Cũng vì không có giáo viên ở đây nên học sinh lớp Một đã đến một lúc vẫn không biết nên đi vào như thế nào.
Nếu có giáo viên giám sát, giáo viên sẽ mở cửa dẫn họ vào, nhưng vì không có giáo viên, chỉ có học sinh với nhau, chẳng ai hơn ai nên tất cả mọi người đều không ai nhường ai, huống hồ học sinh giỏi và dốt còn hay ngứa mắt nhau.
Hai lớp Nghệ Thuật vẫn luôn là đề tài buôn dưa của học sinh toàn trường, trên diễn đàn nếu không bới ra chuyện nữ sinh này thì cũng moi được chuyện về nam sinh kia.
Còn có tin vịt nói nam sinh lớp Truyền Thông “xài chung bạn gái”, ý là: Trong lớp có một nữ sinh ít nhất cũng từng cặp bồ với năm nam sinh trong lớp.
Đối với học sinh cấp Ba thì chuyện này quả thực không thể chấp nhận được, quá mất thể diện, không giống học sinh gì cả.
Mà học sinh lớp Truyền Thông cũng xem thường lớp Một, cho rằng lớp Một: Tất cả đều là lũ mọt sách lôi thôi lếch thếch chỉ biết lao đầu vào học.
Hai lớp này như thể bị nhà trường buộc loạn sợi tơ hồng, cứ thế dính vào nhau. Ngay cả mấy nam sinh lúc đầu mong chờ thấy gái đẹp lớp Truyền Thông thì thấy thái độ lớp Truyền Thông như vậy cũng không có gan đi vào.
Bàn ghế lớp Truyền Thông xem như tạm ngay ngắn, trên bàn bày đầy đồ trang điểm và gương, cạnh bàn còn đặt hộp đựng đồ màu trắng, phía trên để một hai cái áo khoác đồng phục.
Nhìn quanh lớp mới thấy học sinh mặc đồng phục chẳng có mấy người.
Cố Tiểu Phi không chịu nổi bầu không khí xấu hổ như vậy, kéo áo Đỗ Vũ Hiên, “Này lớp trưởng, hay mình đi về cho rồi?”
Đỗ Vũ Hiên cười méo xệch, “Giờ mà đi về thì biết ăn nói sao với thầy chủ nhiệm đây?”
Cố Tiểu Phi lẩm bẩm, “Đệt mợ, không khí kiểu này thì dạy kèm cứt gì nổi, tôi sợ tôi vừa vào đã bị đánh chết!”
“Tụi lớp Truyền Thông đâu phải yêu quái.” Đỗ Vũ Hiên trả lời, “Hơn nữa làm gì có yêu quái đẹp như vậy chứ.”
Cố Tiểu Phi nói thầm, “Vô nghĩa, có yêu quái nào trông xấu xí đâu, tôi chỉ sợ tôi là Đường Tăng!”
“Yên tâm, cậu làm gì có cửa làm Đường Tăng.” Đỗ Vũ Hiên vò đầu cậu ta.
“Lớp trưởng, vậy chúng ta có vào không?” Lúc này người đặt câu hỏi là Tô Hiểu.
“Vào chứ, sao lại không vào.” Đỗ Vũ Hiên trả lời.
“Vậy cậu đi trước đi, cậu vào nói với họ chúng ta tới dạy kèm.” Tô Hiểu xúi giục cậu ta.
“Sao cậu không vào đi?” Đỗ Vũ Hiên khó xử.
“Cậu là lớp trưởng mà…..” Tô Hiểu cười cười.
Lúc bọn họ lúng túng đứng ngoài cửa, không hẹn mà nhớ tới một người, người này chính là Lý Minh Châu.
Cảm giác tồn tại của Lý Minh Châu rất thấp, cô thường làm mình thành người vô hình, đôi khi là vì bảo vệ bản thân, đôi khi là để tránh phiền phức.
Nhưng nếu là chuyện phiền phức cô phải giải quyết thì sẽ không như thế.
Đỗ Vũ Hiên và mấy người khác lập tức nhìn chằm chằm Lý Minh Châu đứng cuối hàng.
“Lý Minh, không phải cậu chơi thân với Lục Dao à, cậu vào trước đi.” Ánh mắt Cố Tiểu Phi sáng lên.
Lý Minh Châu bị mấy chục cặp mắt nhìn, dù ý chí có sắt đá đến mấy cũng thấy tiến thoái lưỡng nan.
Cô dẫn đầu đi tới cửa, gõ cửa.
Ánh mắt học sinh trong lớp cũng dồn cả vào cô.
Lục Dao làm bộ làm tịch mười phút, rốt cuộc cũng đợi tới lúc Lý Minh Châu vào cửa. Lúc cô đứng trước cửa, người Lục Dao khẽ động đậy, mắt không mở ra, đeo tai nghe…… điện thoại hát cái cứt gì không biết, cậu chẳng nghe lọt chữ nào, lẫn trong giọng hát thâm tình của ngôi sao ca nhạc Trung Quốc là giọng Lý Minh Châu nói chuyện.
Lý Minh Châu nói vài câu theo thủ tục, bảo vì yêu cầu của nhà trường nên tối đến dạy kèm.
Cô trông tuấn tú, vừa đứng trên bục giảng đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng về mọt sách của lớp Truyền Thông.
Lý Minh Châu nói xong, chỉnh cặp kính, áo khoác đồng phục kéo khóa đến tận cổ, eo thon chân dài, đúng là đàn anh cấm dục bằng xương bằng thịt.
Có nữ sinh lớp Truyền Thông to gan gọi, “Đàn anh, vậy anh dạy kèm cho ai thế?”
“Đàn anh, anh dạy kèm cho em hả? Nếu anh dạy em em mới chịu học!”
“Đàn anh, ngồi chỗ em đi, anh học lớp Tự Nhiên thì kèm môn Toán cho em được không!”
Vài cô bé ngây thơ hoạt bát, dũng cảm tung cành ô liu mời chào.
Song cành ô liu này chưa kịp trao đến tay Lý Minh Châu đã bị Lục Dao đá văng đi.
Lục Dao này sinh ra đã không biết cách dùng tay đẩy bàn, làm gì cũng lấy chân đá, sức phá hoại mười phần, cậu đá cái bàn của Vương Miểu ra tới nửa mét, chân bàn cọ vào gạch men trên sàn phát ra tiếng kin kít chói tai, cậu làm thế để tăng cảm giác tồn tại của mình.
Lớp học lập tức im phăng phắc.
Lục Dao bắt chéo chân, nhìn Lý Minh Châu.
Tư thế này của cậu khiến Lý Minh Châu đột nhiên nhớ lại lúc cô mới gặp Lục Dao.
Hồi Lục Dao học cấp Hai vẫn chưa dậy thì, mặt non choẹt, nhưng đã có dáng vẻ ngông nghênh như bây giờ. Cậu ngồi trong thư phòng trên tầng Hai, gác cặp chân dài lên bàn, tai đeo tai nghe, cặp mắt đào hoa liếc Lý Minh Châu thầm đánh giá cô.
Chẳng khác nào cậu bây giờ.
Lý Minh Châu nghĩ thầm: Sự thật chứng minh, dù lớn cỡ nào thì chỉ số thông minh của Lục Dao cũng chỉ có nhiêu đó.
Mặt cô đanh lại, ngồi xuống bàn đầu tiên.
Chân Lục Dao đột nhiên buông xuống, rụt về, nhìn chằm chằm cái ghế suýt bị mình đá.
Vương Miểu kéo bàn mình về chỗ cũ, thấy Lý Minh Châu ngồi xuống bàn đầu thì kinh ngạc hỏi, “Anh Lục, sao cậu ấy không dạy anh?”
Lục Dao: Mẹ nó tôi cũng đang tự hỏi đây này!
Trong mắt cậu, Lý Minh Châu nên vây quanh cậu mới phải. Nếu cậu không ở đây thì làm gì có chuyện Lý Minh Châu tới gần người khác.
Kết quả là Lý Minh Châu dùng hành động thực tế chứng minh là có chuyện này.
Cô chọn một vị trí gần đó ngồi xuống, ngồi cạnh một cô bé cột tóc đuôi ngựa. Cô bé tóc đuôi ngựa thấy Lý Minh Châu ngồi cạnh mình thì vui ra mặt: Ai mà chẳng thích được ngồi cạnh người đẹp chứ!
Đặc biệt là sau khi cô ta nhìn một loạt nhan sắc lớp Một thì thấy Lý Minh Châu đúng là người đẹp nhất.
Lục Dao cau có ngồi bàn cuối, không ai dám tới dạy cậu.
Lý Minh Châu kiên nhẫn giảng bài được mười phút thì chợt thấy sai sai.
Dù cô nói gì thì cô bé tóc đuôi ngựa đều chống cằm, nháy mắt gật đầu rất ngọt ngào, nhưng ánh mặt nhất quyết không chịu nhìn vào bài tập, cứ nhìn chằm chằm mặt cô.
Lý Minh Châu tỉnh bơ hỏi, “Mặt tôi dính gì à?”
Cô bé này bị giọng nói nửa nam nửa nữ của Lý Minh Châu thì mềm người ra, dựa vào bàn hỏi, “Đàn anh à, anh có bạn gái chưa?”
Lý Minh Châu bình tĩnh vẽ một đồ thị trên vở, “Đề này em có tính tham số không?”
Vở toán của cô bé này mới tinh, trừ mấy đồ thị Lý Minh Châu vẽ ra thì chỉ có dấu mực in.
Cô nàng nghiêng đầu, lại nói tiếp, “Đàn anh à, anh lạnh lùng quá đi.”
Lý Minh Châu lấy bút bi gõ lên bài tập, “Có làm bài không?” Cô nói, “Không làm thì tôi dạy người khác.”
Cô nàng nghe vậy thì bĩu môi bất mãn vô cùng, lại càng không muốn nghe Lý Minh Châu giảng bài, lấy đồ trang điểm trong túi ra, soi gương tô son.
Lục Dao thừa lúc này ngồi dưới cuối lớp ho khan một tràng.
Lý Minh Châu chẳng ừ hử gì.
Vì thế Lục Dao lại ho lớn tiếng hơn, ho tới mức bị sặc luôn, cuối cùng ho giả hóa ho thật.
Lý Minh Châu nghe thấy kỳ kỳ thì quay đầu lại nhìn, Lục Dao ho tới mắt đỏ khè, nhìn có vẻ không phải giả vờ trong khi đúng là cậu đang giả vờ.
Hiển nhiên Lý Minh Châu không nghĩ tới chuyện này, cô thấy mắt Lục Dao đỏ như thế thì nghĩ cậu bị cảm thật, thời tiết kiểu này rất dễ bị cảm mà Lục Dao lại là tên thiếu gia thời trang quan trọng hơn thời tiết.
Nghĩ tới đây, Lý Minh Châu nhấp nhổm không yên.
Lục Dao ho mất nửa cái mạng, uống hai ngụm nước, tạm thời mất năng lực quấy rầy Lý Minh Châu. Lục Dao nghỉ ngơi một chặp, vừa tính cố gắng tiếp, ngẩng đầu lên đã thấy Lý Minh Châu đứng trước mặt cậu.
Lúc Lý Minh Châu đi xuống hầu hết mọi người đều thấy, trong lớp có nam sinh chuẩn bị tinh thần cười trên nỗi đau người khác, dù chẳng ưa Lục Dao là mấy nhưng so với Lục Dao thì còn ghét một học sinh giỏi chưa gặp bao giờ như Lý Minh Châu hơn.
Một tên trong số đó nói, “Muốn chết hay sao mà dám tới dạy Lục Dao không biết.”
“Ngu mà cứ tưởng ngầu.” Một tên khác cười cợt.
Nhưng chuyện lại diễn biến không theo mong đợi của hai tên kia, Lý Minh Châu đi tới trước mặt Lục Dao.
Lục Dao nhìn cô, Lý Minh Châu mở miệng, “Ghế.”
Vương Miểu trải qua hơn nửa học kỳ hoang mang khiếp sợ thì đã sớm biết Lý Minh Châu là ai, không như mấy tên kia, Vương Miểu biết: Tên học sinh giỏi lớp Một này dù là ai thì cũng là người vô cùng quan trọng trong mắt Lục Dao, không thể đắc tội, hơn nữa nếu là con gái thì chắc làm chị dâu cậu tới nơi rồi.
Vương Miểu lập tức đưa ghế cho chị dâu “hụt” Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu cảm ơn rồi ngồi xuống, mở vở Lục Dao ra: Trắng tinh.
Cô nói, “Vở ghi bài của cậu đâu? Cho chó ăn rồi à.”
Lục Dao thấy Lý Minh Châu ngồi cạnh thì tâm trạng thoải mái hẳn.
“Tôi không ghi bài.”
“Không ghi bài còn dám mở miệng nói ra.” Lý Minh Châu nhíu mày, “Lấy bài thi ra.”
Bài thi Lục Dao vừa phát ra đã bị cậu quăng sọt rác, giờ kiếm đâu ra bài thi để đưa Lý Minh Châu chứ.
Nhưng mấy hôm nay Lý Minh Châu dửng dưng với cậu, hôm nay lại còn thân thiết với một đứa con trai có ý đồ bất chính với cô như vậy khiến Lục Dao thấy bất an khôn tả.
Dù giờ cậu không có bài thi thì hóa phép ra một cái là được chứ gì.
Lục Dao ho khan một tiếng, liếc Lâm Quân Huy đầy ngụ ý.
Lâm Quân Huy đột nhiên nhanh trí, lập tức đưa bài thi của mình cho Lục Dao.
Lục Dao tùy tiện để bài thi lên bàn, “Cậu giảng……. Ôi đệt!”
Lý Minh Châu cầm vở đập một phát vào lưng cậu, Lục Dao không đề phòng gì bị đập kêu oai oái.
Học sinh trong lớp chợt hít hà một hơi.
Hai tên nam sinh trong góc lại mở miệng.
“……. Cậu ta đàn ông vãi đạn, tiết Thanh Minh năm sau tôi sẽ thắp cho cậu ta ba nén hương.”
“Má, tên này không bị ngu chứ, tới dạy kèm Lục Dao nghe đã mắc cười rồi mà còn dám lớn lối như thế?”
Đánh Lục Dao? Đây là chuyện mà toàn bộ trường Trung học số Một ngay cả nghĩ cũng không dám.
Lý Minh Châu chẳng những nghĩ mà còn làm.
Lần này cô đơn giản là sốt ruột vì chuyện học hành của Lục Dao, không dùng sức cho lắm, nhưng tiếng vở đập vào người nghe hơi sợ.
Người xung quanh bất giác nhích bàn mình ra xa một chút, sợ tí Lục Dao đánh người mình chịu vạ lây.
Ai ngờ đợi cả buổi cũng không thấy Lục Dao đánh đấm gì, chỉ thấy Lục Dao lấy tay xoa lưng, ấm ức nói, “Sao cậu lại đánh tôi chứ?”
La Mạn Văn ngồi đằng trước phụt nước ra.
Mọi người trong lớp hóa đá hàng loạt.
Lục Dao dường như không cảm thấy có gì sai, dù trên lưng không đau vẫn làm bộ như thật, rên rỉ, “Đau muốn chết.”
Lý Minh Châu thờ ơ nói, “Bớt giả vờ đi.”
“Ai giả vờ.” Lục Dao không phục nói, “Cậu để tôi đánh một cái xem cậu có đau không?”
Lý Minh Châu liếc cậu, cậu lập tức đổi giọng, “Bỏ đi, tôi lười ra tay.”
Mọi người: Anh Lục……. Sao lúc anh đánh người khác không lười như vậy!
Từ lúc khai giảng Lục Dao tóm được Lý Minh Châu, chỉ có lúc mới đầu là hung dữ, sau đó lại chẳng biết làm sao: Nguyên văn câu nói của cậu là rất có thể cậu bị “cong”, mà chuyện này là tại Lý Minh Châu mà ra.
Lục Dao rất có cảm tình với Lý Minh Châu, lại chưa từng thích ai bao giờ, hơn nữa một người sĩ diện như cậu thì làm gì dám tìm ai xin lời khuyên.
Vì thế trong lúc hoang mang về tình cảm của mình thì Lục Dao vô thức bị cuốn sâu vào.
Lý Minh Châu cầm bút lên, giải thích, “Đề này……….”
Mọi người chờ Lục Dao đánh tên học sinh giỏi này một cái, chuyện bé xé ra to sẽ khiến nhà trường không dám sắp xếp chuyện học phụ đạo cho họ nữa, nhưng Lục Dao không những không đánh cô mà thậm chứ còn nũng nịu mè nheo.
Trong lòng lũ học sinh Truyền Thông chợt ngổn ngang trăm mối.
Sau khúc nhạc đệm này thì lớp học rốt cuộc cũng đi vào nề nếp học tập, học được nửa buổi thì ngoài cửa có bốn năm giáo viên tới, dẫn đầu là hiệu trưởng: Thái hậu Ngô.
Thái hậu Ngô vào lớp, thầy giám thị Trình lên tiếng, “Đứng dậy đi xuống cuối lớp hết, bắt đầu kiểm tra điện thoại.”