Lòng tham là một hố sâu không đáy khiến con người kiệt quệ trong nỗ lực không ngừng để thỏa mãn nhu cầu mà không bao giờ đạt được.Lòng tham đi cùng với sự ích kỷ khiến con người chưa thỏa mãn với những thứ mình đang có,khi càng có nhiều thứ người ta càng muốn nhiều hơn, lâu ngày bén rễ ăn sâu và lấn át lý trí tạo nên những hố đen như vô hình nhấn chìm không lối thoát.
Trong căn phòng tối om, chỉ le lói đốm đỏ của điếu xì gà đang cháy dở, người đàn ông quay lưng về phía cửa, toàn thân tỏa ra sự lạnh lẽo, giọng nói âm trầm phát ra càng khiến không gian như bị đóng băng.
"Sắp tới người của chúng ta sẽ được phân bổ khắp nơi trên cảng,nhận hàng và vận chuyển chú phải hết sức chú ý,căn dặn anh em tránh kinh động đến hải cảnh ".
"Anh Đổng, người của chúng ta bố trí khắp nơi,ngán gì vài tên hải cảnh, lô hàng lần trước là em sai xót, lần này nếu có kẻ ngáng chân em tuyệt đối không tha".
"Thiệu Huy,chú cũng từng bước qua bao nhiêu mạng người,lẽ nào không biết nhân nhượng kẻ thù là làm hại chính ta, nhưng không phải kẻ nào cũng dễ đối phó.Chú tự ra tay sát hại cảnh sát,hậu quả phía sau chú có gánh nổi không?".
Đối với những kẻ làm ăn bất chính, nếu để cảnh sát dòm ngó tới,nguy cơ sa bẫy rất cao.Tất nhiên không thể tránh khỏi sự nghi ngờ của cảnh sát, việc quan trọng chính là hành động kín kẽ, làm sao để thoát khỏi tầm nhìn của cơ quan thẩm quyền đó mới là kế sách hoàn hảo.
Người đàn ông chầm chậm xoay người lại,trong bóng tối lập lòe,cặp mắt diều hâu sắc bén chĩa thẳng về phía Trần Thiệu Huy, hắn nói tiếp:"Tính tình của chú quá nóng nảy sẽ ảnh hưởng đến đại cục, muốn làm việc lớn chú phải biết người biết ta".
Công ty địa ốc của Trần Thiệu Huy ban đầu chỉ có quy mô nhỏ,do chưa kết nối được nhiều với các thương nhân có tiếng, các nhà đầu tư cũng chưa biết đến.Thời gian này là khoảng thời gian lao đao đối với hắn, hắn tìm đủ mọi cách liên kết với các nhà đầu tư mở rộng nguồn vốn,bao năm chèo lái kết quả không mấy khả quan,con đường làm ăn ngày càng đi xuống.
Trong một lần đi dự tiệc trong giới kinh doanh,hắn móc nối được với vị đàn anh, lấy được sự tin tưởng, hắn đứng ra đại diện trao đổi, vận chuyển hàng cấm, người đàn anh này cũng giúp hắn kết giao với giới nhiều thương gia giúp con đường sự nghiệp của hắn lên như diều gặp gió,tuy chưa so sánh được với các tập đoàn lớn,hiện tại cũng nắm được kha khá các hợp đồng.
"Với thế lực của anh hiện tại cần gì phải nhân nhượng bọn chúng,theo em kẻ nào cản đường giết sạch không tha". Trần Thiệu Huy nhìn thẳng người đàn ông,vẻ mặt khát máu dữ tợn.
"Ngu xuẩn". Người đàn ông đập tay xuống bàn, híp mắt tức giận nói tiếp:"Hành động như thế chỉ dành cho những kẻ không có não,chú tự xem mình bao nhiêu tuổi, thời gian chú lăn lộn trên giang hồ còn ít sao?"
Người đàn ông bình tĩnh lại,xuống giọng:"Thiệu Huy,chú phải biết rằng đánh trận trên giấy đôi khi cũng là một phương án tốt"
Trần Thiệu Huy nheo mắt, khó hiểu:"Anh Đổng, ý anh là....".
"Chú quên mục đích của chúng ta rồi sao, trở thành người nắm quyền của Tinh vạn.Chú không thể vì lợi ích nhỏ mà quên đi tiền đồ to lớn phía trước".
Vận chuyển hàng cấm chỉ là mục đích làm giàu từ thế lực đen tối, cái cốt yếu vẫn là trở thành người đứng đầu Tinh Vạn.
Trần Thiệu Huy như được thông não,hai con mắt hắn sáng rỡ:"Anh yên tâm chúng ra trong ngoài phối hợp,kiểu gì cũng thắng ".
Người đàn ông gật đầu hài lòng, rít một hơi xì gà,nheo mắt nhả một làn khói, lúc lâu sau hắn mới chậm rãi lên tiếng:"Sắp tới có việc quan trọng muốn giao cho chú, vài ngày nữa sẽ có người mang thông tin tài liệu tới,chú biết mình cần làm gì rồi chứ?".
Trần Thiệu Huy cầm điếu xì gà dụi vào gạt tàn gật đầu chắc chắn:"Em biết,anh Đổng yên tâm".
Cuộc trò chuyện diễn ra trong thời gian ngắn ngủi, sau đó Trần Thiệu Huy nhanh chóng rời khỏi phòng,hắn biết việc tiếp theo hắn phải làm những gì và cũng chỉ có hắn mới biết người đàn ông trong bóng tối đó là ai.
...
Bên này 6 giờ sáng,Nam Mẫn bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc,cô với tay mò mẫm tắt chuông.Phải nói từ ngày không có quản gia Đồng ở đây cô cảm thấy cuộc sống mái hơn rất nhiều, không có người bắt bẻ, làm khó, cũng không phải thức dậy quá sớm.
Sau khi vệ sinh cá nhân, cô bước chân ra khỏi phòng đã gặp Nghiêm Cảnh Hàn một thân tây trang phẳng phiu đi xuống cầu thang.
"Chào buổi sáng, Nghiêm thiếu".Nam Mẫn nở nụ cười tươi rói.
"ừm". Người đàn ông xem như không thấy cô cứ thế đi thẳng xuống phòng khách.
Nam Mẫn:"? ".
Tên này mới sáng sớm mặt đã khó chịu như vậy,đúng là đàn ông đã có tuổi.
Cô "xuỳ" một tiếng vào phòng bếp làm bữa sáng.
Rất nhanh bữa sáng đã được dọn ra,Nam Mẫn sống đơn giản đã quen, bữa ăn sáng thường ngày vẫn là cháo trắng củ cải muối, Nghiêm Cảnh Hàn chỉ cần hai lát bánh mì và một trái trứng kèm một ly cà phê.Thế nên không tốn thời gian chuẩn bị.
Bữa sáng vẫn diễn ra như thường ngày, có điều.. hình như hôm nay dưới mắt Nghiêm Cảnh Hàn có quầng thâm rõ rệt.Anh ta không ngủ sao?
Hèn gì mới sáng sớm tâm tình đã không tốt.
Nam Mẫn không nhịn được tò mò hỏi:"Nghiêm thiếu, đêm qua anh ngủ không ngon sao?".
Người đàn ông ngồi đối diện mặt không ngẩng lên,ngón tay thon dài vẫn điềm nhiên cắt trứng trong dĩa, lát sau nhàn nhạt đáp:"Cô đi rình cả đêm hay sao mà biết tôi ngủ không ngon?"
"??? ".
Nam Mẫn tức đến nghẹn lời, cái lý do sứt sẹo đó mà anh ta cũng nghĩ ra được.Cô đâu có ăn no rửng mỡ, chẳng qua chỉ quan tâm anh ta một chút, không thích thì thôi, mà cũng tại cô lắm lời.
Thấy Nam Mẫn im lặng không lên tiếng,anh nâng mắt nhìn cô gái đối diện,bộ dạng có vẻ như ấm ách bực bội lắm nhưng không dám nói làm anh muốn phì cười, tâm tình vui vẻ lại nổi lên hứng thú trêu ghẹo cô.
Anh hắng giọng:"Sao thế? Bị tôi nói trúng không thể phản bác được nên im lặng?".
Nam Mẫn đang húp miếng cháo trong thìa suýt chút nữa bị sặc.
Tên điên này hôm nay bị gì nữa thế?
Cô chỉ quan tâm có một câu anh ta lại suy diễn ra cái gì thế?
Cảm thấy không nói không được,nhịn hoài tên điên này sẽ được nước lấn tới,cô ngước mắt lên bình tĩnh nhìn anh không mặn không nhạt đáp:"Tôi rất thông cảm cho Nghiêm thiếu đây, người đã có tuổi bao giờ cũng thế,suy nghĩ nhiều, lại hay đa nghi, giống hệt cha tôi vậy,anh tốt nhất nên để đầu óc thanh tịnh lại một chút, như vậy không tốt cho sức khỏe đâu ".
"Ha....ha...".Anh bật cười sảng khoái.
Nam Mẫn hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu cô thấy anh cười thoải mái như thế,nụ cười tươi tắn như nắng ấm ngày xuân, lúc này anh giống như một người hoàn toàn khác, không lạnh lùng, nghiêm túc như hàng ngày.Nụ cười lúc này của anh như bộc phát từ nội tâm, thoải mái thả lỏng không kiêng dè.
Thực ra cô cảm thấy con người anh cũng có điểm tốt, ngoài những lúc mỉa mai châm chọc cô vài câu thì tiền lương cao, phúc lợi đầy đủ, khoảng thời gian sống ở đây cô cũng không phải vất vả cho lắm, thời gian làm việc cô tự phân bổ,anh cũng không khắt khe làm khó gì.
Nhìn biểu cảm của cô anh lại cười:"Ngữ khí mắng chửi người của cô cũng trơn tru ra phết đấy".
Nam Mẫn hồi thần, liếc anh:"Cảm ơn, anh quá khen ".
Anh lại lơ đễnh hỏi:"Thế cô cảm thấy tôi là người thế nào?".
Nam Mẫn lại ngạc nhiên lần hai,ngay sau đó cô bình thản ngồi thẳng dựa người vào ghế nghiêm túc nói:"Anh ấy à, trước đây tôi thấy anh là người cao ngạo,nham hiểm,mức độ tự luyến cao... Tất nhiên bây giờ tôi vẫn cho là vậy.. Trực giác mách bảo tôi người như anh tốt nhất không nên đến gần".
Anh mỉm cười nhìn cô sâu xa nói:"Xem ra thành kiến của cô đối với tôi không ít đâu ".
Ăn một bữa sáng đến đổ cả mồ hôi hột, tâm trạng của Nghiêm Cảnh Hàn vui vẻ lên trông thấy,Nam Mẫn thấy hơi lạ,tính tình anh ta dạo này có hơi khác, cô lại không nắm bắt được bản chất thật trong con người anh ta cũng không biết anh ta đang nghĩ gì.
Dẹp suy nghĩ sang một bên, bây giờ có việc quan trọng cô cần phải làm.