Lục Hưng sống tới tuổi này vẫn chưa bao giờ gặp chuyện “nam” biến thành “nữ”.
Phản ứng đầu tiên của ông là, Lý Minh Châu là người… thích mặc đồ khác giới.
Tuy Lục Hưng có tuổi nhưng từng nghe qua chuyện đó.
Lý Minh Châu còn trẻ mà đã chững chạc, ưu tú xuất sắc như thế, có chút sở thích khác người cũng không phải chuyện gì lớn.
Lục Hưng an ủi chính mình: Đừng bảo thủ như thế, phải học cách tiếp thu sở thích của đám thanh niên.
Phó Thanh Hàn nói: “Lúc trước Dao Dao bảo dẫn về ra mắt em, không ngờ hôm nay mới được gặp.”
Sau khi Lục Hưng nghe xong thì cảm thấy có gì đó không đúng.
“Lục Dao dẫn về ra mắt em…?”
Không phải Lục Dao…… dẫn bạn gái về à?!
Lục Hưng á khẩu, cổ họng nghẹn lại.
Câu nói kia vẫn chạy đi chạy lại trong đầu ông: Phải tiếp thu sở thích của đám thanh niên, dù là gì đi chăng nữa…
Vừa tiếp thu giả thiết nam thích mặc đồ nữ, giờ lại bảo ông tiếp nhận chuyện con trai mình đồng tính luyến ái sao!
Quá bắt kịp thời đại đi!
Lục Hưng mở miệng: “À…”
Lý Minh Châu vừa nhìn đã biết Lục Hưng hiểu lầm, cô vội vàng giải thích, “Thầy Lục à, chuyện này kể ra rất dài.”
Lục Dao khoanh tay nói: “Vậy khỏi cần nói cho ông ta biết, em kết hôn với anh chứ có phải với ông ấy đâu.”
Lục Dao buột miệng nói ra, xem như chuyện đương nhiên.
Chút tâm lý cầu may của Lục Hưng đã bị Lục Dao đánh nát.
Đứa con trai duy nhất của ông bây giờ quả thật đang qua lại với “đàn ông”!
Lúc Lục Hưng còn khiếp sợ thì lão Ngô đứng cạnh cũng chẳng bình tĩnh hơn ông là mấy.
Câu Lục Dao vừa thốt ra đã hạ gục một đám người, chỉ có mỗi Phó Thanh Hàn bình tĩnh cười nói: “Sao thế? Bên ngoài trời lạnh, lên xe rồi nói.”
Lão Ngô ngây ngốc không nghĩ được gì, nhìn trái ngó phải, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu đỡ trán.
Chuyện này còn có thể loạn hơn được sao!
Hiển nhiên là được.
Ngay lúc hôn lễ kết thúc, khách quý kéo nhau ra về, bọn họ đều đứng ngoài cửa, đông người cũng thu hút nhiều sự chú ý.
Lý Sâm đi ra, chưa kịp gọi điện thoại cho Lý Minh Châu đã nhìn thấy cô.
Đồng thời cũng thấy cả lão Ngô.
Anh ngạc nhiên, vội đi tới.
Lão Ngô thấy Lý Sâm, vội vàng chào, “Chào sếp Lý!”
Lý Sâm chào ông ta, nhìn quanh, cuối cùng nhìn Lý Minh Châu, “Có chuyện gì vậy?”
Lý Minh Châu nghĩ bụng: Tiệc được một nửa anh đã chạy mất, giờ còn hỏi tôi có chuyện gì à?!
Tuy Lý Sâm và Lục Hưng một người làm chính trị, một người làm thương nhân nhưng đều là người dẫn đầu lĩnh vực, quen biết nhau là chuyện thường.
Anh hàn huyên đôi câu với Lục Hưng.
Lục Dao không hỏi Lý Sâm là ai…… nhưng cậu càng nhìn càng thấy Lý Sâm quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã gặp anh ở đâu.
Mà Lý Minh Châu lại đau đầu vì chuyện này.
Phó Thanh Hàn thấy Lý Sâm, lại nghĩ tới họ của Lý Minh Châu, cố nén kinh ngạc trong lòng, ngộ ra.
Lý Sâm trò chuyện với Lục Hưng xong mới nói ra mục đích chủ yếu của mình: Anh tới đây là vì trông thấy Lý Minh Châu ở chỗ này.
Anh dẫn Lý Minh Châu tới, giờ phải đi, đương nhiên muốn dẫn Lý Minh Châu đi.
“Đi thôi.”
Lý Minh Châu không nhúc nhích.
Lục Dao vội vàng hỏi: “Em tính đi đâu?”
Lý Minh Châu: “Đi với cậu.”
Lục Dao nghe vậy thì thầm vừa lòng.
Lý Sâm giật mình, ánh mắt nhìn Lục Dao thâm thúy hẳn.
Tuy hai năm nay quan hệ giữa anh và Lý Minh Châu đã hòa hoãn hơn trước, cô không bài xích anh quá rõ ràng, nhưng cũng không xem là hòa thuận.
Lý Minh Châu rất lạnh nhạt với anh, luôn khiến người ta không nắm bắt được.
Lúc đầu Lý Sâm còn tưởng Lý Minh Châu chỉ hờ hững với mình anh, nhưng anh âm thầm quan sát một thời gian, thấy Lý Minh Châu lạnh nhạt với tất cả mọi người thì cũng thấy an ủi cõi lòng, tìm được chút cân bằng.
Ai ngờ mới cân bằng không lâu, Lý Sâm lại phát hiện, Lý Minh Châu cũng không phải thờ ơ với tất cả mọi người, ít nhất là cô rất dịu dàng với Lục Dao trước mặt anh.
Tính tình Lý Minh Châu thế nào anh hiểu khá rõ, cô là người cực kỳ cố chấp, y như cái máy lạnh miễn phí, khiến người khác không dám tới gần trong phạm vi năm mét.
Một cô gái như vậy mà khi đối mặt với Lục Dao lại không hề đề phòng chút nào, giọng điệu lại còn rất dịu dàng.
Lý Sâm càng nhìn càng thấy Lục Dao quen mắt, ạnh nhìn Lục Dao y như kiểu cậu nhìn anh, tuy trông quen quen nhưng lại càng nhìn càng khó chịu.
Lão Ngô lại không như thế, ông ta thấy Lý Minh Châu đang ở đây, Lý Sâm và Lục Hưng cũng ở đây thì nhanh trí muốn bàn bạc luôn dự án của Lý Minh Châu ở giữa đường.
Trời mùa đông, gió lạnh quất vào người muốn ứa máu, vợ ông ta không ở đây nên ông ta không thấy đau lòng. Nhưng vợ sắp cưới của Lục Dao lại ở đây nên cậu dĩ nhiên đau lòng.
Lục Dao cởi áo khoác ra phủ lên người Lý Minh Châu, Lục Dao mặc ít đồ, trời đêm phương Bắc mà không có máy sưởi chẳng khác nào muốn lấy mạng người.
Lý Sâm thấy cô khẽ run, là anh trai, cũng bất giác cởi áo khoác ra đưa cho cô.
“Mặc vào.”
Trên người cô đang khoác áo của Lục Dao, nếu trùm thêm một cái nữa chẳng phải trông rất hề hước!
Lục Dao nhìn anh với ánh nhìn thiếu thiện cảm.
Lý Minh Châu biết rõ đức hạnh của Lục Dao, nhân lúc cậu chưa kiếm chuyện với Lý Sâm thì mở miệng từ chối ngay: “Tôi không cần.”
Phó Thanh Hàn mỉm cười: “Được rồi, vào xe trước đã, ngoài trời lạnh lắm.”
Bà nhìn Lý Sâm hỏi: “Cháu là anh trai Minh Châu à?”
Lục Dao hơi kinh ngạc.
Phó Thanh Hàn đoán không sai, Lý Minh Châu nghe bà nói không ừ hử gì.
Lục Dao biết cô như vậy là ngầm thừa nhận.
Lý Sâm gật đầu.
“Ôi trời, đúng là quá trùng hợp, thiên hạ hiếm có chuyện trùng hợp cỡ này, đúng lúc mọi người đều ở đây, tôi thấy nếu chuyện công việc của mọi người không gấp mà lúc nãy dự tiệc chẳng ăn được mấy, hay là cùng nhau tới nhà hàng ăn tối đi.”
Phó Thanh Hàn nói không sai, ngày đông đứng túm tụm ở cửa, cả đám lại không phải dạng vô danh tiểu tốt, cứ đứng thế này, lát nữa sẽ càng có nhiều người lại bắt chuyện.
Phó Thanh Hàn lại hỏi ý Lý Minh Châu.
Tư duy của bà rất nhạy.
Chỉ mới ở chung có mấy tiếng đồng hồ song là một người mẹ hiểu rõ con mình, sao bà có thể không nhìn ra trong hai người họ ai là người nắm quyền chứ? Vậy nên Phó Thanh Hàn không thèm trưng cầu ý kiến con mình làm gì cho mất công.
Còn Lục Hưng? Ý kiến của Lục Hưng tương đương với không có ý kiến, Phó Thanh Hàn tự mình quyết định.
“Minh Châu thì sao? Về nhà hay tới nhà hàng?”
Lý Minh Châu chưa nghĩ thông, nếu giờ cô theo Lục Dao về nhà luôn thì biết phải làm sao, vì thế cô chọn tới nhà hàng.
Có thể kéo dài được chừng nào thì hay chừng đó, cô cần thời gian giảm xóc để nghĩ ngợi cho chu đáo.
Dù sao đã nhiều năm Lý Minh Châu không lừa lọc ai, bây giờ tài hùng biện không lợi hại như hồi học cấp Ba, nếu muốn nói năng lưu loát, cô cần soạn bản thảo trước.
Phó Thanh Hàn lập tức gọi điện thoại đặt bàn ở nhà hàng.
Lão Ngô nghe tới đó, dù có ngu ngơ tới đâu thì cũng đoán được chút ít.
Quan hệ của Lục Dao và Lý Minh Châu đã rõ như ban ngày, cô gái này tuy còn trẻ mà đã là phó chủ tịch tập đoàn Lý thị, vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, lại còn môn đăng hộ đối với Lục Dao, ông đã mục kích sở thị.
Huống hồ, thái độ của Phó Thanh Hàn rất rõ ràng, đối đãi với Lý Minh Châu không khác gì con gái ruột.
Lão Ngô mở miệng: “Tôi không đi đâu, mọi người là người một nhà cứ tụ tập đi.”
Câu này rất hay, khiến Lục Dao nghe mà mát hết ruột gan.
Phó Thanh Hàn nói: “Thật ngại quá, lão Ngô này, hôm nay thật không tiện.”
Lão Ngô cười nói: “Có sao đâu, tôi đi trước đây!”
Ngô Linh ngập ngừng một lát, gọi một tiếng: “Ba!”
Lão Ngô đáp lại: “Gọi ba làm gì, tiện thể về chung với ba luôn đi.”
Ngô Linh và Ngô Xuyên vốn chính là hai kẻ cầm đầu đám ăn chơi này, giờ Ngô Linh bị lão Ngô kéo đi, mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, không biết làm gì.
Một người hỏi: “……Đi chứ?”
Đám người còn lại nhìn về phía Ngô Xuyên.
Sắc mặt Ngô Xuyên rất khó coi, bị mất mặt như vậy khiến anh ta thấy không cam lòng chút nào.
Anh ta sầm mặt rời đi, không nói câu nào.
Đợi đám người tản đi gần hết, Phó Thanh Hàn mới dời mắt, nói: “Chúng ta tới nhà hàng rồi nói, ở đây lạnh quá, không tiện trò chuyện.”
Lục Dao đi chung xe với Lý Minh Châu, tổng cộng có ba chiếc xe, Lý Sâm tự lái xe đi, không ngồi chung xe với ông bà Lục.
Khi anh lái xe theo sau Phó Thanh Hàn vẫn chưa kịp định thần lại.
Tuy Phó Thanh Hàn không nói rõ, nhưng anh đã đoán được. Quan hệ của Lý Minh Châu và Lục Dao vừa nhìn đã biết, chẳng qua cô em gái mà anh kiếm được giữa đường này không muốn chia sẻ gì với anh, nếu không phải anh tình cờ gặp đám người Phó Thanh Hàn thì e rằng đợi tới lúc Lý Minh Châu kết hôn chưa chắc anh đã biết.
Chẳng những không biết mà dựa theo trình độ bạc bẽo của Lý Minh Châu thì có khi còn chẳng buồn đưa thiệp mời cho anh.
Lý Sâm càng nghĩ càng đau đầu: Sao mình dắt em gái tới dự tiệc cưới để bàn chuyện công việc mà cuối cùng… lại thành ra bàn chuyện cưới hỏi thế này?
Cốt truyện phát triển kiểu quái gì thế!
Mặc kệ Lý Sâm nghĩ cốt truyện này quái dị cỡ nào thì cuối cùng anh vẫn theo họ tới nhà hàng.
Dọc đường Lý Minh Châu đã nghĩ xong bản thảo, lúc tới nhà hàng cô thấy vững dạ hơn nhiều.
Phó Thanh Hàn dịu dàng hỏi mấy câu, Lý Minh Châu bèn giải thích tường tận mọi chuyện Lục Hưng nghe.
Cô giấu đi một số chuyện quan trọng, sắp xếp mọi thứ lại, chuyện có thể khoe ra thì kể, còn những chuyện tối tăm thì vĩnh viễn chôn sâu dưới đáy lòng.
Lục Hưng nghe chuyện xưa phiên bản đã được chỉnh lý của Lý Minh Châu, hiểu ra, lập tức thấy thương xót cô bé này.
Lục Hưng vốn đánh giá rất cao Lý Minh Châu, năm đó khi gặp cô, ông đã thầm tán thưởng thiếu niên Lý Minh Châu.
Lúc trước khi thấy Lục Dao có thể quen một người bạn ưu tú như vậy, Lục Hưng thầm vui mừng vô cùng, thậm chí còn mong sau này trên đường đời, Lý Minh Châu có thể hỗ trợ Lục Dao, hai anh em cùng chung chí hướng, giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng ông không bao giờ ngờ được, con trai mình lại có tài tới mức đó, không những quen biết mầm non ưu tú mà thậm chí còn cùng mầm non này… giao lưu trên giường luôn!
Chuyện này quả thật đã vượt quá tưởng tượng của ông.
Tuy Lục Hưng là một người bình tĩnh, nhưng giờ cũng chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Lý Sâm hiếm khi nghe Lý Minh Châu nhắc tới quá khứ của cô, giờ anh ngồi trên bàn ăn, nhờ phúc của Lục Hưng mới được nghe đôi câu về dĩ vãng của Lý Minh Châu.
Anh nghe xong, liếc nhìn Lục Dao, chợt nhớ ra.
Bảo sao trông cậu lại quen mắt thế, thằng nhãi này không phải là tên nhóc năm xưa hẹn hò với Lý Minh Châu sao!
Năm đó Lý Sâm cho rằng Lục Dao là thằng vô lại tính lừa gạt Lý Minh Châu, nào biết thằng vô lại này sau nhiều năm như vậy mà vẫn ở cạnh Lý Minh Châu.
Lý Sâm nghĩ tới chuyện năm năm Lý Minh Châu ra nước ngoài không hề nói cho bất cứ ai biết, kể cả Lục Dao.
Lý Sâm không khỏi thổn thức, nghĩ bụng hai chúng nó sau năm năm mà vẫn ở bên nhau, đúng là duyên phận.
Lý Minh Châu giải thích xong xuôi, Lục Hưng hiểu rõ, nhìn Lý Minh Châu càng thuận mắt hơn.
Ông bất giác hỏi thêm mấy câu, khi biết bây giờ Lý Minh Châu là phó chủ tịch tập đoàn Lý thị, là em gái Lý Sâm, hành vi cử chỉ phóng khoáng khéo léo, tác phong làm việc quyết đoán gọn ghẽ, giống dáng vẻ năm đó ông gặp.
Hơn nữa dự án dược liệu lão Ngô muốn bàn bạc với ông… mấy tháng trước Lục Hưng đã xem qua.
Hằng Lương ở Lĩnh Nam là một nơi có vị trí địa lý rất tốt, giáp ranh với các nước phía Đông Nam, lại là nơi dược liệu sinh sôi phát triển. Nhưng không biết vì sao, mấy năm nay đã đầu tư không ít tiền của song nơi đó vẫn không phát triển được, tới giờ vẫn chỉ là một thôn nhỏ trong núi.
Dự án của Lý Minh Châu không khác gì than nóng giữa ngày tuyết, cô dâng cho Lục Hưng một bản kế hoạch hoàn chỉnh, rõ ràng từng bước.
Một viễn cảnh tươi sáng mở ra, mắt Lục Hưng sáng ngời.
Nếu không phải dự án này rất xuất sắc thì nó cũng không được trình lên cho Lục Hưng.
Vậy nên khi nhìn thấy bản kế hoạch này, Lục Hưng đã từng hỏi xem ai là người đã viết nó.
Lão Ngô chỉ nói đó là một người trẻ tuổi, cụ thể là ai thì lão Ngô nói khi nào có dịp sẽ dẫn tới gặp ông.
Lục Hưng thầm nghĩ: Đây là một nhân tài hiếm có.
Thế mà bây giờ, người này chẳng những được đưa tới gặp ông mà còn là con trai mình dẫn tới, thậm chí sẽ mang vào nhà mình.
Bởi vậy làm sao Lục Hưng không hài lòng về Lý Minh Châu cho được.
Trước giờ ông cứ nghĩ Lục Dao là gỗ mục hết đường đẽo, học hành không ra hồn, chuyện tốt nhất cậu có thể làm là chơi game tự nuôi sống được bản thân, không đến mức là đồ bỏ đi.
Nhưng trong mắt người cổ hủ như ông, chơi game không phải là nghề nghiệp chân chính, chỉ kiếm đượctiền lúc còn trẻ, không phải nghề lâu dài.
Bởi vậy Lục Hưng không biết làm sao với Lục Dao, nhưng dù sao đó vẫn là con trai ông, dù có tệ cỡ nào cũng chỉ biết chấp nhận.
Ai ngờ Lục Dao không nên hồn như thế mà lại có vận may quá tốt, trốn nhà bỏ tới thành phố H mà tiện đường lại nhặt được báu vật mang về.
Lục Hưng hiếm khi cười thỏa mãn như thế, còn Lý Sâm, tối nay đã chứng kiến tận mắt tài ăn nói của Lý Minh Châu.
Bình thường anh thấy em gái mình một ngày chẳng nói được hai câu, ai ngờ Lý Minh Châu giờ lại có thể biểu diễn tiết mục độc thoại, miệng như bôi mỡ, tuy không chú tâm nịnh nọt nhưng lại khiến người ta nghe mà sướng tê người, khiến không ai là không có thiện cảm với cô.
Trong nháy mắt, Lý Sâm thầm thương hại bản thân: Có lẽ anh là ông anh trai nhặt được thật, nên cô chẳng thèm để bụng chút nào.
Bữa tối rất vui vẻ hòa thuận, Lục Hưng vô cùng có thiện cảm với anh em nhà họ Lý.
Lý Minh Châu miệng lưỡi trơn tru, Lý Sâm cũng không phải người đần độn, khác với sự tri kỷ của Lý Minh Châu, anh nghiêm túc khách sáo hơn, nhưng vẫn khiến Lục Hưng cảm thấy anh là một thanh niên có tiềm năng.
Hai người đều không phải đèn cạn dầu, nếu cho bọn họ một khung trời riêng, chắc chắn họ có thể làm nên chuyện lớn.
Ăn xong, Lý Sâm chào hỏi rồi đi trước.
Phó Thanh Hàn lại mời Lý Minh Châu về nhà làm khách thêm lần nữa, bà đã nói tới mức này, giờ cũng đã trễ, về tình về lý cô đều không thể không đi.
Lý Minh Châu không hề từ chối, theo Lục Dao về nhà.
Về tới nhà, Phó Thanh Hàn nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển với Lý Minh Châu.
Vào đến sân, Lý Minh Châu nhìn ngó khắp nơi, đánh giá xung quanh.
Bên ngoài có khoảnh sân nhỏ, nhà ba tầng kiểu Tây, cửa phục cổ và đèn treo đều chứng tỏ nữ chủ nhân nơi này là người rất có phong cách.
Cô nhủ thầm: Ngôi nhà này đã hơi cũ, Lục Dao và Lục Tri đều lớn lên ở đây sao?
Vừa đi dạo, Phó Thanh Hàn vừa kể mấy chuyện xấu hổ hồi nhỏ của Lục Dao cho Lý Minh Châu nghe.
Đi từ cái cây trước sân tới ao cá sân sau, kể hết một lượt.
Hồi nhỏ Lục Dao rất ưa gây chuyện, chuyện xấu hổ đầy một sọt, Lý Minh Châu nghe Phó Thanh Hàn kể một cách say mê.
Hiếm khi cô có hứng thú với thứ gì đó như vậy, nhưng chuyện gì Phó Thanh Hàn kể về Lục Dao cô đều vui vẻ lắng nghe.
Khi trời trở khuya, đến giờ đi ngủ, Phó Thanh Hàn không nói chuyện với Lý Minh Châu nữa, bà sắp xếp một phòng dành cho khách cho Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu mang giày cao gót suốt buổi tối đã thấm mệt, cô tắm rửa xong bèn ngồi trước giường bóp chân.
Mới ngồi chưa được bao lâu, cửa đã có tiếng động.
Quả nhiên, giây tiếp theo Lục Dao đã lách vào như ăn trộm, phòng mình thì không ở mà mặc đồ ngủ, ôm gối, đứng ở cửa phòng cô trông cực kỳ đáng thương.
Lý Minh Châu: “Cậu làm gì đó?”
Lục Dao tủi thân: “Tới ngủ.”
“….. Phòng cậu đâu?”
Lục Dao cứ thế đi vào, “Hôm nay anh chẳng được trò chuyện đàng hoàng với em gì hết.”
Đúng là hôm nay Lý Minh Châu trò chuyện với Lục Hưng suốt, thời gian còn lại thì bị Phó Thanh Hàn kéo đi hàn huyên, Lục Dao không kiếm được cơ hội nào để mở lời.
Cậu lẩm bẩm: “Rõ ràng em là của anh, vậy mà anh chẳng có chút địa vị nào!”
Lý Minh Châu phì cười: “Tôi muốn tạo ấn tượng tốt với thầy Lục và cô Phó.”
Câu này cô nói rất thẳng thắn, khiến bao nhiêu tủi thân và bất mãn của Lục Dao biến mất tăm.
Cậu nghĩ bụng: Cô ấy mà cũng biết nghĩ vậy à?
Thường ngày Lý Minh Châu quá lạnh nhạt, quá kiêu ngạo, khiến Lục Dao cứ tưởng cô hút tiên khí mà sống, cô luôn thờ ơ với mọi thứ xung quanh, không ngờ bây giờ vì mình mà lại có hương vị khói lửa nhân gian.
Vì thế Lục Dao không ôm gối nữa mà quấn lấy cô.
Trong phòng mở máy sưởi, Lý Minh Châu chỉ mặc mỗi đồ lụa mỏng tanh. Cô vừa tắm xong, mùi thơm trên người thật tra tấn người khác.
Lục Dao như đang ôm khối điểm tâm mềm mại, xúc cảm tốt đến không chịu nổi, không muốn buông tay.
Lý Minh Châu bị cậu ôm chặt cứng, không thể không nói: “Bỏ tay ra, muốn ngủ thì ngủ cho đàng hoàng.”
Lục Dao không buông tay, lại còn dùng sức ấn Lý Minh Châu xuống giường.
Lý Minh Châu thầm cả kinh, vội mở miệng: “Đừng xằng bậy.”
Lục Dao hôn cô, nghĩ: Xằng bậy cái gì, chúng ta sắp thành vợ chồng hợp pháp cơ mà!