Vừa trông thấy cậu từ đằng xa thì mặt Từ Trình đanh lại, không cam lòng hỏi một câu, “Sao lại là Lục Dao?”
“Sao Lục Dao thì được mà tôi thì không?”
Từ Trình bất ngờ nắm lấy tay cô, có ý chất vấn cô.
Lý Minh Châu nghĩ bụng: Chuyện này thì có gì mà được với chả không.
Từ Trình nhìn cô chằm chằm, Lý Minh Châu im lặng một lát, Từ Trình cứ tưởng cô tính giải thích gì đó.
Thậm chí Từ Trình đã nghĩ kỹ phải phản bác Lý Minh Châu thế nào, Lục Dao chỉ là một tên con ông cháu cha tự cao tự đại, học hành chả ra gì, hoàn toàn không có bất cứ phẩm chất ưu tú nào đáng để người khác thích.
Lý Minh Châu dù có đưa ra bất cứ lý do gì thì cậu ta cũng sẽ bác bỏ được.
Nhưng cái vị thần học phi phàm, uyên bác lại thốt ra một câu cực kỳ nông cạn.
Lý Minh Châu nói rất hồn nhiên, “Cậu ta đẹp trai.”
Từ Trình:…..
Ầm ầm hóa đá.
Cậu ta muốn phản bác nhưng lại không đủ tự tin, dù sao thì… mẹ nó đây là sự thật!
Từ Trình đâu ngờ Lý Minh Châu lại nông cạn như vậy! Cậu ta quá tuyệt vọng với cái thế giới trông mặt mà bắt hình dong này rồi!
“Cậu… cậu coi trọng cậu ta vì cậu ta đẹp?!”
Lý Minh Châu gật đầu tán đồng, “Ừ, không thì sao?” Cô bình tĩnh nói, “Cậu muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ à? Nhưng tôi chỉ thích vẻ đẹp tự nhiên thôi.”
Từ Trình bị chọc giận tới mức không nói lên lời.
Cậu ta ngây ra, đột nhiên rưng rưng nước mắt mắng, “Đồ nông cạn! Đồ trai thẳng ung thư! Lý Minh cậu là tên khốn nạn!”
Sau đó hùng hổ chạy đi.
“Tên khốn nạn” Lý Minh Châu:………
Đúng lúc này, Lục Dao đi tới, cậu nổi giận đùng đùng, “Cậu với thằng nhãi kia nói gì thế? Sao cứ gật đầu mãi vậy?”
Lý Minh Châu nhìn trán cậu đầm đìa mồ hôi, quần áo phong phanh, mùa đông mà chạy như thế thể nào cũng bị gió lạnh thấm mà nhiễm bệnh.
Cô nhíu mày ngay lập tức, tiện thể lảng đi câu chất vấn của Lục Dao, “Cậu chạy vội thế làm gì!”
Lục Dao thầm nghĩ: Nếu anh đây tới chậm một bước thì chẳng phải cậu đã bị người ta lừa mất rồi à!
Lục Dao nói, “Vừa rồi cậu ta tính tặng khăn cho cậu sao?”
Lý Minh Châu mặt không đổi sắc nói dối, “Đâu có, khăn đấy là Từ Trình mua cho mẹ cậu ta, lấy ra đưa tôi xem màu có hợp với phụ nữ trung niên không.”
Lục Dao:……
“Cậu nghĩ tôi sẽ tin chắc?”
“Sẽ.”
Mắt Lý Minh Châu sáng lấp lánh chăm chú nhìn cậu, ý cười trong mắt muốn tràn ra ngoài.
Lục Dao bị sắc đẹp thuyết phục, gật đầu cam chịu, “…..Tôi tin.”
Lý Minh Châu vừa đi vừa hỏi, “Bà cụ Vương sao rồi?”
“Ổn định rồi.” Lục Dao nói, “Hết hôm nay thì mai là được xuất viện.”
Lý Minh Châu nói, “Vậy tốt rồi, cậu cũng cẩn thận chút, mùa đông đừng mặc mấy cái quần rách nữa, cũng không được xắn gấu quần lên.”
Mùa đông thành phố H lạnh không tưởng, rét buốt vô cùng, dù thể chất Lục Dao có chịu lạnh giỏi đến đâu thì cũng không dám xắn gấu quần lên lúc này.
Lục Dao nghe Lý Minh Châu nói một lát nhưng vào tai trái lại ra luôn tai phải, đầu óc chỉ có mỗi chuyện cái khăn, cậu không nhịn nổi nữa mà hỏi.
“Ngoài Từ Trình ra thì còn ai tặng quà cho cậu nữa không? Tặng khăn luôn à?”
Lý Minh Châu cau mày.
Lục Dao ngại ngùng dời mắt đi, ai ngờ cậu lại quay về hướng có tủ kính thủy tinh, Lý Minh Châu liếc một cái đã thấy vẻ mặt cực kỳ khó chịu của cậu.
Cô ngân nga, “À…”
Lục Dao: …. À?? À nghĩa là sao??
“Có.” Lý Minh Châu bỗng nói.
Lục Dao vội quay đầu lại, nhíu mày gặng hỏi cô, “Vậy cậu có nhận không?”
“Người khác tặng sao tôi lại không nhận.” Lý Minh Châu bình tĩnh trả lời.
Lục Dao trợn mắt lên, đôi mắt vốn hẹp dài mà giờ tròn xoe, “Người ta tặng cậu thì cậu nhận ngay à, sao cậu không biết khách sáo gì thế?”
“Khách sáo làm gì, không lấy thì phí.” Lý Minh Châu “mặt dày” nói, “Hình như có cả nữ sinh lớp cậu nữa, tôi phải nể mặt cậu chứ, từ chối thẳng mặt thì khó xử lắm.”
Lục Dao cao giọng, “Ai cần cậu nể mặt tôi!”
Cậu thầm bực bội nhủ thầm: Sao cậu ta có thể nói như vậy?
Lý Minh Châu cố ý nói tiếp, “Sao? Tôi không được nhận à?”
“Đương nhiên không được.” Lục Dao thầm nghĩ: Nếu cậu nhận mấy cái khăn kia thì cái khăn anh đây đan mất mấy tháng phải làm sao!
Lục Dao nhớ lại quá trình đan khăn thì thổn thức khôn nguôi.
Còn nhớ trước kia cậu là một thanh niên tin vào chủ nghĩa duy vật, khịt mũi coi thường những thứ mê tín và cung hoàng đạo các thứ, ai ngờ chưa tới nửa tháng đã tin chắc nếu lễ Giáng Sinh mà không tặng cái khăn quỷ quái này thì mong ước kia không thể thành hiện thực được.
Những tưởng mấy chuyện như thế chỉ lừa gạt được mấy cô nhóc, thế mà một anh trai lạnh lùng ngang ngược như Lục Dao lại tin bái xái như thế.
Cậu không thể quang minh chính đại ngồi đan trong lớp, cũng không thể đan lúc ở cạnh Lý Minh Châu, cái tính sĩ diện chết tiệt khiến Lục Dao sống dở chết dở.
Thậm chí, vì lo tới lễ Giáng Sinh chưa đan xong mà trong mấy ngày đi chăm bệnh bà cụ Vương, Lục Dao còn cầm theo cái khăn, ngồi đan tỉnh bơ.
Chị y tá len lén để ý Lục Dao, nghĩ bụng: Cậu em đẹp trai kiệm lời này hóa ra lại đảm đang thế, một anh chàng lạnh như băng ngồi đan khăn, sự tương phản này mới đáng yêu làm sao!
Lục Dao bởi vậy mà được chị y tá lén đặt biệt danh là: Cô Tấm.
Cô Tấm Lục Dao đã đan khăn rất thành thạo, từ lúc mới đầu chẳng biết vắt mũi mà bây giờ có thể vừa nói chuyện với bà cụ Vương vừa đan khăn.
Ngón tay út của cậu vắt một vòng len, một chân gác lên ghế, chân kia để dưới đất, rất là… mạnh yếu đủ đầy.
Nửa cái khăn trước các mũi chen chúc nhau, co rút, nhăn nhúm, về sau Lục Dao được dạy lại, nới lỏng tay một chút, nên nửa cái sau lỏng lẻo, nhìn sơ sơ có thể thấy mấy lỗ.
Quan trọng là cái khăn Lục Dao miệt mài đan hơn một tháng, mấy ngày cuối mới chợt nhận ra nó quá xấu xí, nếu so với cái khăn hoa văn phức tạp trơn láng của La Mạn Văn thì đúng là không cùng đẳng cấp.
Khăn của người ta có thể lấy ra treo tủ bán, còn khăn của cậu có ném thùng rác cũng chẳng ai tiếc.
Mấy ngày cuối cùng, Lục Dao rất vội, bất chấp thể diện mà đan luôn trước mặt bà cụ Vương. Cậu nghĩ bà cụ Vương già cả mắt mờ sẽ không biết gì, lại không có mấy người bạn, sẽ không nói cho ai biết chuyện mình đan khăn.
Nhưng cũng vì thế mà bà cụ Vương mới thấy cảnh cậu cực khổ đan khăn, kiềm lòng không đặng dạy cậu vài chiêu.
Lục Dao không chết tâm, cậu nghĩ còn nước còn tát, khăn của cậu có thể cứu vãn được. Cậu nghe theo lời chỉ dạy của bà cụ Vương, dùng kỹ năng đan kém cỏi của cậu… cố gắng đan hai đóa hoa.
Lúc Lục Dao đan xong thì thấy trước mắt tối sầm như trời vừa sập xuống.
Bà cụ Vương hiển nhiên cũng không ngờ Lục Dao có thể đan khó coi nhường ấy, khó coi tới mức trời không dung đất không tha! Bà vốn cho rằng tối thiểu cũng nhìn ra đó là hai đóa hoa!
Chuyện đã đến nước này, bà cụ Vương an ủi: “Dao Dao, hay con lấy màu nước vẽ mấy nhát lên nhìn cho nó giống đóa hoa đi…?
Cái khăn của Lục Dao, bởi vậy mà có thêm hai cục mụn to tướng mà thật ra là hai đóa hoa… bị hỏng.
Một cái khăn xấu xí như vậy, cậu hoàn toàn không dám đem tặng Lý Minh Châu! Nếu quàng lên cổ Lý Minh Châu thì sẽ khiến cô xấu đi mất!
Nhất là sau khi Lục Dao thấp thỏm hỏi Lý Minh Châu có nhận khăn của La Mạn Văn không thì nghe Lý Minh Châu đáp kiểu đó, có lẽ quá nửa là đã nhận.
Lòng cậu chết lặng, rơi xuống đáy vực.
Khăn La Mạn Văn đan thì khỏi phải nói, đẹp hơn khăn của cậu mấy chục lần.
Nếu Lý Minh Châu đã nhận khăn, chẳng lẽ cậu ấy cũng chấp nhận lời tỏ tình của La Mạn Văn rồi sao?
Sắc mặt Lục Dao là lạ, lúc gió lúc mưa khiến Lý Minh Châu nhìn mà buồn cười.
Cô chọc Lục Dao đã đời rồi mới nói, “Tôi không nhận.” Lý Minh Châu mở miệng, “Trong trường không phải đang kháo nhau vụ đó sao? Cô ấy tặng khăn còn tặng kèm cả người, nếu tôi nhận thì mất công lại có một người bạn gái miễn phí.”
Lục Dao rất dễ dỗ dành, vừa nghe vậy thì tâm trạng đã tốt lên ngay.
Cậu ho khan một tiếng, cố ý nói, “Chẳng lẽ cậu không muốn có một người bạn gái miễn phí à?”
Lý Minh Châu cười ha ha, “Sợ có người nửa đêm siết cổ tôi đến chết.”
Lục Dao:……..
Cậu lẩm bẩm hỏi, “Vậy cậu nhận của ai?”
Lý Minh Châu im lặng đi một đoạn mới cười nói.
“Phải xem khi nào cậu tặng.”
Lục Dao lảo đảo, suýt nữa thì ngã ra đó.
Cậu ngạc nhiên hỏi, “Sao cậu lại biết tôi có… có…”
Lý Minh Châu thầm nghĩ: Nhảm nhí, tôi có mù đâu.
Trên bàn Lục Dao bày la liệt nào là “Cẩm nang đan khăn”, “Cách đan khăn kiểu Hàn Quốc”, nào là “Ba ngày sẽ khiến bạn biết đan len”, tất nhiên cậu có giấu đi, tiếc là thủ đoạn quá vụng Về, Lý Minh Châu liếc một cái đã biết.
Tâm tư của Lục Dao cô không cần đoán, dùng xương sống để suy nghĩ cũng biết tên sĩ diện này tính làm gì, chẳng qua điều khiến Lý Minh Châu kinh ngạc là Lục Dao lại làm thật.
Lục Dao để khăn quàng cổ ở bệnh viện. Cậu ra khỏi bệnh viện là phải chạy tới gặng hỏi ngay xem Lý Minh Châu có nhận quà của người khác không.
Gặng hỏi được một nửa, nghe Lý Minh Châu nói vậy thì cậu nghĩ thầm: Ý cậu ấy là sao?
Câu nói của Lý Minh Châu có vẻ mờ ám, không rõ ràng, khiến trái tim Lục Dao treo lửng lơ giữa không trung.
Lục Dao siết tay thành quả đấm, mở miệng nói, “Cậu đi tới khu trò chơi với tôi đi.”
Lý Minh Châu:………
Ơ đệt sao chuyện lại rẽ sang hướng này?
Lục Dao nói muốn tới khu trò chơi thì đúng là dẫn Lý Minh Châu tới đó thật, dường như đã biến tình cảm lãng mạn thành lòng nhiệt huyết luyện trò chơi.
Khu trò chơi nằm ở tầng B1 trong trung tâm thương mại Hoàn Cầu, vì hôm nay là lễ Giáng Sinh nên trang trí trong đó ngập tràn không khí lễ hội.
Lục Dao rất rành rẽ nơi này, cậu tới quầy thu ngân đổi một trăm tệ thành xèng rồi gí vào tay Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu câm nín, “Cậu đưa tôi đống xèng này làm gì, tôi đâu có chơi trò chơi.”
Lục Dao túm lấy tay cô, dẫn cô tới trước một cái máy bắt thú.
Máy bắt thú có đèn đóm rực rỡ để thu hút người chơi, nhưng thông thường người chơi không bị đèn đóm hấp dẫn mà chỉ nghĩ tới thú ở bên trong.
Lục Dao nói, “Cậu biết bắt thú không?”
Mười mấy năm cuộc đời của cô ngoài học hành chỉ có kiếm tiền, để dành tiền còn chẳng để dành nổi thì lấy đâu thời gian rảnh mà chơi bắt thú.
Lục Dao thấy cô im lặng thì bắt đầu bày cô.
Cậu bắt thú rất điệu nghệ. Cậu chỉ cho cô biết bỏ xèng vào đâu, sử dụng máy như thế nào, hơn nữa cậu còn chơi mẫu một lần, bắt được một con cáo đỏ cam dễ như trở bàn tay.
Lục Dao nói, “Cậu hiểu chưa?”
Lý Minh Châu không hiểu nổi, “Cậu muốn làm gì?”
Lục Dao nói, “Cậu ở đây chơi bắt thú nhé, khi nào cậu xài hết số xèng trên tay thì tôi sẽ quay lại.”
Lý Minh Châu tinh ý mò được chút thông tin trong lời cậu nói, “Cậu tính đi đâu?”
“Bệnh viện.” Lục Dao mở miệng, “Từ trung tâm thương mại Hoàn Cầu tới bệnh viện phải băng qua ba con đường, bốn trụ đèn giao thông, cách thời gian cậu tiêu hết chỗ xèng này nửa tiếng, nếu tôi không muốn quay lại trễ thì phải chạy thật nhanh.”
Lý Minh Châu nghe xong liền phì cười.
Cô có trí nhớ rất tốt, Lục Dao nói câu đó giống hệt cái câu cậu nói hồi bọn họ mới gặp lại nhau.
Khi đó Lục Dao cũng giống bây giờ, nổi tính đồng bóng, sai bảo Lý Minh Châu chạy việc cho cậu, còn nói mát đếm ngược giúp cô.
Bây giờ Lục Dao lại nói câu này, nhưng người cần đếm ngược đã thay đổi.
Lý Minh Châu mở miệng, “Vậy cậu nhanh chân lên, tôi học mọi thứ rất nhanh, có khi không tới nửa tiếng đã bắt sạch bách rồi.”
Lục Dao sợ Lý Minh Châu ăn gian, vội nói, “Không cho cậu nhét hết xèng trong một lần đâu đấy, mỗi lần chỉ được nhét bốn xèng thôi.”
Lý Minh Châu lấy trong túi ra bốn xèng, nhét vào máy, ung dung đếm ngược thay cậu, “Một ngàn tám, một ngàn bảy trăm chín mươi chín, một ngàn bảy trăm chín mươi tám…”
Lục Dao xoay người chạy vụt đi.
Lý Minh Châu điều khiển máy bắt thú, cái cần gắp lơ lửng giữa không trung, chẳng bắt được gì.
Lý Minh Châu:………
Cái mấy này vận hành theo quy tắc chó má gì vậy?!
…….
Lục Dao vội vàng chạy khỏi trung tâm thương mại Hoàn Cầu, giành giật từng giây để tới bệnh viện thật nhanh.
Được nửa đường thì tuyết bắt đầu rơi, tuyết lạnh như băng thấm vào quần áo cậu, chạm vào lồng ngực nóng dẫy của cậu thì tan thành nước.
Khi tới bệnh viện, tuyết nhỏ đã thành tuyết lớn, “đan” một cái mũ trắng trên đầu cậu.
Lục Dao phủi tuyết đọng trên vai xuống, rảo bước đi vào phòng bệnh của bà cụ Vương.
Tiểu Lâm đang ở cùng với bà cụ Vương, thấy Lục Dao mở cửa thì chị ta ồ lên.
Bà cụ Vương đang xem ti vi quay ra, thấy Lục Dao thì kinh hãi nói, “Ôi trời ơi, con làm gì vậy? Mau mau mau vào đi!”
Tuyết trên người Lục Dao đã tan hết, khiến tóc cậu ướt nhẹp, cả người ướt đẫm như mới được vớt trong nước ra.
Bà cụ Vương khăng khăng muốn xuống giường lau tóc cho Lục Dao, Tiểu Lâm kéo bà lại, “Để con làm được rồi bà ơi.”
Bà cụ Vương vội nói, “Con mau lấy quần áo cho Dao Dao thay đi, con xem nó mặc bộ đồ ướt như thế, nhỡ cảm thì sao!”
“Mở máy sưởi trong phòng lớn một chút, ây da… Tiểu Lâm! Rót một ly nước ấm cho Dao Dao đi!” Bà cụ Vương sai bảo Tiểu Lâm, rồi nhìn Lục Dao đầy quan tâm, “Trời có tuyết sao ra ngoài không mang dù thế!”
Lục Dao lục lọi khắp phòng, “Cái khăn của con đâu rồi?”
Bà cụ Vương nói, “Con vội gì chứ, làm ấm người trước đã, để bà lấy cho con, có ai vứt của con đâu.”
Lục Dao lẩm bẩm, “Bây giờ con cần ngay, bà để đâu vậy ạ?”
Bà cụ Vương chỉ lo cho thân thể của Lục Dao, để Lục Dao chịu thay đồ cho đàng hoàng, bà nói, “Trong cái hộp đỏ đấy…”
Lục Dao nghe xong thì nhào tới cái hộp đỏ, quả nhiên cái khăn xấu xí của cậu đang lẳng lặng nằm đó.
…… Đúng là xấu tới mức ngay cả chủ nó cũng chẳng buồn nhìn.
Bà cụ Vương nói, “Tìm được khăn rồi thì mau thay đồ đi!”
Lục Dao nhét khăn vào túi rồi đi luôn.
Tiểu Lâm vừa đun nước xong, “Cậu chủ à, cậu uống hớp nước rồi hãy đi!”
“Gấp lắm, không uống đâu.”
“Gấp gì mà gấp, có gấp cũng phải thay đồ đã!” Bà cụ Vương cố ngồi dậy nói.
Lục Dao nghe phát phiền, cởi áo ra, “Con vừa đi vừa mặc…..”
Trông cậu có vẻ rất vội, chưa nói xong đã ra tới cửa.
Tiểu Lâm nghe theo lời bà cụ Vương dặn, hớt hơ hớt hải cầm dù ra khỏi phòng bệnh chạy theo, “Dù này…”
Khi chị ta chạy xuống lầu thì đã chẳng thấy ai.
Lục Dao đã biến mất khỏi bệnh viện.
Tiểu Lâm:……….
Chạy nhanh thật! Cậu chủ là thỏ à!
……..
Lục Dao ở bệnh viện bị bà cụ Vường càm ràm một lúc, đội tuyết lớn về tới trung tâm Hoàn Cầu thì lại bắt gặp khuôn mặt đầy lo lắng của Lý Minh Châu.
Sau khi Lục Dao chạy đi không lâu thì Lý Minh Châu nghe thấy mấy người xung quanh nói tuyết rơi.
Cô quay đầu nhìn lại, tầng B1 của trung tâm thương mại Hoàn Cầu là tầng lộ thiên, tuyết rơi xuống từng tảng lớn trông giống như lông ngỗng bay giữa không trung.
Lý Minh Châu nóng ruột, nhớ tới chuyện lúc đi Lục Dao không mang dù.
Tuyết lớn thế mà không mang dù thì sẽ ướt hết mất.
Quả nhiên, lúc Lục Dao quay lại thì không hề phụ sự kỳ vọng của cô, bị tuyết bám đầy đầu, cậu vừa hất đầu vừa đi về phía cô.
Lý Minh Châu hỏi, “Sao cậu không mang dù?”
“Không kịp mua, thời gian của tôi rất quý giá.” Lục Dao nhếch môi cười nói.
Lý Minh Châu tức muốn hộc máu nghĩ: Cậu thì vội cái rắm!
Lục Dao thấy cô sắp nổi giận, đơn giản là vì trách cậu không biết quý trọng thân thể, vội cơ trí lảng sang chuyện khác.
“Đúng rồi, cậu bắt được mấy con thú rồi?”
Lục Dao tò mò hỏi.
Lý Minh Châu:……..
Lục Dao lùi ra sau một bước, thấy tay Lý Minh Châu trống trơn rồi nhìn đống xèng cũng hết sạch, chợt hiểu ra.
“Cậu không bắt được con nào à?”
Lục Dao bất ngờ, sau đó vô tâm vô tính cười phá lên.
Lý Minh Châu nhíu mày: “Câm miệng!”
Lục Dao cười chán chê mới chịu câm miệng, hiếm khi cậu thấy có thứ trên đời làm khó được Lý Minh Châu, vì thế chế nhạo thêm mấy câu, “Ha ha ha, kỹ năng của cậu tệ dữ vậy à?”
Lý Minh Châu bất đắc dĩ.
Lục Dao cứ cười cô mãi, Lý Minh Châu đột nhiên túm lấy tay cậu.
“Ai nói tôi không bắt được gì hả?”
…….
Lúc này tới lượt Lục Dao không cười nổi.
Không khí giữa hai người đột nhiên nên thơ hẳn lên, xung quanh tấp nập người qua lại, ai cũng lo chuyện của mình, dường như nơi này chỉ còn mỗi hai người họ.
Cậu chớp chớp mắt, thả lỏng thân thể, sáp lại gần Lý Minh Châu.
“Cái này không tính, cái này vốn là của cậu.”
Lục Dao cười nói, “Thấy kỹ năng cậu kém cỏi thế, anh đây sẽ dạy cậu một lần nữa.”
Lục Dao quyết đoán lấy cái khăn trong túi ra, bất chấp tất cả mà quàng lên cổ Lý Minh Châu, bọc cô kín mít.
“Bắt được rồi.”
Lục Dao thuận thế nắm lấy tay cô, áp sát lòng bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
“Cái này là của tôi.”
Vở kịch nhỏ:
Sếp Lý: Cái này không tính, cái này vốn cũng là của cậu.
Dao Dao: WTF??? Sao trước kia cậu chưa từng nói cho tôi biết!!!!