• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô ơi, ngày hôm đó cô nhất định phải lên trường con nha!" Dương Điển Ức làm nũng trước ngực Dương gia mẫu Tố Nhật Phương.


"Chà chà! Ngày hôm đó con sẽ biểu diễn sao?" Tố Nhật Phương mỉm cười yêu chiều, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Dương Điển Ức.


Những đứa con nuôi khác đứng bên cạnh thật sự đố kỵ đến mờ mắt, không hiểu nổi tại sao Dương gia mẫu lại yêu thích tên tiểu bạch kiểm này tới vậy.


"Không phải ạ, chẳng qua... người yêu của con sẽ biểu diễn, con mong cô sẽ chúc phúc cho tụi con." Dương Điển Ức đỏ mặt lên vì ngượng ngùng.


"Ồ?" Tố Nhật Phương nhíu mày "Cô không nghĩ gia chủ sẽ thích điều này đâu. Người yêu của con... có gia thế tốt không?"


Dương Điển Ức âm thầm cười lạnh, bất quá cũng giả bộ làm vẻ bất an và hồi hộp "Con... con cũng không biết nữa, nhưng người có thể vào được học viện Arren chắc chắn không phải tầm thường, với... với lại, người ấy thật sự rất tài giỏi!"


"Vậy thì cô an tâm rồi." Tố Nhật Phương mỉm cười đầy ân cần "Cô rất lo con sẽ bị người khác lừa gạt, Dương gia đều chỉ muốn tốt cho con."


"Con biết ạ. Con sẽ không bao giờ quên đi công ơn sinh thành của cô và gia chủ." ánh mắt Dương Điển Ức tràn ngập sự biết ơn và tôn kính.


Bà nghĩ rằng tôi thật sự sẽ làm vậy sao? Tôi biết, tôi biết rất rõ, cái đại gia tộc này chỉ là lò sản xuất ra nhân tài. Dương gia thu nhận bọn họ, để dành lấy tiền tài và danh vọng, chỉ có kẻ ngu mới không hiểu rõ điều đó.


Có lẽ, bà nghĩ tôi là một thiên thần ngây thơ giữa đám thiên tài quái vật nhỉ?


Đúng vậy, tôi chắc chắn sẽ 'trả ơn' đầy đủ cho gia đình này.


Tôi không có tài cán gì ngoài giọng hát này, thứ tài năng này, không phải là vĩnh cửu. Có lẽ khi tôi trưởng thành sẽ bị bể giọng, hay khi già đi, giọng nói không còn trong vắt như mật ong ngọt ngào. Lúc đó, tôi sẽ vô giá trị với các người, phải không?


Rõ ràng là một cuộc trao đổi sòng phẳng, nhưng tôi lại chán ghét thứ này cực kỳ.


Haha, tôi không phải hạng người tốt lành gì, vì vậy đừng hòng lợi dụng tôi một cách dễ dàng.


Bất kỳ ai cũng không thể, ngoại trừ cậu ấy...


Hôm nay là ngày đại gia đình Dương gia tụ họp như mọi năm, Dương Điển Ức cẩn thận quan sát sự thay đổi của từng người, vì thời gian trôi qua, dã tâm ngày càng bành trướng, điều đó khiến Dương Điển Ức phải dè chừng nhiều hơn. Đặc biệt là đứa con riêng của gia chủ- Dương Phù Hinh.


Dương Điển Ức có lẽ nên cảm thấy may mắn khi một đối thủ đáng gờm như Dương Phù Hinh không hề có hứng thú đối phó với bọn họ, càng không để ý đến chức vị gia chủ và tài sản thừa kế của Dương gia, hắn ta dường như hận không thể rời khỏi ngôi nhà này càng nhanh càng tốt.


Trong ánh mắt của Dương Điển Ức, Dương Phù Hinh là một con người lãnh đạm và tẻ nhạt, không hề có hứng thú hay dục vọng với bất kỳ điều gì, đôi mắt lúc nào cũng vô hồn như người chết.


Nhưng không thể phủ nhận một điều, Dương Phù Hinh là một mối nguy hiểm tiềm tàng trong Dương gia, hắn như một con quái vật đang ngủ say trong lâu đài của mình.


Và khi hắn bước vào trang viên, không ai có thể phớt lờ sự tồn tại của hắn.


Trên người mặc áo sơ mi học sinh, vóc người cân đối chẳng khác gì người mẫu, đôi mắt sắc lạnh như thủ lĩnh thực thụ, cả sự thờ ơ biểu hiện rõ trên từng hành động. Xem ra, vẫn chưa có thứ gì khiến con người vô cảm này dao động, đây là chuyện tốt. Cho tới khi đủ 18 tuổi, Dương Phù Hinh chắc chắn sẽ rời khỏi đây, lúc này Dương Điển Ức sẽ không còn bị uy hiếp bởi hắn ta.


Bây giờ Dương Điển Ức chỉ cần quan tâm tới buổi trình diễn của Lâm Nhã là được, a, hắn phải mua hoa để tặng cậu ấy.


Lâm Nhã thích loài hoa nào nhỉ?


"Hoa lan."


Sau khi được Dương Điển Ức nhắn tin hỏi, Lâm Nhã đã trả lời như vậy.


"Ồ, có ý nghĩa gì đặc biệt khi cậu thích loài hoa đó không?"


...


Lâm Nhã trầm tư một hồi, thật sự không biết nên trả lời thế nào. Vì việc cậu thích hoa lan cũng xuất phát từ ký ức kiếp trước khi Mạt thế diễn ra. Đó là loài hoa suýt chút nữa đã giết chết Mạn Sanh.


"Loài hoa nuốt chửng ma quỷ."


Dương Điển Ức ngớ người ra, hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của Lâm Nhã. Hắn quyết định mở mạng tìm kiếm trên google xem ý nghĩa về loài hoa này.


'Hoa lan có vẻ đẹp sang trọng và có độ bền lâu, là món quà tặng tuyệt vời cho bất kỳ dịp nào. Vẻ đẹp của chúng rất dễ gây sự chú ý cũng như gợi lên sự tinh tế và mộc mạc.


Gần 25.000 loài hoa lan trong tự nhiên và nhiều loài được phát hiện hàng năm, lan là gia đình hoa lớn nhất thế giới. Thông thường chúng được tìm thấy ở vùng nhiệt đới nhưng chúng lại mọc tự nhiên trong hầu hết các vùng khí hậu. Hoa lan hồ điệp (Phalaenopsis or Moth), lan Dendrobium, lan Vanilla (giống lan Vanilla sống bám vào thân cây khác như một loại dây leo (giống cây tiêu), ra hoa, đậu quả và cho hương vanilla thiên nhiên). Trái vanilla (được sử dụng rộng rãi và lâu đời trong các lễ nghi tôn giáo và chế biến thức ăn, thức uống truyền thống của các dân tộc Trung Mỹ.) là những loài hoa được sử dụng rộng rãi nhất.


Hoa lan bao hàm nhiều ý nghĩa nhưng trong lịch sử ý nghĩa của loài hoa này là sự thịnh vượng, tình yêu và cái đẹp. Với người Hy Lạp cổ, hoa lan thể hiện tính hùng dũng. Vào thời Victorian England (bắt đầu từ năm 1937, khi Victoria trở thành Nữ Hoàng, đánh dấu sự hùng mạnh của Vương quốc Anh) thì hoa lan trở thành biểu tượng của sự sang trọng. Người ta tin rằng hoa lan mang đến sự hồi phục, bảo vệ và xua đuổi bệnh tật. Người Aztecs (dân tộc sống tại miền Trung Mexico) nói rằng uống hỗn hợp vani, hoa lan và socola đem cho họ sức mạnh, trong khi đó người Trung Quốc tin hoa lan giúp chữa ung thư phổi và ho.


Ngày nay, hoa lan được xem như là biểu tượng của cái đẹp hiếm có. Hoa lan vẫn là cây trồng tại nhà phổ biến nhất cùng với hoa lily (trong chậu trồng từ củ). Hoa lan có một vị trí đặc biệt như là loài hoa quyến rũ, là món quà quý dành tặng những người thân thương nhất.'


"Ý cậu là nuốt chửng bệnh tật phải không?" Dương Điển Ức ngờ ngợ đoán mò.


"Cứ xem là như vậy đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK