Gửi tin nhắn cho Tiêu Lãnh thì hắn nói cho cô hắn đang đợi ở lầu ba.
Vân Tiêu trà lâu có ba tầng, tầng một khách uống trà thường là những người độc lai độc vãng vào trà lâu chỉ uống chút trà nước linh tinh gì đó, tầng hai thường là chỗ đám bạn tốt hay bang phái thảo luận, tán gẫu, còn tầng ba được chia thành các phòng cách biệt, giành cho những vụ thương nghị bí mật hay những người không thích bị quấy rầy.
Vừa mở cửa thì thấy Tiêu Lãnh dùng bản mặt ‘giờ bà mới chịu đến’ nhìn chằm chằm cô. Cô nhìn xung quanh, trong phòng ngoại trừ cô còn có năm người khác. Trong đó có ba người cô biết, hai người thì không.
Tiêu Lãnh đứng dậy kéo Tịch Thành tiến vào. Đợi tất cả đã ngồi vào chỗ của mình, Tiêu Lãnh mới lên tiếng: “Hôm nay tôi tìm mọi người tới là muốn cùng đi thăm dò Kiếm Trủng. Những vấn đề khác chưa nói đến, trước hết tôi hi vọng mọi người có thể giới thiệu về bản thân mình một chút, bao gồm cả võ công. Thật ra ở trong trò chơi này, muốn người khác thẳng thắn thành khẩn nói về võ công của mình thì cũng có chút mạo phạm, nhưng mà mục đích lần này của chúng ta là đi Kiếm Trủng, phải phối hợp tổ đội. Cho nên tôi hi vọng mọi người tín nhiệm lẫn nhau, cho nhau biết về võ công của mình để tiện phối hợp. Đương nhiên đây cũng không phải yêu cầu cưỡng chế gì cả, mọi người hãy tự mình đưa ra quyết định.”
Mọi người đều cúi đầu tự hỏi những lời nói vừa rồi của Tiêu Lãnh.
Không sai, trên giang hồ, võ công chính là mấu chốt dẫn đến chiến thắng của một người, đôi khi che giấu võ công có thể mang tới hiệu quả bất ngờ. Cho nên giữa những người chơi trên giang hồ có một quy định bất thành văn, đó là không thể tùy tiện hỏi về võ công của người khác.
Nhưng mà Tiêu Lãnh nói cũng không sai. Cho dù ‘tiểu bạch’ không biết gì về Kiếm Trủng như Tịch Thành cũng hiểu được chỗ này nhất định không phải là nơi dễ dàng tiến vào, mọi người nếu đã muốn tổ đội cùng nhau vào thì tối thiểu phải hiểu biết chi tiết lẫn nhau.
Tịch Thành cũng không phải là người mới gặp mặt lần đầu tiên đã có thể tin tưởng người khác vô điều kiện, nhưng mà đối với cô thì công bố về võ công cũng chả có ảnh hưởng gì lớn. Cho nên trên khuôn mặt cô chính là biểu cảm ‘không quan tâm’.
Tiêu Lãnh nhìn mẻ mặt thản nhiên tự đắc này của Tịch Thành không khỏi cười cười, thật sự cô chẳng thay đổi chút nào cả, bất luận thời điểm nào cũng mang cái vẻ mặt ‘ta không cần’ cả.
Tiêu Lãnh ho nhẹ một tiếng, tự mình bắt đầu trước: “Đề nghị này là do tôi đưa ra nên tôi sẽ bắt đầu trước. Tôi là Tiêu Lãnh, 78 cấp, đệ tử phái Hoa Sơn. Võ công gồm một bộ cao giai thượng phẩm khinh công ‘Diệp Lạc Vô Ảnh’ và một bộ trung giai thượng phẩm ‘Lưu Phong Kiếm pháp’.”
Mọi người gật gật đầu, Thương Thiên Dĩ Tử tiếp lời Tiêu Lãnh: “Để tôi tiếp tục đi, tôi là Thương Thiên Dĩ Tử, 71 cấp, đệ tử phái Hoa Sơn. Võ công là một bộ cao giai hạ phẩm kiếm pháp tên là ‘Cửu Cung Kiếm pháp’, về phần nội công cùng tâm pháp tất cả đều là trung giai hạ phẩm, không đáng giá kể đến.”
Gặp Tiêu Lãnh cùng Thương Thiên Dĩ Tử đã nói ra hết không giữ lại chút nào về võ công của mình, những người khác cũng đều không giấu giếm nữa.
Mở miệng trước là Hàn Nha, hắn liếc nhìn Tịch Thành một cái rồi mới khẽ cười nói: “Tôi là Hàn Nha, 83 cấp, là đệ tử của môn phái ẩn tàng Ám khí thế gia ‘Ẩn Môn’. Võ công là một bộ trung giai thượng phẩm khinh công ‘Vô Tâm Tàn Nguyệt’, một bộ trung giai hạ phẩm ‘Tuyết Quang Kiếm pháp’ cùng một bộ cao giai thượng phẩm nội công ‘Hàn Ảnh Tây Lâu’. Bởi vì nguyên nhân tôi đã luyện trụ cột võ công đến toàn mãn cho nên lực công kích của võ công cao hơn một tầng so với uy lực vốn có.”
Hàn Nha vừa nói xong, một cô gái ngồi ở đối diện Tịch Thành liền hỏi: “Hàn Nha đã là người của Ám khí thế gia rồi sao còn muốn đến Kiếm Trủng nữa chứ?”
Hàn Nha giảo hoạt cười cười: “Tôi muốn tìm một thanh kiếm tốt cho bằng hữu của tôi.”
Cô gái gật đầu, lập tức hỏi lại: “Bằng hữu của anh là ai vậy? Là cao thủ sao?”
Cảm xúc và lời nói của Hàn Nha dao động cũng không quá lớn, hắn thản nhiên đáp: “Là Phong Khinh Lưu Vân.”
Cô gái miệng há thật to, giống như chuyện làm bằng hữu với giang hồ đệ nhất cao thủ là chuyện gì đó rất khó lường vậy.
Kỳ thật Tịch Thành đã sớm nghĩ đến người bằng hữu trong miệng Hàn Nha là ai, cô nhớ được trước kia Tô Túy từng nói, Phong Khinh Lưu Vân có võ công rất tốt, nhưng giống với Tàn Dạ, hắn cũng thiếu thột thanh kiếm tốt. Chắc hẳn Hàn Nha đang muốn giúp hắn nâng thực lực của mình lên một cấp bậc cao hơn.
Cô gái cũng không hàm hồ nói: “Tôi là Hoa Tưởng Dung, 68 cấp, tôi không môn không phái nhưng cũng có một người sư phụ tên là Tuyết Linh Lung. Võ công là một bộ kiếm pháp do bà ấy truyền thụ cho tôi, trung giai thượng phẩm ‘Thập Diện Linh Lung’. Những võ công khác tôi đều rất tệ, đặc biệt là khinh công và nội công.”
Hoa Tưởng Dung nói xong, ngồi bên cạnh một người nam nhân mặt không biểu cảm, khốc muốn chết mở miệng: “Tôi là Tàn Dạ, 80 cấp. Đệ tử Võ Đang. Võ công là một bộ tuyệt học kiếm pháp ‘Tàn Nguyệt Chiết Hoa’, một bộ cao giai thượng phẩm nội công ‘Thất Tiếu’ và một bộ cao giai hạ phẩm khinh công ‘Hồng Trần’.”
Hắn vừa dứt lời, Hoa Tưởng Dung lại hô to một tiếng: “Oa! Tuyệt học nha!”
Tiêu Lãnh suy nghĩ, lấy tình huống hiện tại thì Tàn Dạ là người có cấp bậc võ công cao nhất, hắn và Hàn Nha đại khái là người có sức chiến đấu cao nhất, mà Hoa Tưởng Dung thì có chút huyễn hoặc, chỉ một bộ trung giai hạ phẩm kiếm pháp không biết có thể ứng phó được với những khiêu chiến khắp tới không nữa.
Mà còn lại cũng chỉ có Tịch Thành, lúc này ánh mắt mọi người đều hướng về phía cô.
Tịch Thành ngẩng đầu nhìn mọi người một lượt, sau đó thong thả nói: “Ta là Tịch Thành Điện Hạ, 76 cấp, không môn không phái không sư phụ. Võ công gồm một bộ cao giai thượng phẩm huyền công ‘Càn Khôn Lưu Niên’, một bộ cao giai thượng phẩm nội công ‘Yên Vũ’, một bộ cao giai trung phẩm tâm pháp ‘Giang Nam’, một bộ cao giai hạ phẩm bộ pháp ‘Thanh Hàn Lộng Ảnh’, một bộ tuyệt học khinh công kiếm pháp ‘Tàn Sương Bại Tuyết’, cuối cùng là ‘Biện Độc Thuật’ trích từ tuyệt học ‘Độc Điển’, nhưng mà nếu chỉ tính riêng ‘Biện Độc Thuật’ thì chỉ là trung giai thượng phẩm,”
Tịch Thành không hề giấu giếm nói hết một hơi. Nghe xong Tịch Thành giới thiệu, tất cả mọi người đều bắt đầu đăm chiêu.
Tiêu Lãnh vốn không biết võ công của Tịch Thành ra sao, tuy đã gặp nhau được một thời gian nhưng cũng chỉ là bạn lâu năm gặp mặt trò chuyện với nhau vui vẻ chứ hắn chưa từng hỏi đến thực lực của Tịch Thành. Lúc nãy hắn còn suy nghĩ bất luận thế nào đều phải bảo vệ Tịch Thành cho tốt, nhưng hiện tại xem ra, mình gặp phải nguy hiểm không chừng còn phải nhờ đến sự bảo hộ của Tịch Thành đó chứ. Tiêu Lãnh lệ rơi đầy mặt, tại sao mà hắn đi đến đâu cũng gặp phải biến thái thế này?
Tiêu Lãnh liếc nhìn Tịch Thành, hỏi: “Bà không môn không phái cũng không có sư phụ, vậy võ công của bà là từ đâu mà đến?”
Tịch Thành cũng không giấu giếm nói: “Ừ, nội công ‘Yên Vũ’ cùng tâm pháp ‘Giang Nam’ là mua được ở cửa hàng của người chơi khác. ‘Biện Độc Thuật’ là một NPC tên là Hứa Uyên cho ta khi còn ở sơn cốc, bộ huyền công ‘Càn Khôn Lưu Niên’ là do vũ khí tự mang. Bộ pháp ‘Thanh Hàn Lộng Ảnh’ và khinh công kiếm pháp ‘Tàn Sương Bại Tuyết’ là ta tự mình nghĩ ra.”
Tiêu Lãnh thật sự bị đả kích, dĩ nhiên tự mình nghĩ ra tuyệt học…