Nếu tin tức hoàng đế xuất cung đã lộ ra ngoài, có thể tưởng tượng được một đường này hung hiểm đến thế nào, bởi vì từ kinh thành đến Giang Nam có rất nhiều con đường, trong đó bao gồm cả đoạn đường nhất định phải qua, cho nên không quản bọn họ đi đường lớn hay ngách nhỏ, kết quả đều sẽ nằm trong vòng mai phục. Còn nữa, muốn giết hoàng đế không chỉ có một người, sợ rằng bên đường đã bố trí mai phục, không chừng lúc nào đó một đám sát thủ sẽ tìm đến tận cửa.
Huống hồ, Phó Diệc Sâm có trực giác, tuy rằng rác rưởi nói rằng cốt truyện trong thế giới Mary Sue đã yếu đi, nhưng trải qua sự kiện mấy ngày gần đây, Phó Diệc Sâm cảm thấy, sức mạnh của cốt truyện biến nhỏ chỉ thể hiện ở hạn chế đối với hệ thống, chính xác mà nói, là không còn hạn chế Phó Diệc Sâm thay đổi kịch bản, nhưng bản thân thế giới này đã mạnh hơn nhiều.
Ví dụ như tình tiết ám sát trong nguyên tác, mặc kệ nam chính có đi cùng nữ chính hay không, cũng mặc kệ bọn họ đi con đường nào, những cuộc ám sát này đều sẽ lấy phương thức bất ngờ xuất hiện trước mặt bọn họ, muốn tránh cũng không được. Cho nên, không bằng cứ đè đường lớn mà đi, dù sao vẫn phải đối diện.
Thời điểm đêm đen phủ xuống, hai người Phó Diệc Sâm trước khi trời tối hẳn, cuối cùng đã đến thành Nam Dương. Mặc dù võ công hai người cường hãn, nhưng bôn ba một đường cũng đã sức cùng lực kiệt, huống chi bọn họ còn không quen cưỡi ngựa như người cổ đại.
Nhưng khiến Phó Diệc Sâm phải mở rộng tầm mắt là, lúc hai nam nhân dị thường chói mắt là bọn họ đây cùng nhau xuất hiện trên đường lớn, cộng thêm phong cách ăn mặc như tiên nhân không nhiễm bụi trần, hình thành đối lập rõ ràng với người chung quanh, thật thần kỳ, thế nhưng không hấp dẫn ánh nhìn của một ai, người tới người lui hoàn toàn không có phản ứng với hai kẻ dị thường chói mắt này. Bởi vậy, Phó Diệc Sâm chỉ có thể phỏng đoán, dân chúng đều là NPC cấp thấp.
Sau đó hai người tìm đến quán trọ lớn nhất thành Nam Dương, mặc dù vô cùng quang minh chính đại, nhưng bọn hắn hiện tại chỉ muốn tìm một nơi ăn uống no nê, sau đó yên ổn ngủ một giấc. Không nghĩ đến, lúc thuê phòng lại gặp được một người hoàn toàn không nghĩ đến.
Chưởng quầy hỏi Phó Diệc Sâm thuê mấy gian, Phó Diệc Sâm không hề nghĩ ngợi trả lời bằng hai chứ, “Một gian.”
Chưởng quầy là một vị đại thúc trung niên nhìn quen sắc mặt, nhưng lúc này đối diện với hai nam nhân đồng dạng khí vũ hiên ngang lại có chút lơ mơ.
“Một gian?” Theo lẽ thường, hai đại nam nhân rất ít khi ở chung một gian phòng, người giang hồ thì không quan tâm tiểu tiết, nhưng phàm là người có thân phận lại đều vô cùng để ý, còn nữa hai vị này vừa nhìn là biết không phải vật trong ao, quần áo đều là hàng thượng đẳng, cho nên tiền tài dĩ nhiên không phải vấn đề. Nếu như vậy, thuê một gian thì có hơi kỳ quái.
Trên thực tế, Tô Trạm đứng một bên cũng có chút hoang mang, trong trí nhớ, ngoài trừ khi còn bé y cùng anh trai ngủ một phòng, y chưa bao giờ cùng người khác chung đụng thế này, cho dù là lúc mới ra mắt không chút tiếng tăm, y vẫn được ở trong không gian độc lập, đại khái do y là gay, trong lòng luôn để ý đến riêng tư. Cho nên thuê một phòng, hơn nữa còn là phòng cấp VIP chỉ có một giường, quốc sư đại nhân đây là có ý gì?
Tô Trạm cũng sẽ không cho rằng, quan hệ của bọn họ tốt đến mức có thể đồng sàng cộng chẩm, hơn nữa điều này cũng không phù hợp với phong cách làm việc của vị quốc sư núi băng này.
Còn nữa, người nọ hoàn toàn không biết mình là một tên gay, đã vậy còn là tên gay đang cảm nắng hắn, nếu ở cùng một phòng… Tô Trạm sợ rằng mình sẽ miên man suy nghĩ thức trắng đêm.
Vì thế, sau khi âm thầm đánh giá trong lòng, tuy rằng trên mặt quốc sư đại nhân vẫn là một mảnh thản nhiên, nhưng Tô Trạm vẫn quyết định nên cự tuyệt. Không nghĩ tới, Tô Trạm còn chưa kịp nói ra câu cự tuyệt, một giọng nói non nớt xen lẫn hưng phấn lập tức đánh vỡ tính toán của y.
“Ninh Chỉ ca ca!”
Hai bên Thái Dương giần giật, Tô Trạm nhìn về phía thanh âm non nớt liền phát hiện nữ chính đang đứng ở đầu cầu thang, vẻ mặt kinh hỉ. Lúc này, Tô Trạm chỉ cảm thấy dạ dày thắt lại, cả người đều không thoải mái.
Nhìn thấy nữ chính đứng ở thang lầu hai mắt sáng rực nhìn mình, Phó Diệc Sâm cũng có hơi sửng sốt, thật sự quá bất ngờ.
Giây tiếp theo, Phó Diệc Sâm liền thấy nữ chính một thân hồng y ba bước biến thành một bước từ trên lầu chạy tới, rồi làm như thân quen lập tức ôm lấy cánh tay mình, sau đó ngẩng đầu “khờ dại hồn nhiên”, “Ninh Chỉ ca ca thì ra huynh cũng ở đây, thật sự quá tốt, muội không cần phải chơi đùa một mình nữa.” Giọng điệu không giấu được hưng phấn, thậm chí trực tiếp bỏ qua Tô Trạm cách nàng gần nhất.
Phó Diệc Sâm không dấu vết nhíu mày, lập tức cười đến là hàm xúc, “Sao tiểu nha đầu lại ở nơi này?”
Tiểu nha đầu, đây là xưng hô nam phụ gọi nữ chính trong nguyên tác. Người đầu tiên nữ chính gặp trong cung là nam phụ, sau đó cảm giác hắn như thần tiên không vướng bụi trần, nên rất thích kề cận nam phụ, luôn miệng gọi Ninh Chỉ ca ca, còn nam nữ chính ngay từ đầu quan hệ đã vô cùng không xong, thuộc loại vừa nhìn nhau đã thấy không vừa mắt.
Về phương diện khác, thân là nam phụ quốc sư cao cao tại thượng, trước mặt người ngoài luôn là một bộ lạnh như băng, không để bất cứ ai vào mắt, bao gồm cả tân hoàng đế, nhưng chỉ khi đối diện với nữ chính mới để lộ ra một gương mặt khác, đáy mắt siêu phàm xuất trần mang theo tia tà khí lạ lùng. Đây là thiết lập tác giả dành cho quốc sư, cũng vì muốn làm nổi bật vị trí của nữ chính trong lòng nam phụ, theo cách nói của tác giả là, “Những lúc này, có lẽ mới là bộ mặt chân chính của quốc sư.”
Bất quá, nam phụ đến tột cùng là sắm vai gì, Phó Diệc Sâm nắm giữ 30 chương sau vẫn không thể nhìn ra manh mối, dù sao Phó Diệc Sâm cứ ấn theo kịch bản mà diễn là được, nhưng mà luôn cảm thấy tác giả sẽ lấy thân phận của nam phụ để gây bất ngờ, đến lúc đó sẽ tạo nên khúc ngoặt lớn vân vân.
Tuy ngoài mặt Phó Diệc Sâm vẫn cười cười rủ mắt nhìn nữ chính chăm chú, nhưng trong lòng hơi động. Nữ chính bất ngờ xuất hiện dường như vừa vặn chứng minh suy đoán của hắn đối với sức mạnh của cốt truyện, quả nhiên, để duy trì thế giới, bản thân cốt truyện cũng đã lớn mạnh hơn rồi.
Trên thực tế, trước khi xuất phát, Phó Diệc Sâm đã trộm đến tẩm cung Thái hậu xác định nàng vẫn ở đó, rồi mới ra khỏi cửa thành chờ Tô Trạm, kết quả, hắn cùng Tô Trạm hai người đàn ông một kỵ mã đi không ngừng nghỉ vừa tới thành Nam Dương, nữ chính thế mà còn đến trước cả bọn họ.
Quỷ dị như vậy, Phó Diệc Sâm không tin có con đường nào gần hơn, nữ chính càng không thể có mấy thứ như phép thuật thần thông, giải thích duy nhất chính là bản thân cốt truyện vì muốn duy trì thế giới này. Bởi vì trong nguyên tác, sau khi trải qua cuộc ám sát ở cửa thành, nam nữ chính cũng là hai người trốn thoát duy nhất, ngay đêm hôm sau tá túc ở thành Nam Dương, cũng chính là khách điếm này.
Bởi vậy có thể thấy, ngoại trừ cốt truyện quấy phá, Phó Diệc Sâm không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác. Xem ra, muốn ngăn cản nữ chính tiếp cận nam chính, cũng không đơn giản như vậy.
Nam Cung Hề Mạt cười hì hì, rõ ràng bọn họ tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng nhìn thần sắc nàng lại như quan hệ vô cùng thân thiết, ôm lấy tay Phó Diệc Sâm hoàn toàn không chút lưỡng lự, “Ninh Chỉ ca ca có thể ra ngoài, vì sao ta không thể đến?” Vừa nói còn cố ý nghiêng, vẻ mặt “thiên chân khả ái”, “Ninh Chỉ ca ca giữ bí mật cho ta nha.”
Phó Diệc Sâm nhịn xuống khóe miệng run rẩy, tuy rằng thân thể này là một bé gái chín tuổi, nhưng nữ chính tốt xấu gì cũng đã hai mươi, hơn nữa căn cứ vào mấy chương đầu tác giả miêu tả trước khi xuyên qua, nữ chính từ nhỏ được nuôi lớn như công chúa trong đế quốc hắc đạo, thứ dơ bẩn nào cũng đều thấy qua rồi, nàng vậy mà còn “hi hi khờ dại hồn nhiên” sao?
Phó Diệc Sâm bất động như núi tùy ý nàng ôm, ý cười bên khóe miệng không nhạt đi, chỉ vươn ngón tay thon dài ra, chỉ ra sau lưng nữ chính, rồi sau đó ánh mắt ý bảo nàng quay đầu nhìn thử.
Nam Cung Hề Mạt trong mắt mang theo nghi hoặc, nhưng vẫn dựa theo phương hướng ngón tay Phó Diệc Sâm nhìn lại. Kết quả, vừa nhìn xong vẻ mặt “khờ dại hồn nhiên” lập tức sụp đổ, đây gọi là oan gia ngõ hẹp.
“Tên…” Nam Cung Hề Mạt biến sắc, trừng lớn nhìn Tô Trạm đang đen mặt đứng nơi đó, thiếu chút nữa đã thốt lên một tiếng “tên nhóc”, kết quả bị ánh mắt lạnh lẽo của Tô Trạm uy hiếp, nghẹn ngào đem chữ “nhóc” kia nuốt vào bụng, những vẫn có chút khó chịu oán giận nói, “Ngươi sao lại cũng ở nơi này?”
Trên thực tế, Phó Diệc Sâm đối với loại xưng hô cũng nghẹn muốn chết, đại khái là ác thú của tác giả, hoặc vì cố ý gây hài, dù sao lần đầu tiên nam nữ chính gặp mặt đã là hoan hỉ oan gia, cho nên mới bắt đầu, hai người này “nhìn nhau không vừa mắt”, “còn sống thì còn đấu võ mồm”.
Bé gái chín tuổi vừa kêu một tiếng “tên nhóc”, Phó Diệc Sâm giật mình, cảm thấy nếu so sánh với Tô Trạm, “Ninh Chỉ ca ca” gì đó thật không đáng nhắc đến, hoặc có thể nói là đã vô cùng êm tai.
Mà lúc này Tô Trạm, chỉ có cảm giác đau bi vô cùng. Không phải bởi vì nữ chính bám dai như đĩa, cũng không phải do tác giả não tàn đặt ra cái xưng hô đau trứng này, quan trọng nhất là thái độ của quốc sư đại nhân đối với nàng ta.
Dựa vào cái gì? Hắn vừa mới cùng y trải qua một hồi sinh tử, kết quả, từ đầu tới đuôi đều là một bộ lạnh nhạt với y, lạnh như khối băng ngàn năm, y vốn tưởng đây là bản tính của quốc sư, cho rằng hắn đối với ai cũng đều vậy cả, kết quả vừa đảo mắt thế nhưng cười với nữ chính, còn cười đến tà khí lan tràn.
Quả nhiên đau trứng vô cùng, nhìn hai người này ở một chỗ hài hòa quỷ dị, Tô Trạm hận không thể dùng ánh mắt đâm thủng một cái lỗ sau lưng nữ chính.
Đương nhiên, Tô Trạm căn bản quên mất, y biết trong nguyên tác, nam phụ vốn đối xử như vậy với nữ chính, cho nên lúc này lại càng đừng nói đến khống chế tâm tình.
Lúc này, Tô Trạm không hề e dè làm mặt lạnh, cho dù đối diện là một bé gái chín tuổi cũng hoàn toàn không khách khí, “Tự tiện xuất môn, ngươi có biết hậu quả?” Đều là người thông minh, không cần phải nói rõ, dù sao đều hiểu ý tứ bên trong.
Người duy nhất trong hậu cung, hơn nữa còn là Thái hậu kiêm thiên nữ chuyển thế, tự tiện chuồn khỏi cung, quả thật muốn thiên hạ đại loạn. Xét ở phương diện khác, đâu đâu cũng có người muốn mạng nàng, tỷ như người địch quốc.
Nhưng có bàn tay vàng Mary Sue, nữ chính đương nhiên không chút sợ hãi, Nam Cung Hề Mạt ôm cánh tay Phó Diệc Sâm không hề có ý buông lỏng, hướng Tô Trạm nhún nhún vai, dáng vẻ làm như khinh thường.
“Không sao cả, bổn cô nương không sợ gì hết.” Dứt lời, vừa quay đầu nhìn Phó Diệc Sâm đã đổi sang vẻ mặt khác, thậm chí ngay cả giọng nói cũng trở nên ngọt ngào, “Ninh Chỉ ca ca, chúng ta cùng đi ăn cơm nha.”
Huyệt Thái Dương của Tô Trạm nảy lên thình thịch, nửa ngày cũng chỉ có thể cắn răng hờn dỗi, trong lòng không ngừng tự nhủ không nên tính toán với một đứa nhỏ chín tuổi, đàn ông tốt không nên chấp phụ nữ, cũng không đúng, phải là không nên chấp nhặt với một NPC dưới ngòi bút của tác giả não tàn. Nhưng cố tình cho dù có tự an ủi thế nào, hai mắt lại luôn vô thức nhìn chằm chằm cánh tay của quốc sư đang bị móng vuốt nhỏ ôm lấy.
May mắn đúng lúc này, chưởng quầy đại thúc bị xem như trong suốt nãy giờ bỗng yếu ớt xông ra, “Xin hỏi hai vị, còn muốn thuê phòng không?”
“Vô nghĩa.” Không đợi Phó Diệc Sâm mở miệng, Tô Trạm lạnh giọng ném lại một ánh mắt sắc như dao.
Phó Diệc Sâm nghẹn cười hơi giật giật ngón tay, lại nghe chưởng quầy yếu ớt xác nhận, “Một… Một gian?” Chưởng quầy cảm thấy, ánh mắt người này quá mức lạnh lẽo dọa người, dường như trời sinh đã mang theo lực uy hiếp, khiến gã sợ tới mức hai chân run run.
Tô Trạm nhíu mày, giữa hai lông mày tự nhiên mang theo bá khí vương giả trời sinh, “Một gian.” Do dự và băn khoăn vừa rồi đều bị chó nhai rồi.
Không cùng một gian chẳng nhẽ tạo cơ hội để nữ chính kề cận hắn?
“A được được được.” Chưởng quầy vội vàng đáp ứng, sau đó tự mình dẫn đường, “Hai vị mời.” Khách hàng là thượng đế, hơn nữa đãi ngộ cấp VIP, phục vụ đương nhiên phải đến nơi đến chốn, ngay cả đồ ăn cũng đều được đưa đến tận phòng.
Nhìn chằm chằm Tô Trạm xoay người mà đi, chỉ cần nhìn vào cái ót y cũng cảm nhận được hơi thở muốn sống chớ đến gần, Phó Diệc Sâm âm thầm gợi lên ý cười hàm xúc không rõ, rồi sau đó cúi đầu nhìn nữ chính vẫn đang treo trên cánh tay hắn nói, “Tiểu nha đầu, về phòng của ngươi đi, chúng ta còn phải làm chính sự.”
“Không cần, ta muốn đi theo Ninh Chỉ ca ca.” Nữ chính vô cùng bất mãn, nũng nịu đau cả trứng. Tô Trạm lên thang lầu trước, vừa nghe giọng điệu này, mặt mày càng tái mét. Nếu nàng ta thật sự là đứa nhỏ chín tuổi thì còn được, cố tình trong cái xác nhỏ nhắn đó lại là một người trưởng thành hai mươi tuổi.
Vì thế…
“Ninh Chỉ ca! Đi nhanh lên.”
Tô Trạm ma xui quỷ khiến liền kêu ra khỏi miệng, vốn bởi vì câu “Vô Cực đệ đệ” của quốc sư, Tô Trạm vốn sống chết không muốn gọi ra miệng, nhưng đại khái bị nữ chính kích thích, đầu nóng lên liền thốt ra, tuyệt đối không phải muốn tranh sủng gì đó đâu.
Đương nhiên, nếu bắt y gọi “Ninh Chỉ ca ca”, khả năng Tô Trạm sẽ cắn đứt lưỡi mình trước.
Bất quá chỉ ba chữ “Ninh Chỉ ca” cũng đã đủ khiến Tô Trạm đỏ mặt tía tai, lúc này cũng không để ý đến phản ứng của người khác, cúi gằm mặt bước nhanh lên lầu.
Mà Phó Diệc Sâm, có thể nói là vô cùng sung sướng, kết quả cười với nữ chính càng thêm chân thật, “Tiểu nha đầu nghe lời, trở về đi.”
Nói xong cẩn thận rút tay ra, sau đó không quản đến nữ chính nữa mà đi theo lên lầu, để lại Nam Cung Hề Mạt tức giận dậm chân nhìn theo bóng lưng Tô Trạm.