Hoàn toàn khác với nguyên tác, Phó Diệc Sâm là mang theo ý cười, vô cùng lịch sự tiến vào, trên mặt không hề có “trong cơn giận dữ”, “tức đến khó thở”, ngược lại mang theo thiện chí làm người sinh lòng nghi ngờ. Sau khi vào trong, còn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lông, thẳng đến khi thư kí đóng cửa rời đi, Phó Diệc Sâm lúc này mới nhìn về Tô Trạm đang ngồi trên ghế tổng tài cách đó không xa, kết quả liền bị ném vào mặt một câu như vậy.
“Anh có ý gì?” Không thể hủ nhận, Phó Diệc Sâm có chút trì độn ở một số phương diện, hắn không đứng dưới góc độ của Tô Trạm, nên nhất thời cũng không rõ tại sao Tô Trạm tức giận.
Mà lúc này Phó Diệc Sâm cũng mới phát hiện, Tô Trạm ngồi ngay ngắn trên ghế tổng tài, sắc mặt rõ ràng đen thành đáy nồi, ánh mắt tựa như phóng ra hai lưỡi kiếm, ý đồ muốn đâm thành hai cái lỗ trên người hắn.
Y tức giận, vô cùng giận, nhưng nhìn ra được y đang cố gắng kìm nén. Bất quá, thấy Phó Diệc Sâm một bộ không hiểu gì, lửa giận kia rõ ràng có xu thế vượt ngoài tầm kiểm soát.
“Lời này phải là tôi hỏi cậu chứ?” Tô Trạm ánh mắt tối sầm lại, y đúng là đang kiềm chế, hơn nữa còn kiềm chế đã lâu.
Trên thực tế, Tô Trạm bây giờ quả thật sắp tức điên. Tuy rằng y dựa theo yêu cầu của kịch bản, hủy bỏ hôn ước với nữ chính, nhưng kỳ thật y vẫn tồn tại tâm lý ích kỷ, là người khó tránh khỏi ích kỷ, huống chi còn liên quan đến vấn đề tình cảm, mặc dù biết rõ tình cảm đó không hề có kết quả. Y cho rằng, sau khi Lê Hạo nhận được tin tức sẽ cao hứng, kết quả hắn đúng là vô cùng cao hứng, cao hứng đến mức đón nữ chính về nhà.
Sấm sét giữa trời quang, y bị đùa giỡn. Lê Hạo từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi, hắn chính là nam phụ dưới ngòi bút của tác giả, là kẻ luôn muốn tranh đoạt nữ chính với y, khác biệt duy nhất, là phương pháp của hắn không giống như trong cốt truyện mà thôi, rất cao tay cũng vô liêm sỉ không kém, nếu không phải mình cố ý hủy bỏ hôn ước, hắn gần như đã thành công. Đây là phản ứng đầu tiên khi Tô Trạm biết được những thứ Lê Hạo sắp xếp cho nữ chính.
Hết thảy đều là vì có được nữ chính mà thôi, còn mình lại như đứa ngốc bị đùa giỡn xoay quanh hắn. Không thể không nói, phẫn nộ rất dễ khiến người mất lý trí rồi chui vào ngõ cụt, nhất là khi nhìn thấy Phó Diệc Sâm tiến vào văn phòng của mình, trên mặt thậm chí còn mang theo tươi cười, cái ngõ cụt này Tô Trạm chui vào chắc rồi.
Độ hảo cảm sắp đạt 90, đã nhiều ngày không gặp, Phó Diệc Sâm đi trên đường cũng nhịn không được tưởng tượng ra vẻ mặt Tô Trạm khi thấy hắn, không hề nghi ngờ là hắn ôm theo vài phần chờ mong, nhảy nhót, kết quả nhận được lại là một gáo nước lạnh. Làm gì có người không nóng tính, nhưng một người đàn ông trầm ổn mà nóng giận, thường thường sẽ càng làm cho người ta khó chống đỡ.
Thần sắc Phó Diệc Sâm có hơi chìm xuống, bắn ra hai đường nhìn âm lãnh khiến người hô hấp khó khăn, rồi sau đó dưới ánh mắt run rẩy của Tô Trạm, đột nhiên từ trên salon đứng thẳng dậy, thân hình cao lớn trong nháy mắt trở thành tồn tại như tòa tháp khổng lồ dựng giữa văn phòng, Phó Diệc Sâm mang đến loại khí thế như vậy.
Hầu kết của Tô Trạm vô thức trượt lên trượt xuống, sau đó liền thấy Phó Diệc Sâm đột nhiên đi tới bàn làm việc của y. Ban đầu, hai người đối diện nhau ở góc chéo văn phòng xa hoa, khoảng cách khá lớn, nhưng trong mắt Tô Trạm, dường như đã bị rút ngắn một nửa, vì thế, liền có cảm giác người này như mãnh thú đợi con mồi lâu ngày, đang chậm rãi tiếp cận y.
Mỗi bước đi của hắn, đều khiến tim Tô Trạm nảy lên, theo kịch bản, đúng là phải đánh một trận, mà mục đích người này tới hôm nay, đơn giản cũng vì nữ chính nên đến gây gổ với y, qua mấy lần tiếp xúc y rất rõ ràng, người này mình đánh không lại.
Vì thế không tự chủ được, bàn tay Tô Trạm ở dưới bàn từ từ nắm lại, khớp hàm cũng vô thức nghiến chặt, đương nhiên, thân là ảnh đế hàng thật giá thật, từ đầu đến cuối, Tô Trạm luôn mang biểu tình lãnh liệt, âm trầm của Cố Thần Phong, thậm chí còn toát ra khí thế ngày càng mạnh.
Phó Diệc Sâm đi đến trước bàn làm việc của Tô Trạm, rồi sau đó hơi nghiêng người chống tay lên bàn, toàn bộ quá trình, ánh mắt Phó Diệc Sâm vẫn luôn không rời khỏi Tô Trạm. Hắn có thể cảm nhận được, trong đáy mắt kia bao hàm lửa giận hừng hực, nhưng rốt cục là y giận dỗi cái gì?
“Anh rốt cuộc làm sao, ” Hai tay Phó Diệc Sâm chống trên bàn, từ trên cao nhìn xuống Tô Trạm đang ngồi ngay ngắn trên ghế tổng tài, mang theo nghi hoặc và tỉ mỉ, lại lộ ra cường thế không hề che giấu, “Nói chuyện rõ ràng.”
Phó Diệc Sâm tự cho rằng tính tình của mình rất tốt, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt hoặc nguyên tắc của hắn, hắn có thể dâng lên đối phương toàn bộ sủng nịch và trân trọng, chẳng sợ đối phương là một người đàn ông, chẳng sợ đây là tình huống hơn hai mươi lăm năm qua hắn chưa từng nghĩ đến, nhưng nếu đã thích, sẽ không cách nào khống chế được con tim mình, vậy cứ thản nhiên tiếp nhận tất cả, yêu thì yêu, bởi vì hắn cho rằng, đối phương xứng đáng.
Nhưng nói thật, trong lòng hắn không có quá nhiều bách chuyển thiên hồi (1), nhiều lúc cũng không tỉ mỉ chu toàn, dù cho đối phương cũng là đàn ông, nhưng đôi khi hắn vẫn không hiểu hết được suy nghĩ của y, ví dụ như hiện tại. Hắn tự nhận là biết rõ mục đích của Tô Trạm, cũng biết y muốn đi theo kịch bản, cho nên hắn mới cố ý khiến y yêu mình lần nữa, đồng thời vẫn luôn cực lực phối hợp với y, khoan dung để y đính hôn với nữ chính, cùng cô ta hằng ngày ở chung, mấy ai có thể làm đến như vậy? Kết quả y còn phản ứng thế này?
Không thể không nói, một khi để ý, cảm xúc sẽ dễ bị ảnh hưởng, cũng càng dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt. Mà lúc này cả hai đều rơi vào hiểu lầm, còn là hiểu lầm đen chéo nhau không có nút thắt, vì thế khó tránh khỏi càng lún càng sâu.
Trước mặt người kia, Tô Trạm luôn có chút không tự chủ mà sợ sệt, đương nhiên Tô Trạm sẽ không thừa nhận điểm này, ngược lại còn muốn lấy khí thế đè ép đối phương, huống hồ lúc này y quả thật tức giận không nhẹ.
Vì thế, Tô Trạm cũng từ trên ghế đứng phắt dậy, hai tay cũng chống trên bàn, ánh mắt không chút nào yếu thế, cùng Phó Diệc Sâm giằng co.
“Lê Hạo, ” Khóe môi Tô Trạm khẽ nhúc nhích, thậm chí mang theo vài phần trào phúng khinh thường của Cố Thần Phong, “Tôi không phải kẻ ngốc.” Đương nhiên, ai ngốc người đó biết, nếu không ngốc cũng sẽ không bị người ta lăn qua lăn lại, bất quá buồn bực thì buồn bực, mướp đắng thì cũng phải cố hết sức mà nuốt xuống bụng.
Phó Diệc Sâm khẽ nhíu mày, đây là tỏ rõ không chịu nói, độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ dừng lại ở mức 89, hắn không tin Tô Trạm không có tình cảm với mình, nhưng dáng vẻ này của y lại không nhìn đâu ra chút tình cảm, ngược lại một bộ xa cách cùng khí thế cao cao tại thượng, diễn vô cùng tốt, nhưng lửa giận trong mắt là thật.
Phó Diệc Sâm buộc lòng phải dùng cách khác để tìm nguyên nhân, ví dụ như làm theo kịch bản, dù sao cốt truyện cũng đã đi được đến tận đây, hai người bọn họ phải đánh một trận lớn, mà nhìn Tô Trạm, Phó Diệc Sâm không xuống tay với y được, vậy nên không bằng kích thích y?
Vì thế, ánh mắt Phó Diệc Sâm trầm xuống hơi nheo lại, “Muốn gây sự phải không?” Giọng nói Phó Diệc Sâm trầm thấp, tuy là câu nghi vấn nhưng nghe vào lỗ tai Tô Trạm lại trở thành khẳng định, hoặc nên nói là uy hiếp?
Lúc này, Tô Trạm lửa giận bốc lên, không thể nhịn nổi, những lời này vừa vặn chứng minh được tính đúng đắn của nội dung câu chuyện, nói không phải vì nữ chính tin được ư?
“Đúng thì thế nào!”
Phó Diệc Sâm chỉ thấy Tô Trạm ánh mắt tàn nhẫn vỗ bàn một cái, mang theo khí thế mây đen che trời của nam chính, vài bước liền vòng qua bàn đến trước mặt Phó Diệc Sâm, rồi sau đó một phen túm cổ áo Phó Diệc Sâm, đôi mắt khiêu khích trừng lớn Phó Diệc Sâm, “Cậu không phải đến đánh nhau sao?” Khóe miệng y thậm chí mang theo một tia cười lạnh.
Thực ra chỉ cần Phó Diệc Sâm bình tĩnh suy nghĩ, là có thể dựa vào những lời này của Tô Trạm đoán được đại khái, nhưng lúc này hắn không có nhiều thời gian để tự hỏi như vậy, bởi vì Tô Trạm vừa dứt lời, một quyền đã hướng thẳng Thái Dương của hắn đánh đến.
“Tôi thỏa mãn cậu!” Tô Trạm cũng tức giận tới cực điểm, nhưng trên thực tế, nói y giận Phó Diệc Sâm bởi thủ đoạn của hắn, chi bằng nói rằng giận chính mình biết rõ cốt truyện nhưng vẫn ngu ngốc để người đùa giỡn, khó trách người ta cười đến sung sướng như vậy, rất ngốc. Mặc dù y rất xấu hổ với bản thân, nhưng thật sự quá tức giận, dù sao đây là lần đầu tiên y biết thích một người, biết rõ vô vọng và thống khổ nhưng vẫn không kiềm chế được mà đâm đầu vào.
Phó Diệc Sâm mắt thấy y muốn đánh thật, vội vàng nghiêng người về sau tránh né, đồng thời, một tay rất nhanh túm lấy cái tay đang nắm cổ áo mình, một tay khác thì bắt lấy nắm đấm của y.
Trên thực tế giận thì giận, nhưng Phó Diệc Sâm không thể động thủ với y, nhưng không ngờ người này một chút cũng không lưu tình, hai mắt đều đỏ lên, một đấm không trúng, lại ngang ngược thêm một đấm tiếp theo.
“Cố Thần Phong, anh bình tĩnh lại!” Phó Diệc Sâm khó có được một lần duy trì tỉnh táo không gọi sai tên.
Chỉ có thể bị động vươn tay ra chắn, kết quả khuỷu tay bị trúng một quyền, đau đến mức Phó Diệc Sâm nhe răng trợn mắt, “Cố Thần Phong!” Phó Diệc Sâm cảm thấy người này đã hoàn toàn mất đi lý trí, hơn nữa còn là vì một lý do hắn không rõ ràng, nhưng nhìn y một bộ tức giận không chịu nổi, dường như bị cảm xúc chi phối, căn bản khước từ mọi âm thanh từ bên ngoài.
Quả nhiên, cánh tay run lên cũng không làm Tô Trạm dừng lại, một quyền không trúng, rất nhanh lại đến cái thứ hai, y đây không phải đánh nhau, mà là muốn phát tiết a.
Phó Diệc Sâm vội vàng né tránh, kết quả chỉ thấy Tô Trạm giơ chân đá về phía này, Phó Diệc Sâm lại vội vàng nghiêng người tránh thoát, “Anh tỉnh táo lại cho tôi.”
Phó Diệc Sâm cũng nóng nảy, hoặc nên nói, là bản năng của một người đàn ông, Phó Diệc Sâm liền duỗi tay thuận thế nắm chắc chân Tô Trạm, một tay khác thì nhanh chóng bắt lấy bả vai y, tiếp đó dùng lực đẩy Tô Trạm ngã ra sau.
Có thể xem như trùng hợp, Tô Trạm liền đụng phải bàn làm việc, chính xác mà nói, cái mông y vừa vặn đụng vào cạnh bàn rắn chắc, đau đến thiếu chút nữa làm Tô Trạm rớt nước mắt, sau đó cả người đều cứng lại, đau.
Mà tốc độ Phó Diệc Sâm càng nhanh kinh người, trong chốc lát liền chen vào giữa hai chân Tô Trạm, hơn nữa không đợi y phản ứng, liền nhanh chóng dùng eo chặn lại, đồng thời hai tay nắm vai y hơi dùng lực, giây tiếp theo, Tô Trạm đã được đặt trên bàn làm việc.
Thân thể Phó Diệc Sâm vốn cao lớn, mà Lê Hạo thì gần như bằng tuổi Phó Diệc Sâm, cấu tạo cơ thể cũng như đúc, cơ bắp tràn đầy sức mạnh, thể lực của Phó Diệc Sâm xưa nay chưa từng yếu.
Hai tay bị trói, hai chân lơ lửng, cái tư thế này dĩ nhiên khiến Tô Trạm không thể động đậy, nhưng điều làm y cừng cả người, là tư thế của bọn họ hiện tại…
Rốt cuộc tại sao lại quỷ dị biến thành loại ám muội như vậy? Đánh nhau ở đâu? Tức giận qua đi, lại thêm tư thế làm người miên man suy nghĩ, Tô Trạm thời khắc này sợ ngây người.
Chú thích:
(1) Bách chuyển thiên hồi: rối rắm, nghĩ ngợi liên tục trong thời gian ngắn.