy cầm lấy điếu thuốc chảy dở, ngồi dậy khỏi giường, tiến về phía cửa sổ ngồi bết xuống đó. Tibu bây giờ trông thật thảm hại và dường như không còn sức sống. Đưa điếu thuốc lên miệng rít liên tục, chợt thở dài rồi tibu lên tiếng:
- Tụi mày thằng nào cũng gặp ba tao rồi, tao thật sự rất nhớ ổng và là lắng cho ổng… Sắp có chuyện xảy ra với tao rồi.
Nhân và Beo nghe đến đó cũng chợt chạnh lòng, hai thằng chợt thở dài.
- Đừng nghĩ quẩn, chẳng có chuyện gì đâu mày. Nhân nói
Tibu chợt cười một cách đầy xót xa, rít thêm một hơi thuốc
- Lúc tụi mình còn đi học, ổng thường hay nói với tao rằng hãy làm những gì con mơ ước và cố gắng thực hiện nó. Ba sẽ luôn ủng hộ và đứng phía sau con. Trước giờ tao cũng chưa từng dám mơ ước điều gì, chỉ mong muốn trong tương lai có một công việc thật tốt, làm ra nhiều tiền thay đổi cuộc sống của hai cha con.
- Hey thằng kia, mày làm gì mà nói thảm dậy. Tươi tỉnh lên coi. Beo lên tiếng
- Hai thằng tụi mày biết điều buồn cười là gì không, dường như những ngày gần đây tao thật sự có một mơ ước. Tự bản thân tao thấy rằng điều đó vô cùng đơn giản nhưng lại vô cùng khó khăn. Đó là được cưới người tao yêu, kiếm một việc làm đủ để lo cho ba tao và vợ tao thôi. Một cuộc sống giản dị nhưng ấm cúng.
Tibu bật cười, một nụ cười chứa đựng nhiều tâm sự buồn hơn là sự vui sướng. Hai mắt tibu nhíu lại, cảm giác cay xè lại ứa đầy hai con mắt. Nghi hoặc trong mộng của thế gian, khi tỉnh mộng ắt hẳn sẽ thấu hiểu. Hình như con người ta không dám mơ ước một điều gì đó ắt là vì sợ không thực hiện được điều đó…
- Ê tụi mày, sao tao lại ở đây, tao đang ở đâu.
- Mày đang ở bệnh viện Pháp Việt, bất tỉnh hai đêm rồi. Tao, Nhân và jenny đưa mày xuống. Từ lúc xuống đến giờ con bé không ngủ, nó thật sự lo lắng cho mày nhiều lắm.
- Shitttttttt cái gì, hai đêm? Hèn gì bụng tao đói cồn cào. Mà tụi mày thủng não rồi hả, dư tiền hay sao mà chui vô trong này.
- Mẹ, tao với thằng Nhân có được mấy trăm bạc trong túi. Một tay jenny lo hết, nhất quyết phải đưa mày vào đây cho bằng được. Beo nói
- Bác sĩ nói tao bị sao ?
Nghe đến đó thì Nhân nhìn Beo, ánh mắt hai thằng dường như muốn thông báo với tibu rằng chuyện đó thật khó nói biết chừng nào.
- Đm, nói nhanh đi. Hai thằng tụi mày đừng có như mấy đứa con gái nữa, anh em với nhau cứ thẳng thắn đi. Ngại ngùng cái gì.
- Tao… tao cũng không rõ lắm, chỉ nghe loáng thoáng bác sĩ nói với jenny trong đầu mày có khối u, kì lạ ở chỗ là dường như mới xuất hiện nhưng tự vỡ ra rất nhanh, một số có biểu hiện chèn lên dây thần kinh của mày. Hình như mấy cái khối u ác tính người ta hay gọi là ung thư. Nhưng của mày, nó phát triển khác hẳn.
Vừa lúc đó thì jenny mở cửa bước vào, thấy tibu cô ấy vẫn nở một nụ cười tươi như mọi khi, nụ cười hạnh phúc mỗi khi chúng ta nhìn thấy người mình yêu thương trước mặt, chỉ có điều bên trong đôi mắt đẹp như hai vì sao đó, jenny không che dấu được một nỗi buồn rất lớn.
- Anh tỉnh rồi sao, để em ra ngoài gọi bác sĩ vào kiểm tra cho anh nhé.
Ngay lúc đó tibu liền đưa tay về phía jenny, rồi nhỏ nhẹ nói
- Jenny, lại đây ngồi với anh đi, đừng ra ngoài nữa. Không cần thiết nữa đâu. Ngoan lại đây với anh. Nói rồi tibu quay về phía Beo và Nhân
- Hai đứa tụi mày ra ngoài kiếm gì ăn đi, rồi nghỉ ngơi một chút, mấy bữa nay tụi mày vất và rồi.
- Tao không đi, đuổi khéo hả thằng khốn. Beo cười lém lỉnh.
Hai thằng đi ra về phía cửa thì jenny đã đứng sát gần bên tibu, đôi tay tibu chồm lên kéo cô ấy ngồi xuống ngay cạnh mình, rồi ôm thiên thần bé nhỏ đó vào trong lòng mình. Miệng thì thầm:
- Hai ngày nay mệt mỏi nhiều rồi phải không em, nhìn đôi mắt em kìa, đen như gấu trúc rồi nhưng vẫn còn đẹp lắm. Em thôi dễ thương và đáng yêu được không hả jenny.
Jenny quay sang nhìn tibu, không nói lời nào chỉ có hai hàng nước mắt bắt đầu rơi xuống trên cánh tay tibu. Từng giọt nước mắt rớt xuống, là từng mũi kim như đâm thẳng vào giữa trái tim, tibu bỗng thấy lòng mình thắt lại và đau nhiều lắm.
Tibu ôm jenny chặt hơn, dựa vào tường rồi đung đưa qua lại như là dỗ dành cô ấy vậy:
- Thiên thần à, đừng khóc nữa mà. Mặc dù em khóc đáng yêu vô cùng nhưng anh không thích em khóc như thế đâu. 12th September, do you remember?
Jenny đưa hai tay dụi mắt, rồi nói
- Anh mà cũng nhớ sao, đồ vô tâm lúc nào cũng khiến em lo lắng cả.
- Ừ đó là lần đầu tiên anh gặp em, đôi lúc anh cảm thấy hối tiếc khi anh không gặp em sớm hơn.
- Nó có quan trọng không anh, vì em chỉ cần biết một điều rằng, em đã được gặp anh. Và đó là điều kì diệu nhất đối với cuộc sống của em.
- Chỉ tiếc rằng, anh đã dành quá ít thời gian cho em, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ dành thời gian cho em nhiều hơn. Vì anh biết đó là điều em muốn.
Jenny đưa hai tay mình ra, nắm chặt lấy đôi bàn tay của tibu, siết nó thật chặt:
- Nhưng anh phải ở đây để điều trị nữa…
Chưa để jenny nói hết câu, tibu đã đưa ngón tay mình lên chặn ngang môi cô ấy, đôi môi hồng tươi và mềm mại tựa như những thứ gì đó êm ái mượt mà và tươi đẹp nhất trên thế gian này.
- Đừng ! Đừng lãng phí thời gian. Em hiểu anh nói phải không, hãy nghe anh nói một lần này thôi, bây giờ thì im lặng cùng anh và cảm nhận những giây phút bình yên này nhé.
Jenny không nói gì cả dựa đầu vào vai tibu, trong lòng cô ấy có lẽ đang đấu tranh dữ dội lắm, một bên là sự thật và một bên là hy vọng. Chỉ có điều dường như cái niềm hy vọng nhỏ nhoi đó đang đứng ở bên bờ vực của sự tuyệt vọng, muốn làm điều gì đó nhiều hơn cho người mình yêu thương nhưng lại không thể.
Tibu lấy điện thoại từ trong túi mình ra, mở một bài nhạc. Siết chặt jenny vào lòng mình hơn, ôm cô ấy và đung đưa theo điệu nhạc. Ánh nắng le lói của hoàng hôn len lỏi vào cửa sổ như sưởi ấm cho hai người, đem cái hơi ấm ấp vào căn phòng lạnh lẽo này. Thế giới dường như trở nên nhỏ bé và bình yên quá. Tibu nhìn ra phía cửa sổ đón cái ánh nắng dịu nhẹ này, những đám mây trôi một cách chậm rãi, bầu trời xanh quá… chợt nhận ra hình như mình đã từng mơ đến những ngày được yên bình như thế này…
Somewhere over the rainbow
Way up high
And the dreams that you dreamed of
One in a lullaby
Somewhere over the rainbow
Blue birds fly
And the dreams that you dreamed of
Dreams really do come true
Someday I’ll wish upon a star
Wake up where the clouds are far behind me
The colours of the rainbow so pretty in the sky
Are also on the faces of people passing by
I see friends shaking hands
Saying “ how do you do”
They’re really saying I…I love you
I hear babies cry and I watch them grow
They’ll learn much more
And I think to myself
What a wonderful world….