Trên đường cô nhìn thấy một người chơi đang cầm thiết kiếm chém 4 con chó hoang, trong lòng không khỏi thấy hâm mộ.
Thiết kiếm, lúc này là một hi vọng xa vời…
[Trường Kiếm Thiên Nhai] không giống với những trò chơi trực tuyến khác, ở Tân Thủ thôn, ngoại trừ kiếm gỗ tân thủ, bộ đồ vải tân thủ, giày cỏ tân thủ cùng 5 viên huyết dược được cấp lúc mới vào trò chơi thì không có bất cứ thứ gì khác. Trong Tân Thủ thôn chỉ bán dược phẩm cùng mấy thứ như kiếm gỗ đao gỗ mà thôi, sau khi ra khỏi Tân thủ thôn đến thành thị mới mua được thiết kiếm. Mà cũng đồng dạng như vậy, ở Tân Thủ thôn không học được trụ cột võ công, tất cả đều phải đến thành thị mới có thể học. Nhưng mà có một ngoại lệ, đó chính là đánh BOSS. Mặc dù không phải 100%, nhưng tỉ lệ bạo ra trụ cột võ công từ BOSS là rất lớn.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại một chút, khiến cho người chơi cấp bậc không cao cầm kiếm gỗ đao gỗ đi đánh BOSS một mình sao? Có thể nghĩ xem, ở giai đoạn sơ kì, lúc mọi người còn đang dùng kiếm đao bằng gỗ, sở hữu một thanh thiết kiếm có thể mang đến bao nhiêu tiện lợi. Dù sao thăng lên cấp 10 rất khó. Mà một khi đủ cấp 10 đến thành thị, ngược lại việc thăng cấp lại trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Có điều Tịch Thành hiểu được, có những thứ hâm mộ cũng không phải của mình, còn không bằng ngoan ngoãn đi đánh quái đâu.
Tịch Thành lại tiếp tục đi lên, chọn những con chó hoang lạc đàn mà giết. Động tác của mấy con chó hoang rất nhanh, một khi cào trúng liền lấy đi một phần ba lượng máu của cô. Mà giai đoạn đầu ai cũng chưa học qua võ công trụ cột, phần lớn người chơi đều dừng ở mức độ chém đại chém bừa, Tịch Thành cũng không ngoại lệ. Trừ khi đánh tới võ công trụ cột, hoặc từ mình nghĩ ra võ công thì ngươi mới có bản lĩnh cùng quái triền đấu. Cho nên ở Tân Thủ thôn, tỉ lệ người chơi tử vong tương đối cao.
Trải qua khoảng mười sáu mười bảy phút, cuối cùng con chó hoang cũng bị Tịch Thành ‘mài’ chết. Tịch Thành áp dụng chiến pháp rất bảo thủ, trong ba lô của cô chỉ có 5 viên huyết dược lấy được lúc mới vào game nên không thể tùy tiện dùng, vì vậy khi bị chó hoang đánh bị thương, Tịch Thành lui đến chỗ nó không dễ dàng đánh tới được, đợi cho lượng máu khôi phục lại rồi đánh tiếp.
Tịch Thành một đường hướng trên núi mà đi, cô không dám đi giết những con quái kết thành đàn, không thể làm gì khác hơn là tìm những con lạc đàn mà ức hiếp.
Không bao lâu sau, Tịch Thành nghe thấy một tiếng thét lớn. Đến gần nhìn xem thử, cô liền vui vẻ không thôi. Sau bụi cỏ có một con chó hoang đi qua đi lại. Tịch Thành không nghĩ ngợi gì liền cầm kiếm gỗ xông lên, nhưng mà cũng trong khoảnh khoắc xông lên ấy, cô hối hận. Con kia đâu phải là chó hoang lạc đường, mà là ‘phẫn trư ăn lão hổ’ Dã Cẩu Vương! Nếu cô bị nó đá trúng một cái thôi cũng đủ mời cô đi bồi Diêm Vương uống trà. Những thứ cấp độ BOSS như thế này hiện tại cô không thể trêu vào. Nhưng cô thì tốt rồi, cầm một cây kiếm gỗ xông thẳng lên đâm nó, đây không phải muốn chết thì là gì đây?
Phản ứng đầu tiên của Tịch Thành chính là – Chạy! Nhưng cô chỉ là một cô gái, lại không học qua bất kỳ võ công nào, làm sao cô có thể chạy thắng BOSS chứ?
Cô nghĩ thầm trong bụng, chết thì chết, không phải chỉ rớt 1 cấp thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ! Cũng may trừng phạt tử vong trong [Trường Kiếm Thiên Nhai] cũng không quá nặng, người chơi sau khi chết bị giảm đi 1 cấp cùng rơi xuống vũ khí đang sử dụng mà thôi. Đương nhiên ngoại trừ những vũ khí đã qua Huyết tế buộc định[1].
Tịch Thành nghĩ vậy liền bình thường trở lại, cô giơ kiếm lên xông về hướng Dã Cẩu Vương. Cô bất ngờ xoay người lại khiến Dã Cẩu Vương giật mình trở tay không kịp. Một kiếm của cô đâm vào gáy Dã Cẩu Vương, chỉ tiếc thanh kiếm bỏ đi này có lực công kích quá thấp, đâm trúng cũng như không, chỉ làm cho BOSS trầy chút da, nó cũng chẳng thèm để tâm đến, ngược lại Tịch Thành suýt chút nữa bị cào rớt cánh tay.
Cô nhìn lại cánh tay mình, phải nói là máu thịt lẫn lộn. Tịch Thành vội vàng ăn vào một viên huyết dược.
Máu bổ đầy, nhưng vết thương còn lại. Cũng bởi vì muốn làm cho giống như thật, miệng vết thương phải qua một ít thời gian mới biến mất. Nhưng may là nó cũng không đau lắm, hẳn là có liên quan đến độ đau đớn.
Độ đau đớn trong [Trường Kiếm Thiên Nhai] được điều chỉnh trong khoảng 5% đến 80%, Tịch Thành lựa chọn 10%, nói cách khác, cho dù bị người ta chém cho một đao thì cũng nhẹ nhàng không khác mấy với bị cửa kẹp trúng. Dù sao không phải ai cũng chơi trò ‘không có việc gì tìm ngược’.
Tịch Thành một bên chém một bên lui lại, cọ xát khoảng 2 phút, cô chết tâm. Chênh lệch thực lực lần này không phải đùa đâu. Cô dứt khoát nhắm mắt, cầm kiếm gỗ chém loạn xạ, chém trúng kiếm nào hay kiếm đó, mà cô thì hi vọng con Dã Cẩu Vương có thể một chiêu giây sát chính mình để cô chết một cách thống khoái.
Tịch Thành nhắm mắt chém bừa thật lâu nhưng phát hiện mình vẫn còn sống, ngược lại phía trước nghe thấy tiếng đánh nhau. Cô cẩn thận đi về phía trước, nhìn thấy cách đó không xa có một người đang cầm kiếm gỗ độc đấu Cẩu Vương. Tuy rằng thân pháp còn rất non, lại có thể an toàn lui lại sau khi công kích Dã Cẩu Vương. Cô nghĩ thuộc tính nhanh nhẹn của người này chắc hẳn là rất cao.
Mà quan sát người đó triền đấu cùng Dã Cẩu Vương, Tịch Thành cũng dần dần nhìn ra, mặc dù Dã Cẩu Vương hành động rất nhanh, nhưng nhận biết phương hướng lại rất tệ. Mỗi khi người đó chạy trái chạy phải, Dã Cẩu Vương thường không kịp phản ứng lại mà chạy quá đà.
Trong đầu Tịch Thành không ngừng suy tưởng các loại phương pháp đối phó với Dã Cẩu Vương, mà lúc này người kia đã bị Dã Cẩu Vương cào bị thương bả vai.
Tịch Thành cũng không nghĩ nhiều nữa mà chạy sang hướng trái ngược với Dã Cẩu Vương, cô nhặt kên một cục đá ném về phía nó. Cũng bởi vì cục đá không có lực công kích, Dã Cẩu Vương căn bản chẳng thèm để ý đến cô.
Tịch Thành cảm thấy sốt ruột, tìm hết tất cả cục đá quanh đó ném về phía BOSS. Hành động lần này triệt để chọc giận Dã Cẩu Vương, nó không để ý đến người đang đánh nhau với nó nữa mà quay đầu đuổi theo Tịch Thành. Tịch Thành cũng không luống cuống mà nhấc chân bỏ chạy. Mỗi khi Dã Cẩu Vương muốn quay đầu lại, Tịch Thành lại ném qua một cục đá. Mà mỗi lúc nó sắp đuổi kịp cô, cô liền bất thình lình rẽ ngang chuyển dọc.
Dã Cẩu Vương hoàn toàn nổi giận rồi, nó tăng tốc đuổi theo Tịch Thành. Người kia cũng bởi vì hành động của Tịch Thành mà có cơ hội tạm nghỉ, nuốt vội 1 viên huyết dược rồi tò mò nhìn về hướng Tịch Thành đang trong thảm cảnh bị truy đuổi. Vừa nhìn thấy hắn liền sững sờ, cho dù không muốn sống cũng không cần thiết phải làm vậy chứ? Cô bỏ chạy thì cứ chạy, rẽ ngang lách dọc làm gì chứ? Rẽ cũng được đi, tại sao lại chui hướng có cây cối? Không sợ đụng trúng thân cây sao?
Hắn cảm thấy hắn nên chạy nhanh qua đó, tranh thủ thời điểm mấu chốt giúp cô ngốc kia chắn vài chiêu.
Mà bên này Tịch Thành không ngừng thay đổi hướng chạy, hơn nữa còn cố ý tăng tốc độ, thường thường quay đầu ném đá Dã Cẩu Vương. Hành vi này khiến cho Dã Cẩu Vương càng thêm tức giận, nó càng tăng tốc chạy về phía trước. Mà ngay lúc này Tịch Thành chạy đến gần một cây đại thụ sau đó bất ngờ rẽ sang bên, Dã Cẩu Vương không phản ứng kịp liền đâm đầu vào gốc cây.
Việc này lại một lần nữa khiến người kia sửng sốt. Vì thế hai người cũng không nói nhiều, nhanh chóng tổ đội, sau đó rất ăn ý thừa dịp Dã Cẩu Vương còn choáng váng mà thượng đao thượng kiếm cộng thêm chân đá quyền đánh, cuối cùng cũng miễn cưỡng đưa BOSS đến Tây Thiên.
Lúc này hai người đều nghe được thông báo của hệ thống: Đinh, hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Phong Khinh Lưu Vân, Tịch Thành Điện Hạ thành công đánh chết BOSS Dã Cẩu Vương, cấp bậc tăng lên 1 cấp.
Bây giờ hai người mới nhẹ nhàng thở ra, đặt mông ngồi xuống trên mặt đất. Hai người tự mình giới thiệu một chút, sau đó bắt đầu nhìn những thứ Dã Cẩu Vương bạo ra.
Trên mặt đất bày ra một đống đồ lộn xộn. Hai người lật qua lật lại xem, có trụ cột kiếm pháp, có trụ cột ám khí, trụ cột nội lực, trụ cột bộ pháp, thiết kiếm, trâm ngọc bích cùng đá toàn cơ.
Tịch Thành cùng Phong Khinh Lưu Vân đều không nghĩ tới sẽ bạo ra nhiều thứ như vậy. Phong Khinh Lưu Vân nhìn chằm chằm một đống này, nghĩ tới nghĩ lui cũng chưa nghĩ ra nên tuyển chọn món nào.
“Tịch Thành, cô chọn trước đi.” Phong Khinh Lưu Vân vẻ mặt khó xử nhìn cô.
Tịch Thành cười cười: “Anh lấy hết cả đi, nếu không có anh cứu tôi thì tôi đã sớm chết rồi. Những thứ này vốn là của anh.”
Phong Khinh Lưu Vân ngẩn người, xác thực đối với những thứ này hắn đều thực động tâm. Bây giờ hắn mới 7 cấp, mấy thứ này đối với hắn đều rất trọng yếu, nhưng mà BOSS này là do hai người cùng đánh, hẳn là nên chia đều. Nhưng hắn không nghĩ đến cô gái này lại chịu phân hết cho hắn.
Tuy rằng hắn đều muốn nhưng mà không thể độc chiếm, đây là vấn đề nguyên tắc. Huống chi không ai biết được tương lai sẽ như thế nào, thực không đến mức vì mấy bộ trụ cột võ công do một con BOSS ở Tân thủ thôn bạo ra mà trở mặt với người ta. Vì thế hắn đã chuẩn bị tư thế thuyết minh cho Tịch Thành hiểu tầm quan trọng của mấy thứ này. Nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt không chút quan tâm nào của Tịch Thành, ngược lại hắn không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hắn cúi đầu suy nghĩ, vẫn là cắn môi nói với Tịch Thành: “Cô vẫn nên chọn đi, cho dù mấy thứ này đều có thể mua được sau khi đến thành thị, nhưng mà đối với chúng ta bây giờ đều là thứ khó khăn mới có được. Có trụ cột võ công cùng thiết kiếm có thể giúp cô sớm rời khỏi Tân Thủ thôn, cũng giúp cô tiến nhanh hơn trên con đường làm cao thủ võ lâm.”
Tịch Thành vẫn mang vẻ mặt đó: “Tôi biết chứ, nhưng chúng đối với tôi lại không trọng yếu như vậy. Anh xem, tôi không sốt ruột rời đi Tân Thủ thôn, cũng không vội vã muốn trở thành cao thủ như vậy. Tôi vào đây để chơi trò chơi, không có cụ thể mục tiêu, chuyện gì đến từ từ cũng sẽ đến thôi.”
“Nhưng tôi cũng không thể lấy hết toàn bộ, vốn BOSS là do hai chúng ta cùng nhau giết, một mình tôi lấy đi tất cả thành ra cái gì chứ?”
Tịch Thành suy nghĩ một chút, nói cũng đúng. Vậy nên cô lấy ra cây trâm ngọc bích.
“Vậy thế này đi, cây trâm này là vật dụng chuyên dùng của nữ, lực phòng ngự +9, thuộc tính cũng không tệ. Còn cục đá tên ‘Toàn Cơ’ này có lực công kích +4, nhiều hơn 1 điểm so với thanh kiếm tàn của tôi, đủ cho tôi ném quái một lần. Hai thứ này tôi lấy, những thứ còn lại thuộc về anh, được không?”
“Không được, cô mới chỉ lấy 2 thứ. Hơn nữa đều là không có gì trọng yếu. Cô phải biết rằng, có giá trị nhất trong đống này là trụ cột võ công và thiết kiếm.”
“Những thứ đó thì…” Tịch Thành nhìn mấy cuốn trụ cột võ công đó, khó có được tự hỏi một lần.
Nhưng lúc này Phong Khinh Lưu Vân lại cắt ngang lời cô: “Không biết cô có thể cho tôi cuốn trụ cột ám khí không? Tôi có một người bạn muốn học ám khí, cho nên…”
Tịch Thành cười cười, không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng: “Tốt nha, như vậy thì tôi lấy trụ cột bộ pháp, tiện cho tôi lúc đánh không lại cũng có thể bỏ trốn. Trụ cột kiếm pháp, trụ cột nội lực, trụ cột ám khí cùng thiết kiếm đều về anh, như vậy có thể chứ?”
Phong Khinh Lưu Vân không kiên trì nữa mà gật gật đầu. Coi như hắn đã nhìn ra, người trước mắt này nếu không phải là người lòng dạ rộng rãi thì chính là một cô ngốc.
Sau khi chia của xong, hai người bỏ thêm nhau bạn tốt, nói lời tạm biệt liền ai đi đường nấy.
Mà lúc này hai người không phát giác, sau bụi cây có một bóng người vội vã rời khỏi.
-
[1] Huyết tế buộc định: Hình thức dùng máu của người chơi dính lên vũ khí để vũ khí nhận chủ, tức là sau này vũ khí đó chỉ có thể do người chơi đó sử dụng, không thể bị ăn cắp, không rơi xuống khi tử vong.