Cũng chính là như vậy, con người mới cố gắng sống, vì những sự việc nào đó đối với chính mình mà nói có ý nghĩa vô cùng sâu sắc, mà không ngừng nỗ lực bước về phía trước.
Nhưng cũng có một số người, cuộc đời không có chí hướng gì, cũng không có mục tiêu gì, cứ sống, chỉ là sống mà thôi.
Sống chính là sống, chết chính là chết, giữa hai điều này hoàn toàn không có sự khác biệt quá nhiều.
Tạ Duẫn Ninh chính là người như vậy.
Cho nên, cơ hội được sống một lại một lần nữa như vậy, có lẽ đối với người khác mà nói, có thể sẽ muốn mượn thân phận của thân thể này làm chút chuyện mà đời trước không cách nào đạt được, hoặc là bắt đầu một phần sự nghiệp, hoặc là mặc sức hưởng thụ.
Nhưng mà đối với Tạ Duẫn Ninh mà nói, cơ hội sống lại cũng chỉ là dùng để giết thời gian, nhàn nhã mà vượt qua mỗi ngày.
Có lúc, hắn thậm chí cảm thấy rằng, thật ra thì lần sống lại này, là ông trời nghiêm phạt chính mình đã lãng phí cuộc sống.
Bởi vì những điều mình muốn mãi mãi đều không đạt được, cho dù sống lại một lần nữa, đối phương ở ngay bên cạnh nhưng không thể với tới thì làm sao?
Từ đầu đến cuối không cách nào đưa tay ra ôm lấy được.
Chỉ có thể ngắm nhìn như vậy, thật giống như là một loại dằn vặt mang tính kéo dài thôi.
Mỗi ngày chỉ là cuộc sống lặp lại của ngày hôm trước thôi.
Thức dậy, rửa mặt, ăn sáng, đi học, về nhà, ăn cơm, phát ngốc, đi ngủ.
Hoàn toàn không có hứng thú với việc vui chơi giải trí, nghiêm túc đi học càng không cần thiết, lục đục với nhau không tới phiên hắn động não.
Chuyện hắn muốn làm chính là sống theo ý mình, muốn thế nào thì cứ làm thế đó.
Vấn đề là, đối với người mà đời trước đã nếm hết các loại kích thích, hưởng hết các thú vui mà nói, thật ra cũng không có chuyện gì đáng giá để chờ mong.
Tạ Duẫn Ninh thông minh bất ngờ, khiến cho người trong nhà này không có cách nào thích ứng được trong khoảng thời gian dài, Hạ thúc nhiều lần hỏi hắn muốn tổ chức tiệc tùng gì hay không.
Thậm chí hiệu trưởng trường hắn còn tìm hắn nói chuyện, hỏi thăm hắn có phải có điều gì không hài lòng với trường học hay không.
Tạ phu nhân đương nhiên cũng gọi điện thoại đến nhiều lần, hỏi thăm tình hình gần đây của hắn, hỏi khéo hắn có cái gì không thoải mái, hay là ai đã đắc tội với hắn.
Bạn bè không tốt khác càng không được yên tĩnh, thỉnh thoảng lại đến hỏi tình hình.
…Tôi chỉ là, cảm thấy nhàm chán mà thôi.
Cho nên nói, chết là một kết cuộc nhất định của con người.
Chỉ có như vậy, mới có thể hoàn toàn tiến vào sự nghỉ ngơi, sinh mệnh lại có thú vị, luôn sẽ cảm thấy nhàm chán, chỉ có chết đi, mới có thể kết thúc sự rỗng tuếch như vậy.
Hắn không đọc sách, cũng không xem tivi, chương trình học của đại học rất nhẹ nhàng, hơn nữa hắn cũng không có dự tính đem môn học ít người chú ý này nghiên cứu ra cái gì, thế là buổi trưa mỗi ngày sau khi từ trường học trở về, việc làm duy nhất chính là ngẩn người, ngồi trong vườn hoa dưới ánh nắng mặt trời mà ngây người, trời mưa, thì ngồi cạnh cửa sổ sát đất mà ngây người.
Hoàn toàn không cảm thấy vô nghĩa, cũng không cảm thấy có ý nghĩa.
Dường như hoàn toàn không có khác biệt.
Hoặc là nói, đối với tôi mà nói, cái gì là có ý nghĩa cái gì không có ý nghĩa?
Tạ Duẫn Ninh mỉm cười.
Cách buổi tiệc lần trước đã nửa tháng, Tạ phu nhân ngoại trừ gọi điện thoại đến, cũng không có đến đây.
Tạ Diệc Đông thì càng không cần phải nói, căn bản không thể đến đây.
Hơn nữa, Tạ Duẫn Ninh phát hiện, mặc dù nói ân cần hỏi thăm đủ kiểu không ngừng, trên thực tế, tựa hồ không có lấy một người bạn chân chính thật sự.
Không hề có ai đến thăm, cả ngày trước mặt chỉ có những người làm.
“Tiểu thiếu gia.” Trên tay Hạ thúc đang cầm laptop có nề nếp mà nói với Tạ Duẫn Ninh: “Hôm nay Trương gia khai trương khách sạn có mời cậu, …Đặng thị…” Nói một đống bla bla…
Tạ Duẫn Ninh chỉ có hai chữ: “Không đi.”
Mỗi ngày luôn có những lời mời không hết, rất nhiều những buổi tiệc phải tham gia.
Hạ thúc có lẽ là người cùng hắn tiếp xúc nhiều nhất, cho nên thích ứng cũng rất nhanh, gật đầu, ngón tay gõ trên bàn phìm vài cái, sau đó in ra, đưa cho Tạ Duẫn Ninh: “Tiểu thiếu gia, đây là lịch trình cụ thể của ngày hôm nay.”
Tạ Duẫn Ninh tuỳ ý tiếp nhận, sau đó ném lên bàn trà bên cạnh, tiếp tục dựa vào sofa mà ngẩn người.
Hôm nay mặc dù trời không mưa, nhưng mà trời âm u, mây đen giăng đầy trời ở bên ngoài, báo hiệu bất cứ lúc nào cũng có thể đổ một trận mưa lớn.
Hơn nữa nhiệt độ cũng dần dần hạ xuống, ngoại trừ xuất hiện mặt trời, nếu không thời gian dài ở bên ngoài cũng không phải là chủ ý tốt gì.
Một lần nữa xác nhận lại còn có chuyện gì cần phải chú ý hay không, Hạ thúc ở trong nhà chuyển một vòng rồi trở lại, vẫn thấy Tạ Duẫn Ninh ánh mắt thờ ơ đang dựa vào sofa ngẩn người nãy giờ, do dự một một chút, nói: “Tiểu thiếu gia, cần kêu người lái xe chở cậu đi vòng vòng không?”
“Không đi.” Tạ Duẫn Ninh vẻ mặt không thay đổi, chỉ mấp máy miệng.
Hạ thúc thấy dáng vẻ đó của Tạ Duẫn Ninh, muốn nói chút gì đó, cuối cùng vẫn im lặng, rời khỏi phòng khách — Dù sao chính mình chỉ là quản gia người ta thuê, lại không phải người thân bạn bè, có tư cách gì mà can thiệp vào cuộc sống của người khác.
Kỳ thực, lúc này Tạ Duẫn Ninh đang tựa vào sofa trong lòng cũng giống như vẻ mặt hắn biểu hiện ra ngoài — trống rỗng.
Hắn cái gì cũng không nghĩ, cũng không nghĩ đến sau này muốn như thế nào, theo hắn thấy, sinh mệnh của chính mình trước đó không lâu đã tuyên bố kết thúc, mặc dù ngay từ đầu nghĩ đến thân phận hiện giờ của mình, lại là em trai của Tạ Diệc Đông, điều này khiến chính mình rất vui, nhưng nghĩ lại một chút, không nói Tạ Diệc Đông bây giờ đã biết chính mình không phải là em trai của y, cho dù là biết rồi, y cũng không thể cùng nam nhân làm ra cái gì quấn quýt trên phương diện tình cảm, huống chi thân phận của chính mình là em trai của y.
Tóm lại, ngoài mặt xem ra khoảng cách với y dường như rất gần, trên thực tế, là càng xa xôi.
Cho nên, Tạ Duẫn Ninh thật sự không có cách nào cảm nhận được chỗ tốt mà lần trọng sinh này đã mang lại cho chính mình, thân phận như vậy lại có cái gì đáng để chờ đợi.
Qua một lát, Hạ thúc nói: “Tiểu thiếu gia, có vài vị tiểu thư thiếu gia trong gia tộc đến thăm cậu, bây giờ đang trên đường tới.”
Tạ Duẫn Ninh sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu.
Suýt nữa quên mất, ngoại trừ chính mình và Tạ Diệc Đông, Tạ gia còn có những người thừa kế khác, cho nên cho dù mình không đi gây sự, bọn họ cũng sẽ không yên tĩnh.
Hắn không có bất kỳ người thân nào, vào lúc chính mình còn không quá hiểu chuyện, cha mẹ đã qua đời, cho nên hoàn toàn không hiểu được có anh em tỷ muội là cảm giác gì.
Mặc dù bây giờ đang trong thân phận của Tạ Duẫn Ninh, là em trai của Tạ Diệc Đông, nhưng mà lại hoàn toàn không có tự giác như vậy.
Vừa nghĩ đến cái thân phận này cư nhiên còn có người thân, điều này khiến hắn có chút luống cuống — Mặc dù hắn rõ ràng người tới không lương thiện gì.
Suy nghĩ một chút, muốn Hạ thúc dặn dò người làm, quét dọn phòng ở, cắt tỉa hoa và cây cối, sau đó muốn phòng bếp sử dụng đồ ăn tươi mới nhất.
Người làm lại lần nữa biểu thị sự kinh ngạc, nhưng vẫn nghe theo lời dặn dò, từng người đều đi làm việc của mình.
Tạ Duẫn Ninh không biết chính mình lúc trước ở cùng với các anh em tỷ muội như thế nào, hắn có thể tìm được manh mối ghi lại đều chỉ nói cuộc sống có bao nhiêu phóng túng của chủ nhân cái thân thể này, trừ cái đó ra, dường như không phát hiện được gì nữa.
Nhưng theo tình hình mà chính mình hiểu biết cùng với biểu hiện khéo léo của những người xung quanh cũng có thể đoán ra, quan hệ tuyệt đối không tốt!
Nhưng mà lại có một chuyện: Dù sao là tôi chiếm giữ cái thân thể này, cho nên đời này thật sự là kiếm được, tôi muốn thế nào đều không có vấn đề gì đi.
Thay vì tuân theo cuộc sống bừa bộn của Tạ Duẫn Ninh lúc trước mà sống tiếp, còn không bằng thử một chút cảm giác có người thân là như thế nào?
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, dù sao cũng không có chuyện gì làm.
Bởi vì Tạ gia là người có tiền, cho nên sự đấu đá giữa những người thừa kế nhất định rất nghiêm trọng, nhưng mà nếu như tôi đối với điều đó hoàn toàn không có hứng thú thì sao?
Không biết bọn họ lại dùng vẻ mặt gì để đối mặt với tôi?
Là nhổ cỏ tận gốc, hay là mặc kệ, hoặc là dứt khoát sử dụng tôi?
Tạ Duẫn Ninh vừa nghĩ đến cuộc sống sau này, liền cảm thấy tựa hồ cũng không nhàm chán lắm.
Sợ?
Không, có gì đâu mà sợ?
Một người đã chết rồi còn sẽ sợ cái gì nữa?
Từ đầu đến cuối, tôi cũng không có đem chính mình làm thành Tạ Duẫn Ninh.
Tôi chỉ là một linh hồn vốn nên chết rồi mà thôi.