Taxi dừng trước cửa cao ốc Vân Lâu,Nam Mẫn bước xuống xe ngước mắt lên chăm chú nhìn bảng tên và logo trên tòa nhà một lúc.
Thu hồi cảm xúc, cô tiêu sái bước vào trong, vệ sĩ thấy cô đi vào liền chặn lại, kiểu gì cũng không cho cô đi lên.Nam Mẫn lấy điện thoại trong túi ra một cách tao nhã,sau vài động tác điện thoại đã kết nối, đầu dây bên kia nghe máy rất nhanh.
"E đã tới chưa?". Trần Thiệu Huy cất giọng dịu dàng hỏi cô.
Nam Mẫn cúi đầu khẩy khẩy móng tay tỏ vẻ mất mát nói:"Muốn gặp ngài Trần một lần thật là khó, phải làm sao đây? Nếu không hẹn trước thì không được lên..haizz..em đành phải quay về vậy..."
"Nam Mẫn,em chờ chút tôi xuống ngay ". Trần Thiệu Huy vội vàng đáp.
Nam Mẫn nhìn điện thoại trở về giao diện chính nhếch môi cười mỉa.
Cửa thang máy mở ra, Trần Thiệu Huy nhìn thấy cô vội vàng đi tới.Mấy vệ sĩ thấy hắn đi xuống liền hiểu ra vấn đề,cúi đầu thấp xuống không dám ho he.
Cặp mắt sắc lẹm như muốn giết người hướng về mấy tên vệ sĩ:"Vừa nãy ai là người không cho cô ấy đi lên lập tức cút khỏi đây".
"Ấy,ngài đừng như thế, làm họ lại tưởng người phụ nữ của Trần tổng là người độc ác thì oan ức cho em quá, là do họ không biết,lần này xem như bỏ qua đi".
Nam Mẫn cố ý nhấn mạnh"người phụ nữ của Trần tổng ".
Trần Thiệu Huy nghe vậy mắt hắn sáng quắc, tức giận trong người cũng giảm xuống,hạ giọng nói:"Được được,nghe em hết".
Trần Thiệu Huy đưa Nam Mẫn lên phòng làm việc của hắn,cửa phòng vừa đóng lại hắn đưa tay muốn ôm lấy cô.
Nhạy bén phát hiện ra cô xoay người né rất nhanh,trong lòng hoảng hốt nhưng cố tỏ ra ngại ngùng:"Ngài Trần đừng như thế, người ta sợ.. ".
Trần Thiệu Huy thấy cô vẫn còn ngại, hắn nhẹ giọng dụ dỗ:"Em đừng sợ, lại đây tôi nhớ em quá ".
Con ngươi Nam Mẫn co rút,nỗi sợ hãi dâng cao,trong phòng lúc này chỉ có cô và hắn, đây lại còn là địa bàn của hắn, nếu hắn muốn làm gì cô dễ như trở bàn tay.
Mặc dù đã lường trước được sự nguy hiểm khi bắt đầu, nhưng cô không nghĩ lại nhanh như thế.Đã trót cưỡi lên lưng cọp rồi có xuống cũng khó,xem ra lại phải cá cược một chuyến thôi.
Nam Mẫn tỏ vẻ ấm ức:"Chưa gì ngài đã gấp gáp như thế rồi,coi em là gì chứ, tình nhân sao?Hay gái làng chơi?".
Trần Thiệu Huy vội vàng xua tay:"Không phải như thế,Nam Mẫn,em đừng hiểu lầm tôi, nếu em không muốn vậy từ từ cũng không sao, tôi sẽ đợi,em đừng như thế tôi đau lòng lắm".
Nam Mẫn chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn hắn:"Em biết chỉ có ngài là thương em nhất ".
Đôi con ngươi nhạy bén liếc qua bàn làm việc của hắn, trên bàn có rất nhiều giấy tờ, bên cạnh có một tập tài liệu,Nam Mẫn vờ như nhìn ngắm căn phòng, đi đi lại lại cảm thán:"Phòng làm việc của ngài Trần đẹp thật đấy, lại rộng rãi,em rất thích,sau này em có thể thường xuyên đến đây không?"
"Em có thể đến lúc nào em muốn,sau này em cứ đi thẳng lên đây, không ai dám làm khó em đâu ". Trần Thiệu Huy đi đến bàn làm việc sảng khoái nói.
Điện thoại của hắn lúc này đổ chuông, không kiêng dè cô đang ở đây,trực tiếp nghe máy, đầu dây bên kia nói gì đó hắn nghe xong cau mày khó chịu,sau khi cúp điện thoại bàn tay gân guốc siết lại đấm mạnh xuống bàn,cặp mắt hung dữ.
"Lũ phế vật vô dụng".
Nam Mẫn nhạy bén phát hiện hắn có điều gì đó không ổn,cô đi tới vờ sắp xếp lại đống giấy tờ trên bàn, nhân lúc hắn không để ý,cô lấy sắp giấy tờ trong tập tài liệu nhét vào giỏ xách,lại vờ như quan tâm hỏi:
"Có chuyện gì mà làm ngài tức giận đến thế, có thể nói em biết được không?".
Hắn quay sang nhìn Nam Mẫn lông mày giãn ra,khôi phục lại vẻ bình thường:"Chuyện làm ăn của tôi có chút trục trặc thôi,em đừng để tâm ".
"Sao lại không quan tâm được, một khi mối quan hệ của chúng ta công khai, thì em cũng được xem như là nửa kia của ngài rồi,vấn đề là ở thời gian nữa thôi.Người đàn ông của em gặp chuyện không vui, đương nhiên em phải lo lắng rồi.. ngài nói xem phải vậy không?".
Từ lúc gặp cô ở dưới sảnh hắn đã được nghe hai câu mà hắn muốn nghe nhất:"người phụ nữ của hắn và người đàn ông của cô ", hắn cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều, cảm giác tức giận cũng vơi đi phần nào.
Trần Thiệu Huy thở dài nhìn cô giãi bày tâm sự:"Chỉ có em mới nghĩ cho tôi, cũng chỉ có em mới lo lắng cho tôi như vậy,đời này gặp được em quả là có phúc". Ngưng một lát hắn lại nói tiếp:"Chỉ là gặp chút vấn đề nhỏ trong làm ăn buôn bán, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa,em đừng lo lắng ".
Biết rõ hắn sẽ không dễ dàng mang chuyện làm ăn để nói cho cô nghe,dù sao hắn cũng là một con cáo già đâu có dễ tin ai.Lần trước ở biệt thự riêng cô để ý sau khi hắn nghe điện thoại xong thái độ cũng tức giận như thế, việc sau đó hắn làm là.. giết người,nhớ lại Nam Mẫn khẽ rùng mình một cái.Không biết lần này việc tiếp theo hắn sẽ làm gì, giết người nữa chăng?
Nam Mẫn làm bộ hiểu chuyện gật đầu:"Được, nhưng có chuyện gì cũng đừng dấu em đấy,em sẽ lo lắng".
Lấy cớ không quấy rầy hắn làm việc,Nam Mẫn đi xuống đại sảnh muốn rời khỏi Vân Lâu, lúc bước ra khỏi thang máy vô ý chạm phải một người đàn ông, hình như anh ta cũng đợi thang máy để đi lên.
"Xin lỗi tôi không cố ý".Nam Mẫn vội vàng lên tiếng.
"Không sao". Người đàn ông lạnh nhạt đáp lại sau đó nhanh chóng vào trong thang máy không quay đầu.
Đi được một đoạn,Nam Mẫn ngoái đầu nhìn lại, thang máy dừng ở tầng 18,nếu cô không nhầm đây là văn phòng làm việc của Trần Thiệu Huy,người đàn ông vừa rồi muốn tìm hắn ta.
Nghi ngờ tràn ngập trong mắt, cô xoay gót giày quay đầu trở lại thang máy,ấn số tầng 18.Ra khỏi thang máy,cô chầm chậm bước đến cửa phòng của Trần Thiệu Huy,tai áp sát vào cửa để nghe nhưng cách âm cửa quá tốt, cô không nghe được gì.Đành phải lui lại đi xuống sảnh.
Đi ra khỏi cửa lớn đang muốn đưa tay vẫy taxi,dư quang trong mắt liếc thấy ánh đèn flash lóe lên một cái,Nam Mẫn bất giác quay đầu lại,trong mắt lóe lên sự nghi hoặc.Vừa rồi hình như có người chụp lén cô, nhưng khi cô quay lại thì rõ ràng không có ai.
Thở phào một hơi,có lẽ ở chung với tên khốn họ Nghiêm kia lâu ngày cô đã bị nhiễm thói đa nghi của anh ta rồi, lắc đầu cười khổ,không nghĩ nhiều Nam Mẫn lên taxi rời đi.
Chiếc taxi vừa lăn bánh,người phụ nữ trong góc cây cột gần đó từ từ bước ra,ánh mắt dữ tợn,thâm độc nhìn theo hướng Nam Mẫn, cô ta nghiến răng nghiến lợi.
"Lạc Nam Mẫn, cô thật có bản lĩnh, câu dẫn trai trẻ chưa đủ đến già cũng không tha, để tôi xem rồi đây cô sẽ thê thảm như thế nào ".