Trong nháy mắt đã qua khỏi cụm rừng già, bỗng cả bọn cùng Văn Đồng đều dừng bước đứng khựng lại. Bởi vì cảnh tượng trước mặt trông thực lại còn quá xa sức tưởng tượng của mọi người nhiều.
Chỉ thấy ngôi nhà kiến trúc toàn bằng tre gần khe nước mà Diệu Thủ Phương Sóc từng thuật lại, giờ đã thành một đống tro tàn.
Hoa viên chung quanh nhà đã bị tàn phá thành bình địa. Mấy xác người cụt tay gãy chân nằm ngỗn ngang trên mặt đất. Tứ phía tuyệt nhiên không một tiếng động nào.
Văn Đồng xem xét một hồi, thân người khẽ nhún phi thẳng vào giữa đám tro tàn của ngôi nhà trúc bị cháy, rút nhanh Thái Ất bảo kiếm ra vạch tro tìm kiếm khắp nơi.
Khương Trạch cùng mấy người cũng phân nhau ra, nào người dùng binh khí, nào người dùng cây gậy bươi xới một hồi.
Kết quả họ tìm ra ba xác chết bị cháy đen, song vô phương định đoạt có phải Bạch Y Quái Tẩu bị chết trong số đó hay không?
Nhìn cảnh tượng trước mặt, nơi đây đã bị tai biến chi trong khoảng khắc và cách đây cũng chẳng bao lâu, bởi vì những xác chết vẫn còn nóng...
Song, ai đã thiêu hũy và tàn phá nơi đây?
Bạch Y Quái Tẩu còn sống hay đã chết?
Đó là những câu hỏi mà mọi người đang suy nghĩ.
Vấn đề thứ nhất mà họ đã tìm ra chút ít manh mối là những xác chết toàn là người của Thiên Huỳnh giáo.
Hiển nhiên là Thiên Huỳnh giáo lại đến trước hơn bọn họ và hũy diệt manh mối đi. Vũ Văn Đồng không khỏi tức giận, hừ một tiếng, phất tay ra lệnh cho mọi người phân nhau tiến vào giữa u cốc lục soát.
Lần lục soát này phát hiện trong cốc còn có ba lối đi bí mật khác ăn thông ra khỏi cốc.
Văn Đồng tính toán một hồi, đoạn bảo Khương Trạch và Dịch Thành, Diệu Thủ Phương Sóc và Triệu Khôn phân nhau lục soát đường chính giữa và hẹn gặp tại Ty Quan biên cảnh Thiểm Tây.
Mọi người vâng mạng thi triển khinh công phân nhau ba hướng.
Văn Đồng cùng Thanh Sương cũng thi triển khinh công phóng thẳng vào rừng.
Thanh Sương rất thông minh, làm gì lại không biết Văn Đồng phân phát như vậy là cố ý tạo cơ hội cùng nàng đi chung. Nàng từ khi bị Văn Đồng cởi áo để trị vết thương đến nay, trong lòng cũng đã in sâu hình bóng của chàng, vì vậy việc đi chung với chàng, nàng chẳng có chút gì phản đối.
Lại thêm, nàng biết rằng phụ thân cũng vì Chu Tước Hoàn mà thất tung, giờ muốn theo đuổi Chu Tước Hoàn, tất không thể thiếu được sự giúp sức của Văn Đồng.
Hai người đi sát bên nhau, chẳng mấy chốc đã qua đến đoạn rừng bên kia. Trước mắt xuất hiện một vách đá chọc trời.
Văn Đồng dừng bước, đưa mắt nhìn chăm chăm vào một lỗ hỗng trên vách đá.
Thanh Sương cũng chú mục nhìn, chỉ thấy hang đá rộng vừa một người chui qua, cách mặt đất khoảng bốn năm trượng. Miệng hang rong rêu phũ đầy, nếu chẳng phải cặp mắt sắc bén cùng với tính tò mò thì không dễ gì thấy được.
Nàng nhìn kỹ một hồi, đoạn bước đến gần Văn Đồng nhỏ nhẹ hỏi :
- Vũ huynh hoài nghi hang đá ấy là miệng đường bí mật đó phải không?
Văn Đồng ngoãnh đầu lại cười đáp :
- Phải, cô nương có bằng lòng cùng tại hạ vào đấy xem không?
Thanh Sưong mỉm cười gật đầu :
- Tiểu muội xin vâng lệnh!
Văn Đồng vui mừng cười bảo :
- Tại hạ xin đi trước mở đường.
Dứt lời, hai vạt tay áo khẽ phất nhẹ, thân người đã tung lên không, chỉ trong nháy mắt đã khuất dạng trong hang đá. Ngầm vận chân khí hộ thân, đôi mắt vận sức nhìn thẳng vào trong.
Chỉ thấy phía trong cửa hang một màu tối đen như mực, từng luồng hàn âm khí từ trong thổi ra lạnh buốt, khiến chàng không khỏi cảm thấy rùng mình.
Đứng im đợi một hồi, thấy chẳng có gì khác lạ, mới quay người réo Thanh Sương lên.
Thanh Sương lên đến nơi, nhìn vào, cũng không khỏi cảm thấy rùng mình, bất giác nhíu mày hỏi :
- Bên trong tối om như vầy, Vũ huynh có mang vật gì có thể chiếu sáng không?
Văn Đồng cười đáp :
- Hai thanh bảo kiếm của cô nương và tại hạ đã dư dùng rồi, cần gì phải có vật chiếu sáng.
Thanh Sương mỉm cười gật đầu như sực nhớ, vội đưa tay rút nhẹ thanh bảo kiếm ra.
Chỉ thấy một luồng sáng xanh chói mắt, thân kiếm phát ra khí lạnh chống lại hơi gió từ trong thổi ra.
Văn Đồng lần đầu tiên mới thấy linh hiệu của thanh bảo kiếm của Thanh Sương, vừa thấy đã buột miệng khen :
- Kiếm quý thật, cô nương có thể cho tại hạ mượn xem không?
Thanh Sương trao kiếm, cười bảo :
- Có gì đâu mà Vũ huynh quá khen vậy!
Văn Đồng tiếp thanh kiếm vào tay, đưa mắt tỉ mỉ xem, thấy thanh kiếm dài khoảng ba thước tám tấc, thân kiếm khắc hai hình nhật nguyệt. Mặt nhật có mười hai đạo quang sáng, mặt nguyệt hình lưỡi liềm, hai móc trở về phía sóng, mặt kiếm sáng hoắc, rõ là thần kiếm cổ xưa.
- Không ngờ thần vật đã mất tung trên ngàn năm, nay cô nương lại được nó, thật đáng mừng!
Thanh Sương vờ giả đò không biết, đỡ lời nói :
- Thanh kiếm này do gia sư tặng lại, nên chưa hiểu lai lịch của nó, nghe Vũ huynh nói như vậy, có lẽ đã biết rõ lai lịch, dám xin chỉ dạy cho vài điều để tường!
Văn Đồng nghĩ bụng :
- “Thanh kiếm này là vật của cô, có lý nào lại chưa biết lai lịch, lời của cô rõ ràng là muốn thử ta rồi!”
Đoạn cười lớn :
- Chẳng dám, tại hạ nếu nói không đúng xin cô nương chớ cười!
Thanh Sương mỉm cười :
- Xin Vũ huynh cứ nói!
- Thanh kiếm này đã sáu ngàn năm trước Ưu thị dùng Cát Thiên Lư Sơn đồng rèn thành, cho nên tên gọi là Cát Thiên Lư kiếm. Có thể nói là thủy tổ của loại kiếm và cũng là cổ kim đệ nhất thần kiếm.
Thanh Sương lại hỏi :
- Vừa rồi Vũ huynh bảo thanh kiếm mất tích hơn ngàn năm, chẳng biết hơn ngàn năm trước đây vị nào là chủ cuối cùng của nó? Vũ huynh có thể cho biết được không?
- Hán Hiến Đế bình định được ba năm, Tôn Kiên Phi dùng thanh kiếm này thống lãnh binh lính công thành Châu, bị Lưu Biếu đánh bại. Tôn Kiên bị chết trong loạn quân, thanh kiếm cũng chẳng thấy xuất hiện từ đó. Trên một ngàn năm nay không thấy ai dùng đến, nếu tại hạ đoán không lầm thì lệnh sư được thanh kiếm trong thời gian cũng không lâu lắm thì phải?
Thanh Sương gật đầu khen :
- Kiến thức của Vũ huynh thật sâu rộng, khó có người bì kịp!
Văn Đồng nghe nói, trong lòng mừng rỡ khôn cùng, tiếp theo cũng rút thanh Thái Ất bảo kiếm ra, cất bước thẳng đến trước bảo :
- Cô nương thận trọng chung quanh, kẻo bị rắn độc tấn công bất thình lình!
Thanh Sương “dạ” một tiếng, đưa thanh Cát Thiên Lư kiếm thủ ngang ngực, dò dẫm bước theo sau.
Một trước một sau, hai đạo kiếm quang dày dặt chiếu sáng ngót một vùng mấy trượng, kiếm khi đi đến đâu, rắn rít đều khiếp hồn chạy trốn xa cả.
Hai người bắt đầu an lòng, bước chân gia thêm tốc độ. Đi được một hồi lâu, con đường chật hẹp lúc đầu, đột nhiên rộng dần, cả hai đã lần đến giữa một lòng hố sâu, hai bên vách đá cao vút.
Văn Đồng và Thanh Sương tra bảo kiếm vào bao, phóng mắt nhìn tứ phía, song chẳng có gì đáng nghi cả.
Văn Đồng nhắm phương hướng một hồi, đoạn cùng Thanh Sương đi dọc theo vách đá hướng về phía Tây.
Màn đêm phai dần, lòng hố càng lúc càng rộng thêm, hai bên vách đá cao vút đã khuất xa trong màn tối, nhường lại trước mặt một cụm cây cổ thạch kỳ dị.
Mỗi cây cổ thạch đều có một hình thù khác biệt. Dưới ánh sáng lờ mờ, xa xa trông như một đám ác quỷ và mãnh thú đang nhe nanh múa vuốt xăm xăm vồ lấy những kẻ đi ngang qua.
Hai người lấy hơi thi triển khinh công...
Bỗng Văn Đồng đưa tay ra hiệu bảo Thanh Sương dừng bước, cả hai nép mình sau một khối đá lớn, lắng ta nghe ngóng.
Thanh Sương công lực tuy không bằng Văn Đồng, song nàng chú thần lắng tai một hồi, quả nhiên từ xa truyền lại một luồng hơi gió khe khẽ của tào áo phất phơ.
Âm thanh rất khẽ, tốc độ lại mau, hiển nhiên kẻ ấy hẳn là võ lâm đệ nhất lưua cao thủ chứ chẳng vừa.
Bỗng Thanh Sương đưa tay đẩy vào Văn Đồng, đoạn cất bước đuổi theo...
Văn Đồng nhanh lẹ chụp lấy bàn tay của nàng, lắc đầu ra dấu bảo ngồi im.
Vừa lúc ấy, tiếng động đột nhiên tắt hẳn, tựa là kẻ đang phi thân đã phát hiện ra điều gì nên dừng bước.
Tiếp theo một tràng cười khanh khách quái gờ trổi dậy...
Tiếng cười như vượn hú vang gầm trong đêm vắng, chấn dội cả một vùng thung lũng hoang lạnh, chứng tỏ kẻ phát ra tiếng cười nội lực thâm hậu vô song và trong giọng cười ngầm chưú đầy vẻ đắc ý. Không cần thấy cũng đoán được ngay hai kẻ phi thân, nguyên do phải dừng bước.
Văn Đồng thừ lúc tiếng cười vang dội, đã kéo nhanh Thanh Sương chạy luồn sau mấy khối đá, nhanh như điện chớp tiến ngay đến hướng phát ra tiếng cười.
Tiếng cười đột nhiên im bặt, hai người cũng đã ẩn thân vào một khối đá lớn cách mục tiêu khoảng ba trượng.
Chỉ nghe một giọng nói lành lạnh hỏi :
- Các hạ là ai? Vì cớ gì mà chận lối đi của bổn tước?
Văn Đồng và Thanh Sương vừa nghe, trong lòng không khỏi mừng thầm. Kẻ phát ra tiếng hỏi chắc hẳn là nhân vật gì trong Thiên Huỳnh giáo chứ chẳng sai.
Lại một tràng cười phát ra, tiếp theo một giọng nói khàn khàn trỗi dậy :
- Rất tiếc lão phu đến chậm một bước mới để cho các ngươi hành động yên thấm rồi bỏ chạy, nhưng chạy hay không, tông tích của lão già Bạch Y đã có thể hỏi hai người được rồi!
Văn Đồng cùng Thanh Sương nấp sau khối đá nghe nói nữa mừng nữa kinh.
Mừng là vì Bạch Y Quái Tẩu vẫn còn sống mà chỉ lọt vào tay bọn Thiên Huỳnh giáo.
Kinh là nhân vật đang chận hai tên Hầu Tước của Thiên Huỳnh giáo mục đích cũng vì Bạch Y Quái Tẩu mà lại. Như vậy kẻ này là ai?
Bỗng nghe ha hả hai tiếng, giọng nói lạnh lùng lại phát ra :
- Các hạ là ai? Phải biết kiếm của bổn tước chưa bao giờ giết những bọn vô danh!
Một giọng cười lạnh lùng và vẫn với giọng nói khàn khàn :
- Đôi mắt của hai ngươi chưa phải đui mà đứng trước Kim Thân Thần Tượng của lão phu, không lẽ còn chưa nhận ra sao?
Với giọng nói ấy, Văn Đồng cùng Thanh Sương càng nghe càng thấy quen tai, hai người lập tức nghĩ đến kẻ ấy là ai rồi.
Đồng thời, bỗng nghe một tiếng “ồ” kinh sợ, tiếp theo giọng run run :
- Ông... ông... là Cùng...
- Chẳng sao cả, lão phu vốn là Khổ Ma, các ngươi cứ gọi vậy được rồi!
Giọng lạnh lùng lớn lối khi nãy đã biến thành giọng cung kính nói :
- Nãy giờ tại hạ không biết được là lão tiền bối, nên có điều xúc phạm, xin lão tiền bối miễm chấp...
- Thôi! Thôi! Chớ lắm lời, giờ hai ngươi hãy đem thủ bổn dâng đây, cùng bọn ngươi tọa lạc nơi nào, lão chủ của ngươi là ai, vì sao mà bắt Bạch Y lão quái? Mọi việc đều hãy nói thật ra thì lão phu mới để cho toàn thân!
Lời vừa ngưng, hai tên thuộc hạ Thiên Huỳnh giáo chưa kịp trả lời, đột nhiên nghe một tràng ha hả cười lớn rạch tan không khí truyền đến, giữa không có tiếng người nói :
- Chưa được lão phu cho phép, Cùng Quỷ ở đâu mà dám lớn lối thế kia?
Tiếng nói vừa dứt, người cũng đã rơi ngay vào giữa trận.
Văn Đồng nghe giọng nói của người vừa đến đúng là Ỷ Ma Vương Phổ Côn, nên vội vàng kéo Thanh Sương nép sát vào, kề miệng vào tai nàng bảo nhỏ :
- Cứ để mặc cho hai lão ma đầu ấy chọi nhau, chúng ta nán ngồi im đây xem một trận cho vui mắt!
Thanh Sương bị chàng kéo lại, trống ngực đã rộn rịp đập, lại thêm giọng nói âm ấm bên tai, bất giác mặt nàng đỏ ửng, đôi mắt long lanh quay sang liếc nhanh chàng một cái rồi ngồi im sát mình chàng.
Văn Đồng lần đầu cũng thấy rộn ràng lên, tim chàng đập mạnh, đầu chàng như ngây ngây, trong khoảng khắc đã như chìm đắm trong cảnh quên thực tại.
Song, một tiếng cười quái gở phát ra, lập tức thức tỉnh chàng, chỉ nghe giọng giận dữ của Khổ Ma thét vang :
- Vương Phổ lão nhi, người còn mặt mũi nào mà đến gặp ta nữa chứ?
Lại nghe tiếng cười ha hả thản nhiên của Ỷ Ma Vương Phổ Côn :
- Khổ Ma, ngươi chớ la lối, lần trước đã để ngươi tốn công đợi chờ, lần này thì ta tự động đến đây xem ngươi ra sao?
Khổ Ma tức tối quát :
- Ngươi đến đây làm gì?
- Ủa! Chẳng phải ngươi đã cố tìm ta để so tài cao thấp sao?
Khổ Ma cười khẩy đáp :
- Hôm nay ta không rảnh, hãy để ngày khác vậy...
Đột nhiên quát lớn một tiếng :
- Không được động!
Theo tiếng quát, Khổ Ma Lam Phong tựa như đã đổi vị trí khác.
Văn Đồng, Thanh Sương hai người vội vàng nép sát người, nhè nhẹ ló đầu ra nhìn, nhờ khuất bóng khối đá nên cả hai có thể quan sát được tất cả mà không sợ bị phát giác đến.
Khổ Ma Lam Phong và Ỷ Ma Vương Phổ Côn hai người đứng đối diện cách nhau khoảng một trượng. Bên cạnh hai người, hai tên bận hoa phục đứng trân trân như hai pho tượng gỗ.
Khổ Ma Lam Phong chỉ hai tên hoa phục, nghiến răng nói :
- Hai ngươi có cứng đầu đến đâu, lão phu cũng quyết hỏi cho ra. Hừ! Không cho các ngươi nếm chút mùi khổ...
Vương Phổ Côn ngắt lời, cười nói :
- Thật lớn lối! Lam lão nhi, ngươi có bực tức gì cũng không nên đem trút lên đầu hai tên hậu bối ấy được!
Lam Phong tức giận quát :
- Ngươi chớ chen vào việc của ta, đợi ta trị hai tên này xong rồi sẽ đến lượt ngươi chứ chẳng muộn đâu!
Ỷ Ma Vương Phổ Côn nghe xong liền ha hả cười bảo :
- Được, được! Ngươi muốn trị bọn nó thì cứ việc động thủ đi, cho đến bọn nó có thốt điều gì không phải thì ta cũng cứ việc như không nghe thấy thì xong!
Lam Phong lạnh lùng hừ một tiếng :
- Cần gì đến ngươi!
Nói đoạn, hướng tay về phía hai tên hoa phục diêu phong liên tiếp điểm mấy hồi, miệng quát lớn :
- Huyệt đạo của hai ngươi đã giải rồi đấy, nếu không thật tình trả lời thì chớ trách ta!
Ngưng một lát, lại đổi giọng hỏi :
- Sào huyệt của ngươi nơi nào?
Hồi lâu, chẳng thấy hai tên hoa phục trả lời.
Văn Đồng và Thanh Sương không khỏi ngầm phục sự cứng đầu của họ, song đến lúc đưa mắt quay sang nhìn hai người, bất giác không khỏi bụm miệng cười thầm.
Chỉ thấy hai tên hoa phục y nhiên đứng trợn mắt há miệng, chứng tỏ các huyệt đạo bị điểm vẫn chưa được giải.
Khổ Ma Lam Phong chỉ trong khoảnh khắc đã hiểu ngay sự việc, đôi mắt giận dữ lập tức quay sang trừng Ỷ Ma một cái, giương tay điểm ra lần nữa. Chỉ phong rạch không khí sào sào rít lên, nhanh như điện chớp hướng ngay vào Huyền Cơ, Âm Giao mấy huyệt đạo chính trên người hai tên hoa phục. Chỉ trong nháy mắt, hai tên hoa phục đồng rên khẽ một tiếng, thân người run rẫy há hốc miệng gọi :
- Lão tiền bối...
Lời vừa thốt đến đấy, đột nhiên đôi môi đóng kín lại, thân người y nhiên đứng trơ như trời trồng, không cựa quậy nhúc nhích gì được.
Văn Đồng không khỏi cười thầm, chẳng biết hai Lão quỷ nghĩ sao mà lại đem hai tên hoa phục ra làm vật hy sinh để đôi bên tỷ lượng công phu với nhau.
Thì ra vừa rồi huyệt đạo của hai tên hoa phục vừa được Cùng Quỷ dùng thuật Giao Không Chỉ Lực giải hết ra, không ngờ lập túc lại bị Ỷ Ma ngăn lại.
Một qua một lại, huyệt đạo của hai người thoạt mở thoạt đóng, trong nội tạng bị chân lực nội gia giao nhau đau đến toát mồ hôi lạnh mà không nói không rằng gì được.
Khổ Ma bị hành động khiêu khích của Ỷ Ma chống lại, giận đến xanh mặt, quát lớn một tiếng, đôi tay giương ra, ngón trỏ tả hữu búng mạnh một cái...
Hai luồng chỉ phong ngầm kèm theo tiếng reo réo bắn thẳng vào đại huyệt Hoa Cái của hai tên hoa phụ.
Ỷ Ma sầm nét mặt, song thủ đột nhiên giơ lên, búng tay điểm vào đại huyệt Thân Trụ sau lưng hai tên hoa phụ.
Chỉ nghe nơi cuống họng hai tên hoa phục phát ra mấy tiếng ú ứ như muốn nói điều gì, nhưng nói không ra tiếng, gương mặt hốc hác lúc đỏ lúc trắng, mồ hôi trán túa ra như mưa.
Khổ Ỷ Song Ma thần sắc càng lúc càng thêm nghiêm trọng. Mấy ngón tay của đôi bên vẫn chỉ thẳng đến trước, kình phong không ngớt phát ra tiếng rít rít khiến người nghe bắt rợn người.
Nội gia chân lực của hai lão quỷ nhất thời đều tập trung cả vào người hai tên hoa phục để tranh tài cao thấp.
Văn Đồng hiểu rằng chỉ nội một bên nào công lực trội hơn, tức khắc hai tên hoa phục sẽ toi mạng oan uổng ngay lập tức.