• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe của An Vũ Hàm đang trên đường về nhà, nhớ tới sự việc vừa nghe được nơi ông nội, trong lòng lộ rõ vẻ ảo não.

Lúc hôm nay anh tìm được An lão gia hỏi chuyện của anh em Lục gia và Vân Tịch Dạ, nhưng An lão gia vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Báo ứng!

Chỉ có thể nói là báo ứng.”

Nghe An lão gia nói vậy, An Vũ Hàm biết ông nội mình nhất định biết điều gì đó mà lại không nói cho anh, vẻ mặt nghi hoặc hỏi An lão gia ”

Lục gia kia cùng bảo...

Cùng Vân gia có quan hệ gì.”

An lão gia liếc nhìn anh, đại khái cũng hiểu được tại sao hôm nay anh hỏi chuyện này, thở dài rồi nói: “Lục Thành là cha đẻ của Tiểu Dạ, nhưng Lục Thành không hề coi Tiểu Dạ là con gái mình, lúc Tiểu Dạ 4 tuổi, cũng chính là năm cháu gặp được Tiểu Dạ, Lục Thành dùng thủ đoạn hèn hạ để cho Vi Nhi ký vào ly hôn hợp đồng, Lục Thành cũng không hề yêu Vi Nhi, hắn chẳng qua là coi trọng tiền của Vi Nhi, công ty hiện tại của hắn nào vẫn là khởi đầu từ tiền của Vi Nhi lấy của Vân lão năm đó.”

“Ngày hôm sau khi lừa Vi Nhi kí vào đơn ly hôn, Lục Thành liền mang người phụ nữ bên ngoài của hắn cùng một thằng nhóc lớn hơn Tiểu Dạ một tuổi, đi tới Lục gia ép buộc Vi Nhi nhanh chóng chuyển ra ngoài, khi đó Tiểu Dạ 4 tuổi tận mắt thấy cha mình lừa dối, chủ yếu vẫn là Tiểu Dạ sau khi được sinh ra đã không có được một chút tình thương của cha, nó vẫn cho là cha nó không thích trẻ con cho nên mới xa cách với nó như vậy, nhưng khi nhìn thấy Lục Thành ôm đứa trẻ khác thân mật, có lẽ tâm hồn nhỏ bé của nó chấn động ghê lắm, hơn nữa còn nhìn thấy Vi Nhi thương tâm như vậy...

haiz!”

An lão gia thở dài, vỗ vai An Vũ Hàm nói với anh: “Đừng trách nó nhẫn tâm, nếu như tất cả chuyện này đặt ở trên người cháu, cháu có làm vậy hay không!

An Vũ Hàm thật không nghĩ tới Lục Thành chính là cha ruột của Vân Tịch Dạ, anh biết đến hắn như những người cùng giới thương nhân, cho rằng chồng trước của Vân đại tiểu thư là bởi vì tai nạn xe cộ mà qua đời, bà rất đau buồn, mới tái hôn cùng Tổng giám đốc " Hâm hi »Kiều Tuấn Dật mãnh liệt theo đuổi mình bốn năm.

Không ngờ sự thực lại là như vậy!

An Vũ Hàm xuống xe liền vội vã lên lầu, anh phải đợi cục cưng trở về!

ANh muốn cho cục cưng biết anh vĩnh viễn đều ở bên cạnh cô!

Anh không thể để cho cục cưng nghĩ là anh ghét bỏ cô, hắn muốn cho cục cưng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Nhìn Lý Kính vào phòng bếp, Vân Tịch Dạ mệt mỏi mở to hai mắt, nhìn tà trong tay băng gạc ý bảo hắn giúp nàng băng bó.

Lúc Tà cầm băng gạc phải giúp Vân Tịch Dạ băng bó, ngoài cửa truyền đến chìa khóa vặn mở, chặt tiếp theo liền thấy An Vũ Hàm tay cầm chìa khóa vẻ mặt ảo não đẩy cửa phòng ra đi vào.

Vân Tịch Dạ không nghĩ rằng An Vũ Hàm hôm nay sẽ về sớm như thế, nghe được tiếng mở cửa không để ý là Tà đang giúp mình dán băng gạc, cầm áo khoác của Lý Kính vắt ở trên sô pha mặc lên người, vết thương vừa mới xử lý xong lại một lần nữa bởi vì cô cử động mặc quần áo mà máu lại bắt đầu thấm ra.

“Ngươi làm gì thế? Muốn bỏ cái tay này đi sao?”

Lý Kính ở phòng bếp nhìn một lượt không tìm được cái gì có thể dùng làm nguyên liệu nấu ăn, vừa đi ra đã thấy Vân Tịch Dạ cử động như vậy, lập tức nắm lấy tay Vân Tịch Dạ nghiêm nghị mắng mỏ, ánh mắt buồn bã, trong lòng cũng không khỏi một trận chua chát.

ANh là đang làm gì vậy? Không phải đã tự nói với mình rằng phải buông tay sao? Nhưng trong lòng vì sao vẫn buồn như vậy? Vì sao nhìn thấy cô sợ An Vũ Hàm thấy bị mình bị thương, mà không sợ vết thương sẽ chuyển biến xấu mà cố ý che giấu, trong lòng lại ghen tỵ.

đẩy cửa bước vào nhìn trên mặt sàn khắp nơi đều là máu nhất thời tái mặt, ngay sau đó nghe được Lý Kính tức giận, cuống quít chạy đến phòng khách, ngẩng đầu nhìn thấy hai người ngồi trên sô pha, Lý Kính cũng đứng trước sofa cầm lấy tay Vân Tịch Dạ.

Mà trên cánh tay Vân Tịch Dạ bị Lý Kính nắm lấy có giọt máu chậm rãi chảy xuống, Tà vẻ mặt màu sắc trang nhã trong tay còn cầm băng gạc, mà Vân Tịch Dạ sắc mặt lại tái nhợt nhìn bộ quần áo trên người.

An Vũ Hàm vốn là đang nhìn thấy trên sàn nhà có máu, sắc mặt đã có chút trắng bệch, đến lúc biết là Vân Tịch Dạ bị thương thân thể không khống chế được mà run lên.

An Vũ Hàm lắc lắc đầu chạy đến trước mặt Vân Tịch Dạ, quỳ xuống dưới nền cầm cánh tay trái của Vân Tịch Dạ, nhìn thấy vết thương sâu tới xương không ngừng chảy máu kia, nước mắt mơ hồ trong hai mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ bây giờ tất cả chỉ có sợ hãi và hối hận.

“Xin lỗi...

Xin lỗi...

Đều là anh không tốt!

Anh không nên làm em tức giận, nếu không phải là vì anh làm em giận, em cũng sẽ không một mình mà ra ngoài…”

An Vũ Hàm xoay người đoạt lấy băng gạc trong tay Tà, nghẹn ngào nỉ non, nước mắt từng dòng rớt xuống.

Hai tay run rẩy băng bó cho Vân Tịch Dạ, trong lòng tự trách vạn phần, nếu không phải là sáng sớm anh vì tổn thương của họ Lục kia mà khó chịu, cục cưng cũng sẽ không bỏ ra ngoài, càng không bị thương, tất cả đều là sai lầm của anh!

Là anh không bảo vệ cho cô!

Là anh làm cô tổn thương.

Vân Tịch Dạ nhìn thấy nước mắt An Vũ Hàm không ngừng rơi xuống, trong lòng có một loại cảm giác không thể nói ra lời, không lịch sự hỏi mình có phải cô quá tùy hứng hay không, kỳ thực An Vũ Hàm cũng không biết chuyện của cô, chính mình lại chưa từng nói qua với anh.

Anh nói giúp anh em Lục gia cũng rất bình thường, dù sao anh cùng Lục gia không hận không oán như cô, cô lại làm như vậy khiến cho anh em người ta sau này làm người thế nào.

Cô lại còn bốc đồng cho là anh sẽ ghét bỏ mình, bây giờ còn làm cho anh lo lắng hãi hùng.

Đưa tay phải lau những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống của An Vũ Hàm, Vân Tịch Dạ ôn nhu cười, hai tay nâng khuôn mặt tuấn mỹ kia lên, cúi cúi xuống hôn vào cặp mắt to sưng đỏ kia, ôn nhu nói: “Em không sao, cũng không trách anh, dù cho hôm nay em không đi một mình, cũng sẽ gặp chuyện như vậy.

A thực sự không cần lo lắng, đừng rơi nước mắt như vậy, em sẽ đau lòng.”

“Không!

Là lỗi của anh, là lỗi của anh!

Sau này anh không bao giờ hoài nghi bất cứ chuyện gì em làm nữa, sau này anh lúc nào cũng tin tưởng em được không? Cục cưng, anh rất sợ!”

Từng giọt, từng giọt nước mắt lướt qua hai tay Vân Tịch Dạ đang nâng khuôn mặt An Vũ Hàm, làm cho tâm Vân Tịch Dạ yêu thương không dứt.

An Vũ Hàm run hai tay giúp Vân Tịch Dạ băng bó, nhìn vết thương kia, làm cho anh cảm thấy trong lòng mình dường như cũng bị hàng ngàn mũi kim châm vào.

“Được rồi, đừng khóc.”

Vân Tịch Dạ lần thứ hai hôn lên đôi môi bạc của anh, nhẹ giọng an ủi.

Nghe thấy Vân Tịch Dạ nói như vậy, Lý Kính đứng ở một bên thân thể khẽ run, nhìn thấy họ như vậy đau khổ nhắm chặt mắt.

Đây là khác biệt sao? Thì ra anh chỉ có thể làm người thân của cô.

Băng bó xong vết thương cho Vân Tịch Dạ, An Vũ Hàm căn bản cũng không nhận thức được trong nhà còn có hai người, quỳ xuống ôm lấy thắt lưng của Vân Tịch Dạ, đem vùi đầu ở bộ ngực mềm mại của cô, thân thể khẽ run thanh âm buồn bã nói: “Cục cưng, chuyện của em anh biết rồi, anh giúp em được không? Anh thật không muốn nhìn thấy em bị thương nữa!

Anh sợ lắm!”

“Được.”

Nghe thấy An Vũ Hàm nói, Vân Tịch Dạ vui vẻ đồng ý, dù sao phải làm cái gì, làm như thế nào đều là cô quyết định, anh cũng chỉ là biết chuyện quá khứ của cô mà thôi, không cần phải cự tuyệt anh, lại làm cho anh khổ sở lo lắng cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK