Editor: Hàn Tử Quân
Mấy người đang ngồi trong phòng khách Đoạn gia đều đưa mắt nhìn lẫn nhau, lại đồng thời nhìn về phía Đoạn Thích, không đợi bà Đoạn hỏi, Trần Nghĩa đã thở hổn hển chạy vào, khi nhìn thấy Đoạn Thích với Đường Thi thì trừng lớn mắt.
"Anh Đoạn, Đường Đường, hai người đã trở lại rồi à, không phải, anh Đoạn, anh thật sự muốn nhảy lớp hả?" Trần Nghĩa nhanh chóng hỏi.
Anh ta hẹn mấy anh em cùng đến sân bóng rổ ở trường học chơi bóng, vừa đúng lúc đụng phải chủ nhiệm giáo dục, biết được Đoạn Thích muốn nhảy lớp là do chủ nhiệm giáo dục bảo anh ta nói với Đoạn Thích, trường học cho phép anh nhảy lớp!
Trần Nghĩa ngay cả bóng cũng không thèm chơi, lập tức chạy tới Đoạn gia chứng thực.
Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Đoạn Thích khẽ gật đầu: "Ừm." Giọng điệu bình tĩnh cứ như đang nói chuyện ăn cơm bình thường vậy.
Đường Thi chắc chắn là khiếp sợ, vì sao Đoạn Thích lại muốn nhảy lớp? Nghĩ nghĩ, Đường Thi cũng hỏi ra miệng.
Đoạn Thích nhướng mày, hừ nói: "Tiểu gia mới không không muốn tốt nghiệp sau tiểu nha đầu em đâu."
Sau khi giật mình xong, bà Đoạn bình tĩnh lại hỏi: "Thích Thích, khi nào thì cháu quyết định nhảy lớp?"
Tuy rằng cháu trai của bà thường xuyên không làm bài tập, nhưng quả thực đầu óc rất thông minh, có một đoạn thời gian cũng nghiêm túc đọc sách, cũng không biết từ khi nào vô thanh vô tức đã nhảy lớp thành công.
"Bà, cháu đã quyết định từ rất sớm." Cũng không phải rất sớm, là sau khi anh phát hiện mình thích Đường Thi.
Đoạn Thích thật đúng là không thể nào tưởng tượng được, nếu Đường Thi lên đại học, cô sẽ lựa chọn như thế nào, dọn đến ký túc xá đại học sao? Vậy không phải cách anh càng ngày càng xa sao?
Hơn nữa đại học có nhiều người anh không quen biết như vậy, lỡ như..
Đoạn Thích buông tha việc tra tấn ý nghĩ của mình, thuận theo tâm ý nhảy lớp, người anh thích, anh muốn chính mình theo đuổi!
Bà Đoạn cũng không hề hỏi nhiều, chỉ nói: "Nhớ rõ nói với ba mẹ cháu một tiếng."
"Vâng."
Ông Đoạn tiếp tục đọc báo của mình, hoàn toàn mặc kệ việc quyết định bất ngờ của Đoạn Thích, với ông Đoạn mà nói, có bao nhiêu sức thì ăn bấy nhiêu bát cơm, nếu Đoạn Thích thi đậu, vậy chút chuyện nhảy lớp này cũng chẳng là gì, con trai tốt nghiệp sớm một chút, còn đỡ tốn hao tài nguyên của quốc gia.
Đường Thi ngốc ngốc, Đoạn Thích thật sự là bởi vì muốn thắng cô nên mới nhảy lớp á? Sao cái nguyên nhân này lại quỷ dị như vậy?
Vẻ mặt Trần Nghĩa như đưa đám: "Anh Đoạn, sao cậu nhảy lớp cũng không nói với tôi một tiếng, cậu để một mình tôi ở lớp mười một, sao cậu nhẫn tâm thế?"
Đoạn Thích: "Nhẫn tâm, cậu có năng lực nhảy lớp à?"
Trần Nghĩa: "..."
Một câu xuyên tim!
Quả thực anh ta có chút thông minh, nhưng ở trên chuyện đọc sách, Trần Nghĩa rất muốn cười ha hả, anh thật đúng là không làm nổi chuyện nhảy lớp, nếu không cũng không đến mức bị ông già trong nhà cầm giày đập?
Trần Nghĩa nhìn Đường Thi mặt đầy mê mang, lại nhìn Đoạn Thích trước mắt thỉnh thoảng liếc về phía Đường Thi một cái, đột nhiên trong đầu xuất hiện một câu nói, con trai lớn rồi không thể giữ trong nhà được.
"Đi thôi đi thôi, tôi cô đơn một mình, thật đáng thương." Trần Nghĩa lẩm bà lầm bẩm.
"Anh Trần, anh vừa nói cái gì?" Cô đơn một mình? Trần Nghĩa dính Đoạn Thích như vậy?
Da gà trên người Trần Nghĩa run run, vẻ mặt đau thương nhìn anh Đoạn nhà anh ta: "Anh Đoạn, cậu lại ném tôi đi." Cứ coi như là vậy, thì Đường Đường cũng chẳng có cảm giác nào với anh Đoạn! Tình cảm lộ dần dần!
Đoạn Thích đen mặt, hung hăng trừng mắt với Trần Nghĩa: "Trần Nghĩa, ngứa da à? Có muốn tôi lột da cho cậu hay không?" Cần cậu nói ra à! Tự tiểu gia chính không biết à? Chỉ một mình cậu có đầu óc thông minh chắc!
Thấy trên mặt Đường Thi càng mê hoặc, lần đầu tiên Đoạn Thích muốn thở dài, muốn cùng cô gái mình thích nói chuyện yêu đương sao lại khó như vậy chứ?
Trần Nghĩa chạy nhanh như chớp, vô cùng vui sướng, đánh anh Đoạn một gậy, tâm tình tốt hơn một chút, đến lúc về nhà ăn cơm rồi!
Phòng khách chỉ còn lại Đường Thi với Đoạn Thích mắt to trừng mắt nhỏ, Đường Thi khụ khụ, hỏi: "Anh với Trần Nghĩa có cái gì mà bí mật vậy?"
Đoạn Thích đang buồn bực, nghe vậy thì hừ một tiếng: "Không có."
Đường Thi như hiểu ra, không hỏi nữa: "À."
Càng khó chịu! Đoạn Thích sờ sờ ngực, có chút bực bội, loại mùi vị này quả thực khiến người ta vừa ngứa ngáy vừa khó chịu, nhưng chính là không muốn từ bỏ, bởi vì để bụng, nên mới không cách nào bình tĩnh.
"Em không thể kiên nhẫn thêm chốc lát được à?" Đoạn Thích liếc Đường Thi.
Vẻ mặt Đường Thi vô tội: "Em hỏi lại một lần nữa thì anh sẽ nói cho em à?"
Đoạn Thích nhấp môi không nói, ánh mắt nặng nề.
Đường Thi nhìn cặp mắt đào hoa sâu thẳm kia mà thất thần, lúc hoàn hồn, mặt có hơi nóng, vỗ vỗ mặt nói: "Em hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước đây."
Bà Đoạn sớm hưng phấn chạy tới thương lượng với dì Xuân xem nên làm thức ăn gì chúc mừng Đường Thi trở lại, ngay cả ông Đoạn cũng không tránh khỏi đau thương khi bị bà Đoạn bắt làm lính.
Đường Thi nói xong, thấy Đoạn Thích không có phản ứng gì thì chuẩn bị trốn đi, xong rồi xong rồi, cô lại nhìn Đoạn Thích thất thần lần thứ hai rồi, nhớ tới lần đầu tiên thấy thấy thiếu niên xinh đẹp xuất hiện, Đường Thi chỉ cảm thấy mặt mình càng nóng thêm, cô mới phát hiện, cô không chỉ có khống thanh, mà còn có khả năng coi trọng nhan sắc của Đoạn Thích, cặp mắt đào hoa kia thật xinh đẹp!
"Từ từ." Đoạn Thích chậm rãi mở miệng.
Thân thể Đường Thi cứng đờ, không dám quay người lại, cô sợ mình vừa chuyển về, Đoạn Thích lại chê cười mình, khụ một tiếng, làm cho giọng nói của mình bình thường trở lại: "Chuyện gì?"
"Chẳng lẽ em còn muốn tiểu gia giúp em mang hành lý lên lầu?" Đoạn Thích nói chầm chậm, nhưng phập phồng trong giọng nói lại càng rõ ràng.
Đường Thi thiếu chút nữa bị sặc nước miếng chính mình, nhìn đến cái túi nho nhỏ của mình thì cầm lại đây, cũng không quay đầu lại mà đi luôn.
Đoạn Thích vẫn duy trì bộ dáng ngồi bất động ban đầu, ý cười trong cặp mắt đào hoa lại vô cùng chân thật, tuy rằng không biết vì sao, nhưng Đoạn Thích có trực giác, nha đầu này chắc chắn thích..
Mặt mình? Chắc chắn là vậy!
Hiện tại không thích mình, không sao, thích mặt mình trước, về sau lại thích người của mình, Đoạn Thích cũng không hề ngại cái này, bước đi hơi có chút xiêu vẹo, anh có thể tha thứ Đường Thi, tuy rằng hiện tại cô chỉ thích mặt anh.
Nhưng mà cô thích anh trắng hơn một chút hay là đen hơn một chút đây?
Vẻ mặt Đoạn Thích nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
Đoạn Thích không nói lời nào thật sự rất đẹp, Đường Thi che đôi mắt lại, đôi mắt cũng rất đẹp a.
Không lâu sau, tin tức Đoạn Thích nhảy đến lớp mười hai liền thông qua truyền miệng truyền đến toàn bộ lớp mười hai trước khai giảng.
"Đoạn đội, cậu thật sự muốn nhảy đến lớp tôi sao?" Triệu Lâm không thể tin mà xoa xoa hai mắt mình, nhìn nhìn lại Đoạn Thích đến đáng thương, trợn mắt há hốc mồm.
Đoạn Thích: "Ừm."
Triệu Lâm nuốt nuốt nước miếng, hỏi: "Đoạn đội, sao cậu không đợi ở lớp mười một cho tốt mà lại chạy tới lớp mười hai làm gì?" Triệu Lâm thật sự thấy rất khó hiểu, Đoạn Thích không giống như người muốn nhảy lớp, trước học kỳ một ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, sao vừa khai giảng đã đến ban bọn họ rồi?
Đoạn Thích liếc mắt nhìn Triệu Lâm, Triệu Lâm nghẹn lại: "..."
Thôi được rồi! Về sau là bạn cùng lớp, chắc chắn Đoạn Thích không còn có chút tôn kính vị đàn anh là anh ta nữa, trước kia tốt xấu gì vẫn còn có một chút!
"Anh muốn ngồi cùng bàn với em à?" Đường Thi nhìn Đoạn Thích từ trên xuống dưới, hỏi.
"Sao nào, tiểu gia còn không thể ngồi ở đây?" Đoạn Thích nhướng mày.
Đường Thi lấy đồ vật rải rác trên bàn mình về: "Đoạn tiểu gia, mời ngài ngồi."
Đoạn Thích: "..
Hừ."
Triệu Lâm lại lần nữa trợn mắt há hốc mồm, tình huống này..
Thấy thế nào, như thế nào cũng giống như có chuyện sắp xảy ra!
Triệu Lâm chống cằm tự hỏi, tròng mắt xoay chuyển giữa hai người Đường Thi với Đoạn Thích, sau khi lơ đãng nhìn đến biểu cảm ôn nhu của Đoạn Thích khi nhìn Đường Thi, Triệu Lâm: "..."
Mẹ ơi, hình như anh ta phát hiện được bí mật động trời rồi!
Đoạn Thích giương mắt, lãnh đạm nhìn về phía Triệu Lâm, trong mắt có ý cảnh cáo, Triệu Lâm che mặt quay đầu đi, thật là mặt người dạ thú a mặt người dạ thú, Đường Thi mới mười lăm tuổi thì phải? Nhỏ như vậy, Đoạn đội hạ thủ được sao?
Nhưng mà hình như Đoạn đội cũng mới mười sáu? Triệu Lâm tặc lưỡi, đều nhỏ đều nhỏ, vừa lúc ghép thành đôi.
Đột nhiên Đoạn Thích dọn đến lớp mười hai ban nhất, khiến cho học sinh toàn ban chú ý, vị thiên chi kiêu tử này thật sự nhảy lớp, mọi người biết là sự thật cũng không kích động, có tiền lệ là Đường Thi ở đây thì lại đến một Đoạn Thích cũng không oanh động như vậy, chỉ là Đoạn Thích là nhân vật phong vân ở cao trung Thanh Dương, người chú ý đến anh rất nhiều nên ban nhất mới xôn xao.
Lê Phương đứng trên bục giảng, gõ gõ bảng đen: "Yên tĩnh lại hết đi, chuẩn bị đọc trước, đọc ngữ văn."
Đường Thi nghiêm túc đọc sách, đọc trong chốc lát, cảm thấy bên cạnh không bình thường, quá yên tĩnh, quay đầu sang thì nhìn thấy, thật hay gia hỏa này đã ngủ rồi! Mặt còn hướng sang bên phía cô!
Đường Thi nghiêm túc nhìn nhìn mặt Đoạn Thích, trắng nõn, không có một chút tỳ vết nào, đang ở tuổi dậy thì cũng không thấy trên mặt Đoạn Thích có một viên đậu nào, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ hạt đậu nhỏ vừa mới mọc trên trán, Đường Thi có chút đau thương, cô cũng muốn có làn da như Đoạn Thích.
Nếu mọi người đều thuộc loại không nhìn thấy lỗ chân lông, vì sao cô lại có đậu đậu chứ?
Thưởng thức mỹ nhân ngủ một lát, Đường Thi lại lẩm bẩm quay đầu đi, không thấy được chân Đoạn Thích giật giật dưới bàn, càng không thấy được biểu cảm ôn hòa trên khuôn mặt tuấn tú "Ngủ Say" kia.
Trương Mẫn quay đầu lại nhìn Đường Thi, lại nhìn Đoạn Thích đang nằm bò ra bàn ngủ, yên lặng đốt cho mình một cây nến, ổn định! Nếu mình không xem sách thì phải làm bài! Đừng lười biếng!
"Đường Thi, kỳ nghỉ của cậu thế nào?" Phương thức giao lưu tình cảm của các cô ấy rất tự nhiên, tùy tiện nói chuyện, không có mục đích không có giới hạn, nhưng tình cảm chính là như vậy mà ngày càng thân mật hơn.
"Thật sự rất vui vẻ, trở về quê.." Đường Thi cũng không cố kỵ, cười nói với Trương Mẫn và Tôn Giai.
Tôn Giai cười nói: "Giang Thị à, tớ đã sớm muốn đến xem, đáng tiếc vẫn luôn không đi được, nghe nói nơi đó phong cảnh rất đẹp, có phải không Đường Thi?"
"Ừm, có rất nhiều cảnh có thể xem.." Tuy rằng Đường Thi không có ký ức của nguyên chủ Đường Thi, nhưng Giang Thị có cái gì cô vẫn biết.
"Đường Thi Đoạn Thích, cô Phương bảo hai người đến văn phòng của cô." Lê Phương nói với Đường Thi.
Đường Thi cười nói: "Cảm ơn lớp trưởng, bây giờ tớ sẽ đi qua."
Bất chấp Đoạn Thích còn đang ngủ, Đường Thi giật nhẹ ống tay áo Đoạn Thích: "Đoạn Thích, dậy đi."
Đoạn Thích trợn mắt nhìn Đường Thi, ánh mắt tỉnh táo, Đường Thi mới biết được vị tiểu gia này không ngủ được.
"Cô Phương tìm chúng ta, chắc là vì chuyện cuộc thi tiếng Anh." Đường Thi giải thích.
"Đi thôi." Đoạn Thích cắm hai tay vào túi nhìn Đường Thi.
Đường Thi đi phía trước, sau khi ra cửa thì hai người đi song song với nhau.
Trương Mẫn nhìn hai bóng dáng một cao một thấp mà lại hài hòa một cách khác thường thì như suy tư gì đó, đột nhiên nói: "Này một đôi rất có ý tứ a, chẳng lẽ, Đoạn Thích là vì theo Đường Thi mới nhảy lớp?"
Vẻ mặt Tôn Giai sững sờ: "Gì?"
Trương Mẫn trợn trắng mắt: "Ngốc."
Tôn Giai: "..
Trương Tiểu Mẫn, tớ muốn đánh cậu một quyền, cậu có muốn không?"
Trương Mẫn nhìn Tôn Giai như nhìn đồ ngốc: "Tôn Tiểu Giai, cậu bị váng đầu à, cậu đánh tớ tớ không biết trốn à."
Tôn Giai: "Chúng ta không làm bạn bè được mà, Trương Tiểu mẫn."
Trương Mẫn: "..
Ấu trĩ!"
"Tiếng Anh lớp mười anh học như thế nào rồi? Khẩu ngữ thế nào? Có muốn em giúp anh luyện khẩu ngữ không?" Đường Thi có ý tốt đề nghị.
Đoạn Thích quay đầu không nhìn Đường Thi: "..."
Rất muốn đồng ý! Chính là không phù hợp với tính cách tiểu gia!
Đường Thi cho rằng Đoạn Thích không muốn, cũng không kiên trì: "Vậy được rồi, nếu anh không hiểu, chúng ta có thể giao lưu.".
Danh Sách Chương: