• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Lý Kính đứng ở một bên, trong lòng chua xót, nhìn cũng không được nữa mở miệng nói: “Dạ, nếu không ngươi trong khoảng thời gian này ở chỗ ta đi, lần này Lục Thành không đắc thủ khẳng định còn có thể đến lần thứ hai, ngươi bây giờ bị thương một mình ở đây…”

Nói đến đây Lý Kính trừng mắt liếc nhìn, An Vũ Hàm vẫn như trước đem đầu vùi ở ngực Vân Tịch Dạ, có chút ít khinh bỉ nói: “Còn phải chăm sóc một tên choai choai, sẽ rất không bình an, ở chỗ ta, ta có thể chăm sóc ngươi.”

An Vũ Hàm đang vùi đầu ở ngực Vân Tịch Dạ nghe được Lý Kính nói, ngẩng đầu nguy hiểm nheo cặp mắt to lại trên hàng lông mi kia còn lộ vài giọt nước mắt, nhìn Lý Kính thản nhiên nói: “Không cần, tôi có thể chăm sóc cục cưng, không cần làm phiền đại thúc!”

An Vũ Hàm vô cùng không thích Lý Kính, lần đầu tiên nhìn thấy anh đã không thích rồi, mặc dù theo anh thấy Lý kính một chút cũng không thích cục cưng, nhưng An Vũ Hàm lại cảm thấy Lý Kính rất nguy hiểm, chính là cảm thấy người này và Tà không giống nhau, Tà luôn dùng một loại ánh mắt giống như anh em bạn bè nhìn cục cưng, còn tên này…mỗi lần nhìn về phía cục cưng trong ánh mắt đều là sủng nịnh không che giấu được, anh cũng biết Lý Kính nhìn thấy cục cưng lớn lên từ nhỏ, mang theo chút sủng ái của người lớn cũng không có gì, nhưng anh chính là cảm thấy ánh mắt của Lý kính có vấn đề.

Tại sao có thể cho Kính cơ hội mang cục cưng đi được!

Lý Kính nghe thấy An Vũ Hàm gọi mình là đại thúc, trong lòng một cơn đau ập đến, anh cũng là bởi vì vấn đề tuổi tác mà không dám tiến vào thế giới của Vân Tịch Dạ, hiện tại bị tình địch của mình khiêu khích như vậy, tức giận đến mức cả khuôn mặt đều đen “Cậu sao? Một thằng nhóc xấu xa, còn chăm sóc người khác?Nếu cậu có thể chăm sóc cô ấy, tại sao còn để ch Dạ một mình ra ngoài? Hôm nay cậu không đọc báo sao? Sao cậu không nghĩ tới Lục Thành sẽ trả thù Dạ? Cũng là cậu ngốc đến mức ở cùng Dạ lâu như thế, lại không nhìn ra tất cả mọi chuyện đều là Dạ làm? Phải không?!”

“Tôi...

Tôi...”

Nghe thấy Lý Kínhc An Vũ Hàm cũng cảm giác anh thực sự không đủ cẩn thận, suy nghĩ không chu toàn, anh chỉ có thể lo lắng nhiều, cục cưng nói như vậy không đúng, có lẽ cô cũng sẽ không thương một người mà rời khỏi.

Hoặc là nếu anh đi cùng cô, có lẽ cô cũng không bị thương.

Nghĩ tới đây nước mắt An Vũ Hàm vừa khô, lần thứ hai bắt đầu lắc lư trong viền mắt.

Vân Tịch Dạ nhìn thấy ánh mắt An Vũ Hàm lần thứ hai bị hơi nước mê lên, yêu thương nói: “Được rồi, Tiểu Vũ không sai, Kính, ngươi đừng trách anh ấy nữa!

Ta ở đây được rồi.”

Nhìn thấy Lý Kính không đồng ý nhìn qua, Vân Tịch Dạ tiếp tục nói: “Yên tâm, mấy ngày nay ta dưỡng thương không ra khỏi cửa, chờ hai ngày nữa sự kiện anh em họ Lục loạn luân lắng xuống, Tà, lúc đó ngươi đem chỗ tài liệu kia đưa tới tòa soạn báo, ta tin Lục Thành nhìn thấy cái đó nhất định sẽ giật mình, đến lúc đó cũng không có thời gian để ý tới ta.”

Lý Kính há miệng còn muốn nói điều gì, mà Vân Tịch Dạ lại không có cho hắn cơ hội mở miệng, hạ lệnh đuổi khách “Kính, gần đây phải làm phiền ngươi nhiều hơn một chút, chuẩn bị tài chính nhiều một chút để ‘Long đằng’ thu mua cổ phần của Lục thị, được rồi, ta hiện tại thực sự mệt lắm, các ngươi đều đi nhanh đi!

Không cần lại ở đây coi chừng ta.”

“Hừ!”

Liếc mắt lườm An Vũ Hàm canh giữ ở bên cạnh Vân Tịch Dạ, Lý Kính bất đắc dĩ hừ nhẹ một tiếng, cầm áo khoác cùng chìa khóa xe xoay người rời khỏi.

Tà nhìn Lý Kính bỏ về trong lòng thở dài, năm đó là Lý Kính mang hắn đi Anh quốc, mặc dù về sau mọi người làm việc không giống nhau, nhưng hắn vẫn là cùng Lý Kính gần gũi, Lý Kính với Vân Tịch Dạ là yêu, ngoại trừ Lý Kính, cũng chỉ có hắn hiểu rõ nhất!

Có bao nhiêu chuyện hắn cũng không nhịn được muốn nói cho Vân Tịch Dạ, cho cô biết tình cảm của Lý Kính với cô, nhưng cuối cùng hắn vẫn là nhịn được, đó là một tình yêu không thể nói ra!

Đã nhiều năm như vậy Vân Tịch Dạ chỉ coi Lý Kính là người cha, nếu như hắn thật đâm thủng tầng giới hạn này, hắn tin đối với người nào cũng sẽ không tốt.

Lắc lắc đầu nói với Vân Tịch Dạ: “Dạ, sáng sớm ta nhận được điện thoại của Hương, nói hai người họ chuẩn bị đến Trung Quốc.”

“Họ đến để làm chi? Mọi chuyện bên kia đều giải quyết rồi?”

Nghe thấy tin này, Vân Tịch Dạ nhíu mày hỏi.

“À, Hương nói là nhớ ngươi, lại nói bên kia chỉ có một chút chuyện căn bản là không tốn nhiều thời gian.

Nếu họ mấy ngày nay tới đây, vậy ta cứ để họ ở chỗ ngươi, cũng tiện bảo vệ ngươi, để ngừa mọi chuyện thôi.”

Vừa nói Tà vừa nhìn sắc mặt Vân Tịch Dạ, lại nhìn sắc mặt An Vũ Hàm, sợ họ không đồng ý.

“Ngươi sắp xếp thì được rồi, chỉ là...”

Vân Tịch Dạ khó xử nhìn mặt An Vũ Hàm vẫn như cũ lộ ra vài giọt nước mắt nói: “Có ảnh hưởng đến anh hay không? Nếu không anh về An gia ở tạm đi!”

An Vũ Hàm nhìn Vân Tịch Dạ đôi mắt to hơi nước sương mù, vô tội nói: “Không đâu, em đừng đuổi anh chứ!

Anh ở chỗ đây muốn chăm sóc cho em.”

“Vậy thì cứ như vậy đi,em mệt lắm, Tiểu Vũ bế em vào phòng ngủ đi.”

Nhìn thấy An Vũ Hàm như vậy Vân Tịch Dạ cũng không nói thêm nữa, nháy nháy đôi mắt mệt mỏi ôn nhu nói với An Vũ Hàm.

“Thôi đi nghỉ đi, ta về " Dạ Vũ " xem chút.”

Tà thấy Vân Tịch Dạ ánh mắt mệt mỏi không ngừng rũ xuống, biết cô đã đến cực hạn chịu đựng, nếu không đi nghỉ ngơi rất có thể sẽ ngất xỉu, cho nên chào hỏi nhìn An Vũ Hàm liếc mắt một cái xoay người đi ra.

“Cục cưng, anh...”

Thấy Tà rời đi An Vũ Hàm nhìn thấy Vân Tịch Dạ mệt mỏi trong lòng nhói đau, muốn nói cái gì đó lại “Tiểu Vũ, đừng linh tinh, em hiện tại thực sự mệt chết đi, em không có khí lực lết vào, bế em vào có được không.”

Vân Tịch Dạ miễn cưỡng cười cười với An Vũ Hàm, kỳ thực cô rất muốn cùng anh tâm sự, nhưng mí mắt nặng nề cảm giác sắp không thể mở lên nữa.

Thấy Vân Tịch Dạ như vậy An Vũ Hàm đành phải trật tự, đứng lên xoay người vừa mới định bế Vân Tịch Dạ đi phòng ngủ, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, An Vũ Hàm nhíu mày liếc nhìn Vân Tịch Dạ mở mắt đang ra, nhẹ giọng nói: “Em nằm ở trên sô pha đã, anh đi mở cửa.”

An Vũ Hàm mở cửa chính liền nhìn thấy Lý Kính mang theo một đống đồ đạc gì đó đi rồi mà quay lại, nhíu mày ngăn ở cửa cũng không có ý muốn cho anh vào, dùng khẩu khí bất thiện nói với Lý Kính: “Còn việc gì nữa?”

Anh chưa từng quên chuyện Lý Kính vừa định cướp cục cưng của anh, những người như thế nhất định phải đề phòng một chút, nếu không ngày nào đó cục cưng sẽ bị người ta mang đi mất!

Thấy An Vũ Hàm cũng không định cho mình đi vào, Lý Kính khuôn mặt tuấn tú đen lại, thực sự rất muốn dạy dỗ thằng nhóc xấu xa này một chút, nhưng suy nghĩ đến Vân Tịch Dạ bị thương, nếu như hiện tại cùng tên tiểu tử này xung đột sẽ làm Vân Tịch Dạ khó xử, đành phải buông đống đồ vừa mới mua được toàn bộ giao cho An Vũ Hàm, trừng mắt nhìn An Vũ Hàm một cái lạnh lùng nói: “Ở đây đều là một ít nguyên liệu nấu ăn bổ máu, tôi nghĩ cậu không cần tôi dạy phải làm như thế nào chứ!”

“Cám ơn, không cần!”

Nghe thấy Lý Kính nói vậy, An Vũ Hàm tiếp nhận đồ anh đưa tới, mặt lạnh nhàn nhạt trả lời Lý Kính một câu, sau đó đóng cửa lại, làm Lý Kính đứng ngoài sắc mặt đen sì lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK