Cô Cầm cố sức chống đỡ nhưng đều vô dụng. Chưa chờ cô nghĩ ra điểm mấu chốt ở đâu, kiếm của Tịch Thành đã đến trước mắt. Cũng may Tịch Thành không muốn mạng của cô, cho nên lâm thời Tịch Thành đổi sang dùng nội lực đánh một chưởng văng ra ngoài.
“Cô Cầm!” Một thân ảnh lướt thật nhanh qua trước mắt, nâng dậy Cô Cầm bị đánh văng đến gốc cây, vẻ mặt thì đau xót luyến tiếc.
“Yên tâm, chỉ bị thương nhẹ thôi, không đáng lo ngại.” Tịch Thành thu hồi Khinh Tuyết Kiếm, lấy ra một lọ Huyết dược ném cho Tiêu Tương Vũ Hề, thuận tay dùng huyền kéo về tiểu BOSS từ trong tay hắn, sau khi thuần thục giải quyết nó rồi mới nói: “Nhưng mà Lưỡng Sinh Hoa này ta sẽ lấy.”
Gặp thương thế Cô Cầm chuyển tốt, Tiêu Tương Vũ Hề thật sự nhẹ nhàng thở ra. Sắc mặt hắn thì thêm một chút chua xót.
Trên thực tế, công kích bằng ảo cảnh này Tịch Thành cũng chỉ mưới nghiên cứu ra không bao lâu. Trước đó trong phần thuyết minh về Khinh Tuyết Kiếm cũng có giải thích ‘ khi sử dụng sẽ xuất hiện hiệu ứng kiếm quang, có thể gây nhiễu loạn địch nhân’, mà Hứa Uyên cũng đã từng nói khi sử dụng sẽ có hiệu quả kiếm quang tựa như tuyết rơi nên mới đặt tên là Khinh Tuyết, nhưng mà trước nay Tịch Thành cũng chỉ xem đó là một loại hiệu quả ánh sáng mà không nghiên cứu gì nhiều về nó. Một lần ngẫu nhiên, cô đột phát ý nghĩ muốn thử xem nếu thêm nội lực vào thì có thể khiến hiệu quả ảo cảnh tạo thành công kích thực hay không. Sự thật đã chứng mình, tự mình tư duy mới là vương đạo. Chỉ một ý tưởng nhất thời như vậy đã giúp cô chiếm được hiệu quả công kích tương đương với một môn võ công.
Khinh Tuyết kiếm có thể mô phỏng bất kì hiệu quả bông tuyết nào, bất luận là những trận tuyết nhỏ đến những trận mưa tuyết lớn đều có thể tùy thời biến hóa theo ý người sử dụng. Mà cuồng phong thì không như vậy. Hiệu quả cuồng phong vừa nãy chỉ là che đậy cho việc sử dụng một lượng lớn sợi huyền trong ảo cảnh do Khinh Tuyết gây ra mà thôi. Nói cách khác, vết cắt mà ba người kia phải chịu ngoại trừ một ít do các bông tuyết gây ra, còn đại bộ phận thì Khê Tinh mới là thủ phạm thật sự.
“Anh trúng độc?” Thấy sắc mặt Tiêu Tương Vũ Hề có chút không tốt, thêm việc bọn họ còn ra sức cướp đoạt Lưỡng Sinh Hoa nữa, Tịch Thành cảm thấy có lẽ là Tiêu Tương Vũ Hề trúng độc.
“Đúng vậy.” Tiêu Tương Vũ Hề cười khổ.
“Van cầu cô tặng Lưỡng Sinh Hoa cho bọn tôi. Bất luận là đại giới gì tôi cũng có thể chấp nhận.” Cô Cầm thoát khỏi vòng tay của Tiêu Tương Vũ Hề, mắt đầy hi vọng khẩn cầu Tịch Thành.
Thật sự Tịch Thành có chút dao động, nhưng ngẫm lại thì cô vẫn lắc đầu, nói: “Ta đã từng nói, ta được người ta nhờ vả, ta không thể tự mình làm chủ được. Bạn của bạn ta cũng trúng độc, cần Lưỡng Sinh Hoa này để cứu mạng, thứ ta bất lực.”
“Aida, bỏ đi!” Tiêu Tương Vũ Hề cũng không kiên trì nữa.
“Giao Lưỡng Sinh Hoa ra đây, bằng không ta sẽ giết cô!” Một thanh trường kiếm gác lên cổ Tịch Thành, giọng người cầm kiếm thúy lượng, có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Linh Sơn! Buông kiếm xuống!” Tiêu Tương Vũ Hề đột nhiên quát lớn.
“Không được! Lưỡng Sinh Hoa rất trọng yếu với bang chủ, tuyệt không thể để cô ta lấy đi.” Linh Sơn lại già mồm nói với Tịch Thành: “Mau giao Lưỡng Sinh Hoa ra đây, bằng không ta sẽ không khách khí!” Dứt lời, thanh kiếm lại nhích gần hơn vào cổ Tịch Thành.
“Linh Sơn! Mau buông kiếm xuống!” Tiêu Tương Vũ Hề phóng đại âm lượng, hiển nhiên là rát tức giận.
Tịch Thành Điện Hạ căn bản là người không có khả năng chịu người ta uy hiếp. Hắn thật sự sợ hãi, sợ hãi sự kiện Ô Nha Bất Hắc lại tái diễn. Hơn nữa lúc này đây, Linh Sơn cùng Ô Nha Bất Hắc lúc đó hoàn toàn khác biệt. Lấy thực lực bình thường không thể bình thường hơn của Linh Sơn, nếu chọc giận Tịch Thành, kết cục tuyệt đối sẽ không đơn giản như chết một lần thôi. Điểm này, hắn nghĩ Ô Nha Bất Hắc là người hiểu rõ ràng nhất, bằng không lấy tính tình kiêu ngạo ương ngạnh như Ô Nha Bất Hắc, không có khả năng bỗng nhiên hắn bình ổn nhiều như vậy.
“Bang chủ!” Linh Sơn cảm thấy thật ủy khuất, cô thật sự nghĩ cho bang chủ, vì sao bang chủ lại trách cứ cô chứ?
“Buông!” Tiêu Tương Vũ Hề có chút sốt ruột.
“Ha ha, Tiêu Tương bang chủ không cần nóng giận, đây là chuyện của ta không phải sao?” Tịch Thành đột nhiên cười nói với Tiêu Tương Vũ Hề.
Nguy rồi! Tiêu Tương Vũ Hề nhìn Tịch Thành rõ ràng đang cười nhưng không khí lại đột nhiên trở nên trầm trọng, không tốt, người này tực giận.
Quả nhiên, một giây trước vẫn mang vẻ mặt tươi cười, một giây sau sắc mặt Tịch Thành đã trầm xuống, nói: “Là ta đã quên nói cho cô ấy biết, dùng kiếm chĩa vào ta, là cần trả đại giới!”
Vừa dứt lời, Linh Sơn liền bị vung thẳng ra ngoài, bảo kiếm trong tay cô để lại một vệt máu ghê người trên cổ Tịch Thành.
Lúc này, cảm giác đau đớn không chỉ không có làm cho Tịch Thành mất đi lý trí, ngược lại, đau đớn làm cho cô càng thêm thanh tỉnh. Sắc mặt cô tái nhợt đi, tay ôm miệng vết thương, cố nén đau mà không ăn Chỉ Đông Dược.
Tiêu Tương Vũ Hề nhìn trên mặt Tịch Thành hầu như không có chút biểu cảm, nhưng trên thực tế, hắn có thể cảm giác được một cỗ tử khí nồng đậm toát ra từ trên người cô. Hắn không biết đó là thật hay là do chính hắn lo lắng vớ vẩn, nhưng nhìn đôi mắt không có nửa điểm tình cảm của Tịch Thành, hắn biết, nếu như không ngăn cản thì sẽ trở thành kiếp nạn của Linh Sơn, có lẽ về sau Linh Sơn sẽ lưu lại tâm lý bóng ma khó có thể phai nhạt.
Quả nhiên, Linh Sơn còn chưa đứng dậy thì trong tích tắc Tịch Thành đã xuất hiện trước mắt cô, Khinh Tuyết Kiếm chĩa vào mi gian, vô cùng băng lãnh. Cộng thêm ánh mắt vô tình của Tịch Thành, Linh Sơn nháy mắt cảm thấy kinh hãi.
Cô thề, sống đến bây giờ, cô chưa từng cảm nhận được áp lực và sự sợ hãi giống như lúc này đây. Dường như lỗ chân lông toàn thân đều bị mở ra, sau đó một chậu nước dội vào người cô không chút lưu tình. Tim đập nhanh hơn, cô phảng phất cảm thấy đối mặt với cô bây giờ không phải nữ nhân giống mình mà là ác quỷ ăn thịt người.
“Xin Điện Hạ thủ hạ lưu tình.” Tiêu Tương Vũ Hề vội vàng ngăn lại.
Tịch Thành cũng không nói chuyện, chỉ là mặt không biểu cảm ngẩng đầu nhìn hắn. Trong nháy mắt, Tiêu Tương Vũ Hề cảm nhận được áp lực giống với những gì Ô Nha Bất Hắc trải qua lúc đó. Điều này khiến hắn thầm kinh hãi.
“Linh Sơn là người của Cầm Kiếm Sơn Trang, nếu đối với Điện Hạ có gì bất kính hãy tính đến tôi Tiêu Tương Vũ Hề trên đầu, coi như là do tôi trị cấp dưới không nghiêm, hết thảy hậu quả tôi sẽ gánh vác. Còn xin Điện Hạ nể tình đồng hành một đoạn đường mà tha cho Linh Sơn một lần. Hôm khác tôi sẽ thiết yến tạ lỗi với Điện Hạ.” Tiêu Tương Vũ Hề tuy rằng kinh hãi nhưng cũng không trốn tránh việc đối diện với Tịch Thành.
Hắn hiểu được, nếu là bình thường thì Linh Sơn cũng sẽ chết, dù sao tính khí Linh Sơn quá mức táo bạo, lại thêm tính khí tiểu thư ‘thiên hạ duy ngã độc tôn" nữa thì dù hôm nay không chịu khổ, sớm muộn đến một ngày nào đó cũng sẽ gặp chuyện không may.
Nhưng mà Tịch Thành lại khác với những người khác. Không có lý đo gì khác, chỉ là hắn tin tưởng, nếu lần này chết dưới tay Tịch Thành, Linh Sơn sẽ mang tâm lý bóng ma cả đời này, có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh đó hay không thì không thể biết được.
Cũng chỉ vì một gốc cây Lưỡng Sinh Hoa, như vậy thật sự không đáng giá.
“Điện Hạ, tuy là việc này là Linh Sơn không đúng, nhưng kỳ thật cũng không tất yếu làm lớn chuyện lên. Có câu bạn bè nhiều đường dễ đi hơn, mong rằng Điện Hạ có thể tha cho Linh Sơn lần này, Cầm Kiếm Sơn Trang vô cùng cảm kích.”
Trong lời nói Tiêu Tương Vũ Hề có chút bất đắc dĩ, hắn thật sự rất sợ Tịch Thành là loại người cứng mềm đều không được, nói vậy, hắn phỏng chừng thật sự không có biện pháp nào. Lại không thể huy động lực lượng Cầm Kiếm Sơn Trang đuổi giết Tịch Thành, dù sao việc này cũng là do Linh Sơn gây sự trước. Lại nói, lấy phong cách làm việc của Tịch Thành Điện Hạ, nếu hắn làm như vậy không chừng còn có thể mang đến cho Cầm Kiếm Sơn Trang tai họa khó lường.
“Bỏ đi, như thế cũng tốt. Nhưng mà ta hi vọng cô có thể nhớ kỹ, sau này không cần có ý đồ uy hiếp ta, bằng không, ta sẽ khiến cô hối hận vì đã xuất hiện trên đời này.” Tịch Thành cười, trong nụ cười lại đầy âm mai, Linh Sơn không khỏi rùng mình.
“Đa tạ.” Tiêu Tương Vũ Hề nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thay Linh Sơn toát mồ hôi hột.
“Linh Sơn, mau xin lỗi.” Tiêu Tương Vũ Hề nháy mắt ra hiệu với Linh Sơn.
Linh Sơn có chút tâm lý chướng ngại khi phải nói xin lỗi, cho nên vẫn chậm chạp không mở miệng.
“Linh sơn! Mau xin lỗi!” Tiêu Tương Vũ Hề thầm thở dài, hiện tại nữ nhân người nào người nấy đều khó trị! Quả nhiên vẫn là Cô Cầm nhà hắn thiện giải nhân ý.
“Được… Thực xin lỗi…” Linh Sơn cuối cùng cũng không dám ương ngạnh nữa, ủy khuất đến sắp khóc chậm rãi nấp phía sau lưng Phong Chúc.
“Anh trúng độc gì?” Tịch Thành cũng không tính toán tiếp tục so đo, hỏi Tiêu Tương Vũ Hề.
Tiêu Tương Vũ Hề cười khổ lắc đầu, cũng không giấu diếm, nói: “Phượng Hoàng Vũ, toàn bộ trò chơi chỉ có ba cây. Vậy mà tôi lại trúng một cây, lại còn do NPC hạ độc chỉ vì không phục cầm nghệ của tôi cao hơn hắn. Quả thật rất buồn cười.”
“Phượng Hoàng Vũ? Sau khi trúng độc trong vòng một năm sẽ giảm đi 20 cấp?” Tịch Thành có chút kinh ngạc.
“Chính là nó, mà Lưỡng Sinh Hoa chính là thuốc giải độc Phượng Hoàng Vũ.” Tiêu Tương Vũ Hề cười cười, hiển nhiên không còn ôm bất cứ kỳ vọng gì đối với Lưỡng Sinh Hoa. Cùng lắm cũng chỉ giảm 20 cấp mà thôi, nếu không phải khinh công của hắn có tính đặc thù, cần cấp bậc để duy trì thì hắn căn bản sẽ không phí công đến nơi này, kết quả vẫn là không lấy được.
“Ta quả thật không có cách nào giao Lưỡng Sinh Hoa cho anh, nhưng là đợi bạn ta đến, lúc đó anh có thể cùng hắn thương lượng một chút.” Tịch Thành không chút do dự đem Tàn Dạ đi bán.
“Này… Cũng tốt.” Tiêu Tương Vũ Hề suy nghĩ một chút, có hy vọng vẫn tốt hơn là không có gì.
Khinh công của hắn là tuyệt học là không phải giả, nhưng điều kiện cũng là rất nhiều. Đầu tiên là nhanh nhẹn phải mãn 50 điểm, tiếp theo may mắn phải trên 20 điểm, cấp bậc phải trên 60 cấp. Lấy hắn hiện tại cấp bậc, sau khi giảm đi hai mươi cấp, khinh công này có còn giữ lại hay không thì hắn không dám cam đoan. Cho nên hắn mới khẩn trương tìm Lưỡng Sinh Hoa như vậy. Nhưng mà ngẫm lại, nếu khinh công biến mất chỉ vì cấp bậc không đủ, có lẽ hắn có thể thật ựu hạ quyết tâm tiêu tiền thí nghiệm thuộc tính một lần nữa…
“Tôi đến rồi, cô đang ở chỗ nào?” Lúc này Tịch Thành nhận được tin tức của Tàn Dạ.
“xxxxxx, anh qua đây đi.” Tịch Thành đáp lời.
“Bạn ta đến rồi, anh có thể tự thương lượng với hắn.” Tịch Thành cười nói với Tiêu Tương Vũ Hề.
“Được.” Tiêu Tương Vũ Hề cũng không từ chối.
“Tịch Thành.” Mặt than Tàn Dạ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Hi, Tàn Dạ, anh đã đến rồi.” Tịch Thành cũng lên tiếng chào đón.
“Ừ.” Tàn Dạ vẫn như cũ mặt không biểu cảm, khi quay đầu lại ‘Ơ’ một tiếng, hỏi: “Tiêu Tương? Cậu đã đến?”
“Người bạn mà cô nói không phải là hắn chứ?” Tiêu Tương Vũ Hề chỉ vào Tàn Dạ, hỏi Tịch Thành.
“Các anh quen biết?” Tịch Thành tò mò.
“Ừ.” Tàn Dạ kiên quyết quán triện phương châm ‘có thể bớt chữ nào liền bớt chữ đó’.
“Ta nói, người bạn trúng độc mà anh nói không phải là anh ấy chứ?” Tịch Thành động dạng chỉ vào Tiêu Tương Vũ Hề, khóe miệng run rẩy hỏi Tàn Dạ.
“Ừ.” Tàn Dạ không thèm quan tâm giữa hai người này đã phát sinh chuyện gì, vẫn lãnh khốc thốt ra từng chữ một.
Tịch Thành đỡ trán. Tiêu Tương Vũ Hề đỡ trán.
Thì ra là ‘Hồng thủy xung miếu Long Vương’, người một nhà không tiếp thu người một nhà, trước đó còn đánh hăng say, sau đó lại được biết là huynh đệ tỷ muội phải yêu thương lẫn nhau, không thể đánh giết nhau, tâm tình này thật đúng là phức tạp.
Cô Cầm cảm thán mình chịu thương thật không đáng. Linh Sơn càng ủy khuất hơn, kết quả là Tịch Thành Điện Hạ này vốn chính là hái dược giúp bang chủ nhà cô, vậy mà cô còn phí sức? Không nói đến thiếu chút nữa bị kiếm đâm chết, cô còn suýt bị dọa đến tâm thần phân liệt.
“Tiếp.” Tịch Thành đem Lưỡng Sinh Hoa thật vất vả cướp được từ trong tay Tiêu Tương Vũ Hề một lần nữa giao lại cho hắn, quả thực là rảnh rỗi sinh nông nỗi! Ánh mắt nhìn về Tàn Dạ không khỏi mang theo chút oán niệm.
Tàn Dạ không lý do rùng mình một cái.