Luke dừng lại trước lò sưởi và tỳ một tay lên mặt bệ bằng gỗ sồi chạm trổ. Anh nhìn những giá kệ đầy ắp sách nghiên cứu nặng trịch và giấy tờ khoa học bao quanh mình. Mỗi một bộ sách, mỗi tập san và tạp chí chuyên đề trong bộ sưu tập rộng lớn này đều liên quan đến đề tài sản xuất rượu vang. Công nghệ trồng và chế biến rượu nho là niềm đam mê lớn lao của mọi người trong gia đình, trừ anh.
Cũng không phải là anh chưa thử theo bước cha mình. Tại rất nhiều thời điểm trong đời anh, bao gồm cả sáu tháng trước, anh đã nghiêm túc cố sức gây dựng một kiểu lòng hăng say và thích thú hết mực với nghề sản xuất rượu vang đã từng là động lực thúc đẩy cả cha anh lẫn Gordon Foote và những người còn lại.
Nhưng anh đã thất bại. Cuối cùng, anh luôn luôn đi theo lối của riêng mình, đầu tiên là vào học viện, rồi sau đấy là binh đoàn Thủy quân lục chiến và giờ đây là Dự án.
Ngay từ lúc anh và Irene đến được quần thể ngổn ngang các hầm rượu hãng Elena Creek Vineyards, các cơ sở thử rượu và phòng chiêu đãi, anh đã biết không sớm thì muộn cha anh sẽ dồn anh vào góc mà đưa ra chủ đề bác sĩ Van Dyke.
Anh cùng Jason và Hackett gọi cha mình là Bố Già, nhưng gọi như thế là để tỏ lòng kính trọng vai vế của John Danner với tư cách người lớn tuổi nhất trong gia đình, chứ không phải để bỡn cợt gì về tuổi tác đã cao của ông.
Bố Già, thực ra thì, mới gần bảy mươi tuổi. Ông mang vẻ mặt của một con diều hâu khắc nghiệt không tuổi, và nhờ vào chế độ tập luyện quy củ, vài gen tốt cùng sự quan tâm nghiêm ngặt của Vicki đến chế độ dinh dưỡng, ông sở hữu vóc người và thể lực của một người trẻ tuổi hơn nhiều.
Luke thầm nghĩ trong bộ tuxedo may đo thanh nhã tối nay cùng ly vang đỏ thượng hạng Elena Creek Vineyards trên tay, trông Bố Già cứ như được sinh ra trong nhung lụa.
Kỳ thực cả ông và Gordon Foote đều đã phải rất chật vật tiến lên từng nấc thang một để thành công.
“Con hơi bận tí ạ,” Luke đáp.
Hàng chân mày xám bạc rậm rì của John châu lại thành cái nhìn cau có cảnh giác. “Với Irene Stenson à?”
“Và với nhà nghỉ,” Luke đáp. Anh thoáng ngừng. “Với lại, con cũng đang viết lách chút ít.”
John phớt lờ lời về nhà nghỉ lẫn chuyện viết lách. “Irene là cô gái thú vị. Cô ta có vẻ thông minh. Nhanh trí. Khá ấn tượng.”
“Con thấy là bố có chú ý đến chiếc váy của cô ấy rồi,” Luke nhận xét. “Cô ấy mặc bộ ấy trông xinh phải không bố? Chắc là nhờ tập Pilates đấy mà.”
“Tập gì?”
“Chẳng có gì đâu ạ.”
John khẽ khụt khịt. “Jason bảo bố cô ta là phóng viên và rằng cô ta có quá khứ không được yên bình.”
Ghi chú cho cá nhân này; Luke thầm nghĩ. Bóp cổ thằng em út ngay khi có thể.
“Jason dùng chữ ‘không được yên bình’ ạ?” anh hỏi.
“Không,” John thú nhận với vẻ do dự hiển hiện. “Nhưng ám chỉ là thế.”
“Chính xác thì nó đã nói gì với bố về Irene thế?”
“Chẳng có gì nhiều. Nói thật là, có vẻ như nó khoái cô ta. Nhưng rồi nó giải thích là bố cô ta giết mẹ cô ta trong một vụ sát nhân-tự sát nhiều năm trước và rằng Irene đã nung nấu một giả thiết điên rồ nào đó về chuyện con gái thượng nghị sĩ Webb bị sát hại.”
“Có rất nhiều chi tiết mờ ám xung quanh cái chết của Pamela Webb đấy ạ.”
Mắt ông John quắc lên. “Ta đã đọc báo rồi và đấy chỉ là một vụ lỡ tay sử dụng quá liều thuốc và rượu thôi.”
“Irene tin rằng còn có nhiều chuyện hơn thế nữa. Và con nghiêng về phía cô ấy.”
Miệng ông John mím lại. “Ta đã e là con sẽ nói thế rồi.” ông rà soát gương mặt của Luke với vẻ lo lắng. “Jason cũng có nói là con đã ở bên Irene khi cô ta tìm thấy xác của Pamela Webb.”
“Đúng ạ.”
“Hẳn chuyện ấy khó khăn cho con lắm, với biết bao nhiêu là chuyện đã xảy đến với mẹ con khi con còn bé.” Luke nuốt ực ngụm vang đặc quánh. “Bố trao đổi với bác sĩ Van Dyke nhiều quá rồi đấy.”
“Bố nghĩ con cũng nên nói chuyện với bà ta đi.”
“Giờ con không có thời gian đâu. Con đã nói rồi đấy, con bận lắm.” Ông John cựa quậy, rõ là đang bực mình. “Thế còn chuyện căn nhà bên hồ của thượng nghị sĩ bị cháy rụi là sao thế?”
Luke cười mà chẳng có vẻ gì là hài hước cả. “Jason đã tường thuật thật đầy đủ, nhỉ? Con sẽ phải nói chuyện với nó về việc này thôi.”
“Đừng có trách em nó. Bố hỏi. Nó trả lời. Này, bố biết là con không muốn thừa nhận mình có chút vấn đề. Chẳng ai muốn thừa nhận mình có vấn đề về tâm lý cả. Chuyện này còn khó khăn gấp đôi đối với những người đàn ông đã từng chứng kiến chiến trận và có lẽ là khó gấp bốn với dân Thủy quân lục chiến. Nhưng bác sĩ Van Dyke bảo rằng chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương là một vết thương, như một miểng bom găm vào chân ấy mà. Nó có thể mưng mủ thối rữa nếu không được lau rửa sạch sẽ.”
“Con thật muốn biết làm thế nào Van Dyke biện minh được cho việc đưa ra chẩn đoán mà không cần trao đổi với bệnh nhân đấy.”
“Đấy chính xác là lý do vì sao bà ta nghĩ con nên hẹn gặp bà ta. Bà ta muốn có được một lời chẩn đoán xác thực. Cho dù con không muốn nói về nó đi nữa, tất cả chúng ta đều biết con đã trải qua vài chuyện kinh khủng trong mấy năm cuối cùng ở quân đoàn. Chẳng có ai phải trải qua những chuyện đó mà lại không bị ảnh hưởng cả.”
“Con có bao giờ nói là chuyện ấy không ảnh hưởng đến con đâu. Những gì con nói là con đang xử lý nó mà.”
“Xử lý con khỉ. Sau khi xuất ngũ con không có khả năng điều chỉnh mình để làm việc tại xưởng rượu. Con không thể gây dựng một mối quan hệ bình thường thân mật với người phụ nữ con tính lấy làm vợ và phải chấm dứt đính ước bằng cách...”
“Bố à, giờ không phải lúc đâu.”
“Rồi con xách đít đến nơi khỉ ho cò gáy, mua lấy một cái nhà nghỉ cấp ba tồi tàn, rồi lại dính vào với một cô khá kỳ quặc có vẻ như đang cố dựng nên một học thuyết âm mưu về cái chết của con gái thượng nghị sĩ Hoa Kỳ. Ta không cần phải có bằng cấp về tâm lý hay tâm thần học cũng biết được rằng như thế nghe ra chẳng bình thường chút nào.”
Cánh cửa bật mở trước khi Luke kịp nghĩ ra câu trả lời.
Gordon Foote bước vào phòng. Ông quan sát toàn cảnh với vẻ mặt thông cảm và nhướng mày nhìn John.
“Xin lỗi đã chen ngang nhé,” ông lên tiếng. “Tôi có nên trở ra rồi quay vào khi khác không?”
“Đừng bận tâm làm gì,” ông John gầm lên. “Anh là người trong nhà. Đâu phải lần đầu tiên anh trông thấy tôi và Luke căng thẳng.”
Điều này thì quá đúng, Luke thầm nghĩ. Gordon đã là bạn kiêm cộng sự của cha anh từ trước khi Luke ra đời. Mối khăng khít giữa hai người càng thêm bền chặt khi họ trở thành những sinh viên hăm hở của ngành chế biến rượu vang Đại học California tại Davis. Họ đã cùng nhau dựng nên một giấc mơ. Elena Creek Vineyards đã sống sót qua nhiều cơn suy thoái kinh tế, qua những thay đổi quyết liệt của thị trường toàn cầu và qua cả một số vụ động đất nữa. Đến ngày nay cơ sở này đã phồn thịnh, nhờ vào nỗ lực và sự tận tâm của hai người đàn ông này.
Xét theo khá nhiều khía cạnh thì hai người họ không thể nào khác biệt nhau hơn nữa. Gordon thuộc dạng ôn hòa, dễ dãi, kiểu người có thể bước vào phòng đầy người lạ và, chỉ trong mười phút, có thể bỗ bã xưng tên thân mật với tất cả. Phụ nữ thích được khiêu vũ cùng ông. Đàn ông thích được trò chuyện bên ông. Những tay tổ chức tiệc tùng biết rằng cách dễ nhất để bảo đảm cho buổi tiệc thành công là phải làm sao cho Gordon Foote nhận được giấy mời.
Ngay cả vợ cũ của Gordon cũng thích ông ấy, mặc dù nhiều năm trước bà ta đã bỏ ông khi một trong những vụ tuột dốc của thị trường rượu vang xảy ra. Bà ta, cũng như nhiều người trong ngành, đã cho rằng Elene Creek Vineyards đang trên đà phá sản. Đến lúc ai ai cũng biết rằng công ty này được số phận buộc phải ăn nên làm ra thì bà ta đã tái giá.
Từ đấy Gordon hạnh phúc sống đơn chiếc, toàn tâm toàn ý tận tụy với công việc cũng như với con gái mình, Katy. Theo như những gì Luke thấy thì Gordon chẳng thiếu gì bạn bè nữ giới.
Gordon băng qua phòng đi đến chỗ chai vang cabernet đã mở sẵn đặt trên bàn kê sát tường, ông ném cho Luke cái nhìn hài hước, thương hại. “Trận này ai đang thắng đây?”
“Cho đến giờ thì vẫn hòa ạ.” Luke khẽ cười. “Bố con cháu chẳng ai nhường ai cả.”
“Có gì mới hơn không?” Gordon nâng ly chúc mừng theo kiểu chế giễu. “Đừng để tôi làm hai người ngắt đoạn chứ. Ngồi coi pháo bông khi nào cũng vui mà.”
John khoát tay tỏ ý thôi-đổi-đề-tài-cho-rồi. “Tôi nghĩ là anh bị phái vào đây để gọi tôi ra chứ gì?”
“E là thế thật.” Gordon cười tươi và giậm gót chân. “Màn bánh kem to tướng sẽ bắt đầu trong mười lăm phút nữa. Anh có vài tỷ cây nến cần thổi tắt, rồi anh còn phải dẫn Vicki ra sàn nhảy điệu valse mừng sinh nhật như mọi năm nữa đấy.”
John rên rỉ. “Sao tôi ghét cái vụ thổi nến quá.”
Gordon chậc lưỡi. “Truyền thống phải được trân trọng chứ. Đừng lo, tôi sẽ đảm bảo sao cho bình chữa cháy ở gần bên.”
Luke quyết định chộp lấy thời cơ này. Anh dợm bước đi ra cửa. “Con nên đi tìm bạn hẹn của con thôi.”
“Lần cuối bác thấy cô Stenson thì cô ấy đang ở ngoài hiên nói chuyện cùng Vicki đấy,” Gordon mách nước.
“Đúng cái tình huống mà con hy vọng né được đây,” Luke bảo.
John cau mày. “Con không thể trách Vicki tò mò muốn biết về cô ta chứ.”
“Bố cháu nói đúng,” Gordon thêm vào. Chút vui vẻ, chọc ghẹo của ông vụt bốc hơi đâu mất. Thay vào đó là vẻ lo lắng. “Theo như những gì Jason kể cho chúng ta nghe về cô Stenson tối nay, thì có vẻ như cô ấy hơi bất thường, ít ra là thế.”
Luke gật đầu. “Vậy mới hợp với cháu.”
Anh mở cửa bước hẳn ra ngoài.
Gordon quan sát vẻ tội lỗi và nỗi lo sợ của người cha kết đọng trên gương mặt người bạn vong niên của mình. Những dấu hiệu và biểu hiện rất khó thấy: những nếp hằn trắng bệch nơi khóe miệng, cái cách bạn ông nắm chặt ly rượu. Đa phần thì người ta sẽ không để ý thấy đâu. Nhưng ông và John đã quen biết nhau từ hồi nảo hồi nào.
Ông cầm chai rượu lên, băng qua phòng đến rót đầy ly cho John.
“Từ từ đã nào,” ông lặng lẽ nói. “Làm thế quái nào mà tôi từ từ được chứ?” Ông John uống thêm rượu rồi hạ ly xuống. “Luke đang gặp rắc rối trầm trọng. Việc nó suy sụp sau khi nó và Katy hủy đính ước đã là tệ lắm rồi. Nhưng giờ nó còn dính líu với người phụ nữ có lẽ còn bệnh nặng hơn nó nữa.”
“Có lẽ anh nên thối lui và cho nó chút không gian đi John.”
John ngước đôi mắt tóe lửa nhìn lên Gordon. “Nếu tôi cho nó quá nhiều không gian và thời gian, tôi có thể mất hẳn nó đấy. Van Dyke bảo là cái vụ rối loạn căng thẳng hậu chấn thương này khó lường trước lắm. Chẳng có gì cho ta biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không cho nó chữa trị.”
Gordon đặt một tay lên vai John. “Chuyện này là về Sarah, phải không?”
“Về Sarah chứ còn gì nữa.” John đẩy mình bật ra khỏi ghế và bắt đầu đi đi lại lại trong phòng. “Nó là con cô ấy. Van Dyke bảo khuynh hướng thiên về trầm cảm và các hành vi hủy hoại cá nhân có thể mang tính di truyền rất mạnh. Cộng thêm với những chấn thương tâm lý trong chiến trận và những gì xảy đến với nó vào kỳ nghỉ cuối tuần mà nó cùng đi với Katy, vậy là anh đã có được một hỗn hợp nguy hiểm rồi đấy.”
“Nó cũng là con trai anh mà, và nó mang gen của anh nữa đấy. Nó có phải là bản in giấy than hoàn toàn từ Sarah đâu.”
“Tôi biết chứ.” Ông John lùa tay qua tóc. “Nhưng tôi không thể liều chỉ biết hy vọng là tự nó khắc phục được. Van Dyke bảo nó có thể là quả bom nổ chậm đấy.”
“Tôi biết chuyện này khó khăn cho anh lắm, John à. Cũng khó cho cả tôi nữa. Tôi biết Luke từ khi nó mới ra đời. Anh nghĩ tôi không lo cho nó sao? Nhưng nó là thằng đàn ông trưởng thành rồi, không còn là thằng bé con nữa. Anh có thể khuyên bảo nó, nhưng không thể ép nó đi tư vấn tâm lý được đâu.”
“Vậy tôi phải làm gì bây giờ?” ông John đứng sững lại trước lò sưởi. “Cứ vờ như là nó sẽ tự mình bình phục ư? Bỏ qua mọi dấu hiệu như hồi xưa tôi đã từng làm với mẹ nó ư?”
“Anh nào có bỏ lơ Sarah. Cô ấy bị trầm cảm lâm sàng cơ mà. Anh không phải chịu trách nhiệm cho việc cô ấy tự kết liễu đời mình.”
“Có lẽ là không.” Ông John chầm chậm quay lại. “Nhưng tôi không nghĩ tôi có thể sống được với lương tâm mình nếu Luke làm chuyện tương tự.”
“Luke khi nào cũng làm theo cách của nó. Và nó có thể cứng đầu vô cùng.” Gordon cười mệt mỏi. “Như tôi đã nói đấy, nó là con anh mà, John”
“Chiều nay tôi đã trao đổi lần nữa với Van Dyke.” Gương mặt ông John đanh lại trước quyết tâm tái thiết.
“Tôi đã bảo bà ta rằng tối nay và sáng mai Luke sẽ có mặt ở đây. Bà ta nói chúng ta có thể thử thêm một cách khác nữa. Nhưng bà ta cần sự hợp tác của mọi người trong nhà. Thế là bao gồm cả anh đấy.”
“Tôi không rõ đây có phải là ý hay không nữa, dù ý đó là gì. Nhưng anh là bạn tôi. Anh quá biết là anh không phải nói đi nói lại nhờ tôi giúp anh mà.”