Vu Phi Nga cứ đứng một bên mặt điểm một nụ cười khinh khi khó hiểu. Bây giờ đôi mắt của Bạch Y Quái Tẩu dần dần sáng tỏ, gương mặt tuy vẫn nhợt nhạt, song hai môi khẽ rung động hình như muốn nói gì.
Văn Đồng thấy thế mừng rỡ, vội vã kề tai vào miệng ông ta chỉ nghe Bạch Y Quái Tẩu thốt ra những lời đứt đoạn :
- Ngươi... thật độc... sử dụng... Ngọc... Nhụy... Trả...
Ông ta chỉ nói có bấy nhiêu rồi như cố gắng thốt thêm nữa, song không phát ra thành tiếng được.
Văn Đồng tỏ ra nóng nảy vô cùng bỗng mắt chàng nhìn xuống thấy thân hình mình sáp sát vào ngực ông quá, có lẽ vì thế mà ông ta không nói tiếp được chăng? Chàng vội vã hở mình ra xa nào ngờ khi người chàng rời khi người ông ta bỗng nghe Bạch Y Quái Tẩu thở khì một tiếng, đôi mắt từ từ nhắm lại, toàn thân kh6ong còn cử động được nữa!
Vừa rồi việc chết trở lại sống, sống rồi lại chết rất là quái dị khiến cho mọi người chung quanh đều đứng ngẩn ngơ không ai hiểu lý do gì cả. Trong đám mọi người chỉ có nữ ma đầu Vu Phi Nga hình như đã hiểu ra nguyên do vụ này, trong lúc mọi người đang trầm tư suy nghĩ moi óc tìm hiểu việc kỳ lạ này thì ba ta bỗng cười lên như đắc thắng, rồi thân hình khẽ nhún mạnh một cái đã nhảy tới bên người Văn Đồng, năm ngón tay tay lẹ như điện chớp chụp ngay vào ngực đối phương.
Khương Trạch tuy cũng đang nghĩ ngợi về vụ kỳ lạ của Bạch Y Quái Tẩu, song ông ta đã cảnh giác trước rồi vừa thấy ma đầu tung mình toan ra tay, ông đã phát ra một chưởng miệng quát :
- Chưởng môn cẩn thận!
Lời ông ta vừa thốt ra, Văn Đồng cũng vừa kịp phát giác khỏi cần quay đầu lại, tay trái chàng đưa ra sau đánh mạnh.
Vu Phi Nga thấy sự việc không thuận tiện đang thế tung thân nhảy đến phía Văn Đồng, giữa đường bà liền chuyển mình một cái sử dụng “Nhật Hạc Xung Thiên” bay lên cao ba trượng tránh khỏi hai luồng chưởng lực của hai bên đang đánh dồn tới. Thân hình bà vừa hạ xuống đất cách xa trượng ngoài, mặt bà liền sầm lại gằn giọng hỏi :
- Nhị vị sao vô cớ lại đánh lén lão thân?
Văn Đồng tức giận đang định trả lời thì Khương Trạch đã nghiêm nghị quát lớn :
- Nữ ma đầu, hôm nay nếu ngươi kh6ong chịu dàn xếp cho xong, lão phu không tha đâu!
Vu Phi Nga đưa mắt nhìn Khương Trach nói :
- Lão quỷ muốn đánh lộn, già này lúc nào cũng sẵn sàng chờ song vừa rồi già này vẫn có lòng tốt, ngờ đâu hai người ngu dốt không hiểu.
Văn Đồng liền đứng phắt dậy thét lớn :
- Im mồm, ngươi muốn gì cứ dùng lời nói không được động thủ lén lút như vậy.
Vu Phi Ng a mỉm cười tỏ vẻ khinh khi :
- Buồn cười cho ngươi trong mình có báu vật mà không biết sử dụng, mối giây sắp được phăng ra cũng chỉ vì ngươi mà thành uổng công.
Văn Đồng khẽ hừ một tiếng nói :
- Ngươi nói năng nên cận thận một tí!
Vu Phi Nga thấy sắc mặt của Văn Đồng đang tỏ ra giận dữ, hầm hầm sát khí nhưng bà bà ngang nhiên nói tiếp :
- Các ngươi có biết tại sao Bạch Y Quái Tẩu chết rồi lại sống không? Rồi nguyên nhân gì lại chết đi?
Bà ta đưa mắt quét nhìn mọi người một lượt, rồi lại cười tiếp :
- Nội tạng của Bạch Y Quái Tẩu đả bị đánh nát, chết mất đi rồi nhưng nhờ trong mình ngươi có một vật thiên địa kỳ trân, gọi là “Địa Phế Hàn Ngọc”.
Thanh Sương bỗng nhiên xen lời hỏi :
- “Địa Phế Hàn Ngọc” là vật gì thế?
Vu Phi Nga cười ha hả nói :
- “Địa Phế Hàn Ngọc” vốn là một linh vật do trời đất tạo thành, nó chôn vùi dưới lòng đất sâu qua mấy trăm năm, âm dương kết hợp đến khi đã linh nghiêm liền từ từ trồi lên mặt đất, ngày bảo vật trồi đến mặt đất cũng là ngày mà nơi vùng đất ấy bị lay chuyển dữ dội, nó vốn do một phiến đá tạo ra, nên trong xanh như ngọc...
Thanh Sương nghe đến đây không khỏi “à” lên một tiếng lẩm bẩm “Thì ra là vật ấy!”
Nàng đưa đôi mắt đen láy nhìn vào người Văn Đồng.
Văn Đồng thành thật móc trong người ra hình ngọc thủ hỏi Vu Phi Nga :
- Ngươi vừa nói có phải là vật này không?
Vu Phi Nga dương ánh mắt tham lam nhìn chăm chăm vào bảo vật một hồi, đoạn gật đầu :
- Đúng thế, chính là vật này công hiệu có thể khởi tử hồi sinh, hóa giả trăm độc hơn nữa nó là một vật hấp thụ khí âm dương của trời đất tạo thành nên còn có thể thu hút được ngũ kim.
Lúc nãy tên Bạch Y Quái Tẩu này bị chết không bao lâu, nên vừa gặp được bảo vật trong người đã cứu ý hồi sinh trở lại...
Thanh Sương nghe nói đến đây, vội vã lên tiếng thúc giục Văn Đồng :
- Đồng ca, mau đem “Địa Thế Hàn Ngọc” làm thử lại xem!
Vu Phi Nga hừ một tiếng nói :
- Giờ mới đem ra thì đâu còn hiệu nghiệm gì nữa.
Văn Đồng lạnh lùng hỏi :
- Tại sao?
Vu Phi Nga cười nhạt :
- Y đã bị sự ngu dại cua ngươi mà chết đi rồi giờ đây thân thể đã lạnh dù cho Diêm Vương có bôi sổ cũng không thể sống lại được nữa.
Khương Trạch giận dữ mắng :
- Nói bậy rõ ràng lúc nãy ngươi định ra tay ám toán Chưởng môn của ta...
Vu Phi Nga hừ một tiếng, mắt trợn trừng nói :
- Vu Phi Nga này là hạng người chuyên môn đánh lén sao?
Khương Trạch cười nhạt :
- Cha chả, đến ngày hôm nay lão phu mới biết ngươi sao?
Vu Phi Nga có vẻ tức giận, mặt lộ hung quang nghiến răng nói :
- Già này nếu không nể mặt chủ nhân ngươi thì với lời nói vừa rồi, già sẽ giết ngươi tức thì.
- Lão phu không tin ngươi có thể làm được như thế.
Vu Phi Nga mỉm cười tỏ vẻ khinh thường, rồi không đếm xỉa gì đến ông ta nữa quay sang Văn Đồng nói tiếp câu chuyện :
- Lúc nãy... ngươi không hiểu sở dĩ nhờ bảo vật này mà đã cứu sống lại Bạch Y Quái Tẩu nên đến lúc y hấp hối ngươi lại dang mình xa ra, bảo vật không thể tiếp nối được hơi thở của y nên phải chết ngay lập tức, lúc ấy nếu già này lên tiếng thì sợ e bị chậm trễ nên mới buộc phải đường đột ra tay, như vậy định lấy bảo vật cứu lại mạng sống của y, ngờ đâu các ngươi lại quá ngu dại đành phải hỏng việc.
Văn Đồng lạnh lùng nói :
- Câu chuyện của ngươi trước thì còn có lý nhưng đoạn sau thì khó có thể tin được.
Vu Phi Nga cười nhạt :
- Nếu ngươi không tin, thì già này cũng không còn biết nói sao nữa.
Văn Đồng cũng chẳng vừa mỉm cười soi bói :
- TA biết ngươi có ý muốn đoạt bảo vật nhưng niêm tình ngươi ra tay chưa được nên ta cũng không cố chấp làm gì.
Nói dứt không cần đếm xỉa đến Vu Phi Nga có phản ứng hay không, chàng liền cất ngay “Địa Phế Hàn Ngọc” vào người quay sang Khương Trạch hỏi :
- Lúc nãy những lời nói của Bạch Y Quái Tẩu tiền bối có nghe rõ không?
Khương Trạch gật đầu, Văn Đồng tiếp :
- Tiền bối có biết tiếng “ngươi” của Bạch Y Quái Tẩu là muốn ám chỉ ai không? Còn hai chữ “Ngọc Nhụy” giải thích thế nào?
Khương Trạch nghe hỏi, đưa mắt liếc sang Vu Phi Nga im lặng không trả lời.
Vu Phi Nga đâu phải không hiểu, liền cười khỉnh nói :
- Lão quỷ đừng làm bộ làm tịch, cho dù ngươi có đoán đúng lời nói ấy đi nữa già này cũng không thèm phỗng tay trên đâu.
Văn Đồng “hừ” một tiếng nói :
- Cho dù ngươi có muốn đi nữa cũng không dám làm!
Đoạn quay sang Khương Trạch tiếp :
- Tiền bối nếu quả biết được cứ việc nói ra.
Khương Trạch khẽ tằng hắng một cái, ôn tồn nói :
- Theo lời lẽ của ông ta chữ “ngươi” tức ám chỉ kẻ đã ra tay hạ độc thủ, vì vậy chúng ta cứ khám xét thi thể của y xem chết bằng cách nào, tất sẽ tìm ra hung thủ không khó mấy.
Văn Đồng nghe thế tiếp lời :
- Lúc nãy tại hạ xem xét, thấy trước ngực ông ta như bị cháy xém đồng thời còn in rõ một dấu ngón tay với công phu này, hình như...
Chàng vừa nói đến đây, bỗng Khương Trạch cũng Vu Phi Nga đồng thanh buột miệng kêu :
- Công Tâm chưởng!
Mặt của Vu Phi Nga giờ càng tỏ ra kinh dị lạ thường mắt bà ta cứ đăm đăm nhìn về Khương Trạch, miệng không ngớt thốt ra tiếng cười quái dị.
Văn Đồng đưa mắt nhìn trừng Vu Phi Nga một cái đoạn quay sang Khương Trạch hỏi :
- Đúng thế, nạn nhân đã bị “Công Tâm chưởng” sát hạ, đối với lai lịch của môn tuyệt học công phu này có lẽ tiền bối cũng hiểu rõ đôi chút chứ?
Khương Trạch đang định lên tiếng thì Vu Phi Nga bỗng lạnh lùng xen lời :
- Lão quỷ này đâu phải chỉ biết đôi chút lai lịch ngay cả lão cũng đã luyện qua tà môn công phu này.
Lời bà ta vừa thốt ra khiến cho Văn Đồng, Thanh Sương cùng Dịch Thành ba người đều ngơ ngác khôn cùng thảy đều đưa mắt nhìn về ông ta.
Khương Trạch mỉm cười nói :
- Đúng vậy, nhưng gần trăm năm nay trong võ lâm luyện thành kỳ môn tuyệt học này, trừ lão phu ra vẫn còn hai người nữa...
Văn Đồng ba người đồng thanh lên tiếng hỏi :
- Hai người ấy là ai?
Khương Trạch nghiêm ngay sắc mặt cung kính nói :
- Người thứ nhất vốn là tiên sư của lão phu.
Văn Đồng ba người nghe nói thần sắc bỗng nghiêm ngay lại.
Vu Phi Nga thì dùng giọng mũi hừ một tiếng lạnh lùng.
Khương Trạch đưa đôi mắt phẫn nộ nhìn trừng bà ta một cái, đoạn tiếp :
- Còn người thứ hai vốn là một người độc ác vô cùng người đó là “Tam Ảnh Ma Quân”.
Vu Phi Nga đứng bên lại hừ lên một tiếng nói :
- Tam Ảnh Ma Quân cũng biết môn công phu này sao? vậy mà già này chưa được nghe qua.
Khương Trạch cười lạnh lùng :
- Ngươi là hạng ếch ngồi đáy giếng, dĩ nhiên kiến thức chỉ có hạn.
Văn Đồng hấy vấn đề của Bạch Y Quái Tẩu đã được giải quyết, nhưng theo tình hình thế này không phải bị đứt đoạn rồi sao? Vì giờ đây phải tìm cho được Tam Ảnh Ma Quân, còn phải qua một đoạn khó nhọc nữa nghĩ đến đây bỗng chàng cảm thấy phiền phức vô cùng.
Khương Trạch sau khi đưa mắt nhìn trừng Vu Phi Nga một lúc lại tiếp tục lên tiếng :
- Còn hai tiếng “Ngọc Nhụy” của nạn nhân thốt ra không hiểu là tên người hay tên địa phương lão phu ngu dốt chưa thể tìm ra được.
Nói đến đây ông qua sang Dịch Thành :
- Dịch huynh có cao kiến gì đối với việc này không?
Dịch Thành nghe hỏi lắc đầu.
Thanh Sương trông thấy Vu Phi Nga cứ tỏ ra vui vẻ trong lúc mình đang bận lòng, nàng liền nói với Văn Đồng :
- Đồng ca sự việc đã rõ ràng rồi nếu tìm hiểu được sự bí mật của hai chữ “Ngọc Nhụy” tất Tam Ảnh Ma Quân cũng phải lòi ra, chúng ta còn lưu lại nơi đây làm gì nữa?
Văn Đồng nói :
- Lời nói của em rất có lý.
Đoạn chàng quay sang Vu Phi Nga nghiêm giọng :
- Lão Cửu Bà!Từ nay về sau nếu ngươi còn nhúng ta vào việc “Chu Tước Hoàn” nữa thì đừng trách bổn thiếu gia đoạn tình nhé.
Vu Phi Nga hoành hành giang hồ mấy mươi năm chưa từng gặp qua địch thủ thế mà đêm nay lại bị mất mặt quá, có thể nói là điều đại nhục đối với bà đã tức giờ nghe Văn Đồng nói thế lại càng tức thêm, mắt bà trợn trừng lớn tiếng quát :
- Nhãi con! Chớ vội ngông cuồng món nợ này sớm muộn gì ta cũng phải thanh toán đồng thời lũ chuột nhắt đã đánh lén môn hạ ta cũng không chừa một ai.
Văn Đồng ngang nhiên nói :
- Khi nào ngươi muốn gỡ món nợ đêm nay bổn thiếu gia sẵn sàng chờ đợi, còn như định giết lũ chuột nhắt nào đó không dính dấp gì đến bổn thiếu gia cả.
Khương Trạch đứng bên xen lời :
- Lão Cửu Bà! Lão phu vì đêm nay có việc nên món nợ giữa chúng ta lúc khác sẽ thanh toán.
Đọn ông quay sang Văn Đồng cung thân nói :
- Chưởng môn xin khởi giá.
Vu Phi Nga tức giận đến tràn hông, nhưng biết tình thế không cho phép bà nổi nóng đành phải hậm hực trong lòng.
Khương Trạch vốn giàu kinh nghiệm nhìn trong ánh mắt nữ ma đầu, ông ta như cảm tưởng có điều gì khác lạ, tự bảo nên dè dặt mới được vừa theo sau Văn Đồng ra khỏi Trang Viên, mắt ông vừa để ý động tĩnh chung quanh.
Nền trời mây đen đã giăng đây gió thổi rì rào, lá rơi lảo chả, đêm thu nơi đất Bắc khiến cho ai nấy đều có cảm nghĩ buồn tẻ cõi lòng.
Văn Đồng mọi người bắt đầu thi triển khinh công, ngược theo chiều gió chạy được ba dặm ngoài bỗng Khương Trạch ở phía sau vụt lên trước nắm chéo áo chàng kéo lại.
Văn Đồng ngạc nhiên quay đầu lại thấy ông ta ra hiệu chỉ về hướng trái rồi quay người nhắm theo hướng ấy im lặng cất bước phi nhanh.
Hướng trái là một đồi thấp toàn cỏ mọc không phải chính đạo, cũng không có đường mòn thoạt đầu Văn Đồng ngơ ngác không hiểu gì cả, nhưng rồi đoán được ý của ông ta ngay nhìn về Dịch Thành, Thanh Sương vẫy tay một cái lập tức cất bước theo sau Khương Trạch.
Vượt qua hai mô đất, bỗng Khương Trạch lại quay người về hướng trái đi mau.
Văn Đồng thấy thế ngẫm nghĩ :
- “Nếu đi như vậy thì không phải đi trở về trang viên của Vu Phi Nga sao?”
Nhưng nghĩ kỹ lại thì không đúng mặc dù hướng đi về trang viện, song đã lệch sang bên độ hai dặm có lẽ vòng quanh để ra phía sau.
Đang lúc đưa mắt quan sát Khương Trạch đột nhiên dừng bước lại hai tay nhắm về một bụi rậm cách xa hai trượng búng mạnh. Chỉ phong vừa đến nơi liền nghe hai tiếng “hự” khô khan, tiếp theo là tiếng lá cây rung động rồi im lìm.
Khương Trạch lại tiếp tục cất bước Văn Đồng và mọi người thấy thế đoán hiểu những kẻ đang núp trong bụi kia đã bị ông ta điểm huyệt nhưng không biết là người của ai, giờ họ không tiện hỏi ra cứ im lặng cắm đầu theo sau.
Dọc đường Khương Trạch có lúc chạy mau như điện chớp, lại có lúc đi chậm như rùa bò, thỉnh thoảng sử dụng chỉ phong điểm huyệt những kẻ trong bong tối. Ngôi trang viên của nữ ma đầu đã dần dần lùi về sau lưng họ... rồi khuất dạng.
Văn Đồng suy tính biết nơi đây cách trang viên có đến bốn năm dặm và hướng đi của Khương Trạch cũng bắt đầu trực chỉ mau dần.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, họ đã đi ra ngoài mười trượng, địa thế bắt đâu khó khăn trước mắt là những đồi núi trùng điệp.
Khương Trạch vẫn cắm đầu tiến bước, hình như không có ý dừng chân Văn Đồng không thể nhẫn nại được nữa vụt một cái đến bên người ông ta khẽ cất tiếng hỏi :
- T ại sao tiền bối lại đi vòng ra ngả sau làm gì?
Khương Trạch đáp nhỏ :
- Lão phu đột nhiên sực nhĩ kẻ đã hạ sát môn hạ nữ ma đầu giết chết Bạch Y Quái Tẩu, thế nào cũng phải vòng theo ngã sau mà thoát vì vậy nên ta gấp rút đuổi theo, may ra tìm được một chút manh mối gì không?
Thanh Sương chạy phía sau nghe nói không hiểu, cất tiếng hỏi :
- Vậy những kẻ núp dọc được bị tiền bối chế ngự là ai?
- Toàn là những trạm canh ngầm của nữ ma đầu lão phu sợ bị bà ta biết được hành tung của chúng ta, cho nên...
Vừa nói đến đây mọi người đã đi vào một đường cốc hẹp, đột nhiên “vù” một tiếng, một luồng kình phong cực mạnh từ sau lưng phiến đá lớn phía bên trái đánh tới nhằm ngay vào người Khương Trạch. Khương Trạch đang mở miệng giải thích lập tức im ngay lại, đơn chưởng đưa ra chống đỡ miệng quát lớn :
- Kẻ nào dám cả gan ám toán lão phu?
Nói dứt thì chưởng phong của ông ta cũng đã đánh ra, tứ bề cát bay, đá chạy.
Sau lưng phiến đá một tiếng “hự” khô khan một bóng đen từ nơi ây lảo đảo lăn ra...
Văn Đồng và mọi người thấy Khương Trạch bị đánh lén, đều dừng bước lại, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Nào ngờ phía bên phải của con đường cốc, một loạt ám khí vun vút bay ra, nhằm vào mọi người bắn tới.
Văn Đồng rít lên một tiếng, tà áo vội phất ra lập tức đánh tan ngay những ám khí vô hình ấy, tiếp theo thân hình chàng tung lên trên cao chỉ phong linh không búng xuống, chung quanh một trượng đều bị gió cuốn ào ào, bỗng nghe mấy tiếng kêu thảm khốc vang lên, ba bóng người áo đen lại nằm lăn ra đất. Văn Đồng hạ người xuống đến bên Khương Trạch cũng trong lúc ấy, ông ta doing kẻ vừa bắn lén vào một chỗ một tiếng quát to như trời gầm :
- Đi!
Thiết chưởng vung ra đánh mạnh vào ngay đối phương, một tiếng kêu thảm khốc, máu nơi miệng trào ra kẻ ấy đã ngã lăn ra đất chết ngay.
Mọi người nhìn thấy kẻ này cùng ba tên vừa chết khi nãy thảy đều sửng sốt.