Bởi vì Miêu Miêu rất xinh đẹp nên cô rất ít khi nhận quà của nam sinh.
Khi còn bé bởi vì Đặng Phong và Tinh Tinh, đương nhiên vẫn có một phần lớn là vì Chu Viên.
Cô luôn vui vẻ nhận lấy sự giúp đỡ của người khác, còn có đồ ăn, mẹ vẫn luôn giáo dục cô không có công thì không nhận lộc.
Ban đầu cô chỉ nghĩ nhận đồ ăn của người khác chỉ là nhận lấy ý tốt của bạn bè.
Sau này cô dần dần nhận ra sự khác biệt về giới tính, hơn nữa bị nhiều người theo đuổi nên Miêu Miêu không còn tùy tiện nhận đồ của người khác nữa.
Cho nên chính cô cũng chưa phát hiện ra bản thân lại rất tự nhiên ăn bắp ngô và sữa chua do Chu Viên cho.
Có thể là dựa vào mối quan hệ thuở nhỏ nên rất dễ xem đối phương thành bạn tốt của nhau.
Bởi vì gặm ngô nên khóe miệng Miêu Miêu còn dính một hạt bắp.
Chu Viên giơ tay lau giúp cô.
Trái tim Miêu Miêu không khỏi nhảy lên sau đó lại ngây ngẩn cả người, Chu Viên cũng bất ngờ.
Cô nhanh chóng giành nói trước, “Đúng rồi, cậu làm xong bài tập chưa?”
Chu Viên gật đầu, “Làm xong rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Miêu Miêu nói.
Hôm nay vẫn có tự học buổi tối, Miêu Miêu đang làm đề toán thì bên ngoài bỗng nhiên có một trận gió mạnh thổi đến, mấy bạn học trong lớp đều vui vẻ, đối với cảnh tượng mây đen đe dọa hủy diệt thành phố này học sinh nào cũng rất thích.
Mấy cái cây bên ngoài bị gió thổi mạnh, sau đó lập tức nghe thầy một âm thanh rất lớn.
Lớp Miêu Miêu ở lầu bốn nên khi nghe thấy âm thanh này mọi người đều tưởng rằng cây đã bị thổi ngã, bởi vì vào mùa đông năm ngoái cũng có một cái cây bị tuyết làm ngã.
Nhưng mà không ngờ rằng chủ nhiệm lớp mới đi chưa được bao lâu đã quay lại, nói, “Tự học buổi tối hôm nay mọi người không được đi, cứ ở trong phòng học, lớp trưởng ra ngoài một lát.”
Miêu Miêu cảm giác giọng điệu của chủ nhiệm lớp có hơi nghiêm trọng vì vậy đi ra ngoài, nhưng lúc này cả phòng học đột nhiên tối sầm lại.
Mọi người bị dọa sợ, có bạn học tin tức nhanh lẹ đã nhận được tin nhắn trong điện thoại.
“Lúc nãy khối mười hai có người nhảy lầu….”
Tin này khiến cả lớp hoảng sợ, nhất là khi bây giờ vẫn còn bị cúp điện.
Miêu Miêu đi ra ngoài thì nghe chủ nhiệm lớp nói, “Bên khối mười hai có bạn học nhảy lầu, tự học buổi tối em đừng để mọi người ra ngoài, động viên cảm xúc của các bạn học một chút đừng đồn chuyện này ra ngoài.”
Miêu Miêu chưa kịp hỏi nhiều hơn thì chủ nhiệm lớp đã vội vàng rời khỏi.
Lúc Miêu Miêu quay về phòng học tất cả mọi người đều đang thảo luận, chủ yếu là do bị cúp điện nên ai cũng dùng điện thoại của mình làm đèn pin chiếu sáng.
Bầu không khí trong phòng học vô cùng căng thẳng, đối với học sinh ở tuổi này thì có lẽ đã từng trải qua cái chết của người lớn tuổi trong nhà nhưng rất ít người từng thấy bạn cùng tuổi tự sát.
Đối với mọi người thì đây là một lĩnh vực cấm kỵ.
Miêu Miêu ngồi trên bục giảng vỗ bảng đen, “Yên lặng nào lát nữa điện sẽ có lại, chắc là gió thổi làm dây điện bị đứt thôi.”
Mọi người yên tĩnh lại, có người quen biết bên khối mười hai rất nhanh đã nhận được tin tức từ tiền tuyến.
Người tự sát là một nữ sinh, cô ấy dời ghế trong phòng học rồi uy hiếp những người khác là muốn tự sát, nhưng có vài người đã châm chọc cô ấy, “Người thật sự muốn chết sẽ không nói ra, nếu nói ra thì chỉ để gây sự chú ý mà thôi.”
Nữ sinh kia nói một câu, “Tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho đám mấy người!” Sau đó bỏ chạy.
Không ai ngờ được rằng nữ sinh kia cầm ghế lên lầu sau đó trực tiếp nhảy xuống, có người nói lúc cô gái đó nhảy xuống bên dưới còn có người, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ sinh kia đập đầu xuống đất, tiếng thét chói tai ban nãy chính là do nữ sinh kia.
Cả lớp đều yên lặng.
Miêu Miêu thấy được mọi người vẫn còn sợ hãi, dù sao chuyện này cũng xảy ra gần như vậy.
Miêu Miêu nói, “Mọi người không nên thảo luận chuyện này nữa, bây giờ vẫn chưa có điện mọi người cùng học thuộc bài trong khi chờ điện đi, bắt đầu học từ cái đơn giản nhất.”
Cả lớp thật sự bắt đầu học thuộc nhưng trong lòng vẫn còn bối rối, ở tuổi này ai mà chưa từng xem một hai câu chuyện vườn trường kinh dị? Trong trường học làm sao có thể không lan truyền một hai chuyện kinh dị?
Lúc Miêu Miêu quay lại chỗ ngồi thì thấy Tinh Tinh nhắn tin, [Miêu Miêu, khối mười hai có nữ sinh nhảy lầu, có người trong lớp mình nói trường bọn mình xây trên khu mộ, phong thủy không tốt lắm nên mỗi năm đều có người tự sát….]
Miêu Miêu: “….” Cô cũng hơi sợ chuyện này.
Chẳng qua vẫn trả lời tin nhắn của Tinh Tinh, [Đừng nghĩ nhiều như vậy, học bài đi.]
Bên ngoài mưa càng lúc càng lúc, cũng may điện đã bật lại.
Một lúc sau chuông tan học cũng vang lên, nữ sinh trong lớp không dám ra ngoài nhưng mà bọn con trai lại lấy cớ đi WC ra ngoài nhìn.
Tòa nhà dạy học của bọn họ có hình dạng giống như cái sân, bãi đất trống chính giữa đã có rất nhiều người vây quanh nhưng lại không dám nhìn nhiều.
Miêu Miêu ngồi tại chỗ, cô cảm thấy rất phức tạp trong lòng, có thương tiếc có khó hiểu cũng có sự tôn kính đối với sinh mệnh.
Cô không biết đối phương đã xảy ra chuyện gì mà lại lựa chọn từ bỏ tính mạng, nhưng mà trong lòng cô cảm thấy rất buồn.
Chu Viên đưa một viên chocolate tới, “Ăn không?”
Miêu Miêu nhận lấy sau đó chia ra mỗi người một nửa, “Cảm ơn cậu.”
Chu Viên cũng bắt đầu ăn, thật ra anh chưa từng ăn cái này chỉ là lúc đi mua thì nghe được con gái đều rất thích ăn cái này, vậy nên mới mua về giữ lại cho Miêu Miêu ăn.
Rất nhanh chủ nhiệm lớp đã quay về, an ủi mọi người nói đã đưa đi bệnh viện cấp cứu nên không cần sợ hãi.
Bởi vì gió thổi trời mưa, hơn nữa bên tòa nhà dạy học lại xảy ra chuyện như vậy nên chủ nhiệm lớp kêu mọi người quay về phòng ngủ trước.
Học sinh nội trú cùng nhau quay về phòng ngủ, học sinh ngoại trú cũng về nhà cùng nhau.
Có điều lúc mọi người xuống lầu thì ngửi được mùi vàng mã nồng nặc, thì ra là mấy dì quản lý tòa nhà sợ xui xẻo nên mua tiền giấy và nến đốt bên cạnh.
Cái này mới thật sự làm mọi người sợ hãi.
Bao gồm cả Miêu Miêu, lúc nhìn thấy tiền giấy đang cháy cùng ngọn nến đỏ cô bỗng cảm thấy ớn lạnh sống lưng, hoảng sợ trong lòng.
Miêu Miêu không khỏi nắm chặt tay người bên cạnh, vốn dĩ người đứng bên cạnh cô chính là cô gái trong ký túc xá bọn họ.
Sau khi cầm tay đối phương mới phát hiện bàn tay này hơi lớn, quay đầu lại thì thấy Chu Viên.
Chu Viên dường như không bị gì, nắm tay cô đi ra ngoài.
Chủ nhiệm lớp cùng các giáo viên khác cũng chạy tới đưa các học sinh quay về phòng ngủ.
“Hôm nay cậu đi về một mình có ổn không?” Miêu Miêu lo lắng hỏi Chu Viên.
Chu Viên nói, “Không sao.”
Học sinh ngoại trú lớp bọn họ rất ít, trong lớp có hai nữ sinh là học sinh ngoại trú nhưng cũng đã gọi điện thoại cho gia đình nói hôm nay không về, mà ngủ lại trường cùng bạn học.
Bởi vì trời mưa hơn nữa còn có chuyện này nên tất cả mọi người đều sợ hãi, cần ở cùng nhau để có thêm dũng khí.
Mà học sinh nam ở ngoại trú ngoài Chu Viên ra thì những bạn khác đều dự định ở lại trường học ngủ chung.
Miêu Miêu luôn cảm thấy bất an trong lòng, thật ra chỉ là do mưa có hơi lớn, khách quan mà nói thì chuyện xảy ra ở trường lần này hẳn là không ảnh hưởng lớn gì đến Chu Viên, nhưng mà không biết có phải bởi vì chuyện này hay không mà Miêu Miêu cảm thấy rất lo lắng trong lòng.
Cũng may Chu Viên rất nhanh đã an toàn về nhà, đồng thời còn gửi tin nhắn đã về tới nhà an toàn cho cô.
Lúc này Miêu Miêu mới thở phào một hơi.
Vào buổi tối không thể tránh khỏi một trận thảo luận về chuyện nữ sinh nhảy lầu kia.
“Nghe nói hình như chị ấy ăn trộm thứ gì đó của bạn cùng lớp nên kết quả là bị cô lập….”
“Chắc chắn còn có những chuyện khác.”
“Những thứ khác thì không biết, có điều nghe nói điều kiện gia đình của chị ấy không tốt.”
Miêu Miêu cảm giác điện thoại rung lên, mở điện thoại ra thì thấy Chu Viên gửi tin nhắn đến, “Sáng mai cậu muốn ăn cái gì? Muốn ăn bắp tiếp không?”
Không biết vì sao Chu Viên luôn có thể khiến người khác cảm thấy yên bình.
Miêu Miêu nói chuyện với anh.