Editor: Hàn Tử Quân
"Chuyện trở thành tác giả được kí kết, cô suy nghĩ thế nào rồi?" Đột nhiên Đoạn Thích hỏi.
"Em quyết định không ký nhanh như vậy, hiện tại quả thực em muốn đặt toàn bộ tâm tư trên việc học tập." Ngựa còn có lúc hụt chân, mặc dù Đường Thi có lòng tin đối với việc mình tham gia thi đại học, nhưng không đến một khắc cuối cùng, cô cũng không biết, mình có thể giống như bình thường, đạt được điểm thi cao như vậy hay không?
Mà điểm cộng cho kỳ thi đại học là vì có thêm một tầng bảo đảm để cô có thể thi đậu trường top 1 trong nước mà cô đã yêu thích từ kiếp trước, nên để được cộng điểm cô sẽ cố gắng tranh thủ.
Đoạn Thích ngừng lại, biểu cảm mười phần chân thành nói: "Bà chỉ muốn tốt cho cô thôi."
"Em biết."
"Lại nói, lúc nào thì cô bắt đầu có hứng thú với tiểu thuyết trinh thám vậy?" Đoạn Thích vô cùng tò mò, anh còn nhớ rõ, lúc trước trong nhà mở cuộc họp, chú ba từng nói, Đường Thi là một cô bé hoạt bát hiếu động, tính tình còn bị nuôi đến có chút kiêu ngạo, Đường Thi như thế sẽ cảm thấy hứng thú với loại tiểu thuyết này sao, còn có suy nghĩ muốn tự mình viết tiểu thuyết.
Cho dù gia đình có trải qua nhiều biến cố thì tính tình cũng không thể thay đổi trong thời gian ngắn, trở nên giống như hai thái cực vậy được, hiện tại Đường Thi giống như sẽ không tức giận, tuyệt không giống dáng vẻ như bị nuôi đến yếu ớt.
Đường Thi cũng không biết ý nghĩ trong lòng Đoạn Thích, nhưng trực giác bảo cô phải cẩn thận trả lời: "Gần đây mới bắt đầu, đột nhiên cảm thấy hứng thú."
Đoạn Thích từ chối cho ý kiến: "À."
"Trước kia cô cũng có bộ dáng này sao?"
"Cái gì?" Đường Thi quay đầu.
Đoạn Thích nhìn gương mặt nghi ngờ của Đường Thi, lại chậm chạp lắc đầu: "Không có gì."
Đường Thi thấy Đoạn Thích không nói gì nữa thì cũng không hỏi, trong lòng cô vẫn luôn nhớ chuyện của Trịnh Tiểu Hi, chỉ hi vọng, đừng xảy ra chuyện gì?
Thời gian một ngày trôi qua thật nhanh, ngay trong sự vô cùng chờ mong của Đoạn Thích, sự hiếu kì của Thi, Đoạn Duệ với Hạ Cảnh về tới Đoạn gia, Đường Thi quang minh chính đại nhìn Đoạn Duệ mấy lần, phát hiện quả nhiên Đoạn Duệ giống như trong tiểu thuyết miêu tả, ngũ quan điển trai cứng rắn, thân hình cao lớn rắn chắc.
Đứng chung một chỗ với Hạ Cảnh ôn nhuận như quý công tử cũng không có chút thua kém nào, bởi vì trên người anh có loại khí thế bén nhọn, làm cho không người ta không thể không chú ý tới khí thế của anh.
Bị hai mắt Đoạn Duệ chăm chú nhìn, Đường Thi thoáng không được tự nhiên, nhưng nghĩ đến tuổi tâm lý của cô còn lớn hơn Đoạn Duệ nên liền không sợ cái gì, đón lấy ánh mắt Đoạn Duệ nhìn trở lại.
Đoạn Duệ sững sờ, hướng về phía Đường Thi hỏi: "Đường Thi à?
" Chào anh, em là Đường Thi.
"
Bà Đoạn lôi kéo tay Đoạn Duệ, cười:" Duệ Duệ, đây là Đường Đường, Đường Đường không cần ngại, cứ gọi là anh Duệ, cũng giống như gọi anh Thích của cháu vậy.
"
Đoạn Duệ chăm chú nghiêm túc gật đầu:" Ừm.
"
Đường Thi:"...!"
Ha ha, bà Đoạn, cô làm gì thẹn thùng.
" Nhiều ngày không gặp, Đường Đường không phải quên mất Hạ đại ca của em rồi chứ? "Hạ Cảnh cười nói.
Đường Thi khoát tay:" Không có không có.
"
" Đại ca, anh Cảnh, các anh trở về bằng cái gì? "Vẻ mặt Đoạn Thích có chút kích động.
Cuối cùng Đoạn Duệ cũng chú ý tới em trai của mình còn tồn tại, mặc dù giọng nói vẫn lạnh lẽo cứng rắn, nhưng vẻ mặt đã trở nên nhu hòa hơn:" Xe buýt.
"
" Ngồi xe buýt cũng tốt.
"Cháu trai lớn về nhà, bà Đoạn chỉ cảm thấy cái gì cũng tốt, vẻ vui mừng trên mặt chưa từng thay đổi.
" Vâng, bà, ông đâu rồi ạ? "
" Ông ấy à, vừa ra cửa tìm người đánh cờ thì các cháu liền về, thật sự là một ngày không đánh cờ, toàn thân ông già đều không được tự nhiên.
"Bà Đoạn bất đắc dĩ lắc đầu.
Mấy người tán gẫu việc nhà, phần lớn là bà Đoạn hỏi, Đoạn Duệ trả lời, chẳng qua những câu trả lời này đều rất ngắn gọn, nhưng lại nói đúng vấn đề trọng tâm.
Tác phong quân nhân của Đoạn Duệ trong bộ đội cũng tự nhiên lẫn vào trong sinh hoạt.
Ăn xong cơm tối, mọi người lại ngồi cùng nhau, đột nhiên Hạ Cảnh hỏi Đường Thi:" Đường Đường gần đầy sáng tác thế nào rồi? Ba truyện ngắn của em trên Người Trinh Thám kia, anh đều đọc rồi, suy nghĩ của em rất kín đáo, sắp đặt ngoài dự liệu, anh cũng đoán không ra ai là tội phạm, hiện tại anh rất chờ mong muốn nhìn thấy truyện ngắn tiếp theo của em.
"
Đường Thi bị hỏi đến có chút ngốc, thấy Hạ Cảnh còn đang nhìn mình thì nói:" Cảm ơn Hạ đại ca, mấy bản thảo em gửi trước đó, chính em lúc viết cũng đã suy nghĩ rất nghiêm túc cẩn thận mới ra.
"
Không sợ bị người chê cười, ở phương diện này, Đường Thi cho rằng, cô còn có thể nói rất chuyên nghiệp, đầu óc thông minh, xoay chuyển lại nhanh, viết được những cái đó, mặc dù tốn rất nhiều thời gian, nhưng thu hoạch lại lớn, không nắm chắc thì cô sẽ không đưa bản thảo của mình ra ngoài.
Hai mắt đen như mực của Hạ Cảnh hiện lên một vòng ánh sáng, Đường Thi nói bóng gió, anh đã hiểu, cô rất tự tin, có nắm chắc mình có thể làm khó tất cả mọi người.
" Nhưng mà gần đây không có ý định tiếp tục viết, Hạ đại ca muốn tiếp tục đọc, chỉ có thể chờ sau khi em thi đại học xong thôi.
"
Hạ Cảnh kinh ngạc nhìn Đường Thi, nhưng bà Đoạn lại cười ha hả nói:" Đường Đường nghĩ kỹ đợi đến khi thi xong đại học, thì có thể kí kết bất cứ lúc nào.
"
" Đúng vậy, bà Đoạn, cám ơn bà đã suy nghĩ cho cháu.
"Có thể gặp được người Đoàn gia, đại khái là phúc khí của cô đi.
Đoạn Thích bật thốt lên hỏi:" Anh Cảnh biết Đường Đường gửi bản thảo sao? "
" Ừm, lần đầu tiên gặp Đường Đường, anh với em ấy có nói đến, nói là có thể giúp một tay gợi ý, sau đó nhắc đến viêc gửi bản thảo, Đường Đường nói cho anh, em ấy đã gửi bản thảo thành công.
"Hạ Cảnh kể lại chuyện xảy ra rất nhiều ngày trước, giọng điệu bình tĩnh.
Đoạn Thích nhìn Đường Thi, thấy Đường Thi đang bị bà của mình lôi kéo nói chuyện, không chú ý tới bên này, không hiểu sao trong lòng sinh ra một loại cảm giác tủi thân, chỉ là Đoạn Thích không rõ, tại sao mình lại sinh ra cảm giác như vậy.
" Đã nhảy đến lớp mười hai, việc học sẽ trở nên cấp bách hơn.
"Đoạn Duệ nghiêm túc tổng kết thành một câu.
Đường Thi ngượng ngùng cười một tiếng:" Đúng vậy, đại ca.
"Khụ, thôi cô cứ gọi theo Đoạn Thích luôn đi, cô còn gọi Đoạn Thích làm anh Đoạn cơ mà.
Lầu ba thêm một người, loại cảm giác này có chút kì lạ, nhất là lúc Đường Thi nghe Đoạn Duệ nói với cô:" Cứ ở trong nhà cho thật tốt, đừng nghĩ lung tung ", lập tức sinh ra một loại cảm giác:" A, cô thật sự có đại ca, không phải là cái loại chỉ gọi không kia ".
Vị đại ca kia, quả thực quá mức thành thục, khó trách Đoạn Thích tôn kính anh như vậy.
Đường Thi nằm ở trên giường, lật qua lật lại, không ngủ được, Trịnh gia bên kia sao không truyền đến bất cứ tin tức gì khiến lòng cô cứ luôn thấp thỏm, nhưng Đường Thi lại không thể chạy đến Trịnh gia.
Nguyên nhân trong này là bởi vì bà Trịnh, cũng không phải bà Trịnh chán ghét Đường Thi bao nhiêu, mà là bà Trịnh này nổi tiếng hẹp hòi, không thích người khác đến Trịnh gia, bởi vì một khi có người đến thì phải chiêu đãi, phải hao tốn không ít đồ, nhỏ thì là cốc nước lạnh, lớn thì là hoa quả đồ ăn vặt thậm chí là ăn cơm.
Ông Trịnh xuất thân từ nông thôn, sau đó tham gia cách mạng.
Lấy mạng đi làm lính, dựa vào một thân nhiệt huyết, ngồi lên vị trí cao, về sau, trở thành nguyên lão trong đại viện quân đội, mà sau khi chiến tranh bà Trịnh mới đưa con từ nông thôn tìm đến thủ đô Bắc Kinh, lần này một nhà Trịnh gia hoàn toàn lập nghiệp ở thủ đô Bắc Kinh.
Nhưng bà lão này, có lẽ là lúc tuổi trẻ sợ nghèo nên đặc biệt keo kiệt, lại không thích bị người khác chiếm tiện nghi, cuối tuần Đường Thi đến Trịnh gia tìm Trịnh Tiểu Hi, lúc ấy, sắc mặt bà lão vô cùng khó coi, nhất là sau khi nhìn thấy Trịnh Tiểu Hi lấy đồ ra chiêu đãi cô, lại càng hận không thể đuổi cô đi ra ngoài, Đường Thi bị nhìn chằm chằm như ngồi bàn chông, không dám ở lâu, cô sợ bà lão này thật sự muốn cầm lấy chổi đuổi người.
Bà lão này không chỉ keo kiệt với mình, mà còn keo kiệt với con cháu, chỉ có hào phóng với ông Trịnh, cũng bởi vì cái này nên ông Trịnh mới mở một mắt nhắm một mắt, để chính bà Trịnh hoàn toàn quyết định.
Cũng bởi vậy nên Đường Thi không thể tin, bà lão này sẽ cho Tô Tiếu với Văn Thuần Tĩnh sắc mặt tốt, hơn nữa lúc ấy hai người này đều đi tay không.
Bà Trịnh cũng không sợ người chê cười, trong tay nắm rất chặt số tiền mà ông Trịnh kiếm được nhiều năm, một phần cũng không cho con cháu, nói với bên ngoài là không cần con cái phụng dưỡng, chính bọn họ có tiền, không cần đến.
Nói như vậy khiến rất nhiều người im miệng, dù sao cũng là chuyện nhà người khác, bọn họ không xen vào, hơn nữa hành vi của bà lão này, thật đúng là không làm cho người ta không biết nói ra miệng làm sao, ai bảo hai anh em họ Trịnh đều gật đầu nữa.
Đối với chuyện này, Đường Thi không cách nào bình luận, cách nói của bà Trịnh không sai, ông Trịnh nguyện ý đưa tiền cho bà Trịnh giữ, dùng như thế nào hoàn toàn là tự do của bà.
Vừa nghĩ tới cảnh gia đình Trịnh Tiểu Hi về nhà vào cuối tuần, lại phải mang gạo mang tiền cho chính mình ăn, Đường Thi thật sự rất mệt tâm.
Tình huống quả thực như Đường Thi nghĩ, lúc bà Trịnh nhìn thấy Văn Thuần Tĩnh mang theo Tô Tiếu đi tới, trong nháy mắt sắc mặt biến đen, mặc dù làn da bà lão vốn đen nhẻm, nhưng không trở ngại, giờ nó càng đen hơn.
Người nhà họ Trịnh thấy Tô Tiếu phía sau Văn Thuần Tĩnh, yên tĩnh trong chớp mắt rồi lại làm các việc cần làm như thường, Văn Thuần Tĩnh không nhịn cười được, làm sao dì ta lại quên mất, bà lão này ghét nhất là người khác chiếm tiện nghi của bà ta, hôm nay, Trịnh Xương đưa tiền chỉ đủ ba người.
Tô Tiếu nhạy bén phát hiện những người này coi thường cô ta, trong lòng hận muốn chết, sắc mặt cũng càng lạnh lùng hơn, dẫn tới lại càng sinh ra bất mãn với Văn Thuần Tĩnh đang đứng trước mặt mình.
Đã muốn dẫn cô ta đến Trịnh gia, sao lại không biết phải chuẩn bị sẵn sàng trước, quả nhiên trong lòng người phụ nữ này căn bản cũng không có mình, nếu không, nếu không kiếp trước cô ta cũng không trôi qua thê thảm như vậy, chưa từng thấy người phụ nữ này ra mặt giúp mình một lần.
Ồ vậy mà người phụ nữ này vẫn luôn mở miệng nói muốn tốt cho mình, cô ta làm sao dám chứ?
Tô Tiếu dùng sức siết lòng bàn tay, nhớ tới tất cả khuất nhục cùng chế giễu kiếp trước, cô ta rơi vào kết cục như vậy, cô ta cũng không tin, người phụ nữ cô gọi là" mẹ "này lại không biết một chút gì.
Trong chớp nhoáng này, Tô Tiếu suy nghĩ rất nhiều, Văn Thuần Tĩnh, Văn gia, cha Tô, Tô Đình Đình, trong lòng giống như có vô số tình cảm muốn bộc phát, nhưng trước khi mất khống chế, cô ta nhịn được, không nhịn xuống, cô ta còn có thể làm cái gì, đợi tới lúc cô ta trở nên lớn mạnh thì những người này, tất cả những người này, cô ta đều không thèm để vào trong mắt.
Văn Thuần Tĩnh cũng không biết, người mình che chở, lại sinh ra bất mãn với mình ở trong lòng, thấy tất cả mọi người Trịnh gia đều lạnh lùng thờ ơ, liền yếu đuối nhìn về phía Trịnh Xương:" A Xương, em..
"
Trịnh Xương khoát tay:" Thôi, có chuyện gì, dùng xong điểm tâm rồi nói sau.
"
Văn Thuần Tĩnh thở ra một hơi, Trịnh Xương mở miệng, thì chứng tỏ bà Trịnh sẽ không tiếp tục níu lấy không thả.
" Mẹ với cha con cũng chỉ thừa một chút tiền dưỡng lão, A Xương, con cũng đừng nghĩ đến, để mẹ bỏ tiền ra.
"Dường như Bà Trịnh cũng không hề chú ý tới bầu không khí cứng ngắc trong nhà, giọng nói cực kỳ kiên quyết.
Trịnh Xương dở khóc dở cười:" Mẹ, con bỏ tiền, mẹ đừng lo lắng con sẽ lấy tiền từ trong túi của mẹ.
"
Ánh mắt Bà Trịnh dò xét nhìn con trai:" Vậy còn tạm được.".
Danh Sách Chương: