Lục Dao buông chén xuống, cậu ăn no kềnh bụng mà trong chén vẫn còn lại một nửa chưa ăn hết.
Lý Minh Châu nói mãi cũng mệt, hơn nữa đi ăn ở một quán nhỏ xíu như vậy mà bảo gói về cũng kì.
Lục Dao đứng dậy đi ra ngoài, Lý Minh Châu đuổi kịp cậu, cô nói: “Để tôi dẫn cậu ra ngoài đường lớn.”
Lục Dao đâu tính ra đó, cậu nói, “Tôi muốn đi dạo một lúc.”
“Chỗ này có gì hay mà dạo?” Lý Minh Châu nói.
“Liên quan gì tới cậu.” Lục Dao hừ một tiếng, đi ngược hướng Lý Minh Châu muốn.
Hai bên ngõ, bên trái càng đi càng vào sâu bên trong, lối đi cũng càng ngày càng hẹp.
Lục Dao như tiến vào một thế giới khác của thành phố này, cậu vừa đi vừa hỏi: “Từ nhỏ tới giờ cậu đều ở đây sao?”
Lý Minh Châu đáp: “Ừ.”
Lục Dao chỉ về phía một cửa hàng, trước cửa có một đứa nhỏ đang kéo ghế ra trước tiệm ngồi làm bài, trong tiệm treo ảnh Dương Mịch trong Cung tỏa tâm ngọc, trông cặp mẹ con đó rất thân thiết, Lục Dao liền hỏi, “Hồi nhỏ cậu cũng ngồi làm bài tập như vậy hả?”
Lý Minh Châu trả lời, “Tôi sẽ không dựa vào cửa.”
Lục Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời trong ngõ nhỏ qua khoảng không bé tẹo bằng một khe hở nhỏ, thấp thoáng thấy vài ngôi sao.
“Lý Minh, mình làm hòa đi!” Lục Dao đột nhiên nghĩ ra.
“Gì cơ?”
“Tôi nói chúng ta làm hòa đi, tôi không so đo mấy chuyện thiếu đạo đức cậu từng làm nữa, tụi mình huề nhau.”
Lý Minh Châu nhướng mày nhìn cậu, không tin mấy lời ba xàm của Lục Dao.
Lục Dao nói, “Tôi nói thật đấy, tôi cảm thấy con người cậu không tồi, chúng ta thế này gọi là không đánh không quen biết.”
Cậu nói, “Nếu không sao tôi có thể thi đậu vào trường Trung học số Một và gặp lại cậu chứ, đây chính là duyên phận.”
Lục Dao nói giỡn với Lý Minh Châu mà lý lẽ đâu ra đấy.
“Tôi còn tưởng cậu tính hận tôi cả đời chứ.”
“Người mang thù là cậu thì có.” Lục Dao lẩm bẩm.
Lý Minh Châu cười cười, không nói chuyện.
Lục Dao nói, “Hỏi cậu đó, Lý Minh, chúng ta bắt tay giảng hòa đi, một lần nữa làm bạn nào!”
Lý Minh Châu nhìn hai bên đường, mở miệng hỏi, “Lục Dao, cậu thấy cái ngõ này có dơ không?”
Lục Dao nhìn đế giày trắng tinh của mình đã bị bùn vẽ thành bức tranh trừu tượng, miệng méo xệch đi, “Nói thừa!”
Lý Minh Châu nói, “Zwieg từng viết một truyện ngắn tên là Mùa xuân ở Prater, cuốn sách viết về một bức thư người phụ nữ lạ gửi tới. Cậu đọc truyện đó chưa?”
Lục Dao chớp chớp mắt, thành thật nói, “Chưa.”
“Có dịp thì cậu có thể đọc một chút.” Cô nói, “Sau đó ngẫm lại xem chuyện cậu vừa nói hoang đường cỡ nào.”
Lục Dao ù ù cạc các hỏi: “Ý cậu là sao?”
Lý Minh Châu được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, “Đi thôi, cậu muốn đi đường này cũng được, nhưng phải đi ngang qua một bãi rác, từ đó đi thêm hai trăm mét nữa là tới ga tàu điện ngầm.”
Lục Dao không nghe câu nói tiếp theo của cô, nghĩ bụng: Truyện gì thế? Đêm nay tôi về đọc là được chứ gì!
Lý Minh Châu muốn lảng tránh đề tài này, Lục Dao có chút không cam lòng, hơi bực bội. Cậu tức giận đi một lát đột nhiên bị một giọng lả lơi gọi lại.
“Này, chú em mặc áo sơ mi trắng ơi, mới tới sao?”
Mặt Lý Minh Châu sa sầm, Lục Dao đang tính quay lại xem ai gọi mình thì bị Lý Minh Châu quát, “Không được nhìn!”
Lục Dao vội quay sang, “Sao thế?”
Lý Minh Châu mở miệng, “Đừng nhìn lung tung.”
Giọng nói êm dịu kia lại vang lên, “Sao vậy, chú em, để chị ngó miếng coi, lần đầu thấy em, trông lạ quá!”
Lục Dao lấy ngón tay chỉ vào mình, “Chị ta đang gọi tôi?”
Lý Minh Châu nhắm mắt lại, “Trước nay nhiều người gọi cậu như thế chẳng lẽ ai cậu cũng phải nhìn sao?”
Lục Dao thầm nghĩ: Tất nhiên là không.
“Hì hì hì, chú em thẹn thùng kìa, là bạn gái không cho cậu nhìn sao, chú em ơi, chú em à, bên dưới chú em có phải đang…… Má nó! Lý Minh!” Cô ả đang gọi Lục Dao đột nhiên hít vào một hơi.
Nguyên nhân là Lý Minh Châu đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
“Cậu đứng im ở đây cho tôi.” Lý Minh Châu ra lệnh cho Lục Dao.
Cô rảo bước tới chỗ đó, đi về phía ánh đèn tờ mờ, chỗ có cái tiệm lấy cớ là gội đầu để làm nghề không đàng hoàng.
Cô ả trong tiệm mặc một cái áo trễ ngực màu đỏ khiến nửa bộ ngực một vọt ra ngoài, đôi chân đầy đặn đi đôi tất màu đen, giày cao gót cùng màu với bộ đồ, tóc xoăn tít, trang điểm rất đậm.
Cô ả thấy Lý Minh Châu đi tới thì hoảng sợ đứng bật dậy.
“Chị rảnh quá?” Mặt Lý Minh Châu âm trầm nhìn cô ả.
Cô ả kia dường như biết Lý Minh Châu, lùi về sau một bước, “……..Không.”
“Tôi thấy chị kêu rất sướng miệng cơ mà, giờ tôi tới rồi, sao không kêu tiếp đi.”
Cô ả xấu hổ cười một cái, “Tôi không biết đó là bạn cậu……”
Lại có một cô ả tóc ngắn đi từ trong tiệm ra, tay bê cái chậu rửa mặt màu hồng, vai vắt khăn lông, thấy sắc mặt âm trầm của Lý Minh Châu thì tay cô ta run lên, “Ôi chao, Lý Minh, đã lâu không gặp, hai người đang làm gì đó?”
Cô ả mang tất đen máy móc nói, “Chỉ là hiểu lầm…….”
“Hiểu lầm thì nói rõ với nhau là được, để tôi đi rót nước cho Lý Minh.” Cô ả tóc ngắn nói, “Hôm nay không đi học à?”
Lý Minh Châu hờ hững nói, “Coi chừng cái miệng nhà chị, đừng có gọi bậy bạ.”
“Khỏi rót nước cho tôi.” Lý Minh Châu nhìn cô ả mang tất đen cảnh cáo rồi đi ra.
Cô vừa đi thì cô ả tóc ngắn đã quăng cái thau xuống sàn, “Mày làm gì đắc tội với thằng Diêm vương ấy thế?”
“Ai biết là nó chứ, nếu biết tao dám gọi chắc!” Cô ả tất đen thấy Lý Minh Châu đã đi thì trợn mắt lên nói, “Má nó, coi như tao xúi quẩy, ra đường gọi bừa một người cũng gọi trúng nó.”
“Mày đã làm gì?”
“Tao thấy một thằng bé rất bảnh nên kêu nó hai câu, đệt mợ mắt đui không thấy Lý Minh đi cạnh nó, má nó, lúc nó quay đầu lại bà đây sợ chết khiếp.”
Cô ả tóc ngắn nhìn thoáng theo bóng Lý Minh Châu, lòng vẫn thấy sợ hãi, khẽ nói, “Đừng đắc tội nó, trước kia mấy người đắc tội nó chả ai có kết cục tốt, thằng ranh đó từ nhỏ tâm địa đã độc ác, mẹ nó bị tông gãy chân thật đáng đời, đều do nó hại, trời phạt!”
“Mày làm như tao muốn chọc nó không bằng.” Cô ả tất đen lẩm bẩm.
Mà bên kia, khi Lý Minh Châu quay lại, Lục Dao hỏi, “Sao gội đầu mà lại mở tiệm? Không phải trong mấy chỗ hớt tóc có kiêm luôn gội đầu à?”
“Sao lúc học hành cậu không hiếu học cỡ đó?” Lý Minh Châu lạnh lùng nói.
Lục Dao nhìn nơi đó, “Đèn đóm tù mù vậy sao mà buôn bán.”
“Cậu quan tâm chuyện buôn bán của người ta làm gì, sau này hễ thấy kiểu cửa hàng như vậy thì né đi cho tôi.” Lý Minh Châu nhắc nhở cậu.
Lục Dao trầm tư một lát, rồi chợt tỉnh ngộ, “Tôi biết rồi, đó là……”
Lý Minh Châu thẳng thừng, “Câm miệng!”
Mặt Lục Dao đỏ lên, đột nhiên hiểu ra cửa hàng kiểu đó làm gì. Sau khi hết thẹn, đột nhiên cậu nghĩ tới lúc nãy Lý Minh Châu tỉnh bơ đi vô trong đó, hình như còn nói chuyện với mấy cô ả trong tiệm.
Sắc mặt của cậu không đỏ nổi nữa mà trắng bệch ra.
“Sao cậu lại quen họ?” Lục Dao gào lên, “Cậu còn nói chuyện với bọn họ!”
Lý Minh Châu bịt tai lại, “Tôi nghe thấy rồi.”
Lục Dao kinh hãi nắm tay cô, muốn nghe cô giải thích rõ ràng, “Sao cậu lại quen họ, trước kia có phải cậu……..”
“Tôi điên chắc.” Lý Minh Châu trợn mắt.
“Vậy cuối cùng cậu có làm gì không?” Lục Dao căng thẳng hỏi.
“Không có.” Lý Minh Châu xua tay.
Cô là con gái, nếu có muốn làm cũng không làm được.
Lục Dao chần chờ nói, “Thật không? Vậy sao cậu quen bọn họ?”
Nói một hồi lâu như thế, mấy cô ả kia làm nghề gì Lục Dao đã đoán ra sơ sơ, đơn giản chính là công việc truyền thống có từ mấy ngàn năm trước ở Trung Quốc.
Yết hầu Lý Minh Châu giật giật, thản nhiên nói, “Mẹ tôi làm nghề đó.”
Lục Dao sửng sốt.
Cậu nhìn Lý Minh Châu trân trối, Lý Minh Châu ra vẻ không để tâm, bình thản nói, “Còn muốn hỏi gì nữa?”
“Hết rồi.”
“Hết rồi thì cút đi.” Lý Minh Châu đi rất nhanh.
Lục Dao cảm thấy mình đã hỏi trúng chuyện không nên hỏi, cậu như một đứa trẻ phạm lỗi mà đi theo Lý Minh Châu, cố gắng tìm đề tài khác để nói chuyện với Lý Minh Châu, để chứng tỏ bọn họ không vì chuyện đó mà nảy sinh khoảng cách.
Nhưng Lục Dao không tài nào tìm được đề tài nói chuyện, cậu đột nhiên phát hiện trong ngõ nhỏ này có rất nhiều tiệm gội đầu như thế, giống như tạo thành một mạng lưới, lúc đầu chỉ có rải rác vài tiệm, sau thì mọc lên như nấm sau mưa, thậm chí cậu còn thấy có cả đàn ông tới lượn lui trong tiệm.
Lục Dao nghĩ: Cậu ấy lớn lên trong hoàn cảnh này sao? Sao cậu ấy có thể trở nên bảo thủ như thế chứ!
Lục Dao có khuôn mặt đào hoa bẩm sinh, dù là ngõ nhỏ tối tămnhư thế này cũng không ngăn nổi sức hấp dẫn của cậu, suốt đường đi mấy cô nàng trong các cửa tiệm đều há mồm chọc ghẹo như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Dao.
Mùi nước hoa nồng nặc ngập ngụa ngõ tối u ám, mãi đến khi Lục Dao bị ném một cái khăn màu hồng nhạt vào người thì lý trí của Lý Minh Châu cứ thể vỡ vụn.
Huyệt Thái Dương của cô đập thình thịch, lạnh lùng nắm lấy cái khăn trên người Lục Dao, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu mày dám ném lần nữa thì tao bắt mày ăn nó luôn đấy, mày tin không?”
Lý Minh Châu không giống đang nói giỡn, cô ả trong tiệm thấy thế thì sợ tới mức nuốt nước miếng, vẻ õng ẹo lả lơi đã mất hút, gật đầu như gà mổ thóc.
Sau đó Lý Minh Châu liếc mấy tiệm xung quanh, mắt cô bén như dao đặt trên cổ bọn họ.
Lục Dao rùng mình một cái, nghĩ thầm: Sao lại đáng sợ thế không biết!
Lúc Lý Minh Châu quay lại, Lục Dao hỏi, “Này, bọn họ sao sợ cậu dữ vậy?”
Lục Dao liếc nhìn trong tiệm một cái, bị Lý Minh Châu vặn đầu lại, “Cậu là học sinh, bớt có mấy suy nghĩ hư hỏng đi.”
Lục Dao thấy oan quá là oan, mấy suy nghĩ hư hỏng của tôi đều dồn hết trên người cậu rồi biết chưa!
Lý Minh Châu không muốn Lục Dao bị mấy thứ này nhiễm bẩn, cô như bậc bề trên quan tâm Lục Dao, coi cậu như đứa trẻ mà chăm sóc.
Lục Dao rất ngây thơ không hiểu gì, cô không thể nhìn Lục Dao đi nhầm đường lạc lối, nếu không sau này khi cô chết thì xuống suối vàng làm sao giải thích với Lục Tri đây.
Cô hễ nhắm mắt lại là có thể nhớ tới Lục Tri, Lục Tri là người năm xưa dạy cô viết những chữ đầu tiên, anh đã từng nhắc đến chuyện mình có một đứa em trai nghịch ngợm hay gây chuyện, nhỏ hơn cô một tuổi. Anh là người dịu dàng từ trong xương, lúc nhắc tới em trai mình thì lại càng dịu dàng hơn.
Lý Minh Châu khi đó còn nhỏ xíu, vậy nên muốn tranh giành tình cảm với Lục Dao, cô như con ngốc hỏi Lục Tri: Em trai nghịch ngợm hay gây chuyện của anh thông minh hơn hay là em thông minh hơn?
Lục Tri đáp ngay: Em thông minh hơn.
Cô nghe thế nên đắc ý rất lâu.
Có lẽ vì hồi nhỏ cô từng chửi rủa Lục Dao, một người khi đó đang ở xa cô vạn dặm chưa gặp bao giờ nên giờ mới chịu báo ứng.
Lý Minh Châu dường như mất cả thế kỷ mới lấy lại tinh thần, gương mặt Lục Tri và Lục Dao bất giác chồng lên nhau, Lục Dao nói, “Sao cậu thất thần thế?”
Lý Minh Châu nghĩ: Có lẽ sắp tới ngày giỗ của Lục Tri nên hai hôm nay cô thường xuyên nhớ tới anh, nói không chừng tối nay có khi anh lại báo mộng, chắc muốn cô đốt nhiều vàng mã hơn.
Lục Dao lẩm bẩm, “Cậu đừng chỉ nói tôi, tôi sẽ không đi vô mấy chỗ đó, cậu cũng không được vô.”
“Tôi không vô.” Lý Minh Châu mặt dịu xuống, thuận miệng nói, “Tí nữa cậu tự ngồi tàu điện ngầm về nhé.”
Lục Dao vừa nghe Lý Minh Châu tính đuổi cậu thì cậu thấy siêu ấm ức, “Trễ vậy rồi, tôi không dám về một mình đâu, rất nguy hiểm, tôi đẹp trai thế này nhất định sẽ bị lừa bán.”
Lý Minh Châu: …………
Lục Dao càng diễn càng sâu, “Thật đấy, tôi nghe nói mấy hôm nay thành phố H không an toàn lắm, cậu nhẫn tâm để tôi đi một mình sao.”
Cậu nói xong, chớp chớp mắt trông vô tội cực kỳ.
Lý Minh Châu quyết tâm cứng rắn muốn cậu đi về, ai ngờ ông trời lại đồng lõa với Lục Dao, Lý Minh Châu chưa kịp mở miệng từ chối thì mưa bỗng trút xuống.
Lục Dao sửng sốt, thầm mừng như điên: Trời giúp mình rồi!
Lý Minh Châu nhíu mày, “Mưa rồi!”
Lục Dao gật đầu lia lịa, “Mưa to quá!”
Mưa to đúng là ầm ầm kéo tới, Lục Dao kéo Lý Minh Châu chạy một đoạn, tới trú dưới mái hiên, tuy hai người chạy nhanh nhưng quần áo cũng ướt không ít.
“Làm sao bây giờ? Không về được nữa.” Lục Dao “thở dài” nói.
Lý Minh Châu thầm thấy bất đắc dĩ, Lục Dao lại nhìn cô, cười nói, “Cậu cho tôi ở nhờ một đêm được không? Tôi tuyệt đối không gây phiền phức đâu! Thật đấy!”
Nhiệt độ tháng Mười Một đã giảm xuống một con số, sau khi quần áo bị mưa xối ướt thì Lý Minh Châu thấy lạnh thấu xương.
“Nhà cậu có gần đây không?” Lục Dao nói.
“Không xa.”
“Vậy chúng ta chạy về thôi.” Lục Dao đề nghị, cậu cởi áo của mình ra bọc Lý Minh Châu kín như đòn bánh tét.
Lý Minh Châu kinh ngạc nhìn hành động của cậu, sau khi phản ứng lại, muốn trả đồ cho cậu, “Cậu điên à, trời lạnh như thế……”
“Tôi không sợ lạnh, tay cậu lạnh hơn tay tôi nhiều.” Lục Dao nói.
Ngõ nhỏ đen như mực, Lục Dao cảm thấy bầu không khí giữa hai người không hiểu sao mà vô cùng mờ ám, đặc biệt là khi ánh đèn màu tím hai bên đường rọi xuống mặt đường, rồi lại chiếu tới chỗ hai người trú mưa.
Lục Dao mở miệng, “Cậu dẫn đường đi, chúng ta về nhà.”
Lý Minh Châu khăng khăng muốn trả đồ lại cho Lục Dao, Lục Dao không nhận, cậu uy hiếp, “Nếu cậu trả đồ lại cho tôi là tôi bế cậu lên đấy.”
Cậu nói xong còn cứng rắn nói thêm, “Tự cậu chọn đi.”