Từ khuôn mặt đến thân hình, quả thật đẹp trai muốn xỉu, Tô Trạm vô cùng mất mặt thừa nhận, đây là khẩu vị của y, y thích dạng này, nhất là loại khí thế lớn mạnh ngấm tận trong xương của hắn, đối với một chú gà con thuần gay 27 tuổi, nhiều năm chỉ có thể ảo tưởng mà nói, quả thật chính là mê hoặc trí mạng, đây nhất định gọi là bá khí Đế Vương, từ từ…
Đế vương? Đôi mắt kim sắc = Hiên Viên Tàn Dạ, Tô Trạm vô cùng cơ trí vừa vào cửa liền làm bộ vô ý nhìn thoáng qua, cũng vừa may người này y nhận ra, bởi vì hai mắt kim sắc mang tính dấu hiệu rất rõ ràng, cùng một dạng với tóc trắng mắt xanh của y.
Vì thế, như bị giáng một đòn cảnh cáo, Tô Trạm nháy mắt thoát khỏi trạng thái mê trai. Y sao có thể quên vị này là hoàng đế sở hữu hậu cung ba nghìn giai lệ chứ, đây không phải là… ngựa đực trong truyền thuyết à? Hơn nữa, bất đồng với hậu cung của nam chính Lãnh Thiên Thương là dùng để che mắt, vị này chính là hàng thật giá thật… ngựa đực.
Đây là loại hình Tô Trạm không thể nào chấp nhận nổi, công khí mười phần, đẹp trai muốn nổ tung cũng không thay đổi được sự thật ấy, y có bệnh sạch sẽ, cho dù là từ tinh thần hay ngoài thân thể.
Vì thế…
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 2】
…
Phó Diệc Sâm đang lạc trong mê man không dấu vết nhíu mày một cái, sau đó khoan thai uống thêm một ngụm trà, thở phào một hơi. Đúng, cái này đúng, đây mới đúng là phản ứng nên có khi nam chính vừa nhìn thấy nam phụ.
Đừng nhìn tên yêu nghiệt này một bộ nhát gan thuận theo, trong lòng bây giờ không chừng đang âm mưu nghĩ xem giết chết mình kiểu gì. Hiên Viên Tàn Dạ có thể xem là gián tiếp hại chết cả nhà y, người ta nhẫn nhịn chịu nhục nhiều năm như vậy, cũng không phải vì đợi một ngày có thể giết chết nam phụ, làm chủ thiên hạ đó sao? Cho nên, mức độ hảo cảm có giảm đến -30 cũng thật bình thường.
Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc tà tà liếc nhìn Lãnh Thiên Thương không dám ngẩng đầu bên cạnh. Một đầu tóc trắng chỉnh tề xõa sau lưng, buông xuống như thác nước, trước ngực cũng vô ý rũ xuống vài lọn tóc nhu thuận, còn có cặp mắt xanh lơ, đặt dưới khuôn mặt Tô Trạm, thế nhưng không khó coi như trong tưởng tưởng, từ góc độ Phó Diệc Sâm nhìn lại, gò má nghiêng nghiêng còn đặc biệt xinh đẹp, cảm giác như Tô Trạm đang cosplay.
Nhất là Lãnh Thiên Thương còn cố ý ăn diện hoa lệ, hoặc nên nói quá rêu rao, có chút… rẻ mạt? Phó Diệc Sâm nhất thời không tìm ra từ ngữ thích hợp để hình dung, nhưng quỷ dị ở chỗ, quả thật là có hơi yêu nghiệt.
Tô Trạm tuyệt đối không phải là người như thế, người kia luôn trưng ra vẻ mặt lãnh đạm, tuy rằng Phó Diệc Sâm chưa từng hợp tác với y, nhưng theo hiểu biết của hắn, người này ở bất luận thời điểm nào, cũng đều trưng ra tư thái cao lãnh, cao cao tại thượng, lười giao tiếp với người khác, càng không để ai vào mắt. Mà đại thiếu gia Thẩm Thiên Dục không sợ trời không sợ đất cũng không theo kịp được loại khí chất ấy, cho nên Phó Diệc Sâm lần nữa lâm vào hoang mang, trong lúc nhất thời nghi ngờ chồng chất nghi ngờ. Nhưng cho dù thế nào, sau này hắn nhất định tìm cơ hội thử xác minh một lần.
“Hoàng Thượng, người đây là… Tại sao lại ở đây?” Tô Trạm có chút xấu hổ chà xát tay, tầm mắt của ai kia dừng trên người y không khỏi quá lâu, vì thế Tô Trạm nhịn không được mở miệng trước. Hơn nữa, y càng lo lắng chính là, đoạn này không có trong nội dung cốt truyện, Hiên Viên Tàn Dạ đáng lẽ không nên xuất hiện ở thanh lâu đêm nay, lại càng đừng nói chạm mặt. Thế nên, đây chính là nguyên nhân y đến thế giới này?
Cùng một dạng với tiểu thuyết xuyên thư y từng xem, nội dung vở kịch bị biến đổi. Khó trách y ngay từ đầu đã xuất hiện ý tưởng mãnh liệt như vậy, lấy thân phận Lãnh Thiên Thương hoàn thành đúng nội dung kịch bản, có lẽ đây là một loại chỉ dẫn đến từ giác quan số sáu. Cho nên, đại khái do cốt truyện bị thay đổi, yêu cầu y đến chỉnh lại cho đúng, đây hẳn là nguyên nhân thật sự khiến y xuyên qua.
Rõ ràng là đối thủ một mất một còn, thế mà lại gặp nhau ở nơi thanh lâu đáng xấu hổ, sau đó kỳ quái gọi y đến. Thật ra, Phó Diệc Sâm cũng rất lúng túng, không thể so với Lãnh Thiên Thương đi dạo thanh lâu bị bắt gặp nhiều lần, hắn bây giờ là chí tôn thiên hạ, cái ghế hoàng đế đang còn dựng ở đó đấy, dựng đến vững chắc ổn định.
Vì thế Phó Diệc Sâm mặt không đổi sắc lại uống trà, sau đó mới quay đầu không mặn không nhạt nói, “Thiên vương đối với loại địa phương này ngược lại rất quen thuộc.” Một câu không nhẹ không nặng, nhưng nghe qua đều bao hàm trào phúng.
Tô Trạm thầm nghĩ, tuy rằng đây là một đoạn không có đạo diễn không có kịch bản, nhưng sự tình liên quan đến sinh tử, y đây là lấy mạng để diễn, cho nên vô luận như thế nào cũng không thể xảy ra sai sót. Đương nhiên đối với một diễn viên, cho dù là không có kịch bản nhưng vẫn có thể tùy cơ ứng biến, có bao nhiêu năm kinh nghiệm y không sợ, bởi vì y rất chuyên nghiệp.
Vì thế, Tô Trạm lúc này không biết xấu hổ hắc hắc cười nói, “Hoàng Thượng, người cũng không phải không rõ thần, làm quan gì đó thần không có hứng thú, cũng không có năng lực, nhưng chuyện phong nguyệt thì…” Tô Trạm nói xong, khóe miệng lộ ra mạt tươi cười bất đắc dĩ.
Hoàn toàn không cho rằng việc này đáng hổ thẹn mà là vinh, thậm chí làm bộ như nghe không hiểu Phó Diệc Sâm đâm chọc. Quả nhiên, không hổ danh là tên phúc hắc ngụy trang hơn hai mươi năm, không biết còn tưởng y thật sự là một tên phế vật, ăn không ngồi rồi chờ chết, đáng tiếc cho vẻ ngoài đẹp mã.
Thật ra, bởi vì phụ thân Lãnh Thiên Thương là công thần khai quốc, mà hai ca ca của y cũng là đại tướng quân, bởi vậy hoàng đế không thể quang minh chính đại giết người, mà phải dùng đến thủ đoạn ám toán. Cho nên bên ngoài, Hiên Viên Tàn Dạ tỏ ra vô cùng hậu đãi một nhà bọn họ, nếu không cũng sẽ không nuôi không một tên phế vật ăn chơi trác táng như vậy, nhưng lại thời thời khắc khắc lo lắng y sẽ làm phản hoặc cắn trả một ngụm. Nhưng hoàng đế đối xử tốt với Lãnh Thiên Thương, đương nhiên chỉ là ngoài mặt, để cho người trong thiên hạ nhìn rõ.
Kết quả là, tuy rằng hai người là đối thủ một mất một còn, nhưng không ai xé rách da mặt trước. Ngoài mặt, quan hệ vô cùng tốt, cho nên Lãnh Thiên Thương luôn ra vẻ tiểu hài tử làm chuyện xấu trước mặt trưởng bối, hành vi nhiều lúc có thể xem là to gan lớn mật, bởi vì ở mặt ngoài, bạo vương đã nói rằng sẽ nghe theo tiên đế, đối đãi với y như đệ đệ ruột, đây là hoàng thất thiếu một nhà bọn họ.
“Ngươi a ~” Phó Diệc Sâm thở dài một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng tuyệt đối không có ý trách cứ. Dù sao đối với Hiên Viên Tàn Dạ mà nói, Lãnh Thiên Thương tự tìm đường chết càng tốt, chờ y không còn tác dụng là có thể thuận lý thành chương phế y, “Loại địa phương này dù sao cũng ảnh hưởng đến thân phận, về sau nên hạn chế.”
“Tạ Hoàng Thượng chỉ bảo, thần biết.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng hoàn toàn một bộ tư thế lấy lệ.
Phó Diệc Sâm nhíu mày, “Phủ của ngươi nếu thiếu mỹ nhân, cứ việc tìm trẫm, hà tất phải tới những nơi như thế này?”
Tô Trạm giả vờ cười cười nhưng khóe miệng lại không dấu vết cứng đờ, quả nhiên là ngựa đực, loại này há mồm ngậm miệng đều có cảm giác “nữ nhân như quần áo”, khiến người thật khó chịu nha.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ: -20】
Phó Diệc Sâm trên mặt bất động như núi, trong lòng hối hận một trận, hắn đây chẳng phải là vạch áo cho người xem lưng sao. Hiên Viên Tàn Dạ thường thường đưa đến bên người Lãnh Thiên Thương rất nhiều mật thám, đều lấy cớ tặng mỹ nhân, gần nhất là Yêu Ly hắn đưa tới bị Lãnh Thiên Thương lấy lý do thông dâm đánh chết, thật hiển nhiên, điểm này Lãnh Thiên Thương lại rất rõ ràng.
Quả nhiên, mức độ hảo cảm lại rớt. Nhưng nếu đã vậy, Phó Diệc Sâm cũng chỉ còn cách cố chống đỡ, vì thế liền cố ý trưng ra một bộ “Ta có thể đưa ngươi một toa xe lửa toàn mỹ nhân”.
“Ngươi muốn dạng mỹ nhân nào trẫm đều sẽ tìm tới cho ngươi.” Phó Diệc Sâm hoàn toàn là một tư thế ta sủng ngươi đến tận trời.
“Hoàng Thượng này… Đa tạ Hoàng Thượng!” Tô Trạm lúc này nhãn tình sáng lên, diễn ra một bộ phong lưu bại hoại đáng khinh, bất quá rất nhanh lại ra vẻ khó xử, “Bất quá, mỹ nhân trong phủ và trong lâu, mỗi người một vẻ.” Hơn nữa, nếu ghét bỏ như vậy, tên hoàng đế nhà ngươi đến đây làm chi? Còn ra vẻ đường hoàng. Tô Trạm đối với loại người dối trá như này vô cùng khinh bỉ, quả nhiên, trông mặt mà bắt hình dong là không được.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】
Phó Diệc Sâm cạn lời liếc mắt nhìn Lãnh Thiên Thương một cái, nói thật, vẻ ngoài tốt như vậy lại nói ra lời đáng khinh không biết xấu hổ, còn thật thiếu đòn. Nếu không phải hắn biết rõ tên này đang diễn trò, khéo còn tưởng y thật là một con gà chưa đủ lông đủ cánh, hắn đúng là chướng mắt loại người như thế, lãng phí khuôn mặt của Tô Trạm.
Phó Diệc Sâm đen mặt, cảm thấy cái tên Lãnh Thiên Thương này có lẽ không chỉ biết diễn kịch, còn thù rất dai, hắn muốn xoát độ hảo cảm có vẻ khá gian nan. Hơn nữa ở chung càng lâu, hắn càng cảm thấy tên này hoàn toàn không thể là Thẩm Thiên Dục, tên kia tuy rằng cũng lúng ta lúng túng, nhưng tâm tư rất đơn thuần.
Đang lâm vào tình trạng xấu hổ, may mắn lúc này nửa nén nhang đã điểm, tú bà lần nữa bước lên đài chủ trì đại cục, “Chư vị đại gia, thời khắc đã đến, Ngưng cô nương cũng thật mong chờ.” Tú bà một bên cười duyên một bên đưa mắt với vài vị cô nương, ra hiệu các nàng đi xuống thu thơ… Đem các bài thơ khách làng chơi vừa viết ra thu hồi hết.
Sau đó tú bà tiếp tục nói, “Chư vị đại gia chờ, rốt cuộc Ngưng cô nương hoa lạc vào tay ai, lập tức sẽ công bố.”
Phó Diệc Sâm không hiểu sao cảm thấy, phong cách chủ trì của tú bà so với các MC bình hoa ở hiện đại tốt hơn nhiều lắm, rất ổn. Chỉ là, Phó Diệc Sâm chợt quay đầu nhìn về phía Lãnh Thiên Thương, “Thiên vương chẳng lẽ không phải vì Ngưng cô nương mà đến?”
Tô Trạm nhướn mày, đột nhiên minh bạch tại sao hoàng đế lại xuất hiện ở nơi như này, còn không phải vì nữ tử thanh lâu sao, dối trá, đã thế còn một hơi không ngớt trào phúng “loại địa phương này”. Bất quá, trên mặt Tô Trạm lại bày ra dáng vẻ tiếc hận, “Này… là đương nhiên, Hoàng Thượng người cũng biết thần… tài sơ học thiển (1), so với chịu mất mặt, không bằng trực tiếp buông tha.” Dáng vẻ rất tự hiểu lấy mình, lại thêm vài phần ủy khuất xấu hổ, có thể nói là diễn đến xuất sắc.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】
Phó Diệc Sâm lúc này không lời gì để nói, cảm thấy tên này diễn kịch so với mình không phân cao thấp, nhưng nghĩ lại, Ngưng cô nương đây không phải là tay chân của Lãnh Thiên Thương à, nếu như mình lợi dụng cường quyền đem nàng tha vào cung, không phải chặt đứt một cánh tay của y?
Trong nháy mắt, Phó Diệc Sâm trong lòng suy đoán, rồi sau đó bất động thanh sắc tiếp tục chậm rì rì uống trà xem cuộc vui, quả nhiên không bao lâu tú bà liền cười ha hả cầm một mảnh giấy lắc mông đi ra, khuôn mặt phủ kín phấn tươi cười như đóa hoa héo rũ.
“Đợi lâu đợi lâu,” Tú bà vẫy khăn lụa trong tay, “Chư vị đại gia thật đúng là đầy bụng kinh luân, học phú ngũ xa nha,” Phó Diệc Sâm đoán lượng từ ngữ của tác giả tương đối eo hẹp, quả nhiên, tú bà câu tiếp theo liền nói, “Bất quá Ngưng cô nương chỉ chọn trúng một bài có ý cảnh đêm nay thôi, ha ha ha bà bà ta sống nhiều năm như vậy cũng là lần đầu tiên thấy một áng thơ tuyệt diệu như vậy.”
Trên thực tế, một đoạn này Phó Diệc Sâm cũng không xem kỹ, chỉ là hiểu đại khái, vì thế khi tú bà mời nữ chính đang đắc ý dào dạt phe phẩy quạt giấy lên đài, Phó Diệc Sâm đã sớm chuẩn bị sẵn cột thu lôi.
Nhưng vô dụng, lúc nữ chính không biết xấu hổ xuất khẩu thành thơ, Phó Diệc Sâm tức giận đến mức thiếu chút cắn phải đầu lưỡi.
“Tĩnh dạ tứ.
Sàng tiền minh nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương
Cử đầu vọng minh nguyệt
Đề đầu tư cố hương.”
Phó Diệc Sâm: Hay cho tên đạo văn không biết xấu hổ, thật không sợ Thi Tiên (2) lật tung quan tài lên đem nàng kéo xuống ư? Hơn nữa, quả nhiên là bài thơ trong sách giáo khoa tiểu học.
“Tuyệt diệu!”
“Tuyệt, thơ hay, thật sự là thơ hay.”
“Tại hạ cam bái hạ phong, tiểu huynh đệ văn chương hơn người.”
“Đúng vậy, thật sự là có một không hai trên đời, tiểu sinh chưa từng thấy qua một áng thơ trác tuyệt như vậy.”
…
Phó Diệc Sâm:… Đã lười đến mức không buồn nói một chữ.
Ngay vào lúc đó, Lãnh Thiên Thương bên cạnh cũng ba ba ba vỗ tay, không kìm lòng cảm thán, “Thơ hay, thơ hay a.” Đồng thời, âm gợi ý của hệ thống lại vang vọng trong đầu Phó Diệc Sâm.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nữ chính trừ 1】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nữ chính trừ 2】
…
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nữ chính: -18】
Lại loạn, Phó Diệc Sâm chợt cảm thấy mức độ hảo cảm ở thế giới này so với cái vườn trường Mary Sue trước đó còn không đáng tin hơn nhiều, đặc biệt, độ hảo cảm của nam chính dường như càng khó xoát hơn nữa, chẳng lẽ là bởi vì đặc tính phúc hắc?
Chú thích:
(1) Tài sơ học thiển: bất tài, kém cỏi, ngu dốt.
(2) Lý Bạch được mệnh danh là Thi Tiên, bài thơ trên là Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch. Dịch thơ:
Đầu giường ánh trăng rọi
Ngỡ mặt đất phủ sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương.
(Theo bản dịch của Tương Như)
Ritt: Tui công nhận nữ chính phụ trách yếu tố hài hước trong bộ này, cần được khen thưởng >