Kiếp phỉ gặp mấy người không e dè, nên ‘nộ tòng tâm đầu khởi, ác hướng đảm biên sinh’ mà lớn tiếng gào thét: “Nói gì vậy! Lão tử hát dễ nghe như vậy, ngươi có biết thưởng thức hay không đây?”
Tịch Thành dùng tay đỡ trán, không biết nên khóc hay nên cười. Tự tin vốn là chuyện tốt, nhưng mà tự phụ quá thì…
Kiếp phỉ cứ như vậy trừng mắt nhìn Tịch Thành, hi vọng cô có thể sửa miệng. Nhưng mà hắn không biết, Tịch Thành chỉ có một ưu điểm, thì phải là thành thật. Vào thời điểm không khí khẩn trương như bây giờ, cô bất đắc dĩ từ bỏ sự thiện lương mà kiên định lựa chọn thành thật. Cô không khỏi cảm thán, cô thật đúng là một người ưu tú mà…
Kiếp phỉ thấy Tich Thành không có xu thế sửa miệng, trong lòng hắn nghĩ nữ nhân không biết thưởng thức này nếu chỉ dùng võ mồm là không thể nào khiến nàng khuất phục, xem ra nàng là loại người không dùng bạo lực thì không chịu hợp tác đây.
Vì thế hắn quát lớn: “Lấy vũ khí đến!”
Nhóm người mới nhất thời câm như hến, còn thường thường nhìn Tịch Thành oán niệm cô không biết phân biệt phải trái.
“Dạ, lão đại!” Tiểu đệ khập khiễng kéo một thanh Lang Nha Bổng cực đại đi đến trước mặt kiếp phỉ đầu lĩnh.
“Ngươi vẫn không chịu sửa miệng sao?” Kiếp phỉ hảo tâm hỏi lại.
Tịch Thành trầm mặc đến cùng, không nói một câu nào. Kiếp phỉ nhìn ánh mắt ‘thà chết chứ không khuất phục’ của Tịch Thành, nhưng bên trong hắn lại nhìn ra rõ ràng là đồng tình cộng với thương hại.
Kiếp phỉ bất đắc dĩ thở dài, có chút tức giận vì người nào đó không chịu đấu tranh vì bản thân, nói: “Các ngươi tại sao lại không biết thưởng thức như vậy đâu? Các ngươi tại sao lại không thể lý giải nghệ thuật tao nhã như vậy đâu! Đây là bệnh, phải trị!”
Tịch Thành càng thêm bất đắc dĩ thở dài, đau lòng nhức óc nói: “Ngươi tại sao lại không chịu tiếp thụ ý kiến như vậy chứ? Ngươi tại sao lại không nhận ra được ưu điểm của mình mà lựa chọn lựa con đường không phải sở trường đâu? Tại sao ngươi lại không ý thức được lúc ngươi hát ca từ nhịp điệu đều bỏ chạy đến Siberia cả rồi chứ? Tại sao ngươi lại không chịu tiếp thu ý kiến của giám khảo chuyên nghiệp đâu? Tại sao ngươi lại không hiểu được sự thật là thật tàn khốc đâu? Đây là bệnh, trị gấp!”
Trong nháy mắt, suýt chút nữa kiếp phỉ đã bị thuyết phục bởi những lời nói của Tịch Thành, thấp giọng hỏi: “Có khó nghe như vậy sao?”
Tịch Thành không nói gì, chỉ gật đầu.
Tiêu Tương Vũ Hề không nói gì, chỉ gật đầu.
Cô Cầm không nói gì, chỉ gật đầu.
Phong Chúc, Linh Sơn không nói gì, chỉ gật đầu.
Hoa Phi Hoa Sương Phi Sương không nói gì, chỉ gật đầu.
Cẩu nam nữ không nói gì, chỉ gật đầu.
Liền ngay cả nhóm người mới cũng không nói gì, chỉ gật đầu.
Nháy mắt kiếp phỉ bị đả kích, yếu ớt hỏi: “Không có câu nào đúng nhịp sao?”
Mọi người lắc đầu, Tịch Thành cũng không ngoại lệ, nói: “Có câu nào có nhịp sao?”
Kiếp phỉ đột nhiên giật mình, thế nhưng bắt đầu khóc òa lên làm cho Tịch Thành trở tay không kịp.
Tất cả mọi người đều ngây người vài giây, ai cũng không hiểu được người này đang yên đang lành tự nhiên lại khóc?
Tiêu Tương Vũ Hề đi đến trước mặt kiếp phỉ, sắc mặt vui mừng hỏi: “Ngươi thật sự thích ca hát như vậy sao?”
Kiếp phỉ phờ phạc ỉu xìu ngẩng đầu, vẻ mặt uể oải nói: “Cả đời này lão tử chỉ thích ca hát. Nhưng mà từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai nói ta hát hay cả. Dù lão tử không ngừng luyện tập cũng vô dụng. Lão tử chỉ muốn ca hát mà thôi, sao lại khó như vậy chứ? Cái ‘thiên phú’ âm nhạc chết tiệt đó trọng yếu như vậy sao?
“Vậy thì sao ngươi lại trở thành kiếp phỉ?” Tiêu Tương Vũ Hề hỏi tiếp.
“Còn không phải vì tìm người nghe lão tử hát thôi sao. Ai cũng trốn tránh lão tử như trốn quỷ, làm hại lão tử đành phải tiêu tiền mời người đến nghe, cuối cùng cả gia sản đều tiêu hết, giờ chỉ còn cách ở đây làm kiếp phỉ.” Kiếp phỉ mặc buồn rười rượi nói.
Tịch Thành thật muốn nằm lăn ra đất biểu đạt mình sùng bái. Người này cũng quá có tài đi. Người ta đều là được người ta bỏ tiền mời đến hát, còn hắn thế nhưng còn phải tiêu tiền mời người ta đến nghe, còn mời đến mức táng gia bại sản! Tịch Thành thầm nghĩ, nếu cô là cha hắn, không thể không đánh chết hắn!
Tiêu Tương Vũ Hề không tiếp tục đả kích hắn, nâng cằm suy tư một hồi rồi nói: “Trong tay ta có một cuốn âm nhạc bảo điển giúp tăng lên tư chất âm nhạc, sửa chữa chỗ sai trong cách hát…”
Tiêu Tương Vũ Hề lời còn chưa dứt, kiếp phỉ đã túm ngay lấy tay áo hắn, kích động nói: “Thật sự?”
Tiêu Tương Vũ Hề gật gật đầu.
“Vậy…” Ánh mắt kiếp phỉ nháy mắt chuyển hóa thành vô số sao lấp lánh, một thân hình cao lớn vạm vỡ lại kết hợp với đôi mắt hí thuần lương đáng thương… thật sự là quá mức đối lập.
“Cũng không phải không thể cho ngươi. Nhưng là, vì sao lại cho ngươi?” Tiêu tương Vũ Hề tay cầm quạt giấy không ngừng gõ gõ vào bàn tay còn lại, nói.
“Hả… Ngươi muốn ta nguyện trung thành với ngươi?” Kiếp phỉ ngẩng đầu nhìn Tiêu Tương Vũ Hề, có chút đăm chiêu.
“Việc này thì, chỗ ta quả thật thiếu một NPC hộ viện. Đương nhiên, ngươi có thể tự mình đưa ra lựa chọn.” Sau đó Tiêu Tương Vũ Hề không lại nói chuyện, chừa lại không gian cho kiếp phỉ tự hỏi.
Kiếp phỉ nghiêm túc suy xét, thật cẩn thận ngẩn đầu, yếu ớt hỏi: “Quản cơm không?”
“Phụt!” Tịch Thành lại phun hết nước trong miệng ra đất. Tên kiếp phỉ này không phải ‘khôn khéo’ quá rồi sao? Hay là chỉ cần động đến việc ca hát thì chỉ số thông minh sẽ giảm xuống cực hạn? Tiêu tiền mời người nghe hắn hát đến táng gia bại sản, đến một hạt gạo cũng không còn nên phải đi làm kiếp phỉ, hiện tại người này thế nhưng hỏi trước một chút chuyện có quản cơm hay không, trực giác nói cho cô biết đùa giỡn người này sẽ rất thú vị.
Tiêu Tương Vũ Hề đầu tiên cũng sửng sốt, hắn không nghĩ tới vấn đề hàng đầu của tên kiếp phỉ lại là quản cơm hay không. Vì thế, hắn cười lắc đầu tỏ vẻ mình bất đắc dĩ: “Quản, đương nhiên quản. Ăn ở toàn bao, tuyệt đối quản no.”
Đối với Tiêu Tương Vũ Hề mà nói, hắn cũng không keo kiệt những vật ngoài thân như tiền tài linh tinh. Loại tiểu BOSS trong bản đồ cao cấp này có lẽ không tính là gì trong mắt lão làng giang hồ, nhưng trong mắt người thường đã có thể xem như là cao thủ. Chỉ tính trước đó tên kiếp phỉ nhẹ nhàng vung thanh Lang Nha Bổng nặng quái dị kia cũng đủ thấy, người này vẫn có chút thực lực, tối thiểu cũng sở hữu ‘thần lực’ trời sinh.
Hắn biết rõ, nếu đưa thanh Lang Nha Bổng đó vào trong tay hắn, tuyệt đối chưa đến một giây hắn đã bị áp thành bạch quang trở về Điểm Phục Sinh một chuyến. Chon nên việc đối phương đòi điều kiện nằm trong dự kiến của hắn, không nghĩ đến dĩ nhiên là hỏi về cái ăn. Cho dù là vàng bạc châu báu hắn cũng không để ý, huống chi là việc nho nho như quản cơm.
“Vậy ngươi đang làm gì? Ta nói cho ngươi biết, nếu chuyện xấu như phóng hỏa giết người thì ta không làm đâu.” Kiếp phỉ nói lời chính nghĩa.
Tịch Thành cười đên xóc hông, không làm chuyện xấu vậy tại sao ngươi còn chạy đi làm kiếp phỉ?
Càng nhìn kỹ Tịch Thành càng cảm thấy người này thích hợp diễn mấy tiểu phẩm trong đêm giao thừa trên ti vi ấy.
“Ta nói đồ ngốc à, ngươi vẫn mau đáp ứng đi thôi. Đứng ở trước mặt ngươi chính là trang chủ giang hồ thứ hai đại bang Cầm Kiếm Sơn Trang, cầm nghệ nổi tiếng toàn giang hồ. Đừng nói đến cái ăn cái mặc, chỉ cần hắn chỉ điểm ngươi một chút cũng hơn hẳn tự ngươi khổ luyện suốt hơn hai mươi năm trời.” Tịch Thành bắt đầu giúp Tiêu Tương Vũ Hề thuyết phục đối phương.
“A, ta biết ngươi. Ngươi chính là Tiêu Tương Vũ Hề nổi tiếng với tài đánh đàn sao? Trang chủ Cầm Kiếm Sơn Trang?” Kiếp phỉ mặt mang biểu cảm ‘đã tìm được tổ chức rồi’ xác nhận lần cuối cùng.
“Là ta.” Tiêu Tương Vũ Hề lại không làm chuyện gì đuối lý, đương nhiên sẽ không phủ nhận.
Nhưng là chuyện này lại khiến ‘Tiêu Tương Vũ Hề’ giả buồn bực muốn chết. Nhìn ánh mắt khinh bỉ của mọi người dành cho hắn, hắn hận không thể tìm một cái khe đất chui xuống, thật sự là quá xui xẻo, làm sao có thể nghĩ đến Lý Quỷ lại gặp gỡ Lý Quỳ, còn gì để nói nữa sao?
Kiếp phỉ không hề để ý đến sự kiện ‘đồ giả’, hắn lung tung lau đi nước mắt trên mặt, trịnh trọng nói với Tiêu Tương Vũ Hề: “Ngươi đã quản cơm lại cho ta âm nhạc bảo điển, ta Lý Du Tế một trăm cân sẽ dốc sức làm việc cho ngươi.”
Vì thế thuận lý thành chương, lúc này sự kiện đả kiếp cũng dừng lại ở đó.
Mọi người trong lòng đều nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu một lần nữa đi về hướng xe ngựa. Mà Tiêu Tương Vũ Hề giả thì mặt mày đưa đám, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
“Đứng lại!” Lại một tiếng quát bảo ngưng lại vang lên bên tai, mọi người không hẹn mà cùng quay đầu.
“Điện Hạ, tuy rằng việc Lý Du Tế đả kiếp làm người khác khó bực dọc, nhưng nể mặt tại hạ mà hãy bỏ qua việc này, như thế nào? Ngày khác tôi sẽ mở tiệc xin lỗi Điện Hạ thỏa đáng.” Tiêu Tương Vũ Hề văn vẻ mở miệng nói.
“Tiêu Tương bang chủ yên tâm, ta nói không phải các ngươi, mà là hắn!” Tịch Thành mạn bất kinh tâm giải thích, sau đó ngón tay lại chỉ sang một hướng khác.
Người bị Tịch Thành chỉ giật bắn người, ôm một khuôn mặt đau khổ cẩn thận hỏi: “Có việc sao?”