Tạ Duẫn Ninh đang học đại học, là một trường đại học quý tộc nổi tiếng của thành phố — Cũng chính là, chỉ cần có tiền, ai cũng đều có thể vào trường này để học.
Vừa thấy chiếc xe màu đen chở Tạ Duẫn Ninh đến trường, các học sinh ở cửa trường học đều rối rít nhường đường.
Xuống xe vừa đứng vững, vài tên gia hoả dáng vẻ lưu manh gạt mọi người ra, đến trước mặt Tạ Duẫn Ninh cúi đầu khom lưng: “Tạ thiếu, cậu đến rồi, thân thể cậu tốt hơn chút nào chưa?”
Ánh mắt của Tạ Duẫn Ninh quét một vòng mấy tên gia hoả đó — Dường như có chút ấn tượng, trong những bức ảnh chụp đó.
Những tên gia hoả này là tuỳ tùng của Tạ Duẫn Ninh sao?
Lại nói tiếp, Tạ gia xác thực chính là đầu não trong giới thương mại trong nước, mặc dù chưa nói tới sự nghiệp phát triển không ngừng, nhưng bởi vì thủ đoạn kinh doanh vẫn luôn tương đối bảo thủ thiết thực, lại thêm nền tảng rất vững vàng, ngược lại cũng từng bước phát triển thành cục diện lớn mạnh của ngày hôm nay.
Có người nịnh bợ đây cũng không có gì đáng trách, không nghĩ đến ngay cả Tạ Duẫn Ninh ở trường học lại còn thu nhận tiểu đệ…
Cái tên đó rốt cuộc là đến để học hay là đến để lêu lổng vậy?
Hơn nữa, trong một tuần Tạ Duẫn Ninh “dưỡng bệnh” này, mặc dù mẹ của hắn mỗi ngày đều gọi điện thoại đến, nhưng lại chưa gặp mặt lần nào.
Nói thật ra, luôn cảm thấy có thể hiểu được nguyên nhân Tạ Duẫn Ninh trở nên hỏng bét như vậy — Mẹ của hắn chiếm trách nhiệm rất lớn.
Về phần người cha? Ngay cả gọi điện thoại cũng không gọi được nửa cuộc.
Thật là một đứa nhỏ xui xẻo.
Hắn đã bắt đầu đồng cảm với Tạ Duẫn Ninh rồi.
Nhưng mà, hắn cũng không có hứng thú tiếp tục sắm vai công tử nhà giàu nữa.
Cũng không để ý đến mấy người đó, lấy ra bản đồ trên tay, dựa theo thời khoá biểu trên tay mà đi về phía trước.
“Tạ thiếu, cậu muốn đến phòng học sao? Tên tiểu tử Khanh gia đó hôm nay còn chưa đi học, nhưng mà em gái của y đến rồi. Đúng rồi, còn có chị em của Đinh gia, Trương gia…”
“Đủ rồi!” Tạ Duẫn Ninh giơ tay lên, ngăn lại tên gia hoả đó tiếp tục nói: “Đến phòng học của tôi, hiểu không?” Theo những gì hắn biết, Tạ Duẫn Ninh chọn một khoa vô cùng không được chú ý — Nhân Loại Học. Trên cơ bản, đợt này học sinh đăng ký vào khoa này chỉ có không đến 10 người.
Tên gia hoả luôn ồn ào đó trừng to mắt, sau đó có chút kinh ngạc nói: “…Vậy tôi dẫn đường cho cậu?”
Nghĩ đến sự định hình phương hướng của chính mình quả thật không được tốt, Tạ Duẫn Ninh chỉ đành phải gật đầu.
Mặc dù Khoa Nhân Loại Học này chỉ có vài sinh viên, nhưng lại có cả một học viện — Không cần nói, đây cũng là sự ảnh hưởng của Tạ gia, nghe nói mẹ của Tạ Duẫn Ninh vì con trai của mình, ở cái trường học này bỏ ra không ít tiền, cũng chính bởi vì điều này, Tạ Duẫn Ninh cũng xem như là hỗn thế ma vương của trường học, chỉ cần không chết người, không xảy ra sự cố trên địa bàn trường học, trường học sẽ áp dụng thái độ dung túng đối với hắn.
Lúc Tạ Duẫn Ninh vào phòng học, bên trong đã có vài sinh viên đi học sớm ngồi trong phòng học đọc sách, thấy Tạ Duẫn Ninh tiến vào, trên cơ bản đều có chung một phản ứng.
Tiếp cận hỏi thăm sức khoẻ, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Trái lại có một nữ sinh vóc dáng nho nhỏ đeo cặp kính dày đang cầm sách đọc, cũng chẳng thèm chào hỏi.
Mấy người đưa Tạ Duẫn Ninh đến cửa phòng học liền rời đi.
Trong phòng học trống rỗng chỉ có hai người.
Tạ Duẫn Ninh có chút tò mò đi qua, hỏi nữ sinh đó: “…Bạn đang xem cái gì vậy?”
Theo sự quan sát trước mắt, cùng với những tư liệu mà chính mình thu thập được, cái trường này vậy mà có sinh viên không sợ chính mình, thật khiến cho hắn có chút kinh ngạc.
Cô gái đó đẩy đẩy cặp kính trên mũi suýt nữa bị trợt xuống, ngơ ngác nhìn Tạ Duẫn Ninh, sau đó mới lộ ra một nụ cười: “…A, cậu đến rồi, Tiểu Ninh.” Tiết tấu nói chuyện của cô gái có chút chậm.
Tạ Duẫn Ninh sững sốt một chút, mới ý thức được, chính mình đã không phải là Hạ Ninh, chính mình bây giờ đóng vai Tạ Duẫn Ninh, mà người mà cô gái này kêu là Tạ Duẫn Ninh.
“Ừ.”
“Lại nói tiếp…” Cô gái đó vẫn đang chậm rãi nói chuyện, “Hôm qua lại có sinh viên thôi học nữa.”
“Nga.” Chuyện gì xảy ra, cô gái này không sợ Tạ Duẫn Ninh sao, dường như dáng vẻ nói chuyện cũng rất quen thuộc.
“Có thể hay không đến cuối cùng, chỉ có hai chúng ta ở cái lớp này?” Cô gái có chút buồn rầu nói, “…Không biết nếu như vậy, chúng ta sẽ bị điều đến khoa khác hay không…”
“Tôi nghĩ sẽ không đâu.” Chỉ cần Tạ Duẫn Ninh còn muốn học Nhân Loại Học, thì cho dù chỉ có mình hắn, trường học vẫn sẽ khiến cái khoa này tiếp tục hoạt động.
“Tiểu Ninh luôn an ủi mình như vậy.” Cô gái nở nụ cười.
Tạ Duẫn Ninh cười theo. Ách, không những quen thuộc, mà quan hệ còn rất tốt?
“Ờ, mình quên mất, Tiểu Ninh, visa của mình đã làm được rồi.” Cô gái nở một nụ cười hồn nhiên, “Có lẽ tháng sau mình phải đi rồi, như vậy, chỉ có Tiểu Ninh một mình ở đây thôi…” Lúc nói chuyện, giọng nói ngày càng nhỏ.
Tạ Duẫn Ninh đột nhiên cảm thấy tâm của chính mình co rút đau đớn một chút.
Đương nhiên, hắn hoàn toàn không nhận ra cô gái này, cũng chưa từng thấy qua cô ấy, chỉ là nói chuyện vài câu, cũng hoàn toàn không rõ mối quan hệ của cô gái này và vị Tạ Duẫn Ninh trước kia rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng mà nghe nói lúc cô gái này phải chuyển đi, trong lòng vậy mà lại đau đớn.
Điều này thật sự khiến hắn rất ngạc nhiên.
“Tiểu Ninh, ở một mình, có lẽ sẽ cô đơn đi.” Cô gái nhỏ giọng nói.
Tạ Duẫn Ninh sửng sốt.
Sau đó cô gái ngẩng đầu lên, hướng hắn cười: “…Nhờ cậu.”
“Hả?” Tạ Duẫn Ninh sững sờ nhìn cô gái.
“Giúp mình chăm sóc mẹ của cậu ấy, sống thật tốt với những người thân của cậu ấy được không?” Điều cô gái nói ra khiến hắn ngạc nhiên không thôi.
Hắn đứng ở đó, cả nửa ngày cũng không nói được lời nào.
“Mặc dù không biết vì sao cậu là Tiểu Ninh, nhưng mà cậu hoàn toàn không phải là cậu ấy.” Cô gái nở nụ cười, “Mình vừa nhìn liền có thể nhìn ra không phải cậu ấy.” Ánh mắt nhìn lại gần, “Cậu xem ra, kiên định hơn cậu ấy rất nhiều.”
Lời nói của cô gái mặc dù có chút nhiễu loạn, nhưng mà Tạ Duẫn Ninh rõ ràng có thể hiểu ý tứ của cô ấy.
Tạ Duẫn Ninh nhìn cô gái nét mặt bình thản, nháy mắt mấy cái, không nói lời nào.
“Hơn nữa, cậu thoạt nhìn là một người tốt.” Cô gái cười, “Không cùng một dạng người với Tiểu Ninh.”
Tạ Duẫn Ninh vẫn im lặng.
Cô gái đột nhiên có chút nghịch ngơm mà cười: “Yên tâm đi, mình sẽ không nói ra đâu, bởi vì a, cho dù mình có nói, mình nghĩ, người khác cũng chỉ cho rằng mình nói nhảm thôi. Hơn nữa,” thấp giọng nói, “Cậu ấy còn sống cũng chưa chắc đã hạnh phúc…”
Tạ Duẫn Ninh có chút không hiểu lời nói của cô gái, vô luận như thế nào, có thể sống tiếp chính là chuyện hạnh phúc a…
“Tóm lại, cậu bây giờ là Tạ Duẫn Ninh.” Cô gái cười nói, “Hãy trân trọng những gì mà cậu ấy có, thay đổi một số việc, biết đâu, cậu sẽ khiến Tạ Duẫn Ninh này hạnh phúc hơn cũng không chừng.”
Sau đó, có vài sinh viên khác vào phòng học, ngồi ở nơi hẻo lánh cách xa hai người bọn họ.
Cô gái cũng không nói chuyện nữa, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Nói thật ra, hắn hoàn toàn không hiểu được cô gái này, cũng không rõ cô ấy rốt cuộc nghĩ như thế nào, nhưng bản năng lại nói cho hắn biết, tin tưởng cô ấy, tin tưởng cô ấy, chỉ có cô ấy là đáng tin tưởng.
Hắn thậm chí còn nghĩ, có lẽ, Tạ Duẫn Ninh rất có thiện cảm với cô gái này, nếu không thì tại sao vừa nghe đến cô gái phải rời đi liền cảm thấy đau lòng?
Nhưng trong số những đồ vật chính mình tìm được, không có một chút dấu vết nào có liên quan đến cô gái này.
Rốt cuộc giữa Tạ Duẫn Ninh lúc trước và cô gái này đã phát sinh chuyện gì?
Cô gái thấy Tạ Duẫn Ninh vẫn còn ngơ ngác ngồi ở đó, lại nói: “Nếu như, cậu muốn biết nguyên nhân, mình sẽ nói cho cậu, sau một tháng, sau khi mình rời khỏi nơi này, sẽ gửi thư đến cho cậu nói toàn bộ.” Cười, “Bây giờ, trừ khi cậu giết chết mình, nếu không, chỉ có một lựa chọn là tin tưởng mình. Hơn nữa, cậu ắt hẳn cũng biết không có người nào sẽ tin tưởng lời nói của mình.”
Tạ Duẫn Ninh gật đầu: “Tôi hiểu rồi.” Hay là, tin tưởng bản năng của cái thân thể này đi.
Xoay người muốn đi, đột nhiên lại cúi xuống, nói với cô gái: “Cái thân thể này, nghe được cậu nói muốn rời khỏi, vậy mà đã đau lòng… Cậu cảm thấy, đây là tình cảm như thế nào?” Vừa dứt lời, không để ý đến cô gái có chút ngạc nhiên, nét mặt lại có chút đau thương, đi đến bên cạnh một con mọt sách đang căng thẳng đọc sách, đặt mông ngồi xuống.
“Y!” Mọt sách đó kinh ngạc, không nghĩ đến đại ma vương của trường học vậy mà chạy đến ngồi bên cạnh chính mình, hơn nữa xem bộ dáng đó dường như tính toán nghiêm túc nghe giảng?
Bị doạ đến nỗi xém chút nữa y đã té xuống ghế.
Tạ Duẫn Ninh chỉ là liếc mắt qua một cái y đã bị doạ đến té xuống, hé ra nửa bên mặt, cái tên đó run lẩy bẩy núp sau ghế, chính mình cũng lười để ý đến y.
Trong lòng lại nghĩ thế này: Có lẽ, tôi nên sửa đổi ấn tượng đối với Tạ Duẫn Ninh, y hoàn toàn không phải là một tên hỗn đản kiêu căng tuỳ hứng, không biết trời cao đất dày.
Sau đó, thầy giáo bộ môn vào phòng học.
Tạ Duẫn Ninh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nhìn người đến, mỉm cười.
Có câu nói rất hay: Đời người ở đâu không gặp lại…