Mọi người lập tức dừng bước, thấy Tào Khôn lúc nãy cùng đi với Phương Sóc, sao giờ không trở về, ai nấy đều lo ngại Văn Đồn nhíu mày đang định lên tiếng hỏi thì Phương Sóc đã vội vã nói :
- Lão phu cùng Tào huynh dã phát giác ra điểm khả nghi xin các vị mau đi theo lão.
Lời vừa dứt ông ta đã quay người trở lại nhắm về hướng Tây tiến bước.
Đoàn người như năm làn khói, lẹ làng dọc theo bờ sông thẳng tới, một tiếng hồ trôi qua họ đã đến nơi độ khẩu.
Tuy mang danh là độ khẩu, nhưng thực tế hoang vắng đến nỗi một chiếc đò cũng tìm không thấy, bên kia sông rừng rúi trùng trùng, không thấy một ngôi nhà lá hoặc một bóng tiều phu nào cả.
Phương Sóc dừng ngay nơi bờ vắng, với tay chặt một nhánh cây to bằng chiếc gậy, đoạn dụng lực lia ra giữa sông ông ta vận dụng chân khí tung mình nhảy ra giữa giòng, chân vừa chạm vào nhánh cây ông lại mượn sức vụt sang bờ bên kia.
Tiếp theo là Văn Đồng, chàng khẽ rít lên một tiếng hai vai lay động đã tung mình bay lên trên cao bảy trượng, giữa không trung bỗng chàng uốn thân một cái giở thế “Nhất Vĩ Độ Giang” trong “Vân Long Cửu Hiệp” thân pháp nhẹ nhàng như cánh chim bay, lướt qua con sông hai ba mươi trượng bề ngang.
Khương Trạch ba người cũng lần lượt thi triển độc môn tuyệt học thân pháp sang sông.
Phương Sóc đợi cho mọi người đã qua hết, liền phóng mình nhảy đến chân đồi, quan sát giây lâu, quanh trở lại ngoắc tay ra hiệu đoạn tiếp tục hướng vế phía nam chay tới.
Văn Dống bốn ngưới biết ngạy Phương Sóc đã phát giác ám hiệu của Tào Khôn để lại lập tức tung mình theo sau.
Vầng trăng tròn từ từ nhô lên mỏm núi...
Văn Đồng và mọi người cứ cắm đầu đi mãi, không bao lâu đã vượt qua mười mấy dặm đường đến dưới chân một ngọn núi lớn.
Đột nhiên Phương Sóc đang chạy phía trước bỗng dừng chân lại, ông ta đưa mắtt nhìn về phiến đá lớn bên đường, như đang xem xét một việc gì.
Văn Đồng và mọi người thấy thế cũng dừng lại, lần theo ánh mắt của Phương Sóc xem đi, thấy phiến đá ấy chỉ đen mỗi một màu hình dáng tợ Linh Quy, phía bên mặt mai rùa có khắc một lưỡi trường kiếm chĩa mũi về hướng trái.
Dấu hiệu này mọi người dọc đường đã từng thấy qua mấy lượt, vì thế nên hiểu ngay là của Tào khôn để lại, rồi cũng do Phương Sóc lãnh đạo lần theo hướng trái tiến bước.
Đi được ngoài dăm nữa, bỗng thấy trước mặt có một phiến đá nằm ngang chận đường, hình thù to nhỏ, đều một rập với phiến đá hình linh qui phía trước mọi người chẳng hẹn mà đều dừng lại đưa mắt tìm kiếm dấu hiệu.
Bỗng nghe Phương Sóc thất thanh nói :
- Không xong rồi!
Khương Trạch cười :
- Lão gầy này việc gì mà hoảng hốt lên thế?
- Lúc nãy tại hạ không để ý đến phiến đá lớn giống hình Linh Quy thì ra chúng ta đã đi lạc vào rừng “Linh Quy” rồi...
- Chẳng lẽ nơi đạy có gì nguy hiểm sao?
Phương Sóc chậm rãi giải thích :
- KHương huynh có điều chưa biết, bởi vì nơi đây có một dị nhân tà đạo tánh tình quái gở, từng lập cấm địa không cho kẻ ngoài được bước chân vào “Rừng Linh Quy” này, bằng không...
Dịch Thành như nhớ ra điều gì, à lên một tiếng xen lời :
- Phương Sóc huynh có phải nói về vị “Thần Quân” Đổng Trường Công chăng?
trước đây mười năm vốn chấp chưởng xuyên Bang Bài giáo, xưng hùng cả một phương trời.
Phương Sóc gật đầu :
- Chính là y!
Văn Đồng lên tiếng hỏi :
- Lão trượng đối với người ấy hình như tỏ ra quá kính nể, chẳng lẽ võ công của ông ta lại cao hơn “Hoàn Vũ tứ ma” sao?
Phương Sóc lắc đầu nói :
- Không phải thế, nếu luận về võ công hay quyền chưởng thì trong này chúng ta bất cứ một người nào cũng có thể hơn ông ta cả, ngặt vì trong rừng “Linh Quy” này ông ta có thiết một trận pháp vô cùng lợi hại...
Văn Đồng không đợi cho Phương Sóc nói hết, liền hừ một tiếng khó chịu :
- Bàng môn tà đảo, có gì mà đáng sợ nếu là trận pháp không ngoài kỳ môn, thuần giáp cửu cung, bát quái ây thôi chúng ta cứ tiến vào xem sao cho biết.
Nói dứt chàng liền tung mình lên cao, xẹt một cái nhanh như điện chớp bay ra phía sau phiến đá ấy đến khi mọi người đều xông vào cả rồi lập tức từ tứ bề khói giăng mù mịt, cách xa độ một thước đã không phân rõ cảnh vật rồi, ai nấy đều tỏ ra lo ngại.
Lùc nãy ở bên kia phiến đá, mọi người không thấy cò gì khác lạ cả thế mà phút chốc đã như vầy có lẽ Thần quân đã sử dụng tà pháp.
Năm người đứng xúm lại thương nghị giây lâu, sau cùng vẫn quyết đinh do Phương Sóc dẫn đường tiến tới.
Phương Sóc lãnh trách nhiệm xong đưa mắt nhìn xem tình thế, phân định phương Vị, suy nhgĩ giây lâu ông mới hiểu ra đây là một kỳ môn trận thế từ đời thượng cổ, ông khẽ lên tiếng nói :
- Quí vị cứ theo sát sau lưng lão.
Ông lần bước đi về hướng Đông Nam kế tiếp là Văn Đồng, Thanh Sương, Khương Trạch, Dịch Vũ nối đuôi theo.
Phương Sóc đi được mười bước, liền quay sang trái bảy bước, sang mặt ba bước, mới bắt đầu hướng về chánh Tây đi thẳng, sương khói mịt mù cứ như thế mòn đường tiến tới.
Phương Sóc cứ theo kỳ môn trận đồ, quay sang bên trái rồi lại sang phải đi một đỗi được khá lâu mà chẳng thấy có gì cản trở, trong lòng không khỏi mừng thầm tự nhủ :
- “Nếu cứ thuận lợi như thế này có lẽ không bao lâu nữa sẽ ra được ngoài trận...”
Ngờ đâu! Đang lúc mừng thầm thì bỗng nghe tiếng Dich Thành đi sau hết tỏ vẻ ngạc nhiên, ai nấy thảy đêu đứng lại Phương Sóc đưa mắt kinh ngạc nhìn về sau, thấy sắc mặt của Dich Thành lộ vẻ ngơ ngác ngác cứ chăm chăm nhìn về đám khói mù phia trái. Ông ta lên tiềng hỏi :
- Dịch huynh, đã thấy những gì thế?
Dịch Thành thu ánh mắt lại đáp :
- Lúc nãy thấy trong đám khói mù hình như có bóng người qua lại, nhưng thoáng một cái lại không thấy đâu cả.
Văn Đồng hừ lên một tiếng nói :
- Đây là môn ảo thuật của bàng môn tà đạo, chúng muốn khiến cho ta phải thất đảm bới ảo cảnh vô thực, nếu ta sợ hãi sẽ bị bại ngay.
Lời chàng vừa dứt thì bỗng trong đám khói mù phát ra một tràng cười rùng rợn.
Văn Đồng nhíu mày tức giận tiến lên một bước đưa ngay tả chưởng nhắm ngày nơi vừa phát ra tiếng cười ấy đánh tới.
“Vù” một tiếng chưởng phong phát ra như nước vỡ bờ, thổi tung đám mây mù cuồn cuộn nhưng phút chốc lại trở về nguyên trạng, vẫn mịt mù tứ phía Ha ha ha...trong đám mây mù trước mặt lại một tràng cười quái dị phát ra.
Văn Đồng thấy chưởng lực của mình đánh ra mạnh mẽ khôn cùng thế mà như đá chìm đáy bể, tuyệt không có một phản ứng gì cả tiếng cười vẫn phát y nơi cũ, lòng chàng không kém sững sờ thầm bảo :
- “Ta sẽ xem cho biết tà môn là thế nào!”
Lòng đã quyết, chàng liền tuốt ngay bảo kiếm cầm tay, ánh sáng lòe ra tứ phía bỗng tay chàng rung động, Thái Ất thần kiếm đã vun vút múa nhanh nhắm ngay nơi phát ra tiếng cười chém tới.
Đang lúc bực tức, nên chàng không ngần ngại sử dụng chiêu “Vạn Nguyên Qui Tông” trong pho “Vô Cực kiếm pháp” bỗng nghe “xẹt” một tiếng lưỡi kiếm đã chém xả vào nửa thân cây tre, một đường khói màu tía từ trong lòng tre phun thẳng lên cao.
Văn Đồng tưởng rằng thi triển chiêu “Vạn Nguyên Qui Tông” nếu không hạ được đối phương cũng khiến cho đối phương bị mang thương tích, nào ngờ sự việc quái dị lại xảy ra, chàng ngơ ngác cùng cực.
Vì luồng khói màu tía ấy sau khi hòa lẫn trong không khí, lại bao trùm quang cả mọi người, một mùi thơm hắt vào nơi mũi.
Phương Sóc thất kinh gọi lớn :
- Trong khói có độc!
Văn Đồng nghe nói giật mình, bỗng thấy phía sau có một bàn tay mềm mại đưa ra nắm ngay cổ tay chàng, vội vã quay đầu lại xem chàng phát giác ngay Thanh Sương đang dùng cặp mắt lo lắng nhìn chàng chăm chú, bàn tay ngà ngọc vẫn giữ chặt cổ tay chàng chưa buông, lòng rạo rực không thể tả được một niềm an ủi...
Lúc ấy Khương Trạch mọi người đã vận công bế huyệt, một mặt phát chưởng đánh ra để xua đuổi làn khói vây chung quanh họ.
Nhưng làn khói ấy như có một sức lực cực mạnh tuy bị chưởng phong đánh vẹt ra hai bên, nhưng không vì thế mà tiêu tan mất dạng trái lại khi chưởng phong qua rồi, lại ập tới phủ quanh người họ ngay.
Cửu Cốc thấy thế bực tức, khẽ hừ một tiếng vận dụng “Lưỡng Nghi chân khí” tựu trung vào tả chưởng đưa ra quét từ trái sang phải...
Lập tức làn khói như bị sức hút của Văn Đồng dồn vào một nơi, tay chàng từ từ đưa lên làn khói cũng bay bổng theo lên bỗng nghe chàng quát tháo một tiếng, song chưởng đẩy ra “Cương Dương Càn Sát”
Bùng! một tiếng vang dội trên không làn khói lập tức tan ra theo luồng gió cuốn bay mất dạng.
Văn Đồng xử dụng cái thế thần công, tuy đã đánh tan được khí độc nhưng trong lòng vẫn phân vân khó hiểu, chàng đã thu tay lại rồi mà đôi mắt vẫn nhìn đăm đăm về nơi phát ra tiếng cười quái dị.
Phương Sóc thấy vậy cười nói :
- Có phải thiếu hiệp cảm thấy kỳ lạ sao kẻ phát ra tiếng cười có thể tránh được chưởng lẫn kiếm của thiếu hiệp chăng?
Văn Đồng gượng cười gật đầu.
Phương Sóc giảng giải :
- Kỳ thực đó chẳng qua là tà pháp “Dụng Vật Thế Ảnh” của Bài giáo thôi...
Thanh Sương xen lời hỏi :
- Thuật “Dụng Vật Thế Ảnh” là thế nào?
- Thuật nà khiến cho đối phương không để ý sẽ bị hít hơi độc vào người mà chết.
Mọi người nghe nói “à” lên một tiếng như đã hiểu rõ, song trong lòng không khỏi hú vía, nều không nhờ thần công cái thế của Văn Đồng thì giờ đây có lẽ họ còn bị làm khói độc bao vây chưa giải được.
Bỗng nghe một tiềng rít long trời lở đất tiếng rít vừa dứt thì khói mù cũng đã tan đi, cảnh vật chung quanh trở lại rõ ràng, ánh trăng vẫn dịu dàng buông tỏa.
Mọi người ngơ ngác đưa mắt nhìn ra, ai nấy đều ngạc nhiên khôn kể.
Thì ra trước mắt họ chỉ cách có mấy trượng, một con sông rộng lớn giăng ngang, một chiếc thuyền lờn trang bày rực rỡ. Từ từ hướng về mọi người lướt tới.
Thuyền được phết màu kim tuyến, bốn mặt đều buông rèm, bốn ngọn đèn lưu ly minh đăng tảo ánh sáng như ban ngày.
Trứơc mũi thuyền có bốn thiếu niên mặt mày tuấn tú, mình mặc áo màu tro, tay cầm pháp khi.
Văn Đồng mọi người đã nhận ra bốn lằn sáng trong khói mù lúc nãy, có lẽ do đèn lưu ly trên thuyền tỏa ra, vì vậy nên họ lại còn nghi ngờ chiếc thuyền này chính thực, hay ảo ảnh, hay còn việc gì sắp biến hóa nữa chăng?
Đợi cho chiếc thuyền còn cách bến chừng mấy trượng, đột nhiên tiếng pháo nổ vang, bốn thiếu niên áo xám trước mũi thuyền liền vẹt sang hai bên, rèm châu lay động, hai thiếu niên áo lam tay cầm cờ tam giác màu vàng trong mui bước ra.
Khi hai thiếu niên này đến trước mũi thuyền thì dừng lại, nhìn đăm đăm vào bọn Văn Dồng cất tiếng nói :
- Quí vị đến lời hẹn, gia sư bởi bận việc nên không thể ra nghinh đón, sợ e có điều thất lễ nên sai hai chúng tôi xin lỗi cùng các vi.
Mọi người nghe nói, ai nấy thảy đêu ngạc nhiên.
Thanh Sương kề tai nói khẽ với Văn Đồng :
- Xem vậy, có lẽ chúng ta đã bị họ nhận lầm là người đến ước hội, chẳng hiểu chủ nhân trên chiếc thuyền này là ai?
Văn Dồng cưới nói :
- Chỉ xem trận thề vừa rồi, cũng hiểu tất nhiên là “Thần Quân” Đổng TRường Công chứ còn ai nữa.
Trong lúc hai người đang suy đoán với nhau thì hai thiếu niên cầm cờ đã lui trở về đứng hầu bên cửa thuyền, đồng thời lúc ấy chiếc thuyền cũng đã cặp bến.
Rèm châu lại một lần nữa lay động, từ trong bước ra bốn trung niên áo trắng, lưng đeo trường kiếm chỉnh tề, vai không động, chân không nhích bước, thế mà người họ đã di động một cách mau lẹ từ thuyền lên đến bến, đứng cách bọn Văn Đồng chỉ có trượng ngoài.
Theo sau làhai cụ già áo xanh, tay phải mỗi người đều cầm một cây trúc xanh, bóng loáng dài độ sáu thước.
Phương Sóc thấy thế, vội vã đến bên Văn Dồng dặn nhỏ :
- Vị Đổng Trường Công đêm nay có lẽ bận việc dẹp địch nên đã ra ngoài, đủ thấy bọn đến ước hội không phải là kẻ tầm thường đợi lúc ông ta hiện thân, thiếu hiệp nên tỏ rõ ý định đến đây để tránh khỏi sự ngộ nhận xảy ra.
Văn Đồng gật đầu hội ý hai cụ già sau khi lên bờ xong chia nhau đứng phía sau bốn trung niên đâu đó yên chỗ thì từ dưới thuyền lại phi lên một người tuổi trạc năm mươi, mình mặc áo màu cam, chân đi giày thêu kim tuyến, bên hông giắt một lưỡi kiếm tre dài độ ba tấc.