Đừng nói Cố Bạch Hằng, ngay cả đương sự là Tạ Duẫn Ninh cũng không hiểu Tạ Diệc Đông đang nói cái gì, đầu óc mơ hồ mà nhìn Tạ Diệc Đông.
“Cô có thể thử nói với Tạ phu nhân rằng cô tính toán không có lợi đối với con trai của bà xem, thăm dò phản ứng của bà ấy.” Tạ Diệc Đông cười, “Nếu như cô có thể gánh chịu được hậu quả.”
“Lời này có ý gì?” Cố Bạch Hằng giọng nói đều run rẩy.
“Tôi không có nghĩa vụ nói cho cô biết.” Tạ Diệc Đông thản nhiên nói. Đem chai rượu đỏ trong tay thuận tay mà ném một cái.
Cũng không biết Tạ Diệc Đông sao lại ném, rõ ràng thấy y ném rất tuỳ tiện, cũng không có dùng lực, nhưng cái chai thoạt nhìn không tệ đó chính là “choang” phát ra một tiếng cực lớn, tan nát.
Cố Bạch Hằng và Tạ Thượng đều bị doạ cho nhảy dựng.
Đặc biệt là Cố Bạch Hằng, phát ra tiếng sợ hãi thở gấp nho nhỏ, “Anh chớ làm loạn a!”
Tạ Diệc Đông cười một nụ cười mê người: “Làm sao biết được.” Đi trở về, đem Tạ Duẫn Ninh xốc lên, nắm tay đi về phía trước.
Lúc đi qua sát vai, nhỏ giọng ném ra một câu: “Nếu như thật sự tức giận, cũng là Tạ gia không cần cô, tôi cái gì cũng sẽ không làm, ha ha…”
Câu nói này so với lời nói lúc trước còn khiến có Cố Bạch Hằng căng thẳng hơn, cô lớn tiếng thét lên: “Tạ Diệc Đông, anh không thể không thấu tình đạt lý như vậy được!”
Tạ Diệc Đông quay đầu lại, vô tội cười: “Là ý của Tạ gia, không liên quan gì đến tôi.”
“Tạ Diệc Đông!” Cố Bạch Hằng một bên run rẩy, một bên không có cách nào kiềm chế được mà nghẹn ngào thét chói tai.
Lần này, Tạ Diệc Đông cũng không quay đầu lại, trực tiếp nửa ép buộc kéo Tạ Duẫn Ninh ra khỏi ghế lô.
Vừa ra khỏi ghế lô, Tạ Duẫn Ninh phát hiện nhà hàng này có rất nhiều khách vậy mà một người cũng không có, ngay cả người phục vụ cũng không thấy người nào.
“Đi lái xe.” Tạ Diệc Đông ra lệnh cho Tạ Thượng giống như sai khiến người làm.
Tạ Thượng nhận mệnh chạy ra bên ngoài.
…Anh còn có thể càng mất mặt hơn một chút hay không?
Tạ Duẫn Ninh hết ý kiến.
“Cậu rất tốt a, còn có tâm tư mà suy nghĩ chuyện khác.” Tạ Diệc Đông cười lạnh một tiếng, dẫn hắn ra đứng trước cửa, đợi Tạ Thượng đem xe lái đến.
Tạ Duẫn Ninh lúc này mới ý thức được tình trạng của bản thân cũng không vui vẻ gì.
Thế là theo bản năng co rụt cổ lại.
“Cậu là con rùa sao?” Tạ Diệc Đông lạnh lùng nói.
“Xin lỗi.” Tạ Duẫn Ninh rất thành thật mà xin lỗi.
Tạ Diệc Đông cười lạnh.
“Em không nên nói dối, em cũng không nên lén gặp mặt Cố Bạch Hằng sau lưng anh, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Tạ Diệc Đông vẫn cười lạnh.
Tạ Duẫn Ninh không có cách nào mà ôm lấy cánh tay của Tạ Diệc Đông: “Anh~ Đừng giận mà ~” Ô, tôi một lần nữa biểu thị khinh bỉ chính mình.
Vừa ôm lấy cánh tay của Tạ Diệc Đông, mới nhớ đến Tạ Diệc Đông đem áo khoác khoác lên người chính mình.
Ở bên trong đương nhiên là có hệ thống sưởi ấm thì không sao, nhưng mà vừa nãy chính mình cùng với Cố Bạch Hằng ở trong cái ghế lô kia có thể không có hệ thống sưởi ấm.
Không khỏi hồi hộp mà chà xát cánh tay của Tạ Diệc Đông: “Lạnh sao, xin lỗi xin lỗi, em vậy mà quên mất, lúc nãy chỗ đó không có hệ thống sưởi ấm.”
Tạ Diệc Đông liếc Tạ Duẫn Ninh một cái: “Cậu không cảm thấy cậu phản ứng này cũng quá nhanh rồi sao?”
Tạ Duẫn Ninh biết y nói là ngược lại, nhưng mà bởi vì lo lắng Tạ Diệc Đông sẽ bị cảm lạnh hay không, cho nên cũng không so đo với ý, một bên nói thầm trong miệng: “…Trở về phải nấu canh gừng uống, nhưng mà em không biết nấu, không bằng đợi lát nữa đến dưới lầu mua, anh cũng thật là, làm gì đem áo khoác cởi cho em, anh còn muốn bị cảm sao? Anh quên lúc trước anh bị cảm có bao nhiêu khó chịu sao?” Một bên lo lắng mà tỉ mỉ nhìn sắc mặt của Tạ Diệc Đông. “Em sức khoẻ tốt hơn anh, lạnh một chút cũng không sao đâu.”
Tạ Diệc Đông nhìn y cứ lảm nhảm, dáng vẻ khẩn trương như vậy, đột nhiên nở nụ cười.
Tạ Duẫn Ninh không hiểu cho nên nhìn Tạ Diệc Đông — Không phải chứ, lẽ nào đây chính là giận quá mà cười?
Đột nhiên Tạ Diệc Đông nghiêng người một chút, dùng lực ôm lấy Tạ Duẫn Ninh.
“Cậu là của tôi, biết không?”
“A?” Tạ Duẫn Ninh không hiểu tại sao Tạ Diệc Đông lại nói ra lời nói phiến tình như vậy, nhất thời cũng không hiểu được mà thẹn thùng, chỉ biết ngây người ra.
“Cậu rất thích tôi đi?” Tạ Diệc Đông lại hỏi. Hơi thở phát ra trong lúc nói từ bên tai thổi tới, ấm áp ẩm ướt.
“… A…” Mọi người đều biết, cũng không cần tôi lại thừa nhận đi.
“Phải tiếp tục thích tôi, biết không?”
“Uhm.” Tạ Duẫn Ninh sửng sốt một chút, sau đó mới trả lời.
Đột nhiên cảm thấy rất cảm động.
Mặc dù không biết tại sao Tạ Diệc Đông lại nói ra lời như vậy, nhưng mà, ý nghĩa sâu xa trong lời nói này, Tạ Duẫn Ninh vẫn hiểu được.
“Cám ơn anh.” Vươn tay ra ôm lấy Tạ Diệc Đông.
“Cám ơn cái gì?” Giọng điệu nói chuyện của Tạ Diệc Đông dường như mang theo chút ý cười, hỏi hắn.
“Cám ơn anh thích em thích anh.” Tạ Duẫn Ninh cười nói, “Em cảm thấy em có ý nghĩa tồn tại.”
Tôi của lúc trước, bất kể là còn sống hay là chết đi, đều cảm thấy không có bất kỳ màu sắc, bất kỳ hứng thú gì.
Ăn được đồ ăn ngon, cũng cảm thấy nhạt nhẽo.
Cho dù là người xung quanh chơi đến điên cuồng, qua đi rồi cũng chỉ cảm thấy trống rỗng.
Nhưng mà bây giờ bởi vì ở cùng với Tạ Diệc Đông, luôn cảm thấy tất cả đều đầy đủ, mới mở mắt ra, muốn hiểu rõ thế giới này.
“Đứa ngốc.” Tạ Diệc Đông không biết đang nghĩ gì, chỉ là ôm chặc lấy Tạ Duẫn Ninh: “Cậu thật sự ngốc đến không có thuốc nào cứu được.”
Tạ Duẫn Ninh buồn bực cười một tiếng: “Có lẽ vậy đi.” Tôi cũng cảm thấy tôi ngốc muốn chết.
Luôn luôn kiên trì ý nghĩ cùng dự định của chính mình, chết cũng không chịu quay lại.
Người ta nói, chưa đến Hoàng Hà thì chưa cam lòng, tôi là đến được Hoàng Hà rồi nhưng lòng không chết.
“Cậu ngốc như vậy, nhất định sẽ bị người ta ức hiếp.” Tạ Diệc Đông lẩm nhẩm, “Cho nên, cậu chỗ nào cũng không nên đi, lưu lại bên cạnh tôi.”
Tạ Duẫn Ninh sửng sốt.
Điều này…
Tạ Diệc Đông nói như vậy là ý gì?
“Cậu thích tôi như vậy, cho nên, tôi cảm thấy, cậu ở lại bên cạnh tôi, là tốt nhất.” Tạ Diệc Đông dường như không nhận ra được sự kinh ngạc của hắn, tiếp tục nói: “Tôi là người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, nếu như không có tôi, cậu nhất định sẽ sống không nổi.” Giống như là nói với Tạ Duẫn Ninh, lại giống như nói với chính mình. “Cho nên, cậu chỉ cần như vậy là được rồi. Những cái khác, tôi đều sẽ làm giúp cậu, cậu chỉ cần chỉ nhìn một mình tôi là được.”
Tạ Duẫn Ninh lúc này mới hiểu được lời nói của Tạ Diệc Đông.
Thì ra không phải là tỏ tình gì, chỉ là bởi vì không yên tâm sao?
Hoặc là nói, sự tồn tại của tôi, kích phát ham muốn chiếm làm của riêng đáng sợ của tên gia hoả này?
“Tạ Diệc Đông, em biết anh 10 tuổi năm đó xảy ra chuyện gì.” Vì chứng thực suy đoán của chính mình, Tạ Duẫn Ninh đột nhiên nhắc tới vấn đề này.
Nghe vậy, Tạ Diệc Đông cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đẩy vai Tạ Duẫn Ninh ra, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của hắn.
Ở trong đó hoàn toàn không có sự sợ hãi, chỉ là tìm tòi nghiên cứu.
“Tại sao phải làm như vậy?”
Tạ Diệc Đông trầm mặc.
Lời vừa hỏi xong, Tạ Duẫn Ninh lại có chút hối hận — Chính mình không hề có lập trường gì để hỏi cái vấn đề này.
Nhưng mà nếu như Tạ Diệc Đông không trả lời chính mình, vậy tôi có thể sẽ cảm thấy có chút thất bại.
Còn không bằng không hỏi, cứ như vậy mà giả nhu còn tốt hơn.
Nhưng mà, Tạ Diệc Đông lại đột nhiên nói.
“Mẹ của tôi, bởi vì sinh tôi ra, khó sinh mà chết.” Tạ Diệc Đông nói, “Cho nên, tôi cảm thấy, ngoại trừ cha nên cho tôi tình cảm, tôi còn muốn cha phải đáp lại phần tình cảm của mẹ nên cho tôi.”
Đã trải qua đoạn thời gian tiếp xúc này, Tạ Duẫn Ninh cũng coi như là hiểu được Tạ Diệc Đông là người như thế nào.
Hắn không biết đối với người khác mà nói, Tạ Diệc Đông rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào, có lẽ là thật sự máu lạnh đến nỗi khiến người ta run rẩy.
Nhưng đối với chính mình mà nói, càng hiểu được một phần của Tạ Diệc Đông, thì càng thích, càng sùng bái.
Giống như là thuốc phiện đặc biệt nhằm vào chính mình mà sinh ra trên cái thế giới này, tồn tại sức hấp dẫn mà chính mình không có cách nào chống lại được.
Cho dù là hành vi của y có đáng sợ đi chăng nữa, cũng không có cách nào chống cự lại.
Tạ Duẫn Ninh thậm chí hoài nghi nếu như có một ngày, Tạ Diệc Đông đem những thủ đoạn ác nghiệt kia đều dùng trên người mình, chính mình cũng sẽ luôn si mê mà nhìn y.
“Lúc đó cha, ngoại trừ tôi, còn có một đứa con, cho nên hoàn toàn không phải là dành riêng cho tôi. Nhưng mà, bởi vì tôi nhỏ hơn Tạ Đới Quân, cho nên rất được cưng chiều.” Tạ Diệc Đông thản nhiên nói, “Nói tóm lại, cũng miễn cưỡng xem như là tôi một mình. Nhưng mà, không bao lâu, lão tam ra đời.”
Tạ Duẫn Ninh theo bản năng mà nhìn ra bên ngoài nhà hàng — Là nói Tạ Thượng sao?
“Tôi rất ghét nó.” Tạ Diệc Đông ở trước mặt Tạ Duẫn Ninh không có che giấu sự chán ghét của chính mình đối với Tạ Thượng, “Cho nên, khiến Tạ Thượng làm ra rất nhiều chuyện mà cha chán ghét.”
Bởi vì điều này, cho nên, Tạ Thượng vô cùng sợ Tạ Diệc Đông sao?
Tạ Duẫn Ninh đen mặt.
“Bất quá, tôi có lẽ cũng khiến cho cha rất đau đầu đi, bởi vì ông ấy bắt đầu xa lánh tôi. Sau đó, Tạ Ái Vãn ra đời. Tiệc sinh nhật hôm đó, tôi liền lấy chút nhựa của cây Trúc Đào.” Tạ Diệc Đông nói, “Tôi hoàn toàn không nghĩ đến làm chết bọn họ, chỉ là muốn xem xem, tôi có cần thiết ở lại nhà chính của Tạ gia hay không.” Mỉm cười: “Lúc đó tôi cũng bị trúng độc, cha chỉ lo lắng Tạ Ái Vãn. Tôi liền hiểu rõ, tất cả những gì tôi làm đều không có ý nghĩa. Những thứ không thuộc về tôi, thì không cần phải cưỡng cầu.”
“Cho nên, bởi vì điều này, mới rời khỏi nhà sao?”
“Nhà?” Tạ Diệc Đông hừ cười một tiếng, “Nơi ở mà thôi.”
Lúc này, Tạ Thượng lái xe tới, ở bên ngoài sáng lên vài ngọn đèn.
Tạ Duẫn Ninh bắt lại cánh tay của Tạ Diệc Đông, lúc này ra ngoài như vậy, y ít nhất nữa bên vai sẽ không bị lạnh: “Bây giờ thì sao?” Bây giờ đã có cảm giác có nhà chưa?
“Bây giờ?” Tạ Diệc Đông lại giống như hiểu rõ lời của Tạ Duẫn Ninh, lại giống như không hiểu, mỉm cười, nói: “Bây giờ không lạnh nữa.”