• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Nhã đứng trên ban công ngắm nhìn khung cảnh thành phồ tấp nập, chẳng bao lâu nữa cậu sẽ chẳng còn thấy cảnh tượng này một lần nào nữa. Lâm Nhã lại nhìn bó hoa lan trên tay, cậu bắt đầu suy nghĩ về mối quan hệ của mình và Dương Điển Ức.


Ban đầu Lâm Nhã không quan tâm lắm về thiếu niên này, cậu cũng không biết từ lúc nào Dương Điển Ức lại chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc sống của cậu tới vậy. Kiếp trước, Lâm Nhã chưa từng gặp qua hắn. Mà kiếp này... Dương Điển Ức giống như một sự thay thế, nắm lấy vị trí bạn thân mà trước đây vốn thuộc về Dương Phù Hinh.


Không, có một thứ rất khác. Dương Điển Ức mang lại cho Lâm Nhã một cảm giác an tâm, vì mọi bản chất và suy nghĩ xấu xa, hắn đều bại lộ trước mặt cậu mà không một chút kiêng dè.


Lâm Nhã đã nghĩ tới việc khi trọng sinh chỉ giúp đỡ những người từng cứu vớt mình trong kiếp trước, nhưng... cậu thật sự muốn Dương Điển Ức là một ngoại lệ.


Đã vậy, cậu muốn thử thách Dương Điển Ức một lần cuối.


Liệu Điển Ức sẽ tin mình?


"Điển Ức." Lâm Nhã nhìn thẳng vào mắt của thiếu niên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc "Tớ có một bí mật muốn tiết lộ cho cậu biết, cậu sẽ tin tớ chứ?"


Dương Điển Ức rất sửng sốt, hắn biết Lâm Nhã luôn giữ một bí mật của bản thân, nhưng vì tôn trọng sự riêng tư của cậu ấy nên Dương Điển Ức chưa từng hỏi tới.


"Tớ sẽ lắng nghe, Nhã." mặc dù Lâm Nhã là bạn thân, nhưng Dương Điển Ức biết rõ tính cách của bản thân sẽ không dễ dàng tin vào một điều gì đó, hắn không thể hứa hẹn với Lâm Nhã rằng hắn sẽ tin tưởng mọi chuyện.


Lâm Nhã cũng hiểu điều này, cậu mỉm cười chân thành, quả nhiên Điển Ức sẽ trả lời như vậy.


"Mặc dù nghe rất khó tin, nhưng tớ đã từng sống qua một lần, và nhờ có người giúp đỡ, tớ đã trọng sinh về thời điểm 8 tuổi." Lâm Nhã ngẩng đầu nhìn bầu trời "Chỉ còn một năm nữa thôi, vào ngày 23 tháng 2 nguồn nước bị ô nhiễm. Ngày 24 tháng 2 nhật thực biến dị. Ngày 25 tháng 2 trái đất này sẽ chuyển sang thời kỳ Mạt thế."


"..." Dương Điển Ức trầm mặc, đúng như lời Lâm Nhã nói, chuyện này rất khó tin.


Nếu là người khác, đảm bảo Dương Điển Ức sẽ cười sặc sụa và phỉ nhổ kẻ đó, nhưng người này là Lâm Nhã.


"Tớ... không tin vào câu chuyện đó, nhưng tớ tin Lâm Nhã." Dương Điển Ức ôm Lâm Nhã vào lòng "Từ khi lần đầu tiên gặp Lâm Nhã, cậu đã rất khác biệt với mọi người, cậu không màng danh lợi, cũng không để ý tới lời đồn, cậu thờ ơ và lãnh đạm với mọi thứ. Và bản nhạc cậu sáng tác ngày hôm nay, không một ai... không một ai có thể trình diễn được nó. Mạt thế... sự kết thúc... nó sẽ trở nên hợp lý hơn tất cả. Vì vậy, đừng buồn nữa Lâm Nhã, cậu không cần phải gánh chịu nó một mình.


"Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu."


Lâm Nhã toàn thân chấn động trước lời nói của Dương Điển Ức, một lần nữa, sự yếu ớt lại lan tràn trong trái tim của cậu. Lâm Nhã ôm chầm lấy Dương Điển Ức và khóc nức nở.


"Hức... Cảm ơn cậu... Điển Ức..."


Bọn họ ngồi bên nhau, Lâm Nhã kể lại rất nhiều thứ. Bắt đầu từ tình cảm cấm đoán của Lâm Hàm, tới tình bạn thân mật với Dương Phù Hinh.


"Khoan đã, Dương Phù Hinh? Cậu không có nhớ lầm đấy chứ?" Dương Điển Ức mặt hơi tái đi khi nghe tới cái tên này.


Lâm Nhã ban đầu cũng hơi ngờ ngợ rằng không biết Dương Điển Ức có quan hệ gì với Dương Phù Hinh hay không, bây giờ lại càng thêm khẳng định phán đoán của mình "Chắc chắn, tớ không bao giờ nhớ lầm tên của thằng chết tiệt đó. Thật sự thì hắn chưa bao giờ kể về gia đình mình, nhưng... đôi khi tớ nghe được cuộc trò chuyện điện thoại của hắn, nhớ không lầm thì... ba của hắn tên là Dương Khởi Niệm."


"..." lần này, Dương Điển Ức không muốn tin cũng phải tin, bởi vì Dương gia không dễ gì mà điều tra thân phận, đặc biệt là tên Dương Phù Hinh đó. Nếu không phải là người trong gia đình, không ai biết được Dương Phù Hinh là con trai riêng của gia chủ Dương gia.


"Vào ngày sinh nhật của tớ, Phù Hinh đã bắt cóc tớ và bạn gái, giết chết cô ấy trước mặt tớ. Sau ngày hôm đó, tớ đã bị giam cầm dưới căn hầm suốt 2 năm." Lâm Nhã co rúm mình vì lạnh lẽo, quá khứ về những ngày tháng đó... chẳng có gì tốt đẹp cả.


Dương Điển Ức ngỡ ngàng thêm một lần nữa, Dương Phù Hinh... là kẻ có thể làm ra loại chuyện này sao? Xem ra... Lâm Nhã chính là người có thể đả động tới Dương Phù Hinh.


Lâm Nhã tiếp tục kể cho Dương Điển Ức về thời điểm Mạt thế, cậu đã thoát ra khỏi căn hầm và gặp được Cố Tinh Hải, Hộ Quang, Đường Ôn Uyển. Tiếp đó là chuỗi ngày tháng địa ngục khi ở bên cạnh Mạn Sanh, kẻ đã từng là bạn học lúc cấp hai.


Lâm Nhã kể ra thật bình thản, nhưng Dương Điển Ức hiểu rõ những chuyện này thật khủng khiếp và đáng sợ. Hắn tự hỏi cuộc sống Mạt thế của bản thân sẽ như thế nào so với Lâm Nhã.


Lâm Nhã đã chịu đựng nhiều thứ như vậy, ngay cả ba mẹ cũng không giúp đỡ, bản thân bị biến thành quái vật...


Nếu là hắn, có lẽ bây giờ hắn đã phát điên và muốn hủy diệt tất cả.


Dương Điển Ức nhớ kỹ những cái tên này, hắn nắm chặt lòng bàn tay của Lâm Nhã, gương mặt tràn ngập quyết tâm "Tớ sẽ không bao giờ cho bọn họ tổn thương cậu một lần nào nữa."


Khóe miệng Lâm Nhã hơi nhếch lên, cậu cũng nắm lại bàn tay của Dương Điển Ức và trả lời "Ừm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK