Nhưng so với chốn giang hồ dậy sóng, bên trong Ma giáo lại có vẻ nhàn nhã nhiều lắm, thậm chí bọn họ tối ngày bàn luận, không phải chuyện giáo chủ nhà mình trở lại, mà là chuyện giáo chủ mang về một nam tử diện mạo tuấn mỹ, nghe nói là nam sủng của giáo chủ.
Nghe nói giáo chủ vào kinh năm năm rồi trở thành quốc sư đều là vì nam tử này, nghe nói giáo chủ vì y mà không màng sinh tử, nghe nói, giáo chủ vô cùng sủng ái y, không chỉ cùng ăn cùng ngủ, còn chưa bao giờ lớn tiếng với y, nói chung giáo chủ có vẻ vô cùng vô cùng thích y.
Nghe nói… tóm lại nghe nói rất nhiều. Giáo chủ võ công cái thế ma uy trấn giữ, nhưng không hề quan tâm thế sự giang hồ, chỉ chuyên tâm bầu bạn với vị nam tử kia, giáo chủ quả không hổ là giáo chủ, làm những chuyện kinh hãi thế tục như vậy vẫn quang minh chính đại, giáo chủ quá uy vũ.
Đối với vấn đề này, Phó Diệc Sâm chỉ thấy buồn cười, đây vốn là giáo chủ phu nhân hắn mang về hiểu không? Nhưng hắn cũng không tiện nói rõ, sợ Trạm Trạm nhà mình ngại ngùng, hoàn toàn có khả năng thẹn quá thành giận cũng nên. Đương nhiên, Phó Diệc Sâm cũng lo lắng cái gọi là “nam sủng” truyền đến tai Tô Trạm sẽ khiến y không cao hứng, dù sao địa vị của Tô ảnh đế ở hiện đại cũng không kém cạnh hoàng đế.
Vì thế ngày hôm đó, lúc hai người đang ngồi ở hậu viên chơi cờ, Phó Diệc Sâm nhịn không được mở miệng hỏi chuyện này, dù sao quan sát vài ngày, Phó Diệc Sâm cũng không nhìn ra Tô Trạm vui hay buồn, nhưng càng là vậy, hắn ngược lại càng lo lắng.
Trên thực tế, sau khi trở về từ thành Lưu Ly, đã qua hơn một tháng. Cùng ngày Tô Trạm chủ động đề xuất muốn rời khỏi cùng Phó Diệc Sâm, Phó Diệc Sâm tất nhiên là vui vẻ đồng ý, Tô Trạm liền lập tức viết chiếu thư thoái vị, giống như đã lên kế hoạch từ trước, sau đó cho người mang về kinh thành, còn bản thân y thì không quản mọi chuyện, theo Phó Diệc Sâm về Ma giáo.
Lần này ở đã hơn một tháng, đương nhiên, trong khoảng thời gian này, hai người tự nhiên dính nhau như sam nói chuyện yêu đương. Không thể không nói, kể từ lần đầu tiên bước vào thế giới Mary Sue đến tận bây giờ, Phó Diệc Sâm chưa từng có thời gian nhàn nhã đến vậy, quan trọng nhất là, chưa từng cùng Tô Trạm trải qua những ngày tháng thanh thản mà không phải cố kỵ bất cứ thứ gì.
Đối với tình trạng hiện tại, hiển nhiên Phó Diệc Sâm cực kì thỏa mãn, thậm chí sinh ra một cỗ xúc động muốn mãi mãi ở lại nơi này, đương nhiên tiền đề là có Tô Trạm bầu bạn đến đầu bạc.
Nhưng hiển nhiên, đây không phải hiện thực, mà là một cuốn tiểu thuyết có kết thúc. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thời điểm kết cục đáp xuống, thế giới này vẫn sẽ biến mất, vậy thì khi đó hắn cùng Tô Trạm sẽ ra sao? Có thể thành công trở lại thế giới thuộc về bọn hắn hay không?
Kết quả, cho dù mộng tưởng này mãnh liệt đến thế nào, chung quy Phó Diệc Sâm vẫn phải đối mặt với hiện thực.
Nếu là lúc trước, nhiệm vụ của hắn chỉ đơn giản là ngăn cản nam nữ chính kết thúc có hậu, Phó Diệc Sâm hiển nhiên đã thành công. Nhưng qua vài thế giới, nhất là khi chứng kiến rác rưởi biến hóa không ngừng, cùng với sự xuất hiện của hệ thống mới bí ẩn, Phó Diệc Sâm gần như có thể chắc chắn, rác rưởi vẫn chưa thể toàn quyền quyết định.
Giống như ván cờ trước mặt họ đây, hãy còn một quân cờ cũng không thể tính là chiến thắng hoàn toàn, nói thẳng ra, có thể đi hay không, không phải do một cái hệ thống như rác rưởi định đoạt.
Cho nên trong khoảng thời gian này, Phó Diệc Sâm luôn nói bóng nói gió thăm dò hệ thống và nhiệm vụ của Tô Trạm. Nếu Phó Diệc Sâm đoán không lầm, chỉ khi nào hắn và Tô Trạm đồng thời hoàn thành nhiệm vụ, thì bọn họ mới có thể rời đi nơi này trở lại thế giới thực, nếu một người không thành công, thì đừng có nghĩ rời khỏi được đây, mà chờ đợi họ là các thế giới không hồi kết.
Nhưng Phó Diệc Sâm lại không thể hỏi thẳng, dù sao càng gần đến giai đoạn cuối thì càng nên cẩn thận, nếu không cố gắng từ trước đến nay, chịu bao nhiêu tội, chẳng phải thành uổng phí?
Dựa trên quan sát của Phó Diệc Sâm, cơ bản có thể kết luận, cái hệ thống kia của Tô Trạm hoàn toàn muốn bỏ nữ chính qua một bên, điểm này ngược lại trùng khớp với nhiệm vụ của hắn một cách thần kỳ, mặt khác, nhiệm vụ của y nhất định liên quan đến hắn, thậm chí có thể kết luận là tiếp cận hắn, hoặc nói trắng ra càng giống như muốn câu dẫn hắn, tuy rằng phỏng đoán này khiến khóe miệng Phó Diệc Sâm có chút run rẩy, nhưng càng quan sát càng cảm thấy có thể vậy lắm.
Cho nên Phó Diệc Sâm cần phải tận lực phối hợp y, vì thế trong khoảng thời gian dính nhau như sam này, thậm chí giương súng cướp cò gì đó cũng không phải chỉ một hai lần, dù sao Tô ảnh đế vốn từ đầu còn ngượng ngùng đến mức không mở nổi mắt bây giờ cũng bắt đầu học cách hưởng thụ, hai người ở chung đụng lâu ngày, nhát gan như Tô ảnh đế rõ ràng cũng tự nhiên hơn nhiều.
Nhưng làm Phó Diệc Sâm phiền não là, vẫn không có chút phản ứng nào, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ quay về. Điều này không khỏi khiến Phó Diệc Sâm hoài nghi, lẽ nào hoàn thành nhiệm vụ rồi cũng phải chờ đến kết cục của tiểu thuyết mới được tính? Thật ra Phó Diệc Sâm vẫn luôn chú ý tới hướng phát triển của cốt truyện, tuy rằng đã bị thay đổi rất lớn, nhưng quả thật vẫn chưa tới được kết cục.
Lúc ấy, sau khi hắn cùng Tô Trạm về Ma giáo, chiếu thư thoái vị của Tô Trạm bao gồm cả nữ chính tất cả đều về tới kinh thành, rồi sau đó là Tam vương gia dã tâm bừng bừng lên kế vị.
Tiếp đến giống như trong tiểu thuyết, biên quan bị địch quốc xâm lấn, liên tiếp truyền tin bại trận về kinh thành, triều đình chấn động, vì thế không khác kịch bản, tân hoàng đế thay thế nam chính đến biên quan, ngự giá thân chinh. Nhưng xui xẻo thay, tân hoàng đế lại là một boy tâm cơ, vì để cổ vũ quân tâm, phấn chấn sĩ khí, hắn mang theo nữ chính thân là thiên nữ chuyển thế, âm kém dương sai thế nào, lần thứ hai trùng khớp với nội dung tiểu thuyết.
Nằm trong dự đoán, nữ chính thể hiện tài năng tuyệt thế của mình, hiến kế rồi hiến kế, cuối cùng, trong vòng hai ngày quân địch đại bại, nhưng sau đó, nàng liền bị Đại tướng quân địch quốc bắt đi.
Hai quân giao chiến vốn là bất đắc dĩ, hơn nữa tân hoàng vừa mới lên ngôi căn cơ bất ổn, thậm chí cho dù có củng cố được căn cơ, hắn cũng chưa chuẩn bị kế hoạch mở rộng bờ cõi, bởi muốn vậy phải có thực lực tuyệt đối. Nói cách khác, mặc dù bách tính, thậm chí trên dưới triều đình đều vì chuyện của thái hậu chấn động không thôi, nhưng tân hoàng cũng không định xuất binh vì nữ chính, mà là âm thầm phái vài cao thủ ám vệ vân vân đến cứu viện.
Phó Diệc Sâm có chút buồn bực, từ khi nữ chính bị bắt đi đã qua nửa tháng, nhưng đến nay vẫn không có tin tức, mà bọn họ bên này cũng không có dấu hiệu, chẳng lẽ muốn hắn và Tô Trạm đến cứu? Nghĩ như vậy, Phó Diệc Sâm liền đau trứng không chịu được, hắn hoàn toàn không muốn quản mấy thứ râu ria này.
Phó Diệc Sâm một lòng muốn trợ giúp Tô Trạm hoàn thành nhiệm vụ, lại không ngờ lúc này, ý định của Tô Trạm thật ra hoàn toàn trái ngược với hắn. Từ khi rời khỏi thành Lưu Ly, nhất là sau khi cùng người bên cạnh trải qua nhiều lần tiếp xúc thân mật, nội dung mới đã sớm mở khóa.
Nhưng Tô Trạm ở cùng người này càng lâu, y lại càng không muốn trở về, ích kỷ cũng được, bất hiếu cũng thế, Tô Trạm chỉ muốn dứt bỏ hết mọi thứ ở cái thế giới kia, cùng người trước mắt an ổn qua một đời, y đã cảm thấy rất đáng giá.
Vì thế, Tô Trạm bắt đầu chống cự lại, không muốn nhận thêm điểm tích phân. Tuy rằng trong khoảng thời gian này tiếp xúc thân mật, tích phân đã tích lũy đến 700, nhưng càng thân thiết, Tô Trạm lại càng kháng cự, y sợ ngày mình thành công sẽ rời khỏi người này, y luyến tiếc.
Mặc dù đây là cổ đại lạc hậu, hoàn toàn không thể so sánh được với hiện đại công nghệ cao, thậm chí nhàm chán đến mức thú vui duy nhất là đánh cờ, nhưng chỉ cần được ở bên người này, dường như hết thảy cũng không khó chấp nhận như tưởng tượng, thậm chí còn rất rất thỏa mãn.
Có thể Tô Trạm không biết hoàn thành nhiệm vụ rồi thì kết quả sẽ ra sao, nhưng Phó Diệc Sâm trải qua nhiều lần như vậy đương nhiên rất rõ ràng.
Dưới tàng cây râm mát chơi cờ, nói chuyện phiếm, hoặc làm chút chuyện càng thân mật, thật ra không có khoa học kỹ thuật hiện đại nhưng vẫn vô cùng thích ý, quan trọng nhất vẫn là người bên cạnh.
Phó Diệc Sâm nhìn Tô Trạm, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi ra khỏi miệng, “Gần đây trong giáo đồn đãi, ngươi biết không?”
Phó Diệc Sâm đùa nghịch quân cờ trong tay, tựa hồ chỉ là thuận miệng hỏi.
Tô Trạm cũng hơi dừng một chút, trộm liếc vẻ mặt của người nào đó, lúc này mới thành thật gật gật đầu.
Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc tiếp tục nói, “Để ý không?” Đương nhiên, ý hắn là cách dùng từ “nam sủng” này.
Không nghĩ Tô Trạm lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, ngũ quan tinh xảo đến mức dù có tới gần nhìn kỹ cũng không tìm ra nổi tì vết, hơn nữa cách y nheo nheo mắt, dường như còn mang theo ý đồ nào đó mà Phó Diệc Sâm không hiểu được.
Tô Trạm không đáp mà hỏi ngược lại, “Ngươi sẽ mãi mãi đối tốt với ta như vậy phải không?”
Phó Diệc Sâm khẽ nhíu mày, sau đó khẳng định gật gật đầu, “Phải.”
“Vậy ngươi về sau sẽ có nam sủng khác?”
Phó Diệc Sâm giật mình, quyết đoán đáp, “Sẽ không.”
Vừa dứt lời, mặt mày Tô Trạm từng chút giãn ra, ý cười tràn ngập thỏa mãn cùng chút đắc ý nho nhỏ, ra vẻ ta rất thấu tình đạt lý, rồi sau đó hướng Phó Diệc Sâm phất tay, “Vậy thì ta cần gì phải để ý.”
Dường như, rất có đạo lý. Phó Diệc Sâm trong nháy mắt nhịn không được mỉm cười, sau đó không chút do dự một tay kéo người ngồi lên đùi mình, rồi hôn xuống khóe miệng cong cong của y.
Đại khái đã thành quen thuộc, Tô Trạm chỉ giật mình một chút, rất nhanh đã thản nhiên tiếp nhận nụ hôn này, thậm chí còn thử đáp lại Phó Diệc Sâm, điều này làm Phó Diệc Sâm thân tâm đều thư sướng.
Thẳng đến lúc lâu sau, hai người đều có chút thở hổn hển, Phó Diệc Sâm mới buông Tô Trạm ra, hai mắt chạm nhau, đều thấy được ngọt ngào không gì diễn tả nổi.
Trên thực tế, Phó Diệc Sâm còn muốn làm một ít chuyện thiếu nhi không nên xem, nhưng đúng vào lúc này, một người vội vàng tiến vào, dường như có việc gấp, mặc dù người nọ nhìn thấy giáo chủ và nam sủng đang thân thiết vẫn không lui ra ngay lập tức, mà là chọn cách cúi gằm mang tin tức đưa đến trong tay Phó Diệc Sâm.
Phó Diệc Sâm trong lòng khẽ động, khó hiểu sinh ra một loại trực giác mãnh liệt, thủ hạ đột nhiên phá không khí kiểu này, trừ phi là chuyện hắn đã dặn dò qua, tình huống của nữ chính.
Quả nhiên, Phó Diệc Sâm vừa mới mở thư ra, ánh mắt liền lóe lên một chút. Chưa từng nghĩ tới, nhưng vẫn nằm trong dự liệu.
Không khác với nguyên tác, tướng quân địch quốc quả nhiên yêu nữ chính, nhưng làm Phó Diệc Sâm bất ngờ chính là, nữ chính dường như cũng thích đối phương. Dưới tình huống cả hắn lẫn Tô Trạm đều không đến cứu viện, kịch bản vẫn phát triển hướng về kết cục. Sau khi tướng quân kia bỏ trốn cùng nữ chính, hai nước cũng đạt thành hiệp nghị đình chiến, tướng quân thì mang theo nữ chính du sơn ngoạn thủy từ đó về sau “một đời một kiếp bên nhau.”
Cốt truyện quả thật có năng lực tự điều chỉnh siêu mạnh, vốn trong tiểu thuyết, kết cục không phải là nam chính tin tưởng giao lại giang sơn cho nhi tử sáu tuổi của bọn họ, sau đó mang theo nữ chính du sơn ngoạn thủy, từ đó về sau “một đời một kiếp bên nhau” khiến người bên ngoài ước ao muốn chết hay sao?
Cho nên, rốt cuộc, kết thúc rồi.
Phó Diệc Sâm đột nhiên vươn tay ấn đầu Tô Trạm vào lồng ngực, để tầm mắt y chỉ có thể nhìn đến khuỷu tay mình, rồi sau đó ôm chặt lấy.
“Đừng cử động, cứ dựa vào ta như vậy, được không?” Chỉ cần y dựa vào lòng mình, sau đó chờ đợi một khắc kia ập đến là được, không cần nghĩ ngợi, không cần đối mặt với bất cứ thứ gì, thậm chí thời khắc kia ập đến cũng không hề cảm thấy.
“Ừm.” Giọng điệu của Phó Diệc Sâm nghe có chút khác thường, nhưng Tô Trạm vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó thả lỏng thân thể tùy ý hắn ôm, vừa vặn, cánh tay trái đã được chăm sóc đến thật rắn chắc của giáo chủ đại nhân lọt vào tầm mắt.
Có thể trở về hay không, quyết định vào thời khắc này.
Thành công, trở lại thế giới chân thực họ vốn thuộc về, thất bại, bọn họ cũng sẽ gặp mặt ở một thế giới Mary Sue khác. Phó Diệc Sâm cứ vậy yên lặng ôm Tô Trạm, thẳng đến khi hình ảnh trước mắt bắt đầu vặn vẹo, Phó Diệc Sâm vẫn như trước vô cùng thản nhiên.