Thanh Sương trông thấy Văn Đồng đã tỉnh dậy, đưa mắt dịu hiền nhìn chàng vừa thẹn thùng vừa vui sướng nàng kể lại việc vừa qua đã đưa đẩy nàng đến đây.
Lúc bấy giờ sắp đến canh hai, tỉnh ra thì Văn Đồng đã rời khỏi Khách Uyển được một tiếng đồng hồ rồi.
Trong phòng khách, sắc mặt của Cát Thanh Sương lo lắng sao chàng ra đi lâu thế.
Mắt nàng luôn nhìn ra ngoài cửa. Một tiếng động nàng cũng tưởng là chàng đã về.
Chu Cát Phác cũng dấu một tâm sự, đôi mày ông ta cứ nhíu lại hình như đang suy nghĩ, âu lo. Ông ta cứ chắp tay qua qua lại lại.
Thượng Quan Lan lúc bấy giờ cũng hơi ngạc nhiên không hiểu sao Văn Đồng đi đã lâu mà thấy chưa về.
Mặc dù ai cũng cùng một tâm trạng, lo lắng, nóng lòng, song không ai hề thốt ra một lời gợi đến việc ấy, bầu không khí lặng im trôi qua nặng nề, chậm chạp.
ánh trăng dần dần sáng tỏ, gió đêm thỉng thoảng lướt qua, trong đầm lá hoa rung động tựa như trăm ngàn tiên nữ đang đùa giỡn với sóng nước.
Xa xa hai tiếng trống tàn canh khô khan vọng đến Văn Đồng đã ra đi hơn một tiếng mấy đồng hồ.
Thanh Sương không thể ngồi yên được nữa, liền chỗ ngồi từ từ đi ra phía ngoài cửa.
Bỗng thấy xa xa có một bóng người, từ từ hướng về nơi nàng đi đến.
Khi bóng người ấy đến gần Thanh Sương đã nhận ra chính là cô thiếu nữ vừa rồi đã đưa Văn Đồng ra đi, Mộ Dung Uyển Mỹ, lòng nàng không khỏi phân vân tự hỏi.
- “Sao Uyển Mỹ lại trở về một mình còn anh ta đi đâu?”.
Lúc ấy Chu Cát Phác cùng Thượng Quan Lan cũng bước ra. Thượng Quan Lan tiến đến trước lên tiếng hỏi.
Sư muội có phải em từ bên ân sư về đây chăng?
Uyển Mỹ lắc đầu khẽ nói
- Em đưa Vũ Văn đại ca đến tịnh thất xong, em liền đến nơi gì Bạch vừa rồi thấy em Nguyện dẫn Vũ Văn đại ca đi về hướng Tu Võ điện.
Thượng Quan Lan “à” lên một tiếng vỡ lẽ, nhưng vẫn hỏi :
Chàng đến Tu Võ điện có việc gì kia?
Uyển Mỹ đưa mắt liếc nhìn Thượng Quan Lan cười bí mật và hỏi :
- Sư tỷ chàng... Chàng là ai thế?
Thượng Quan Lan đưa mắt sang Uyển Mỹ, nguýt một cái, mặt nàng lập tức ửng đỏ, nhưng đến khi mắt nàng nhìn sang Thanh Sương, không khỏi thốt ra tiếng thở dài buồn bã, nàng từ từ cúi đầu xuống lặng thinh.
Uyển Mỹ thấy thế ngơ ngác thầm nghĩ :
- “Có việc gì thế? Tại sao đang vui vẻ đột nhiên lại thở dài.”
Uyển Mỹ tuy là cô gái thông minh nhưng đối với sự phản ứng của Thượng Quan Lan vừa rồi nàng không thể nào biết được, vì nàng chưa từng thấy qua sự thân mật giữa Văn Đồng cùng Thanh Sương.
Lúc bấy giờ người nóng lòng nhất chình là Thanh Sương, đang đứng cách xa hai thiếu nữ độ một trượng, nàng không nghe rõ hai nàng đang nói gì, muốn mở miệng hỏi cũng khó lòng. Vì sợ Thượng Quan Lan nghe được sẽ cười cho, nên đành đứng lặng thinh đưa mắt nhìn sang Chu Cát Phác cầu cứu ông ta.
Chu Cát Phác vừa thấy ánh mắt của nàng, đã biết ý nên mỉm cười quay sang Uyển Mỹ, chắp tay thi lễ hỏi :
- Khi cô nương trở về đây dám hỏi bỉ Chưởng môn có gì căn dặn chăng.
Uyển Mỹ trả lễ đáp.
- Vãn bối đưa Vũ Văn đến tịnh thất của ân sư xong, liền từ giã ra đi lúc ấy chàng không có căn dặn gì cả.
Chu Cát Phác lại hỏi :
- Không hiểu bỉ Chưởng môn nhân hiện giờ còn ở nơi tịnh thất của Mộ Dung tiền bối chăng?
- Vũ Văn đại ca vừa rời khỏi tịnh thất của ân sư, đến Tu Võ điện để tìm người gì đấy.
Chu Cát Phác nghe nói không khỏi ngạc nhiên nhủ thầm :
- “Tìm người? Chúng ta mới vào đây lần đầu tiên, người không quen, đất không thuộc, chàng đến Tu Võ điện để tìm ai kìa?”
Đang lúc suy nghĩ bỗng nghe Thanh Sương khẽ nói bên tai :
- Lão tiền bối, có lẽ Đồng ca đã dò ra tin tức của Tam Ảnh Ma Quân rồi, vậy chúng ta nên tìm cách đến Tu Võ điện thôi.
Chu Cát Phác đã hiểu rõ ý nghĩ của câu nói ấy, lập tức nghĩ một kế, liền quay sang Mộ Dung Uyển Mỹ nói :
- Lão hủ định đến Tu Võ điện để gặp Chưởng môn nhân, không hiểu có thể phiền cô nương dẫn đường cho được chăng?
Uyển Mỹ đáp :
- Vũ Văn đại ca đến đấy để tìm người có lẽ không lâu đâu, nhị vị nếu có việc, không thể đợi người ra rồi nói được sao.
Chu Cát Phác cùng Thanh Sương không ngờ Uyển Mỹ lại thốt ra lời cự tuyệt như thế, cả hai đều tỏ ra sững sờ.
Thượng Quan Lan đứng bên thấy thái độ của hai người vội bước đến giải thích Tu Võ điện vốn là một trong những trọng địa của bổn cung, nếu ai chưa được sự đồng ý của gia sư, thì không được tự tiện vào đấy, nếu nhị vị không có việc gì cần thiết đợi lát nữa Vũ Văn thiếu hiệp xong việc, vãn bối cho người mời về ngay.
Chu Cát Phác giờ mới hiểu ra, “à” lên một tiếng mỉm cười nói :
- Như vậy thật là phiền nhị vị cô nương quá.
Thượng Quan Lan vội nói :
- Lão tiền bối chớ có khách sáo, việc này vãn bối xin đảm trách cho, giờ đã khuya rồi, mong nhị vị nghỉ ngơi cho khoẻ.
Nói dứt nàng cùng Uyển Mỹ cung tay bái biệt, rồi quay người ra đi.
Đợi cho hai nàng đi xa rồi, Chu Cát Phác mới đưa mắt rảo nhìn xung quanh một lượt đoạn khẽ nói với Thanh Sương.
- Có lẽ hai nàng đến Tu Võ điện đấy, chúng ta có thể âm thầm theo dõi đằng sau. Cát cô nương đi về phía Đông của dãy giả sơn ấy, còn lão hủ đi về phía Tây, cứ lần theo họ, nhưng cẩn thận đừng để họ phát giác ra.
Nói dứt không thấy ông ta có động tác gì mà người đã nhẹ nhàng tung ra xa ngoài ba trượng.
Thanh Sương cũng chẳng dám trễ nải, tà áo mỏng khẽ phất, người tựa như nàng tiên bay bổng lên không, lướt nhẹ đển trước dãy giả sơn nhìn xuống.
Thanh Sương đứng lặng im nghe ngóng giây lát, thấy không có động tĩnh, nàng mới rón bước lần theo những lùm cây rậm.
Dưới ánh trăng đêm nàng trông thấy Thượng Quan Lan cùng Uyển Mỹ như hai con bướm lướt nhẹ trên đường cỏ hướng về phía Tây của khu vườn.
Không để lỡ cơ hội nàng tiếp tục lần bước theo sau cách xa độ ngoài mười trượng.
Thì ra, quả đúng như sự ước đoán của Chu Cát Phác hai nàng đã đi đến Tu Võ điện, từ xa ngôi nhà cao lớn hùng vĩ đã dần dần xuất hiện ra trước mắt mọi người.
Thanh Sương chú mục về phía ấy, tuy đã về khuya, nhưng Tu Võ điện đèn, đuốc sáng trưng tựa ban ngày, song lại một điều là chẳn thấy một bóng người lai vãng, nàng phân vân không biết ngôi nhà ấy có phải là Tu Võ điện chăng, vì còn cách quá xa hơn nữa tại sao lại im lìm phăng phắc thế. Đang lúc trầm ngâm nghĩ ngợi thì Thượng Quan Lan cùng Uyển Mỹ đã bước đển trước thềm ngôi nhà ấy, bỗng trong nhà có một bóng người xẹt ra, đi đến nơi chỗ hai nàng đứng cung tay nghinh tiếp.
Thượng Quan Lan, Uyển Mỹ hai người theo sau người ấy bước lần lên tâng cấp, đến trước của lớn bỗng ba người lại dừng chân nơi ấy nói chuyện một hồi.
Thanh Sương thấy tình hình như vậy trong lòng nàng càng thêm nóng nảy, thầm nghĩ nếu ba người cứ đứng đấy nói chuyện thì ta làm làm sao có thể lọt vào trong điện được,chỉ còn cách làm thế nào nhử họ đi khỏi nơi đây ta mới mong vào được.
- Nếu không cứ chờ cho họ tự động giải tán thì rủi Đồng ca có chuyện gì trong ấy có phải đã trễ mất chăng, chàng đi đến giờ đã gần hai canh, ước gì Chu Cát lão tiền bối ở gần đâu đây, nhờ ông ta lừa họ đi nơi khác thì thật là tuyệt diệu.
Suy nghĩ đến đây Thanh Sương bỗng nghe phía bên trái cách xa độ ngoài mười trượng có một tiếng nổ vang tai, đọt cây tùng to lớn vô cớ mà bị đứt tiện ngã lăn xuống đất.
Ba người đang nói chuyện nơi trước cửa điện không khỏi ngạc nhiên. Người nói chuyện cùng chị em Thượng Quan Lan nãy giờ, chính là Tu Võ điện Huỳnh điện chủ, ông ta đưa mắt nhìn về phía cây tùng giây lát, đôi mắt khẽ nhíu lại lớn tiếng nói :
- Đang đêm sương lạnh, mời tôn giá hiện thân vào trong này nói chuyện.
Tiếng nói vang dậy như sấm rền chấn động cả bốn phương tứ hướng, những chiếc lá bị sức chấn dội ấy thi nhau rớt xuống lộp độp. Thanh Sương tuy đứng cách họ quá xa, nhưng cũng cảm thấy đinh tai nhức óc, nhưng lạ thay, nơi cây cổ tùng bị gãy vừa rồi không thấy có một chút gì động tĩnh.
Huỳnh điện chủ trợn mắt, bỗng hai tay khẽ rung động thân hình đã bay bổng lên cao ngoài ba trượng, với thế “Long Phùng Cứu Tiêu” ông chuyển mình một cái như rồng lượn trên chín tầng mây vun vút, hướng về phía vừa xảy ra sự việc lướt tới.
Người chưa đến, song chưởng ông đã tụ hết bảy thành công lực với thức “Bài Sơn Đảo Hải” mạnh mẽ tung ra, nhắm vào cây cổ tùng đánh tới.
Đột nhiên nơi cây cổ Tùng ấy bỗng phát ra một tiếng cười ha hả, kế theo là một bóng đen vụt lên cao, nhanh như điện chớp phi thân sang cây tùng khác cách nơi ấy mấy trượng.
Huỳnh điện chủ biết thế đánh vừa rồi tuy dữ dội song không thể nào đả thương được đối phương.
Nên khi thấy bóng đen đã nhảy vọt ra đi, ông liền tụ khí Đan điền, thu chưởng rơi người xuống đất, không chậm trễ lại dậm chân một cái, người như lằn tên bắn gấp rút đuổi theo bóng áo đen.
Cùng lúc ấy chị em Thượng Quan Lan cũng đã phân ra mỗi người mỗi phía, xông đến nơi xảy ra biến cố.
Nào ngờ bóng đen ấy không để cho kẻ rượt đến nơi thân hình vừa chạm đến đọt cây lại dậm châm một cái người lại nhanh nhẹn chuyển sang cây khác rồi.
Thân pháp của bóng đen ấy mau lẹ cực kỳ, ba người trong Mê cung đâu thể bì kịp, nhưng lạ là bóng đen ấy không chịu đi xa, cứ cố chần chừ đợi cho ba người rượt tới mới chịu tung mình nhảy sang cây khác, cứ vừa rượt vừa đuổi như thế phút chốc đã rời xa Tu Võ điện gần mấy trượng.
Thanh Sương là kẻ bàng quang, ắt đã thấy rõ chủ đích của kẻ ấy, tuy nàng chưa dám quả quyết kẻ ấy chính là Chu Cát Phác.
Thời cơ không thể chần chờ nữa, nàng liền nương theo bóng tối qua những lùm cây, nhanh như chớp xông vào bên trong Tu Võ điện.
Vừa xông vào đại sảnh, nàng cảm thấy khác lạ không khỏi giật mình kinh hãi, vì nàng nghe Thượng Quan Lan bảo nơi đây là một trong những trọng địa của Mê cung, vậy mà sao im lặng như tờ, không hề có một động tĩnh gì cả, nàng liền lách mình vào trong xó tối nấp mình dò xét.
Nàng hiểu, vùng đất nơi giữa của Thiên Ảo mê cung thực ra không người canh gác, ma cũng chả cần người canh gác làm gì. Đứng yên lăng giây lát, vẫn không có gi đáng nghi, nàng không còn dám chần chờ được nữa, rủi Thượng Quan Lan ba người một khi đã hiểu rõ kế điệu hổ ly sơn này rồi, họ quay về, không phải sự việc càng thêm rắc rối sao, bởi thế nên quyết định dù có mạo hiểm đến đâu nàng cũng phải xông vào xem thử.
Vì mải lo cho sự an nguy của Văn Đồng, mặt sợ bên ngoài hay biết nên nàng đi nhanh không hề sợ sệt.
Đang lúc xuyên qua dãy hành lang đang định quay về phía trái, nàng bỗng nghe có tiếng người nói chuyện vọng lại, tinh thần bỗng phấn chấn, nàng lập tức hướng về nơi tiếng nói dò tới.
Một dãy liền theo năm gian nhà trệt và nơi phát ra tiếng nói đó chính là ngôi cuối cùng, vừa đến nơi đã trông thấy hai người đang đứng dựa vào cửa sổ, còn Văn Đồng người nàng quan tâm nhất lại đang nằm trên chiếc trường kỉ mặt mày trắng nhợt, đôi mất nhắm nghiền.
Thanh Sương vừa trông thấy vậy liền run bần bật, không còn chần chờ được nữa hai chân khẽ nhún, thân hình như chiếc thoi xuyên qua cửa sổ vào trong.
Vương Khôi cùng Hàn Đồng hai người, đột nhiên trông thấy có bóng thiếu nữ bay vào, tưởng rằng các vị cô nương trong cung nội, nên cũng chẳng ra tay ngăn trở làm gì.
Tim Thanh Sương đập mạnh nàng bất kể sự có mặt của Vương, Hàn hai người, liền đi thẳng tới chiếc trường kỷ, đôi mắt trào lệ nhìn Văn Đồng cất tiếng thảm thương.
- Phải... làm thế nào bây giờ?
Hàn Đồng đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn vào mặt Thanh Sương, nhưng miệng lại an ủi.
- Cô nương, cậu Đồng chẳng qua quá xúc động, bất tỉnh một lát sẽ tỉnh ngay.
Nói về Thượng Quan Lan trông thấy có người dám đột nhập vào Mê cung trận địa, trong lòng vừa kinh vừa giận, liền cùng Uyển Mỹ song song đuổi theo, nhưng kinh công của kẻ ấy trội hơn ba người họ quá xa thành thử cứ đuổi mà theo vô tình rời khỏi Tu Võ điện.
Kẻ lạ mặt lại có ý kinh thường đợi cho ba người đến nơi rồi mới chạy, sự việc khác khiến cho Thượng Quan Lan có ý nghi ngờ, bỗng nàng giật mình như hiểu ra điều gì, không bảo cho Uyển Mỹ hay biết, lập tức quay mình, cắm đầu chạy nhanh về phía Tu Võ điện. Vừa đến nơi nàng thấy cánh cửa lớn khi nãy hé mở, giờ sao đóng kín lại, chứng tỏ có người xâm nhập vào rồi, giây phút tức giận nàng quyết định vào trong, bắt lấy kẻ gian trước đã, rồi sau sẽ về chịu tội với ân sư cũng được.
Vì trước kia nàng đã được phép vào qua Tu Võ điện mấy lần, nên đường đi nước bước trong này đều hiểu rõ thành thử không khó nhọc mấy, nàng đã đến thư phòng của Điện chủ.
Nhưng còn cách xa độ ba trượng, khi mắt nàng vừa trông thấy tình cảnh trong thư phòng thì chân nàng cũng dừng bước lại không nhúc nhích được nữa. Vì lúc ấy Văn Đồng đang nằm gọn trong lòng Cát Thanh Sương đôi mắt nhắm lại như vui sướng với người yêu. Còn Thanh Sương thì vẻ mặt luôn lo lắng, chăm sóc đến người chàng.
Với hình ảnh thân mật trước mắt, khiến cho Thượng Quan Lan càng thêm đau tủi, con tim như bị bóp nát, nàng cảm thấy giờ đời nàng như một chiếc lá rụng dưới hồ thu, mặc cho sông nước đưa đi đâu cũng kệ.
Trong gian phòng ngủ của Thượng Quan Lan, dưới ánh đèn dầu leo lét, nàng tựa người trên chiếc ghế kê ngay đầu giường, đầu tóc rối bù, mặt mày tiều tuỵ, nước mắt không ngớt lăn tròn trên đôi gò má trắng xinh, ướt đẫm cả cổ áo.
Lâu nay nàng chưa biết gì là phiền muộn rốt cuộc rồi cũng phải đau đớn vì tình, lòng nàng tràn trề một nỗi buồn tuyệt vọng.
Nước mắt đã cạn nhưng lòng vẫn nhói đau, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thế mà đã biến một thiễu nữ gan dạ can trường thế ấy trở thành yếu đuối rụt rè.
Gió đêm thoảng qua cửa sổ, thổi vào những sợi tóc rối trên đầu, nàng đưa tay lau khô hai dòng lệ, khẽ thở dài ảo não, miệng lẩm bẩm than :
- Thượng Quan Lan! Từ nay về sau sống chuỗi ngày cô đơn buồn bã, người phải có gan dạ để tiếp nhận lấy nó. Ôi! Cũng chỉ vì yêu, ngươ nên chịu đau khổ để hy sinh cho người yêu của ngươi được sống hạnh phúc.
Nàng từ từ đứng lên đi đến bên cửa sổ, nhìn lên ánh trăng khuya, nàng có cảm tưởng như chị Hằng đang soi sáng thấu lòng nàng, chỉ có mình chị Hằng mới biết an ủi nàng, đồng tình nàng.
Lại một tiếng thở dài não ruột, nàng quay đầu lại, nhìn về phía căn phòng đã ấp ủ nàng mười mấy năm qua. Có lẽ đêm nay là đêm cuối cùng rồi sẽ vắng bóng nàng mãi mãi, lòng chua xót làm sao, nàng khẽ đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa sổ, đoạn tung người ra đi như trốn tránh một ai.
Vương Khôi sau khi nghe Thanh Sương kể xong không khỏi lo lắng :
- Cô nương mau đi ra ngoài nếu bị phát giác...
Lời nói chưa dứt, bỗng nghe bên ngoài có tiếng người vọng vào :
- Vương huynh, chỉ sợ hơi muội rồi chăng!
Lời vừa dứt đã thấy cánh cửa mở ra ba người từ từ bên ngoài bước vào.
Mộ Dung Uyển Mỹ đi trước, Huỳnh điện chủ cùng một cụ già mặc áo đỏ xám kề vai nhau đi sau, Thanh Sương vừa thấy cụ già ấy, không khỏi buột miệng khẽ kêu :
- Lão tiền bối, sao...
Huỳnh điện chủ như đã biết sự lo lắng của Thanh Sương nên cười ha hả nói :
- Cát cô nương, sư huynh đệ chúng tôi đã nhiều năm không gặp mặt, không ngờ gặp nhau lại bị sư huynh tôi dùng tuyệt học sư môn “Thuận a di na” thân pháp chọc cho chúng tôi rượt đến trối chết, đến khi nhìn biết tuyệt học ấy là của sư môn đã tuyệt truyền, chỉ có mình sư huynh đệ biết được thôi, thì lúc ấy cũng đã hiểu ra dụng ý của anh tôi rồi.
Uyển Mỹ đưa mắt nhìn qua mọi người một lượt, bỗng thốt lên một tiếng “ủa” ngạc nhiên hỏi.
Sư tỉ của tôi đâu rồi?
Bỗng nàng thấy Văn Đồng đang nằm gọn trong người của Thanh Sương, trong lòng như đã hiểu, “hừ” một tiếng giận dữ quay người đi ra lập tức.
Lúc bấy giờ Văn Đồng cũng đẫ tỉnh lại chàng từ từ ngồi dậy, nhưng tinh thần vẫn còn mệt mỏi. Thanh Sương kinh dị nhìn chàng dịu dàng hỏi :
- Đồng ca! Chàng có sao không?
Văn Đồng nhìn nàng mỉm cười, đoạn bước xuống trường kỷ không đếm xỉa gì đến nhữug người xung quanh, chàng đi thẳng ra phía ngoài cửa mất dạng. Vương Khôi thấy thế nhíu mày, trầm giọng hỏi :
- Cháu Đồng cháu đi đâu đấy?
Văn Đồng nghe hỏi dừng bước lại quay đầu nhìn về Vương Khôi, miệng mấp mấy song chàng không nói được một lời. Hàn Đồng thấy vậy sợ hãi lên tiếng :
- Cậu Đồng, cậu...
Bỗng thấy Văn Đồng tung mình một cái như muốn trốn lấnh tất cả, lẹ làng ra đi mất hút.
Thanh Sương không khỏi giật mình, linh tính như báo cho nàng biết có điều gì không hay sắp xảy ra, đang định tung người đuổi theo sau nào ngờ Huỳnh điện chủ đưa tay ra chận nói :
- Cô nương, hiện giờ có đuổi theo cũng chẳng ích gì, để cho công tử yên tịnh một thời gian thì hay hơn.
Lòng nàng tuy không vừa ý, song nhìn thấy mọi người trong thư phòng đều chẳng có ai tỏ ý đuổi theo cả, nên cũng đành đứng lại nghe theo.
Văn Đồng đã bị bấy tỉnh đến lần hai lần, người tuy đỡ hơn phần nào, nhưng sự việc xẩy ra quá sức tưởng tưởng của đời chàng, khiến cho tinh thần bị kích thích, suýt tí nữa phải điên lên, khi chàng chạy ra đến bên ngoài Tu Võ điện gió đêm phảng phất, thổi vào mặt, thần khí chàng nhờthế mà tỉnh lại đôi phần. Bấy giờ, bỗng chàng nẩy ra một ý nghĩ “Làm thế nào để xa lìa cái thế gian đáng hận này” vì thế nên chân chàng cứ đi đi mãi... không dừng bước.
Chàng cũng không hề biết đã đi được bao lâu rồi, nhưng cũng chẳng cần hiểu vượt qua những nơi nào trước mặt chàng, xa xa là một cánh rừng già thâm u hẻo lánh, chàng đã rời khỏi vùng đất của Mê cung.