• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộp bộp bộp...


Âm thanh bước chân cực kỳ hỗn loạn, khiến cho không khí xung quanh như bị đóng băng lại.


Phù Hinh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới khu 5A phía tây, vẻ mặt đầy kích động cùng mong chờ. Khi nghe tin thuộc hạ báo cáo, hắn thậm chí không tin nổi vào tai mình. Phù Hinh sợ hãi rằng đó chỉ là nhìn nhầm, nhưng không thể không hồi hộp kỳ vọng.


Hình bóng mà hắn ngày đêm thương nhớ, hắn đã sắp phát điên khi không gặp được Lâm Nhã.


Không, ngay từ đầu bản chất của hắn đã như vậy. Vì không muốn cho ai khác nhìn thấy Lâm Nhã, không muốn ai thu hút sự chú ý của Lâm Nhã, không muốn ai... chiếm được trái tim của cậu.


Trong thâm tâm, Phù Hinh lại một lần nữa khẳng định, hắn sẽ không bao giờ hối hận.


Dưới mặt trời tỏa nắng rực rỡ, Phù Hinh lập tức nhận ra Lâm Nhã, cậu đang đi tới phía cánh cổng màu đen cùng với một nhóm người khác.


Dường như cảm nhận được ánh mắt của Phù Hinh, Lâm Nhã cảnh giác quay đầu, tiêu cự trong con ngươi như co rút lại "Dương. Phù. Hinh."


"Lâm Nhã ca ca?" Cố Tinh Hải ngẩn người nhìn vẻ mặt âm trầm của Lâm Nhã, bởi vì cậu rất hiếm khi lộ ra gương mặt. Lần cuối mà Cố Tinh Hải nhìn thấy vẻ mặt đó, là thời điểm trước khi Lâm Nhã lên kế hoạch giết Mạn Sanh.


Phù Hinh chợt cảm thấy một thứ gì đó nguy hiểm sắp lao tới, âm thanh như xé gió muốn cắt ngang cuống họng của hắn. Phù Hinh dựa vào bản năng nhảy sang một bên, vị trí ban đầu của hắn lập tức bị nhiều vết cắt vô hình xẹt ngang qua khiến mặt đất rạn nứt.


"Đi chết đi, Phù Hinh." Lâm Nhã mỉm cười vặn vẹo khó coi, dị năng bạo phát khó mà khống chế được. Đôi mắt màu bạc như có như không tràn ngập tia đỏ của tơ máu, chỉ còn sự phẫn nộ và căm ghét vô tận.


Phù Hinh sửng sốt mất vài giây, nhanh chóng phản ứng lại bộc phát dị năng hệ băng của bản thân.


Những khối không gian dị năng nén thành vết cắt bị đông lạnh và vỡ thành trăm mảnh, tan biến thành hư vô hòa lẫn vào không khí.


"Hệ băng sao? Bản chất của mày quả nhiên là vậy." Lâm Nhã cười lạnh đầy châm chọc "Một kẻ giết người như mày... sao có thể giam cầm được tao?"


Hai năm thanh xuân của Lâm Nhã, khoảng thời gian mà đáng lẽ ra cậu phải được tận hưởng mọi thứ, niềm vui vẻ hạnh phúc vô hạn, đều bị Phù Hinh xé nát một cách tàn nhẫn. Một kẻ ích kỷ chỉ biết thỏa mãn bản thân, tình yêu của hắn ta làm Lâm Nhã cảm thấy buồn nôn.


Khi Lâm Nhã bị Phù Hinh giam cầm, hắn luôn nói lời yêu thương với cậu, luôn dùng cử chỉ ôn nhu săn sóc hết mực. Nhưng một khi tức giận hay đố kỵ, Phù Hinh coi cậu chẳng khác nào một món đồ chơi, chà đạp lòng tự trọng của cậu.


"Lâm Nhã, em còn sống..." Phù Hinh không ngại bị Lâm Nhã ghét bỏ, hắn rất mừng rỡ khi cậu còn sống. Hiện tại chỉ cần bấy nhiêu là đủ, những thứ khác sẽ nói sau.


"Đừng dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn Lâm Nhã ca ca." Cố Tinh Hải đột nhiên tiến lên, ngăn cản tầm mắt nóng bỏng của Phù Hinh.


Vậy ra, lại có thêm một kẻ giống như Mạn Sanh, có sức mạnh vượt trội, thích làm phiền Lâm Nhã ca ca.


Y không cho phép những chuyện như vậy lại diễn ra một lần nữa.


Khi bị bắt buộc phải phục tùng Mạn Sanh, Cố Tinh Hải luôn căm phẫn bản thân vô dụng, càng oán hận vì sao trên đời này lại xuất hiện dị năng. Chỉ cần thứ đó không xuất hiện, y đã có thể bảo vệ Lâm Nhã, bằng chính sức lực của mình. Suy nghĩ đó đã hình thành cốt lõi dị năng của Cố Tinh Hải: khả năng vô hiệu hóa dị năng trong một bán kính phạm vi xác định. Nhưng với những người cấp cao hơn, Cố Tinh Hải chỉ có thể giảm bớt sức mạnh của đối thủ, điển hình như Phù Hinh đây. Nó là một bất lợi lớn, nhưng nhiêu đó đã đủ để hỗ trợ Lâm Nhã tiêu diệt được hắn ta.


"Lâm Nhã, không ngờ em lại thích những tên nhóc nhu nhược như vậy." Phù Hinh mỉm cười ôn hòa, vẻ mặt đầy sủng nịch và nuông chiều Lâm Nhã "Không sao cả, chỉ cần anh giết tên nhóc đó rồi làm cất chứa phẩm cho em là được.


"Mày chưa từng nghe một câu rằng... người chết không nói chuyện sao?" Lâm Nhã thờ ơ trước lời nói tàn nhẫn của Phù Hinh, mấy lời tương tự như vậy không biết Lâm Nhã đã nghe qua bao nhiêu lần. Bây giờ dù Phù Hinh có nói rằng muốn giết cậu rồi đem vào lồng kính thì Lâm Nhã cũng chẳng ngạc nhiên gì.


Vụt vụt vụt!!!


Hàng chục vết cắt bén nhọn lao về phía Phù Hinh, ngay cả khi trải qua hàng trăm trận chiến như hắn cũng khó mà tránh né toàn bộ. Một vệt máu nhỏ xuất hiện gương mặt, Phù Hinh không những không tức giận mà còn vô cùng thưởng thức trước sức mạnh của Lâm Nhã "Không hổ là người mà anh yêu, sao có thể yếu ớt giống người thường được."


"..." Tố Nhung và Hộ Quang nghẹn họng nhìn nhau, ngầm hiểu bọn họ đều có chung một suy nghĩ.


Lâm Nhã... quả nhiênmột sức hút đặc biệt với mấy tên biến thái mà.


Trận chiến ngập mùi thuốc súng bị cắt ngang, Triêu Kiều Oanh run rẩy bước tới "Lâm Nhã? Thật sự là con sao?"


"Mẹ." Lâm Nhã hoàn hồn nhìn gương mặt quen thuộc trong ký ức, mỉm cười đầy ấm áp và mừng rỡ.


"Lâm Nhã, con trai của mẹ!" Triêu Kiều Oanh bật khóc nức nở, lao tới ôm chầm lấy Lâm Nhã, khiến cho cậu lúng túng không thôi.


Lâm Túc Sơn chỉ đứng trên cạnh trầm mặc không nói, đôi mắt cũng có chút đỏ hoe thể hiện sự xúc động.


cả...


"Anh hai?" Lâm Nhã kinh ngạc nhìn người anh trai Lâm Hàm kia, đối với người này, cậu chỉ mơ hồ vài hồi ức không rõ lúc thuở nhỏ. Đó là một người mà cậu luôn ngưỡng mộ, và anh hai cũng rất yêu thương và chiều chuộng cậu.


Nhưng mà...


Lâm Nhã lưỡng lự không bước tới, duy trì một khoảng cách với Lâm Hàm.


Vì ánh mắt của hắn ta... có đó không đúng.


Lâm Hàm?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK