Nhưng bé vẫn muốn mang cho Chu Viên.
Vậy nên liền biến thành Chu Viên uống sữa chua còn Miêu Miêu thì không uống.
Chu Viên đã tập thành thói quen, nhưng sau khi uống được hai ngụm thì phát hiện Miêu Miêu không có uống sữa chua.
Chu Viên có chút khó hiểu, "Miêu Miêu, hôm nay cậu không uống sữa chua sao?"
Miêu Miêu lắc đầu, con mắt còn đang nhìn sữa chua, bé nuốt một ngụm nước bọt rồi nói, "Hôm nay tớ không uống."
Hôm nay bé mang cho Chu Viên sữa chua dâu nha đam, chua chua ngọt ngọt, uống rất ngon.
Chu Viên liếc mắt một cái liền nhìn ra Miêu Miêu rất muốn uống, lúc trước Miêu Miêu mang tận hai bình, một người một bình uống vào giờ ra chơi, cho nên buổi sáng hôm nay Miêu Miêu đưa qua cậu liền phản xạ có điều kiện mà uống, sau khi uống mới phát hiện Miêu Miêu lại không có.
Lần này khó xử rồi, cậu nhìn bình sữa chua mình đã uống một chút, đưa cái này cho Miêu Miêu uống tiếp cũng không tốt lắm.
Cũng may lúc này Tinh Tinh cùng Đặng Phong đi vào, nhà hai đứa nhóc này ở cùng một hướng, nhà Đặng Phong hơi xa một chút nên ba mẹ hai nhà lại thay phiên nhau đứa bọn nhóc đi học, cứ như vậy, mỗi ngày hai người bọn họ đều là đến trường cùng lúc.
Không biết trên đường hai người xảy ra xung đột gì, lúc đi vào ai cũng không để ý đến ai.
Khuôn mặt nhỏ của Tinh Tinh nhăn lại, lúc ngồi ở chỗ của mình còn hừ một tiếng.
Miêu Miêu quay đầu, trong cặp của bé còn có đồ ăn vặt nhỏ, vậy nên bé bèn lấy ra một bao khoai tây chiên do mẹ Hoa làm đưa cho Tinh Tinh.
Tinh Tinh rất thích ăn cái này.
Tinh Tinh nhận lấy, rất tức giận nói với Miêu Miêu, "Về sau mình sẽ không chơi cùng Đặng Phong nữa. Miêu Miêu, cậu cũng không được chơi cùng cậu ấy, cũng không được tiếp tục nói chuyện với cậu ấy."
Miêu Miêu không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là có chút hoảng hốt nắm tay Tinh Tinh, "Tinh Tinh, về sau cậu sẽ không chơi cùng tớ nữa sao?"
Lúc Tinh Tinh nói lời này, Miêu Miêu chợt nghĩ đến hôm qua mọi người vẫn còn tốt như vậy, kết quả hôm nay Tinh Tinh liền nói không chơi cùng Đặng Phong nữa, vậy nếu như ngày mai Tinh Tinh cũng nói không chơi cùng bé nữa thì làm sao bây giờ?
Miêu Miêu rất thích Tinh Tinh, Tinh Tinh cũng rất thông minh, rất thích cười, lúc ở cùng với Tinh Tinh cũng rất vui, chính là rất muốn rất muốn cười.
Theo Miêu Miêu, Chu Viên vô cùng vô cùng quan trọng, mà Tinh Tinh cùng Đặng Phong cũng vô cùng quan trọng nữa, mọi người đều là bạn của bé.
Nếu như Tinh Tinh không chơi cùng bé nữa, sau đó cũng không nói chuyện với bé thì trong nội tâm bé sẽ rất rất khó chịu.
Miêu Miêu nắm tay Tinh Tinh, đôi mắt long lanh nước nhìn bé, sợ bé cũng nói không chơi cùng Miêu Miêu.
Tinh Tinh sửng sốt một chút, sau đó nói, "Sẽ không đâu, mình sẽ chơi với Miêu Miêu cả đời, chờ đến khi chúng ta đều già đi, mình sẽ để cho cháu gái mình chơi cùng với cháu gái cậu." Đây là thời gian dài nhất mà bé có thể nghĩ đến.
Chu Viên ở bên cạnh nhìn hai bé gái vẻ mặt nghiêm túc hứa hẹn, kinh ngạc trong lòng, sau đó quay đầu lại đọc sách ngữ văn lớp một.
Lúc hết tiết thứ hai, Chu Viên ra ngoài mua một bình sữa chua, sau đó lúc trở về lại vừa vặn nhìn thấy Tinh Tinh còn có Miêu Miêu cùng Đặng Phong, ba cái đầu nhỏ cùng tụ một chỗ thì thầm, không biết đang nói cái gì.
Không nói gì nhưng đã hòa hợp lại, cho dù là bậc thầy phân tích cổ phiếu lợi hại nhất cũng không thể dự đoán được hướng đi của tình bạn giữa trẻ con.
Chu Viên về chỗ ngồi của mình, vậy nên cậu mới biết thì ra là bà ngoại của Miêu Miêu muốn tới thăm, ba tên nhóc này đang thương lượng xem làm sao mới có thể khiến cho bà ngoại thích Miêu Miêu.
Chu Viên nhìn thoáng qua Miêu Miêu ngoan ngoãn điềm đạm, cái này cũng cần thương lượng biện pháp?
Quả nhiên không có cách nào để trẻ con nhìn thấy được bản chất của sự việc.
Miêu Miêu nhỏ giọng nói, "Tớ cũng không biết làm gì bây giờ? Nhưng bây giờ tớ đã nhớ kỹ được vài thứ như bản thân không thể sợ hãi với lại lỗ tai của bà cố không nghe được, lúc nói chuyện âm thanh phải lớn một chút." Tinh Tinh, Đặng Phong còn có Chu Viên đều là bạn của bé nên có chuyện gì trong lòng bé cũng đều nguyện ý nói cho bọn họ.
Tinh Tinh đột nhiên hưng phấn, nói, "Mình nghĩ ra rồi! Miêu Miêu, mình có cách!"
Miêu Miêu mong đợi nhìn về phía Tinh Tinh, Tinh Tinh nói, "Miêu Miêu, lúc cậu học nhà trẻ có học nhảy múa không? Chính là bài nhảy truyền thống của nước ta...."
Miêu Miêu lắc đầu, bé không có học nhà trẻ nên cũng chưa từng học nhảy múa.
Tinh Tinh nhíu mày, "Cậu không biết sao? Mỗi lần bà ngoại cùng với cô của mình đến đều muốn mình nhảy múa, mình nhảy múa xong một lần thì bọn họ liền rất vui vẻ...."
Mỗi lần có khách tới đều sẽ kêu Tinh Tinh nhảy một bài. Tinh Tinh được học nhảy múa trong nhà trẻ nên múa rất đẹp.
Tinh Tinh không phải rất thích nhảy múa, càng không thích nhảy múa cho người ngoài, nhưng bé cảm thấy bà ngoại của bé lại rất vui vẻ.
Nếu Miêu Miêu biết múa, vậy thì bà ngoại bé khẳng định sẽ thích bé ngay.
Tinh Tinh thông qua tình huống thực tế của mình mà đưa ra được một kết luận như vậy.
Chu Viên: "...."
Thế nhưng Miêu Miêu chưa từng đi nhà trẻ nên không biết nhảy múa.
Tinh Tinh suy nghĩ một chút, "Không sao, vẫn kịp, lát nữa tan học chúng ta ra ngoài, mình sẽ dạy cậu."
Chu Viên vốn muốn nói không cần phải làm vậy, nhưng cậu thật sự muốn nhìn thử một đứa nhóc lúc nào cũng chậm chạp như Miêu Miêu sẽ múa như thế nào.
Thế là giờ ăn cơm trưa, Miêu Miêu liền bị Tinh Tinh hùng hổ kéo ra ngoài.
Chu Viên cùng Đặng Phong cũng đi theo.
"Miêu Miêu, cậu cứ làm theo mình là được. Mình làm cái gì thì cậu làm cái đó." Tinh Tinh vừa nói vừa bắt đầu nhảy.
Động tác nhảy của Tinh Tinh giống như phiên bản đơn giản hơn của hip-hop.
Miêu Miêu rất nghiêm túc học, hiện tại Tinh Tinh đang giúp bé nên bé nhất định phải học được.
Tay chân nhỏ nhắn của Miêu Miêu rất không cân đối, cảm giác giống như cô bé đang đánh không khí.
Chu Viên ở bên cạnh nhìn rất muốn cười, nhưng thấy Miêu Miêu nghiêm túc, đôi mắt cố gắng mở to, giống như muốn thấy rõ từng động tác của Tinh Tinh, Chu Viên lại cảm thấy đau lòng.
Cậu có nhìn qua bản án, mặc dù có rất nhiều chi tiết không công bố ra ngoài nhưng cậu biết, Miêu Miêu bị thương nặng như vậy khẳng định vẫn có lưu lại một chút di chứng.
Miêu Miêu cố gắng nhảy, trong lòng không ngừng suy nghĩ, tay trái ra ngoài rồi tới tay phải, tay phải là tay cầm bút, cái tay này là tay cầm bút....
Từ từ, thế mà lại có một hai động tác giống như Tinh Tinh.