• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phanh!

Phanh!

Phanh!

Một trận tiếng đập cửa giữa biệt thự vắng vẻ đã vang lên cả ngày.

Lúc này một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, vẻ mặt lo lắng bất an, dùng sức đập cửa một căn phòng ngủ, thanh âm to mà không mất đi sự ôn nhu ở cửa phòng khuyên bảo: “Tử Lộ đi ra ăn chút gì được không, mẹ làm món ăn con thích ăn nhất rồi.

Con đã một ngày không ăn cái gì, tiếp tục như vậy nữa sẽ không chịu được đâu!

Tử Lộ ngoan, con nghe mẹ nói đừng nghĩ lung tung, tất cả chỉ là quá khứ đã qua rồi.”

“Mẹ, mẹ đừng gõ nữa được không?”

Một thanh âm khàn khàn mà trầm thấp mang theo bất đắc dĩ, áy náy cùng một tia ảo não từ dưới lầu truyền lên.

Nghe được giọng nói này người phụ nữ trung niên ngừng động tác gõ cửa lại, đột nhiên xoay người đi xuống cầu thang.

Người phụ nữ này rất đẹp, mắt to, chiếc mũi xinh xắn tinh xảo, đôi môi như quả anh đào nhỏ.

Người này nếu như ở thời phong kiến tuyệt đối là nhu nhược mỹ phụ kinh điển.

Chỉ thấy người phụ nữ trung niên này đi tới cầu thang, vẻ mặt phẫn nộ truyền thanh âm xuống dưới lầu giận dữ: “Đều là ngươi súc sinh, ngươi còn có mặt mũi ở đây nói sao!

Ngươi bình thường ở bên ngoài làm cái gì ta không quan tâm, thế nhưng ngươi lần này còn hạ thủ với cả em gái mình, ngươi còn có phải là người hay không!”

“Mẹ...

Con nói rồi, con và Tử Lộ là mắc bẫy người ta!

Mẹ vì sao cũng không tin con?”

Tên con trai ngồi trên sô pha ở đại sảnh, thống khổ vò đầu, giọng nói đã bắt đầu nghẹn ngào.

Lại không có dũng khí ngẩng đầu nhìn mẹ mình!

Người phụ nữ xinh đẹp trên cầu thang chính là Hà Y Na, phu nhân của Lục Thành.

Còn người ngồi trên sô pha ở phòng khách tầng một chính là Lục Tử Hạo.

Lúc này hắn đã không còn bộ dạng phong lưu ngày xưa nữa, mái tóc ngắn được tạo hình bị hắn vò xé lộn xộn, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy mệt mỏi cùng hối hận, chiếc quần vàng nhạt cùng áo sơ mi trắng đầy nếp nhăn, đã không còn là một Lục Tử Hạo trước kia nữa.

Sáng sớm khi trời còn chưa sáng hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, lập tức thấy mình và Lục Tử Lộ nằm ở trên cùng một cái giường, mà hắn rõ ràng cảm giác được vật nhỏ của mình lại đặt ở trong cơ thể của em gái, Lục Tử Lộ lại là ngủ say vẻ mặt đầy hạnh phúc nằm ở trong ngực hắn, khi hắn vén chăn lên nhìn thấy, trên người Lục Tử Lộ đầy dấu hôn thành từng mảnh xanh tím vô cùng đen tối!

Nhưng điều đó cũng chứng minh rằng tối hôm qua hắn đã điên cuồng xâm phạm thân thể em gái mình thế nào.

Nghe thấy Lục Tử Hạo nói, gương mặt xinh đẹp của Hà Y Na càng khó coi hơn, nổi giận với Lục Tử Hạo ở bên dưới quát: “Mắc bẫy? Ngươi sống hai mươi năm nay là uổng phí sao? những điều cha ngươi vẫn dạy ngươi vứt đâu rồi? Ta thế nào lại sinh ra một giống ngu như vậy chứ!”

“Mẹ, con dù sao cũng là con trai mẹ, bị thương không chỉ một mình Tử Lộ!”

Lục Tử Hạo ngẩng đầu nhìn Hà Y Na trên cầu thang vẻ mặt phẫn nộ, không khỏi có chút đố kị oán giận nói.

Con trai? Hà Y Na nhớ tới tờ báo sáng sớm ngày qua đó suy đoán mà cơ thể run lên, không đâu!

Họ chỉ là suy đoán, căn bản họ không có chứng cứ gì cả!

Hà Y Na lần thứ hai nhìn về phía Lục Tử Hạo, ánh mắt tất cả đều là căm hận, lời nói ra càng làm tổn thương thấu tim người khác “Ta thật hy vọng ngươi không phải là con trai ta!

Năm đó ta nên sinh ngươi, thế thì hôm nay sẽ không có những việc này.”

Ánh mắt căm hận, giọng điệu nghiêm túc của Hà Y Na, làm cho Lục Tử Hạo vốn đã tâm cúi đầu càng thấp, hắn không ngờ ở trong lòng mẹ mình, hắn chỉ là một người thừa thãi, có cũng được, mà không có thì càng tốt!

Cùng là bị mắc bẫy, cùng bị tổn thương, Tử Lộ được mẹ quan tâm và hiểu cho, nhưng tại sao hắn chỉ được sự trách cứ và oán hận của mẹ.

“Mẹ!

Những việc này xảy ra con cũng rất áy náy, Tử Lộ là em gái con!

Mẹ thực sự cho con vô liêm sỉ rới mức hạ thủ với cả em gái mình sao? Có lúc con thực sự hoài nghi, con có phải mẹ sinh ra hay không nữ!

Từ sau khi có Tử lộ, mẹ có quan tâm đến con sao?”

Lục Tử Hạo nhìn Hà Y Na chất vấn, trên mặt thống khổ càng hơn một phần.

Hà Y Na nhìn Lục Tử Hạo không hề hé răng, thực sự, sau khi có Lục Tử Lộ, bà bắt đầu xa lánh, thậm chí là chán ghét đứa con trai này.

Đó là vì bà sợ, người ta vẫn nói giấy không gói được lửa, năm đó bà thật không nên vì ở bên Lục Thành mà sinh ra Lục Tử Hạo, bà có thể dùng rất nhiều cách để ở cạnh Lục Thành, nhưng nàng lại ngu xuẩn lựa chọn sinh ra Lục Tử Hạo.

Nhiều năm như vậy bà không có một giấc ngủ yên ổn, luôn ở trong ác mộng mà giật mình tỉnh giấc, bà sợ Lục Thành, nếu như Lục Thành biết Lục Tử Hạo không phải của con ruột của hắn, hắn nhất định sẽ ly hôn với bà!

Bà không thể ly hôn, bà không thể sống trong nghèo hèn!

Hà Y Na lần thứ hai nhìn về phía Lục Tử Hạo trong mắt có một tia áy náy, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

Nửa ngày không thấy Hà Y Na trả lời, Lục Tử Hạo thống khổ nhắm chặt mắt, đứng dậy cầm áo khoác trên sô pha, xoay người đi ra ngoài cửa, nhưng vẫn không quên nói với Hà Y Na “Mẹ, con ra ngoài một chút.”

Hà Y Na cũng không ngăn cản Lục Tử Hạo ra ngoài, xoay người liếc nhìn cánh cửa ở phòng Lục Tử Lộ, than nhẹ một tiếng đi vào phòng ngủ của mình.

Lúc này Lục Tử Lộ khỏa thân, hai tay vây quanh hai đầu gối, ở góc giường khóc.

Hồi lâu không nghe thấy ngoà cửa có bất kỳ tiếng vang nào, Lục Tử Lộ mới chậm rãi ngẩng đầu chôn ở giữa hai chân lên, mới nhìn rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô tất cả đều là nước mắt.

Lục Tử Lộ mặc dù không có vẻ đẹp củaVân Tịch Dạ làm người ta hít thở không thông, nhưng được di truyền dung nhan xinh đẹp của Lục Thành và Hà Y Na.

Không coi là cực phẩm mỹ nữ nhưng cũng là mỹ nữ hiếm thấy, lúc này nước mắt nhạt nhòa, càng làm cho gương mặt xinh đẹp ấy thêm động lòng đẹp mọt cách nhu nhược!

Cô bây giờ rất đau khổ, cô vĩnh viễn đều không thể tin được người đầu tiên cô yêu, lại lừa gạt cô!

Mặc dù trước đây cô nhìn thấy người đẹp trai cũng sẽ thèm thuồng, nhưng lần này cô rất nghiêm túc!

Sáng sớm hôm nay lúc cô còn ở trong mộng đẹp hạnh phúc, lại bị người bên cạnh đánh thức.

Cô cứ nghĩ là mình mở mắt ra nhìn thấy người yêu, vì thế nửa ngày xấu hổ không dám mở mắt ra.

Nhưng ông trời thật là vô tình, lúc thanh âm ảo não của anh trai vang lên, thế giới của cô cũng đã theo ngượng ngùng kia mà vỡ vụn.

Về đến nhà cô chạy ào vào phòng ngủ, lập tức bắt đầu tắm rửa, hi vọng có thể đem tất cả dấu hôn trên người cọ sạch, như vậy có lẽ cô mới có thể ngây thơ lừa gạt mình, đây chỉ là một giấc mộng!

Chỉ là một cơn ác mộng!

Khi cô ra ngoài phòng tắm, đứng trước gương trong phòng ngủ lấy hết dũng khí nhìn vào gương, hi vọng có thể vĩnh viễn sống ở trong giấc mộng của chính mình.

Nhưng trong gương, những dấu vết hoan ái trên người lại vô tình nói cho cô biết, cô chỉ là lừa mình dối người!

Vân Tịch Dạ thực sự lừa gạt cô.

A...

Khi cô nhìn chính mình trong gương, chỉ thấy đau lòng không có một nửa chút căm hận với Vân Tịch Dạ, trái lại phát hiện mình vẫn thật sâu yêu hắn, như cũ không thay đổi.

Có phải rất buồn cười hay không? Nhưng vậy thì sao? Cô yêu hắn là thật!

Cô không trá hắn lợi dụng mình!

Cô chỉ lo lắng sẽ không còn được gặp lại hắn.

Lục Tử Lộ mở to hai mắt, nước mắt trong con ngươi chậm rãi chảy xuống, khóe miệng cong lên một nụ cười bi ai nhàn nhạt, lắc lắc đầu đứng lên đi tới tủ quần áo, mở tủ cầm một bộ mặc vào.

Cô muốn dũng cảm đối mặt với tất cả, cô phải kiên cường, cô nhất định phải có được tình yêu của Vân tịch Dạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK