Tinh Tinh thấy vẻ mặt Miêu Miêu có chút buồn bã, mạch não của bé rõ ràng không giống Miêu Miêu, phản ứng đầu tiên chính là đứa bé trai kia là con thứ của nhà khác muốn sinh thêm, "Miêu Miêu đừng sợ, thằng nhóc đó chuyển đến trường học của chúng ta mà đây lại là địa bàn của chúng ta, đến lúc đó bọn mình đi bắt sâu róm bỏ trong bàn nó, sau đó giấu bài tập của nó đi để nó không có cách nào nộp bài tập được...."
Đặng Phong ngồi bên cạnh ra sức gật đầu, "Nó.... Lúc đi.... Đi.... WC...."
Chu Viên nhanh chóng ngăn cản bọn trẻ thảo luận tiếp đề tài này, "Đầu tiên cứ chờ chút đã, còn chưa xác định được đối phương là dạng người gì mà."
Bốn đứa trẻ sợ bị người lớn ở bên ngoài phát hiện nên ngồi xổm ở trong góc, bắt đầu thảo luận về sự xuất hiện của kẻ địch sẽ bắt nạt Miêu Miêu.
Miêu Miêu nhỏ giọng nói, "Bằng không.... Tớ cho bạn ấy hết đồ chơi đi, dù sao tớ cũng không chơi...." Bé không muốn mẹ bởi vì mình mà ly hôn với ba.
"Cậu ngốc à, người ta không phải muốn đồ chơi của cậu mà là đến để giành ba mẹ của cậu!" Là một bé gái chịu sự giáo dục độc hại của họ hàng về em trai, em gái nên suy nghĩ của bé rất sinh động.
Dù sao từ khi có cái thai thứ hai, câu mà bảy người cô tám người dì của bé thích nói nhất chính là, "Tinh Tinh, mẹ con muốn sinh một em trai cho con!"
Tinh Tinh buồn bã nói, "Về sau chờ em trai ra đời, em trai ngồi ăn cơm trên bàn còn con chỉ có thể ngồi xổm trong góc, em trai làm bài tập thì con không thể xem ti vi, con còn phải cõng em trai đi, chia đồ ăn vặt cho em trai...."
Chu Viên mắt thấy Tinh Tinh càng nói càng khoa trương, nhanh chóng cắt lời, "Cậu đừng sợ, không khoa trương như cậu ấy nói đâu."
Sau khi cậu nói xong liền nghĩ tới mấy cái tin tức xã hội, ví dụ như anh trai mười tuổi ném em gái từ lầu sáu xuống....
Cậu nghĩ tới cảnh tượng kia chỉ cảm thấy rất kinh khủng, vì vậy bèn lấy điện thoại của mình ra tranh thủ thời gian kiếm thử.
Cậu nhớ kỹ trên bảng tin TV có một cái quảng cáo tên là đồng hồ đeo tay thông minh thiết kế riêng cho trẻ nhỏ, đối với trẻ nhỏ mà nói thì loại đồng hồ đeo tay này càng hữu dụng hơn so với điện thoại, bởi vì nó là trực tiếp mang trên cổ tay còn điện thoại đôi lúc có thể quên cầm theo.
Chu Viên rất nhanh đã tìm được cửa hàng, cậu nhớ kỹ địa chỉ, lát nữa xuống dưới nhất định phải mua một cái.
Bởi vì hôm nay là thứ bảy, ngày mai là chủ nhật, nói cách khác ngày mai Miêu Miêu phải ở nhà, bọn họ không thể ở cạnh bé được.
Cho nên Chu Viên mở sơ đồ chức năng của cái đồng hồ thông minh này ra, sau đó bắt đầu giải thích cho Miêu Miêu.
Lúc mấy người lớn đi vào liền thấy bốn đứa nhỏ đang ngồi xổm trong góc, cuộn chân lại, một mặt nghiêm túc, không biết đang thương lượng cái gì.
Mẹ Chu mở miệng trước, "Chu Viên, bọn con đang làm gì vậy?"
"Bí mật của trẻ con." Chu Viên nói.
Mẹ Chu: "....." Cuối cùng cũng thừa nhận mình là trẻ con rồi à.
"Được rồi, mau thay quần áo đi, lát nữa chúng ta sẽ lên núi ca hát." Lúc ngủ trưa tất cả mọi người đều cởi áo khoác ra.
Trên đỉnh núi có một chỗ hát karaoke, nghe nói rất thú vị.
Khẳng định rất thú vị nha, cảm giác như hát sơn ca vậy.
Mẹ Hoa đi tới mặc quần áo cho Miêu Miêu, cảm xúc của cô đã ổn định lại.
Trong lòng Miêu Miêu vẫn cảm thấy thật khó chịu, nhịn không được vươn tay ôm mẹ.
Mẹ Hoa sờ lên đầu con gái, "Lát nữa con muốn hát bài nào?"
Tinh Tinh giành trả lời, "Trên đời chỉ có mẹ tốt nhất!"
Đặng Phong nói theo, "Đúng, đời đời.... Trên đời.... Chỉ có.... Mẹ.... Mẹ tốt nhất!"
Mẹ Tinh Tinh cười, "Lát nữa chúng ta quay video lại, sau đó gửi cho ba của bọn nhỏ."
Cứ như vậy bầu không khí lại sinh động hẳn lên, không còn ngột ngạt như vừa rồi, mẹ Hoa cũng không nhịn được nở nụ cười.
Bởi vì lo lắng lúc leo núi mấy đứa nhỏ sẽ không còn sức để hát nên mọi người thuê xe ngắm cảnh đi lên.
Lúc vừa đi, lúc nào Miêu Miêu cũng lo lắng đám đồng bọn của mình gặp nước sẽ khó chịu nên canh giữ bên người nhiều hơn.
Bây giờ biết nước không khó chịu, lại thêm chuyện trong nhà nên Miêu Miêu ôm mẹ Hoa không buông tay.
Mẹ Hoa cho rằng bởi vì trời cũng sắp tối rồi nên bé có chút sợ hãi, cô liền ôm bé vào trong ngực, nhẹ nhàng ngâm nga nhạc thiếu nhi, "Con én nhỏ, mặc áo bông, mỗi năm mùa xuân tới...."
Mẹ Chu, mẹ Tinh tinh còn có mẹ Đặng Phong ngồi bên cạnh cũng hát theo, "Tôi hỏi chim én vì sao đến, chim én nói, mùa xuân nơi này đẹp nhất!"
Đường lên núi có chút dốc, bóng cây trùng điệp, hai bên đèn đường cao lớn lao đi thật nhanh về phía sau, gió đêm thổi tới, mấy bà mẹ cảm thấy rất hào hứng.
"Khi còn bé chúng ta nào có nhạc thiếu nhi?"
"Mặt trời chiếu trên không, bông hoa nhìn tôi cười~" Mẹ Đặng Phong mở miệng.
Đặng Phong lập tức giơ tay, "Con! Tới con!"
"Vậy con hát đi!" Mẹ Đặng Phong vừa cười vừa nói.
Đặng Phong hát vô cùng lưu loát, "Chim nhỏ nói, sớm như vậy sao bạn lại vác túi thuốc nổ trên lưng? Tôi muốn đi nổ trường học...."
Mấy bà mẹ lập tức nở nụ cười.
Mẹ Đặng Phong ngây ngẩn cả người, "Con...."
Đặng Phong chớp mắt, sau đó cũng ý thức được, "Con.... Con.... Không nói lắp...."
Trước kia, lúc cậu học tiết âm nhạc chỉ dám làm theo khẩu hình, xưa nay không dám hát thành tiếng. Chu nên vẫn luôn không biết chuyện này.
Mấy câu vừa rồi là nghe người khác hát, ấn tượng rất sâu nên bé liền hát theo.
Vậy nên, tiếp theo liền biến thành mấy bà mẹ 8x bắt đầu chỉ bọn trẻ hát nhạc thiếu nhi trước kia.
Miêu Miêu ôm mẹ, sau đó nhìn mẹ vui vẻ ca hát, bé dụi đầu vào trong ngực mẹ, nếu mẹ có thể luôn vui vẻ như vậy thì tốt rồi.
Rất nhanh đã đến núi, sau khi bao hết một phòng bốn bà mẹ nắm tay bọn nhỏ đi vào.
Trong phòng bên cạnh truyền tới giọng hát, "Anh nói chút đau nhức trong mưa gió ấy tính là gì!"
"Anh đến cùng có yêu em hay không?"
"Chết cũng muốn yêu!"
Mẹ Chu đột nhiên bị đâm trúng chỗ cười, "Lát nữa chỉ có phòng chúng ta là truyền ra bài trên đời chỉ có mẹ tốt nhất...."
Mẹ Hoa gật đầu, "Lát nữa chúng ta chọn bài hát chủ đề của "Bố ơi mình đi đâu thế đi".... Phối hợp với chủ đề của đêm nay."
Chu Viên: "...." Cậu không hiểu sao lại có cảm giác một mình cậu đang mang theo bảy đứa trẻ.
Sau khi vào phòng, bốn bà mẹ ngồi phía sau, Chu Viên ngồi bên cạnh, sau đó nhìn ba bạn nhỏ Miêu Miêu, Tinh Tinh còn có Đặng Phong đang đứng phía trước.
"Chu Chu, con thật sự không hát sao?" Mẹ Chu hỏi.
Chu Viên: "Con ngồi nghe là được rồi."
"Chuẩn bị, lên!"
"Trên đời chỉ có mẹ tốt nhất, đứa trẻ có mẹ như có được báu vật, trốn vào cái ôm ấm áp của mẹ...."
Giọng hát của Miêu Miêu xuyên thấu qua microphone bị phóng đại lên rất lớn, thậm chí còn có thể nghe thấy giọng hát của bé có chút run rẩy.
Mẹ Hoa lại rất cảm động, phản ứng lần này của cô thật sự quá lớn rồi, kỳ thật cô rất ít khi mâu thuẫn cùng bên kia, bởi vì một năm cũng chỉ trở về có một lần, nếu là lúc khác phản ứng của cô khả năng sẽ không quá khích như vậy, chí ít sẽ không nói đến đề tài ly hôn này.
Nhưng mà hiện tại cô nhìn Miêu Miêu mình cực khổ mới nuôi được chút thịt như vậy, cô thật sự không chịu đựng nổi.
Ba bạn nhỏ hát lệch nhịp vô cùng nghiêm trọng nhưng vẫn cố gắng hát, mẹ Tinh Tinh quay video cho họ đã cười đến mức tay run rẩy.
Lúc ba Hoa tới đây đón người, mẹ Hoa đang ôm Miêu Miêu còn đang hát, "Ba ơi, ba ơi, chúng ta đi đâu vậy, có ba ở đây thì không sợ trời không sợ đất...."
Ba Hoa sửng sốt một chút rồi đi đến, "Anh đến đón hai người đây."
Mẹ Hoa nhìn anh một cái, cũng không cho anh sắc mặt không tốt mà chỉ ôn nhu nói, "Anh ăn trưa với tối chưa?"
Trong lòng ba Hoa vừa chua xót vừa ủy khuất, anh nghe được bên kia nói thủ tục chuyển trường đã làm xong, ngày mai sẽ đem đứa nhỏ qua đây ở liền ăn không ngon ngủ không yên, huống chi sau đó vợ còn đòi ly hôn.
Đã nhiều năm như vậy, vợ chưa từng giận dữ với anh bao giờ.
Lúc đi xuống, mẹ Hoa vẫn ôm Miêu Miêu chuẩn bị ngồi cùng mấy bà mẹ khác trên xe ngắm cảnh, cô nghĩ bọn nhỏ muốn ở chung với bạn thêm một lát, ba Hoa cũng muốn đi chung xe nhưng anh lái xe lên, nên phải tự mình lái xuống.
Chu Viên nói với mẹ Chu một câu, mẹ Chu đi qua nói, "Như vậy đi, Miêu Miêu ngồi chung xe với bọn tôi xuống dưới, hai người ngồi xe của mình đi?"
"Đúng, bọn tôi sẽ chăm sóc Miêu Miêu thật tốt." Mẹ Tinh Tinh cùng mẹ Đặng Phong đều cảm thấy có chuyện gì đó, vậy nên tách đứa nhỏ ra vẫn tốt hơn.
Mẹ Hoa ngồi xổm xuống, "Miêu Miêu?"
Miêu Miêu ừ một tiếng, sau đó nắm tay Chu Viên, "Mẹ, mẹ đi chung với ba đi, một mình ba...."
Chu Viên biết bé sợ người lớn, cho nên mới giành nói trước khi mẹ cậu lên tiếng, "Để Miêu Miêu ngồi kế bên con là được."
"Mình cũng muốn ngồi kế Miêu Miêu!" Tinh Tinh cũng nói.
"Mình mình mình!" Đặng Phong còn đang đắm chìm trong vui sướng của chuyện ca hát vừa rồi, lúc này mới hậu tri hậu giác nói theo.
Vì vậy, bốn đứa trẻ liền ngồi kế bên nhau.
Vừa mới ngồi xuống, ba cái đầu nhỏ liền chụm lại, Chu Viên quay đầu thì thấy Tinh Tinh đang vịn bả vai Miêu Miêu thì thầm nói với bé, Đặng Phong bên cạnh cố gắng rướn người nghe nội dung.
Chu Viên: "....."
Ngay sau đó cậu liền nghe được Tinh Tinh nói, "Ba Gia Cát Lượng còn hơn cả một thợ giày thối!"
Chu Viên: "...." Thay mặt Gia Cát Lượng cảm ơn cậu.
Cậu để Miêu Miêu ngồi bên cạnh mình, không cho bên kia tiếp tục rải mấy lời đồn kinh khủng.
Chu Viên nói với bé, "Cậu yên tâm đi, bọn họ sẽ bình tĩnh lại rồi nghĩ ra biện pháp tốt thôi."
Miêu Miêu nhỏ giọng nói với cậu, "Thật ra tớ không sợ bị kéo tóc...."
Chu Viên nhìn thoáng qua Tinh Tinh ở bên kia, không cần nói nữa, khẳng định là Tinh Tinh đã nói với Miêu Miêu đứa bé trai kia sẽ kéo tóc bé.
Chu Viên biết trước kia bé bị đối xử không tốt, cho nên đặc biệt trân quý cuộc sống bây giờ, nhưng cậu vẫn nghiêm túc nói, "Cho dù cậu có sợ hay không thì người khác cũng không thể tổn thương cậu."
"Tớ không muốn mẹ buồn...." Bé muốn mẹ luôn vui vẻ giống lúc trước.
Chu Viên không cảm thấy bé là một người mềm yếu, cậu chỉ cảm thấy đau lòng, "Nếu như cậu bị người khác tổn thương, mẹ cậu sẽ càng buồn hơn."
Chu Viên xoa đầu bé, "Cậu nghĩ lại xem, lúc cậu khó chịu có phải mẹ cậu cũng sẽ buồn không?"
Miêu Miêu nhớ tới lúc ở trong bệnh viện, rất nhiều thời điểm mẹ đều đang khóc.....
Bé gật đầu, "Ừm."
Chu Viên thấy đã thuyết phục được liền thở phào một hơi, "Nếu có người bắt nạt cậu, nhất định phải nói cho mình.... Với mẹ cậu."
Miêu Miêu gật đầu, sau đó nói, "Vậy nếu như cậu khó chịu nhất định cũng phải nói cho tớ."
Chu Viên cảm thấy bé có chút đáng yêu, "Vậy bây giờ mình đang khó chịu, làm sao bây giờ?"
Miêu Miêu suy nghĩ, bé còn chưa nghĩ tới vấn đề này bao giờ, sau đó bé nghĩ tới lúc bé khó chịu mẹ sẽ làm gì, thế là Miêu Miêu giơ tay ra ôm Chu Viên, rồi sờ lên đầu cậu, giọng nói ngọt ngào, "Đừng sợ đừng sợ, dì ở chỗ này."
Chu Viên bị xưng hô này chọc cười.
Miêu Miêu cũng nhận ra được, thế là lại nói lại lần nữa, "Đừng sợ đừng sợ, Miêu Miêu ở đây. Như vậy đã dễ chịu hơn chút nào chưa?"
Thấy bé nghiêm túc như vậy, Chu Viên trả lời, "Hiện tại quả nhiên tốt hơn rồi, về sau nếu mình khó chịu sẽ nói cho cậu." Mặc dù Chu Viên cảm thấy cả đời này của mình khả năng cũng không có cơ hội đó.
Ba bà mẹ ngồi phía trước ngoái đầu nhìn lại, Tinh Tinh cùng Đặng Phong chụm lại một chỗ nói nhỏ, không biết là đang nói gì, Miêu Miêu cùng Chu Viên cũng đang thảo luận cái gì đó, cả hai còn ôm nhau.
Mẹ Tinh Tinh nhỏ giọng nói, "Về sau phải thường xuyên đi chơi."
Bọn trẻ đều là con một, lại sống trong chung cư thêm bài tập rất nhiều, khó có được bầu không khí vui chơi như bọn họ lúc còn nhỏ.
Hôm nay đi một chuyến này, cho dù là trẻ con hay người lớn đều cảm thấy rất vui vẻ.
Mẹ Đặng Phong gật đầu, "Lúc Đặng Phong ở nhà, ba câu cũng không rời được Tinh Tinh, Miêu Miêu và Chu Chu...."
"Tinh Tinh nhà tôi cũng vậy!"
Mẹ Chu cười khổ, "Mỗi khi nói đến chủ đề này, tôi chỉ nên yên lặng...."
"Không biết bên mẹ Miêu Miêu thế nào rồi." Mẹ Tinh Tinh nhíu mày.
"Sẽ không có chuyện gì đâu, đừng thấy lúc cô ấy gọi điện thoại cảm xúc có chút kích động nhưng thật ra rất lợi hại." Mẹ Chu nói.
Giờ phút này mẹ Miêu Miêu đang mở một hộp sữa bò cho ba Hoa, "Anh không ăn cơm trưa cơm tối thì uống chút sữa bò trước đi."
Trong lòng ba Hoa rất bất an, "Vợ à, để anh nói cách xử lý của anh trước...."
Mẹ Hoa ừ một tiếng, "Anh nói đi."
"Bọn họ đã làm xong thủ tục chuyển trường nhưng không có chung lớp với Miêu Miêu, lúc bọn họ đưa người tới anh cũng đã thương lượng xong, bọn họ tự thuê phòng bên ngoài ở anh sẽ không thu nhận."
"Vậy ngày mai thì sao? Lỡ như bọn họ không thuê được thì làm sao bây giờ? Lúc tết đứa trẻ đó dám ném pháo vào mũ em, sau đó còn nhìn thấy nó khóc lóc ầm ĩ muốn mua súng đồ chơi, không mua liền cắn mẹ nó, anh cảm thấy nó là một đứa trẻ nghe lời hiểu chuyện sao? Có thể đối xử tốt với Miêu Miêu sao? Anh cảm thấy lúc nó ở nhà có nghe ba mẹ nó nói là, lúc con ở tạm nhà chú ba phải nhớ đối xử với con gái của chú ba tốt một chút, không nên giành đồ của em, không nên bắt nạt em sao? Anh sờ lương tâm của mình nói cho em nghe thử anh cảm thấy có khả năng đó không? Nếu có thì anh cứ để nó chuyển tới, em không ngại." Mẹ Hoa bình tĩnh nhìn chồng mình.
Ngay cả nửa câu ba Hoa cũng không nói được.
Mẹ Hoa nhìn anh, "Hiện tại khẳng định bọn họ đang cảm thấy Miêu Miêu đoạt lấy thứ vốn thuộc về con trai của bọn họ, hiện tại đã chờ không kịp đưa con trai qua, tâm tư của bọn họ là gì cần em nói cho anh không? Sau khi có Miêu Miêu, em cảm thấy bọn họ nên dẹp bỏ ý định này, dù sao người bình thường hẳn đều hiểu rõ đạo lý này. Nhưng bọn họ báo đáp cho chúng ta cái gì? Chính bọn họ làm đơn chuyển trường, trực tiếp đưa đứa trẻ qua đây."
Mẹ Hoa đè lên huyệt thái dương, "Cảm xúc lúc chiều của em có chút kích động, lúc nhắc tới chuyện ly hôn trong lòng em thật ra cũng rất hoảng sợ, dù sao chúng ta đã sống chung gần mười lăm năm rồi, thật là dài đằng đẵng."
"Nhưng sau đó em liền nhận ra một vấn đề, trong đầu em cũng không nghĩ đến nếu không có anh em sẽ khó khăn thế nào...."
Mẹ Hoa thở dài một hơi, "Ngược lại, em phát hiện chất lượng sinh hoạt của mình cũng không có thay đổi gì, em vẫn đi làm như cũ, sau đó tan làm sẽ đi đón Miêu Miêu, tiếp tục về nhà nấu cơm, đi ngủ.... Không đúng, thiếu đi họ hàng bực mình. Nói chính xác hơn thì chất lượng cuộc sống của em có chỗ cao lên."
Ba Hoa thấy cô rất bình tĩnh, một người đàn ông như vậy lập tức đỏ mắt, "Đừng như vậy, anh vẫn đang xử lý, buổi sáng ngày mai nếu bọn họ đưa người qua anh sẽ đưa trở về. Em đừng như vậy."
Bọn họ vượt qua khoảng cách địa lý, vượt qua áp lực không có con, vượt qua được chuyện anh bận rộn đến nỗi không nhớ được kỷ niệm ngày kết hôn....
Mẹ Hoa thở dài một hơi, "Chuyện này chỉ là một ngòi thuốc nổ. Em biết anh cũng rất cố gắng, mà về tình lý thì đó cũng là anh trai chị dâu của anh, cũng là ba mẹ của anh, cho nên em cũng không trách anh."
Ba Hoa nắm tay cô không chịu buông, "Miêu Miêu cũng cần ba, vợ à, ngày mai anh thật sự có thể xử lý tốt."
Mẹ Hoa không trả lời mà chỉ ngồi lên xe, "Đi thôi, xuống núi, đừng để mọi người chờ quá lâu."
Sau khi xuống núi liền thấy Miêu Miêu đang đứng ở cửa ra vào đợi cô, xe vừa dừng bé đã chạy tới.
Mẹ Hoa bế bé lên, "Mẹ về rồi."
Buổi tối vẫn ở bên này, ba Hoa cũng không có trở về, Miêu Miêu bị Chu Viên kéo đến phòng cậu, bốn bạn nhỏ cùng nhau chơi trò chơi xếp mạt chược.
Xem ai xếp mạt chược cao nhất mà không bị rớt xuống.
Miêu Miêu không có tâm tư chơi đùa, trong nội tâm bé đều đang nghĩ đến chuyện kia.
Chu Viên đã tìm được người bán đồng hồ đeo tay thông minh cùng người giao hàng.
Đúng lúc cậu cũng xuống dưới ký nhận.
Lúc Chu Viên ký nhận, đối phương còn sửng sốt một chút, nhưng mà cảm thấy trẻ nhỏ mua đồng hồ thông minh cũng không có gì không đúng.
Được rồi, chủ yếu là bởi vì hắn chạy một đường dài như vậy, nếu như đứa trẻ này dưới tình huống ba mẹ không cho phép mà mua cái này rồi lỡ như ba mẹ nó chơi xấu, không cho hắn tiền ship thì làm sao bây giờ, cho nên hắn dứt khoát làm như không thấy, nói, "Mời ký tên."
Chu Viên tự nhiên ký tên mình.
Đối phương nhận lấy nhìn, má ơi, hiện tại chữ ký của học sinh tiểu học đều đẹp như vậy sao? Còn là lối viết thảo!
Chu Viên không để ý đến nội tâm đang xoay chuyển của đối phương, cậu cầm đồng hồ lên lầu.
Cậu gọi Miêu Miêu vào, cẩn thận giải thích cho bé làm sao sử dụng đồng hồ, sau đó đeo lên cổ tay bé.
"Đây là đồ vật vô cùng quan trọng, nếu như có một ngày mình gặp chuyện gì thì sẽ gọi cái này kêu cậu giúp đỡ." Chu Viên cẩn thận biểu diễn cách gọi điện thoại và nghe, Miêu Miêu nghe thấy lý do này cũng biến thành vô cùng nghiêm túc.
Chu Viên gọi thử cho bé một cái.
Lúc kết nối được với Chu Viên, Miêu Miêu lộ ra kinh ngạc cùng vui sướng, "Thật sự có thể gọi điện thoại."
"Về sau cậu có chuyện gì cũng có thể gọi điện thoại cho mình biết hiểu không?"
Miêu Miêu gật đầu.
Chu Viên cầm đồng hồ thông minh đeo trên cổ tay cho Miêu Miêu. Cậu nói bé trai đó khẳng định không hề khoa trương như trong tưởng tượng nhưng trên thực tế cậu cũng rất lo lắng. Thậm chí còn lo lắng hơn Tinh Tinh cùng Đặng Phong.
Tay của Miêu Miêu rất nhỏ, còn có rất nhiều vết sẹo, tay áo dài của bé đa số đều là thiết kế riêng, cho nên căn bản không nhìn thấy dưới áo còn giấu một cái đồng hồ đeo tay.
Chu Viên cảm thấy vậy mới tốt, không có người khác nhìn thấy mới là an toàn nhất.
Chu Viên không nói cho Tinh Tinh cùng Đặng Phong, hai đứa trẻ này nói rất nhiều, nếu như hai người bọn họ biết khẳng định mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Miêu Miêu, đến lúc đó đồng hồ này của Miêu Miêu sẽ không giấu được.
Tất nhiên những người khác cũng không phát hiện, buổi tối lúc mẹ Hoa thay áo ngủ cho Miêu Miêu mới phát hiện được.
Mẹ Hoa sửng sốt, "Miêu Miêu, đây là ai cho con vậy?"
Buổi trưa hôm nay còn chưa có cái này.
"Chu Chu cho con." Miêu Miêu đối với mấy thứ này cũng không phải là đặc biệt hiểu cho lắm.
Mẹ Hoa chụp một tấm hình rồi kiếm thử giá cả trên mạng, hơn một ngàn tệ.
Mẹ Hoa sửng sốt, lần trước sửa màn hình giúp đứa bé này cũng bỏ ra mấy trăm tệ.
Dù nói thế nào đi nữa thì cũng chỉ là trẻ con, cô khẳng định không thể chiếm lợi như vậy được, hơn nữa sao trẻ con lại có nhiều tiền như vậy?
Mẹ Hoa nhanh chóng liên hệ với Chu Viên.