Không thể nói rõ hối hận thế nào, chỉ là bỗng nhiên nhận ra hắn thật sự không còn tuổi thơ rồi.
Thật ra Miêu Miêu cũng không phải coi Chu Viên là người ngoài nên mới đi mượn điện thoại của người khác, cô mượn điện thoại của ủy viên văn nghệ là bởi vì bọn họ đều có trong một group.
Group này là do Miêu Miêu tạo hồi huấn luyện quân sự lớp mười, thuận tiện cho mọi người than thở về sự mệt mỏi của huấn luyện quân sự, về sau vẫn còn giữ lại thuận tiện cho việc thông báo, Miêu Miêu đã upload rất nhiều ảnh chụp tập thể lớp trong đây.
Trong phòng làm việc, Miêu Miêu nghiêm túc lấy thông tin của mười hai bạn học ra, có bản sao chứng nhận bảo lãnh tối thiểu, bản sao chứng nhận hộ nghèo, còn có vài bạn học thông tin đăng ký có đóng mộc của ủy ban.
Hai người bạn học trước không cần về quê đóng dấu nhưng mà nộp đơn xin nhất định phải có con dấu của ủy ban.
Miêu Miêu rất quen thuộc với mọi người, bởi vì lớp hoạt động ngầm rất nhiều cho nên Miêu Miêu cũng biết gần hết tình hình gia đình của mọi người.
Mặc dù có vài người không có chứng nhận hộ nghèo cùng chứng nhận bảo lãnh tối thiểu, nhưng mà điều kiện thật sự không lạc quan lắm, Miêu Miêu đặt thông tin của bọn họ lên đầu, bởi vì bên phía trường học yêu cầu phải có chứng nhận bảo lãnh tối thiểu cùng chứng nhận hộ nghèo thì mới có thể nộp đơn, không có hai chứng nhận này thì cần phải xem xét.
Lúc Miêu Miêu đến phòng làm việc thì thấy lớp trưởng lớp bên cạnh cũng đã đến.
Miêu Miêu đi vào, "Cô ơi, em đã gửi thông tin điện tử vào mail của cô rồi, còn đây là thông tin nộp đơn của lớp em."
Chủ nhiệm lớp nói, "Miêu Miêu, danh sách lớp em có dư không?"
Miêu Miêu lắc đầu, "Lớp em có mười hai người xin, thiếu hai chỗ, đọc thông tin của bọn họ thì thật sự không có cách nào bỏ qua."
"Lớp em cũng như thế."
Miêu Miêu nói, "Lớp em có ba bạn có chứng nhận bảo lãnh tối thiểu, bốn bạn có chứng nhận hộ nghèo, còn có thông tin của năm bạn học không có cách nào từ chối được."
Lớp trưởng lớp bên cạnh Lý Kiều nói, "Năm ngoái lớp các cậu chỉ có năm người nộp, năm nay sao lại nhiều người như vậy?"
Miêu Miêu thở dài một hơi, "Các bạn học lớp em nghĩ số tiền này là nhà nước phát xuống để trợ cấp cho bạn học không có cơm ăn, bọn họ cảm thấy mình vẫn còn có cơm ăn, có thể ngồi trong phòng học học tập, hơn nữa còn có thể được chia đến lớp tốt nhất trường học chúng ta là đã rất hạnh phúc rồi, cho nên muốn đưa vị trí này cho người thật sự không có cơm ăn." Cô đương nhiên không thể nói bởi vì mới vừa khai giảng, da mặt mọi người đều mỏng nên xấu hổ đi xin. Nếu cô nói thế nhất định sẽ bị công kích, vậy sẽ nói rõ không thực sự nghèo.
Chủ nhiệm lớp sửng sốt một lát, "Sao lại cảm thấy như vậy?"
Lý Kiều nhìn Miêu Miêu, không biết nên nói gì, trong lòng cô bỗng nhiên có hơi sợ, chợt nhận ra có khả năng Miêu Miêu biết được chuyện kia, "...."
Miêu Miêu gật đầu. "Đúng là như vậy, lớp em có nhiều bạn học tiền sinh hoạt phí một tháng đều là sáu mươi tệ, sỡ dĩ em biết những thứ này là bởi vì em từng thấy bọn họ đi làm việc đồng áng."
Miêu Miêu không cho lớp bên cạnh xem hồ sơ mà đưa cho chủ nhiệm lớp xem ảnh chụp cả đám trong điện thoại, trong tấm ảnh, trên đầu các bạn học đều quàng khăn đội đầu, trên mặt còn có buồn, đang vác cuốc làm cỏ.
Đó là thời điểm ở vườn trái cây, mọi người chụp ảnh chơi đùa.
"Bọn họ phải làm như vậy mấy giờ mới có ba mươi tệ." Miêu Miêu đã mang theo giọng mũi, "Sau khi biết chuyện thì kỳ này em đã nói với bọn họ nhà nước cho số tiền kia chính là để cho bọn họ học tập thật giỏi, nếu như bọn họ không cần thì số tiền kia sẽ rơi vào trong tay các bạn học cầm tiền đi tiệm Internet."
Sau khi Miêu Miêu nói xong thì ý vị thâm trường nhìn Lý Kiều bên cạnh, "Đúng không?"
Lý Kiều bị nhìn một cái thì thấy tê cả da đầu, nuốt một ngụm nước bọt.
Miêu Miêu nói tiếp, "Thật ra lớp em còn thiếu hai chỗ, nghe nói lớp năm...."
"Lớp bọn tôi có thể chừa ra hai chỗ." Lý Kiều lập tức nói.
"Lớp các cậu thật sự quá tốt." Miêu Miêu phấn khởi nói, nắm tay Lý Kiều.
Ông là chủ nhiệm hai lớp này, lớp anh em mượn chỗ này cũng là chuyện bình thường, chỉ cần hai lớp trưởng chỉnh lại là xong, chủ nhiệm lớp cũng không nói gì thêm.
Miêu Miêu thấy đối phương lấy đi đơn đăng ký cùng hồ sơ của bốn bạn học. Lớp Miêu Miêu là lớp trọng điểm, bạn học đến từ nông thôn rất nhiều, nhưng mà lớp bên cạnh lại không phải, học sinh lớp bên cạnh cơ bản đều là người thành phố. Mâu thuẫn giữa hai lớp bắt đầu cũng là bởi vì lớp bên cạnh cười nhạo lớp cô là quê mùa.
Hai người cùng ra khỏi phòng làm việc, Lý Kiều nhỏ giọng nói, "Xem như cậu lợi hại!"
Miêu Miêu vui vẻ nói, "Không có không có, chủ yếu vẫn là do tâm địa cậu lương thiện." Sang năm cậu nhất định sẽ tiếp tục lương thiện.
Lúc quay về phòng học, Miêu Miêu chuẩn bị trả lại điện thoại cho ủy viên văn nghệ thế nhưng lại nhớ tới một chuyện, cô nhìn vị trí của Chu Viên thì thấy hắn đang đọc sách, Miêu Miêu đi tới, "Chu Viên, cậu có tài khoản QQ không?"
Chu Viên gật đầu.
Miêu Miêu nói, "Vậy thêm group lớp đi."
Tuy rằng Miêu Miêu dùng điện thoại của ủy viên văn nghệ nhưng mà cô lại đang dùng tài khoản QQ của mình.
Vậy nên trực tiếp kết bạn QQ với Chu Viên, sau đó kéo hắn vào trong group lớp.
Ngay sau đó Miêu Miêu đăng xuất khỏi QQ của mình, rồi đi đến hàng cuối trả điện thoại lại cho ủy viên văn nghệ.
Bởi vì thấy cô cầm hồ sơ đến phòng làm việc cho nên có vài nữ sinh hỏi, "Lớp trưởng, lần này lớp mình xin trợ cấp không có vấn đề gì chứ?"
"Không có vấn đề gì, yên tâm đi." Miêu Miêu vừa cười vừa nói.
Miêu Miêu quay lại chỗ ngồi thì thấy người bên cạnh đang chơi điện thoại, cũng sắp vào học rồi.
Miêu Miêu suy nghĩ một lát, nói với hắn, "Tiết này là tiết sinh học, sách sinh học của tớ lại nằm trong cái túi đã mất nên tớ có thể xem chung với cậu hay không."
Chu Viên đưa sách sinh học trên bàn cho Miêu Miêu, "Cậu dùng đi."
Miêu Miêu cười cười, "Vậy không tốt lắm, chúng ta xem chung đi." Mượn sách không mục đích chính mà mục đích quan trọng hơn chính là muốn để đối phương học tập cùng cô.
Miêu Miêu vừa nói vừa chia một nửa sách cho Chu Viên.
Chu Viên chỉ có thể cất điện thoại xem cùng cô một lúc.
Giáo viên sinh học là một thầy giáo già vừa gầy vừa lùn, khi vào tiết đều cho mọi người chuẩn bị bài 10 phút.
Bởi vì hai người chia nhau xem cùng một quyển sách nên ngồi rất gần, Chu Viên thậm chí có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng từ trên người đối phương.
Ngón tay cô thon dài trắng trẻo cầm bút tính xác suất sinh ra mắt hai mí trên vở nháp.
Chu Viên nhớ tới ảnh chụp thấy trong album nhóm lúc nãy, hai tay cô cầm cuốc, hái trái cây, khiêng giỏ đựng táo cùng các bạn học, thời điểm du xuân từng nấu cơm, vo gạo, câu cá....
Chẳng trách tình cảm của bọn họ lại tốt như vậy, với tư cách lớp trưởng lại tổ chức nhiều hoạt động tập thể, hơn nữa cùng chung kẻ địch là lớp bên cạnh.
Chu Viên nhớ tới bản thân lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Miêu Miêu lúc nhỏ, lúc đó hắn đã nghĩ đứa bé này rất thích hợp làm cộng sự. Đợi một thời gian nữa tất thành người tài giỏi.
Hiện tại Chu Viên lại phát hiện Miêu Miêu thật sự rất thích hợp làm cộng sự.
Thoáng chốc tiết buổi chiều đã xong, Miêu Miêu thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị đi ăn cơm chiều, cô mang theo điện thoại mới mua, không có điện thoại thật sự rất bất tiện.
"Lớp trưởng, có đi căn tin ăn cơm không? Có cần bọn mình giữ một vị trí cho cậu không?"
"Hôm nay tớ không đi căn tin, tớ muốn ra ngoài trường học do có việc, các cậu đi ăn cơm trước đi."
Sau khi Miêu Miêu nói xong thì ra khỏi phòng học, chưa đi được mấy bước đã thấy Chu Viên đi một mình phía trước, cô chuẩn bị bước nhanh hơn đuổi theo hắn.
Kết quả lại thấy lớp trưởng Lý Kiều lớp bên cạnh đã đi tới.
Miêu Miêu không đi lên, còn nghe được giọng nói nũng nịu của Lý Kiều, "Cậu là bạn học mới tới lớp bốn hả? Tớ là Lý Kiều, học lớp năm, chúng ta làm bạn đi."
Miêu Miêu nhớ tới bạn cùng lớp có nói lớp bên cạnh rất có hảo cảm với Chu Viên.
Bây giờ thấy thế, thật sự đúng là như vậy.
Miêu Miêu cố ý bước chậm lại, dù sao khoảng cách kia có thể nghe thấy đối phương nói, nếu bị phát hiện thì chắc chắn bị tưởng rằng là nghe trộm, vậy quá ngượng ngùng.
Gần đây Tinh tinh sẽ đi tập múa vào buổi chiều, cho nên Miêu Miêu một mình đi mua điện thoại, lúc quay về trường học thì mang đồ ăn cho Tinh Tinh.
Hai người ngồi trên sân tập, Tinh Tinh vừa ăn cơm vừa nói với Miêu Miêu, "Mình chỉ nhớ rõ có một người như thế còn cụ thể thế nào mình cũng không nhớ, lúc đó bọn mình quá nhỏ."
Miêu Miêu nói: "Tớ chỉ là thấy hơi có lỗi với cậu ấy."
"Có gì đâu, cậu cũng không phải gả cho cậu ấy sau đó lại quên cậu ấy, chỉ là bạn bè mà thôi. Sau này cậu ấy cũng không liên lạc với cậu, tại sao cậu phải nhớ tới một người không muốn liên lạc với cậu chứ, chờ đã, không lẽ cậu thích cậu ấy?" Tinh Tinh chợt nhớ tới một chuyện, lúc đó mấy người bọn họ đi tìm Chu Viên nhưng mẹ Chu Viên nói đã chuyển đi.
Lúc còn nhỏ quan hệ rất tốt, nhưng mà không có ai phải hứa hẹn với ai cả đời, cũng không có gì đáng trách, Tinh Tinh càng nghĩ càng thấy đồng tình.
Miêu Miêu vui vẻ, vừa cười vừa nói, "Không có gì sao được, tớ chỉ là muốn xin lỗi cậu ấy, lúc nhỏ cậu ấy xác thực rất tốt với tớ, kết quả khi gặp lại tớ không nhận ra cậu ấy cũng coi như xong nhưng lại nghĩ oan cho cậu ấy, cậu có phải đã có người mình thích hay không? Dạo này cậu rất hay nhắc tới chuyện này."
Mặt Tinh Tinh thoáng cái đỏ lên, "Thì sao chứ, cậu ấy từ một cây củ cải biến thành một người cao 1m8, nếu như cậu nhận ra mới là chuyện lạ, đừng nghĩ tới chuyện này, nếu không mình thật sự tưởng rằng cậu có ý kia với cậu ấy đấy."
"Có ý gì chứ." Miêu Miêu nhéo má Tinh tinh, "Cậu nghĩ là bạn bè năm lớp một đã có thể có ý kia rồi hay là cảm thấy mới hai ngày mà tớ đã rễ tình sâu đậm rồi? Nói mau, dạo gần đây sao lại thích nhắc đến mấy chuyện này, có chuyện rồi đúng không?"
Mặt Tinh Tinh càng đỏ hơn.
"Tớ lại nói đúng rồi, nói mau, là ai!" Miêu Miêu cực kỳ tò mò, ở độ tuổi này luôn có sự tò mò không thể diễn tả được đối với loại chuyện này.
"Mình vẫn chưa thổ lộ, sau này nếu như thành công thì sẽ nói cho cậu." Tinh Tinh nói.
"Cậu không nói tớ cũng có thể đoán được, là Triệu Mục lớp cậu đúng không?" Miêu Miêu nhớ rõ nam sinh này, bởi vì cậu ấy rất đẹp trai, thích chơi bóng rổ, lúc trước Tinh Tinh rất hay nhắc tới người này.
Tinh Tinh càng xấu hổ hơn, "Rõ ràng như vậy sao?"
Miêu Miêu thấy cô xấu hổ, "Không rõ ràng lắm, bởi vì bọn mình thân nhau cho nên mới đoán được."
Hai người nói chuyện trên sân tập rất lâu mới quay về phòng học, thời điểm về tới phòng họ thì thấy Chu Viên đã ngồi ở bên trong.
Miêu Miêu về tới chỗ ngồi của mình, chợt nhớ ra một chuyện, "Tuần này lớp mình sẽ cùng đi xem phim, bọn mình đi cùng đi."
Bây giờ bọn họ đang học lớp mười một nên được nghỉ từ chiều thứ bảy đến chiều chủ nhật, nhưng mà học sinh ngoại trú không thể về nhà, cho nên lớp bọn họ mỗi tuần đều có một hoạt động miễn phí nhưng lại rất vui.
Nói như vậy, lớp bọn họ đã xem rất nhiều phim bom tấn Âu Mỹ.
Chu Viên không trả lời, Miêu Miêu lại nói, "Hôm đó nhớ đến trường!"
Tự học buổi tối kết thúc, Miêu Miêu đang chuẩn bị rời khỏi trường học thì phát hiện Chu Viên có chút kỳ lạ.
"Làm sao vậy? Có phải cậu khó chịu chỗ nào hay không?" Cô là lớp trưởng nên luôn phụ trách đóng cửa phòng học, cho nên là người cuối cùng rời khỏi phòng học, vốn dĩ Chu Viên đang đọc sách trong tiết tự học buổi tối, tiết tự học tối cuối cùng thì nằm trên bàn ngủ, bởi vì tiết tự học cuối cùng hơi trễ, Miêu Miêu tưởng rằng người này mệt mỏi nên không có quấy rầy hắn.
Nhưng mà không ngờ hắn vẫn chưa ngồi dậy.
Miêu Miêu đẩy hắn thì phát hiện trán hắn đang đổ mồ hôi.
Miêu Miêu càng hoảng sợ, từ trước đến nay đều là cô chăm sóc bạn cùng lớp.
Miêu Miêu nhanh chóng sờ trán hắn, có hơi nóng, "Chu Viên, Chu Viên!"
Chu Viên mơ màng, "Làm sao vậy!"
"Hình như cậu bệnh rồi." Miêu Miêu vừa nói vừa bấm gọi 120, sau đó nói địa chỉ trường học.
Lúc này không còn người nào có thể giúp một tay, Miêu Miêu lập tức nghiêng người ngồi xổm xuống, đỡ người lên lưng mình.
Miêu Miêu nói chuyện với hắn, "Chu Chu, cậu nặng quá!"
"Mình tự đi được."
"Tớ cõng cậu đi, cậu đã đau đến mức không mở mắt được rồi." Miêu Miêu thở dài một hơi.
Trên lưng như mọc thêm tay chân, cô muốn cõng hết toàn trên lưng giống như đứa bé, nhưng mà người trên lưng vẫn cứ trượt xuống, cõng lên rất khó chịu, hơn nữa còn rất nặng!
Miêu Miêu lo lắng, dứt khoát thả chân hắn ra, biến thành kéo cánh tay đang rũ xuống trước mặt cô.
"Bạn học Chu Viên, cậu đừng xảy ra chuyện gì nha!"
"Ôm chặt ôm chặt, cầu thang! Chỗ này là cầu thang!"
"Tớ nhớ mỗi lầu đều có giám thị, tại sao bây giờ một người cũng không có...."
"Lát nữa nhớ chừa cho tớ một chỗ trên cáng cứu thương...." Miêu Miêu yếu ớt kéo người từ dưới lầu lên, "Đời này tớ chưa từng cõng thứ nào nặng như vậy...."
"Xin lỗi...."
"Cậu đừng gặp chuyện không may là được, không cần nói xin lỗi, thân thể là quan trọng nhất."
Miêu Miêu đầu đầy mồ hôi cõng người trên lưng đi tới bên ngoài dãy phòng học, xe cứu thương đã đến.
Miêu Miêu cảm giác bản thân hiện tại cũng có thể nằm trên cáng cứu thương rồi, thật sự quá mệt mỏi! Đứa nhóc này rốt cuộc ăn cái gì lớn lên vậy?
Miêu Miêu đương nhiên cũng lên cáng cứu thương, sau đó gọi cho chủ nhiệm lớp cùng người trong nhà.
Bạn cùng bàn này của cô.... Rất cần được chăm sóc.
Lúc đầu cảm thấy cao to lực lưỡng, nhìn qua cũng rất thông minh, chỉ là có hơi không thích học tập, không thích nói chuyện, bây giờ nhìn lại đúng là mọi việc không thể chỉ xem bề ngoài.
Lúc Miêu Miêu đi vào thì thấy Chu Viên vẫn chưa tỉnh lại.
Nhìn hắn nằm trên giường bệnh, Miêu Miêu lại chợt nhớ đến một chuyện khác, hình như lúc còn bé người này cũng rất dễ dàng sinh bệnh.