Về phần đến công ty làm gì?
Tạ Diệc Đông làm việc, Tạ Duẫn Ninh chơi, lúc nghĩ giữa trưa thì cùng nhau ăn cơm, sau đó buổi chiều tiếp tục, buổi tối cùng nhau đi ra ngoài ăn, hoặc là đợi Tạ Diệc Đông về nấu cơm.
— Vào ngày nghỉ lễ, cuộc sống của Tạ Duẫn Ninh chính là vượt qua như vậy.
Tạ Diệc Đông cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, Tạ Duẫn Ninh cũng không cảm thấy vô vị chút nào.
Ngay cả Phạm Trì đều cảm thấy hình thức ở chung của hai người vô cùng lạ lùng.
Nhưng mà, lần này sau khi Tạ Duẫn Ninh đến công ty của Tạ Diệc Đông, không hề giống như thường ngày chào hỏi xong rồi đi vào phòng chơi game dành riêng cho hắn, mà là ngồi đối diện Tạ Diệc Đông đang làm việc.
Tạ Diệc Đông vừa thấy điệu bộ đó của hắn, liền biết hắn có chuyện muốn nói với chính mình, thế là đặt cây bút trong tay xuống, đẩy văn kiện qua một bên, để có thể ngồi gần với Tạ Duẫn Ninh một chút.
“…Cái đó, anh.” Tạ Duẫn Ninh nhỏ giọng gọi. Hắn có thể cảm giác được, Tạ Diệc Đông dường như rất thích chính mình gọi y là anh — Cho dù y biết cái vỏ Tạ Duẫn Ninh này bên trong là Hạ Ninh, cũng rất thích.
Quả nhiên, Tạ Diệc Đông nhướng mày: “Sao?” Thể hiện ra sự hứng thú của y đối với cuộc nói chuyện này.
“…Hôm nay em nhận được một lá thư.” Tạ Duẫn Ninh nhỏ giọng nói, thỉnh thoảng liếc trộm vẻ mặt của Tạ Diệc Đông.
“Ờ?” Tạ Diệc Đông mỉm cười: “Cậu vậy mà cũng có người viết thư cho, bạn bè lãng mạn như thế.”
Chuông báo động nhất thời vang lên.
Tạ Duẫn Ninh lập tức giải thích. “Em, em bình thường cũng không có quen thân với cô ấy, em thậm chí cũng không biết cô ấy tên gì.” Đùa gì vậy, không dễ gì mới có thể ở chung với Tạ Diệc Đông như vậy, tuyệt đối không thể bởi vì một chút chuyện có lẽ có mà làm hỏng chuyện!
“Không biết tên mà sẽ viết thư?” Tạ Diệc Đông tiếp tục cười, “Có phải là cũng không biết cậu tên gì hay không?”
“Không phải đâu, thật mà.” Tạ Duẫn Ninh khẽ cắn răng, sau đó cười đùa cợt nhả mà sáp qua, ôm lấy Tạ Diệc Đông lắc lắc: “Anh, đó là nữ sinh mà Tạ Duẫn Ninh lúc trước quen, thật sự không có liên quan gì tới em, sau khi em xem xong, liền đem lá thư đó đặt lại vào hòm thư, anh trở về có thể kiểm tra, cũng có thể xem máy theo dõi.” Hắn thật sự là chịu không nổi cái dáng vẻ buồn nôn của chính mình, nhưng Tạ Diệc Đông dường như rất thích cái này…
Đây thì tính là gì a…
Một bên thì trong lòng không ngừng chửi bới chính mình, một bên thì tiếp tục bày ra vẻ mặt nhu thuận đáng yêu trước mặt Tạ Diệc Đông.
Tốt xấu gì tôi đường đường cũng là nam nhi bảy thước, vậy mà…
Ô…
Quả nhiên, giọng điệu của Tạ Diệc Đông cuối cùng cũng dịu dàng lại: “Cậu làm gì không đợi tôi về xem?”
Em đây không phải là sợ nội dung bên trong có gì nguy hiểm sao, cho nên mới xem qua trước một chút.
Đương nhiên ngoài miệng, Tạ Duẫn Ninh rất chân chó mà nói: “Cái đó, em vốn muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng mà nghĩ đến buổi sáng có thể sẽ phải họp, cho nên vì không làm phiền đến anh, em liền…”
“Nói như vậy là cậu ngược lại vì tốt cho tôi?” Tạ Diệc Đông hừ cười.
“Không có không có.” Tạ Duẫn Ninh tiếp tục cười lấy lòng: “Anh, anh phụ trách nuôi gia đình, em chỉ là ăn không ngồi rồi, đương nhiên không thể tăng thêm gánh nặng cho anh.” Lời này ngược lại thật sự rất đúng.
Từ sau khi Tạ Duẫn Ninh chuyển đến chỗ ở của Tạ Diệc Đông, Hạ thúc dường như đem hắn đóng gói lại, ngoại trừ mỗi ngày gọi điện thoại đến hỏi hắn có ăn cơm đúng giờ hay không, ở cùng với Tạ Diệc Đông như thế nào, căn bản chưa từng đến xem hắn, dường như tất cả chi tiêu sinh hoạt của hắn cũng do Tạ Diệc Đông bên này phụ trách, cho nên Tạ Duẫn Ninh bây giờ trên căn bản là một con sâu gạo được Tạ Diệc Đông nuôi.(Hạ thúc nước mắt lưng tròng: Tiểu thiếu gia, không phải là tôi không muốn đến thăm cậu, mà là Tạ Diệc Đông y, y… ô…)
Cách nói của Tạ Duẫn Ninh lấy lòng Tạ Diệc Đông, y không tính toán nữa, vỗ vỗ cánh tay Tạ Duẫn Ninh: “Được rồi, đừng làm bộ làm tịch nữa, nên làm gì thì làm đi.”
Trên người Tạ Diệc Đông…
Mùi sửa tắm giống với chính mình, sạch sẽ sạch sẽ thật dễ ngửi. (Mã Mã: Hình như sai trọng điểm rồi ha Tiểu Ninh!!!)
Tạ Duẫn Ninh có chút không nỡ mà buông tay.
Hắn biết bây giờ hình thức ở chung như vậy cực kỳ quý báu, chính mình lúc trước cũng không có cách nào tưởng tượng ra, đã tốt đến nỗi hắn cũng không có dũng khí mà bước về phía trước một bước.
Hắn chỉ sợ, một khi hành động thiếu suy nghĩ, tất cả những điều tốt đẹp hiện tại, liền sẽ trong nháy mắt sụp đổ.
Cho nên, hắn chỉ có thể bị động mà tiếp nhận, chỉ thế thôi.
Vào giờ cơm trưa, Tạ Diệc Đông đã lấy cái lá thư mà Tạ Duẫn Ninh nói từ trong hòm thư ra, trong lúc hai người đang đợi cơm trưa đến, Tạ Diệc Đông bày trên bàn xem.
Sau khi xem xong, Tạ Diệc Đông lại cười lạnh một tiếng nhìn Tạ Duẫn Ninh.
Tạ Duẫn Ninh rợn cả tóc gáy mà nhìn Tạ Diệc Đông — Tôi lại có chỗ nào đắc tội Tạ Diệc Đông rồi?
Ít nhất hãy đợi đến khi tôi ăn trưa xong rồi hãy xử tội nhé!
Quả nhiên, “Ăn cơm xong, điểm tâm không có đâu.” Tạ Diệc Đông lạnh lùng tuyên bố.
“…Ô…” Tạ Duẫn Ninh không hiểu được chỗ nào lại khiến cho y khó chịu nữa, nhưng mà đối với điểm tâm sau khi ăn cơm ở đây mỗi ngày, hắn thế mà vô cùng chờ mong.
Bởi vì thức ăn ở chỗ này của Tạ Diệc Đông vô cùng ngon, đặc biệt là sau khi ăn cơm xong sẽ tặng kèm một ít điểm tâm là thứ mà hắn thích nhất, bởi vì rất ít thấy điểm tâm không phải ngọt mà là mặn, hơn nữa vô cùng thơm và giòn rất ngon.
Tạ Diệc Đông cũng rất rõ ràng điều này, theo tình hình bình thường, sẽ đem phần của chính mình cho Tạ Duẫn Ninh, rất nhiều lúc sẽ phái người đem điểm tâm cho Tạ Duẫn Ninh đang ở trường — Đương nhiên cơm trưa cũng là phải cùng nhau ăn.
Nhưng mà nếu như Tạ Duẫn Ninh khiến y khó chịu, y liền đem điểm tâm của Tạ Duẫn Ninh ăn hết nhầm mục đích trừng phạt.
“Tôi cho rằng chỉ có tôi biết cậu là Hạ Ninh.” Tạ Diệc Đông vẻ mặt âm trầm mà nói ra lý do.
“Cô ấy không biết a…” Tạ Duẫn Ninh vô tội buồn rầu nhìn Tạ Diệc Đông.
“Cô ấy biết cậu không phải là Tạ Duẫn Ninh.”
“Vậy…” Tạ Duẫn Ninh không nói gì, “Đó là việc em không thể khống chế mà!” Ai cần cô ấy có thể nhìn ra được màu sắc của linh hồn nhân loại?
Nói vậy, không biết trong mắt cô gái đó, linh hồn của Tạ Diệc Đông là màu gì ha?
Màu xanh của băng!
Chắc chắn là như vậy!
Cái màu này lạnh lùng nhất!
Tạ Duẫn Ninh trong lòng tức giận bất bình.
Tạ Diệc Đông từ ánh mắt không hài lòng của Tạ Duẫn Ninh suy đoán ra hắn có lẽ rất khó chịu, thế là cười lạnh nói: “Tuỳ cậu nói thế nào, điểm tâm hôm nay là không có, nếu như cậu thể hiện không tốt một chút, ngày mai…”
“Em biết rồi, em sai rồi.” Tạ Duẫn Ninh lập tức vô cùng thành thật mà nhận sai — Không có cách nào, hai ngày nghỉ đó, chính mình cũng không muốn ngày mai cũng không được ăn điểm tâm.
Chủ yếu là, chính mình không thích có bất kỳ tranh chấp nào với Tạ Diệc Đông.
Chỉ cần Tạ Diệc Đông cảm thấy vui là được.
Chỉ cần những ngày như vậy có thể tiếp tục là được.
Tạ Diệc Đông lúc này mới mỉm cười, ra hiệu cho thư ký đang đợi ngoài cửa đem đồ ăn trưa vào.
Sau khi lấp đầy bụng rồi, chút giận hờn của Tạ Duẫn Ninh đối với Tạ Diệc Đông cũng tan thành mây khói, hạnh phúc mà nửa nằm trên sofa ngẩn ngơ.
Tạ Diệc Đông ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi hắn: “Cậu không muốn biết vào ngày sinh nhật thứ 13 đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Có thể biết không?” Tạ Duẫn Ninh xoay mặt lại hỏi ngược lại y. Anh khoan hãy nói, hắn thật sự rất tò mò ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới dẫn đến tính cách đại biến của Tạ Duẫn Ninh sau này.
“Đương nhiên có thể.” Tạ Diệc Đông thản nhiên nói, “Người chết rồi cũng có thể đem bí mật moi ra, càng không cần nói là người đang sống.”
…Anh có thể đừng đáng sợ như vậy được không!
Tạ Duẫn Ninh co rút khoé miệng.
Tạ Diệc Đông nói xong lời này, lại sửng sốt một chút, sau đó cười sờ đầu Tạ Duẫn Ninh: “Sao, bị doạ rồi sao?”
Tạ Duẫn Ninh lắc lắc đầu. Đã từng thấy qua dáng vẻ Tạ Diệc Đông hành hung Khanh Trì Nhiễm, thì sẽ cảm thấy đây thật sự chẳng là gì cả.
Tạ Diệc Đông khẽ cười, liền sánh đôi cùng tư thế của Tạ Duẫn Ninh dựa vào sofa vỗ vỗ đầu của Tạ Duẫn Ninh.
Tạ Duẫn Ninh rất thích tư thế dựa vào nhau như vậy, thế là thoải mái dựa vào vai của Tạ Diệc Đông, bắt đầu muốn chợp mắt một chút.
“Tại sao phải nhân nhượng tôi như vậy?” Qua rất lâu, Tạ Duẫn Ninh đã lim dim lim dim, bên tai đột nhiên truyền đến nghi vấn của Tạ Diệc Đông: “Cậu chắc hẳn biết tôi quản thúc rất nhiều, hạn chế sự tự do của cậu đi.”
Tạ Duẫn Ninh đang chống lại sự kêu gọi của Chu Công, thế là tuỳ tiện ném ra một câu: “Nếu như có thể ở cùng với anh, không có tự do cũng chẳng sao cả.”
Tạ Diệc Đông hơi trừng to mắt, sửng sốt.
Qua rất lâu, rất lâu, mới nhẹ nhàng cong cong khoé môi, cười gõ gõ đầu của Tạ Duẫn Ninh đang dựa vào hõm vai của chính mình: “Ngu ngốc.”
Ngu ngốc đến nỗi khiến cho người ta quyến luyến không rời.