Một chiếc SUV màu bạc to tướng có cửa sổ sẫm màu thình lình xuất hiện trong gương chiếu hậu ngay khi nàng chạy vào khúc tách biệt nhất của con đường cũ. Chiếc xe này từ ngã rẽ gần nhất quành qua với vận tốc kinh người.
Hình ảnh chiếc SUV tiến đến quá gần khiến Irene bất thần ý thức được mình đang chạy chậm đến mức nào. Tình hình vắng bóng xe cộ trên đường cộng thêm việc nàng mải đắm mình vào ký ức đen tối đã khiến cho nàng lạc vào một vùng thế giới khác. Nãy giờ nàng chỉ lái theo quán tính. Đây là con đường hai làn xe quanh co có rất ít chỗ cho phép vượt những xe chạy chậm. Dân ở đây nổi điên khi ta lái xe quá chậm như thế. Chỉ có khách du lịch mới phạm phải sai lầm này.
Irene vội ngồi thẳng lên và giậm chân thật mạnh xuống bàn đạp tăng tốc, điều khiển chiếc xe con cua qua một loạt khúc quanh với vận tốc khá nhanh. Nhưng khi kiểm tra lần nữa qua kính chiếu hậu nàng thấy chiếc SUV vẫn không bị bỏ xa. Nó đang rút ngắn khoảng cách cực nhanh.
Tay lái xe này có là ai thì nàng cũng đã chọc cho hắn bực mình rồi, Irene thầm nghĩ. Hắn đang nhất quyết phải trừng phạt nàng vì cái tội chạy chậm bằng cách ép nàng rối rít đây mà. Ôi đúng chuyện nàng cần rồi đây, một thằng ngu nóng tính trong một vụ nóng giận khi tham gia giao thông kinh điển.
Thoáng lạnh người sợ hãi khiến nàng rùng mình. Khúc đường nàng đang chạy đây dẫn thẳng lên ôm ngang đỉnh các mỏm đá. Có thể rất nguy hiểm. Không ít hơn một lần, bố nàng từng trở về nhà, mệt mỏi và muộn phiền, kể cho mẹ nàng nghe rằng một trong những cư dân địa phương đã uống quá say, đâm qua cả thanh chắn bảo vệ mà lao thẳng xuống đáy hồ sâu. Nhiều năm trước trong đợt tìm hiểu quá khứ không ngừng nghỉ và đầy ám ảnh của nàng, Irene phát hiện ra Bob Thornhill đã lên cơn đau tim và phóng xe qua mỏm đá rơi xuống hồ cũng ở gần khúc này.
Chiếc SUV vẫn nhắm thẳng nàng mà lao tới. Nàng đã thắng xe vài lần để cảnh cáo. Nhưng thay vì chạy chậm lại, chiếc xe ấy vẫn tăng tốc thêm.
Dạ dày nàng như đóng bảng lại. Irene mơ hồ cảm nhận thấy nhịp tim mình. Nó đang thình thịch nặng nhọc trong lồng ngực. Nỗ sợ hãi như a xít chảy tràn qua các mạch máu nàng. Mọi bản năng sinh tồn trong nàng đột nhiên gào thét. Tay điều khiển chiếc SUV đang cố làm nàng hoảng, và hắn đã thành công.
Irene đạp mạnh chân ga hơn. Bố nàng đã dạy nàng chạy xe trên con đường Lakefront này. Đám nhóc lớn lên trong đô thành được học cách xử lý những rủi ro trên đường nội đô và vào ra xa lộ, nhưng những đứa lớn lên ở ngoại ô lại được học những kỹ năng khác. Cũng đã mười bảy năm rồi kể từ khi nàng chạy xe trên rẻo đường này, nhưng Irene tự nhủ rằng những kỹ năng ta học được từ bé vẫn luôn tồn tại trong ta. Nàng đã có một thầy giáo xuất sắc, nàng nhớ mà. Bố nàng lái xe cũng theo cách ông làm mọi chuyện khác, cách của dân Thủy quân lục chiến.
Nàng đang có lợi thế lớn. Chiếc xe nhỏ gọn của nàng bám qua các khúc quanh như một chiếc xe thể thao. Chiếc SUV, về cơ bản, vẫn là một chiếc xe tải. Một khi gia tăng vận tốc, nó bắt đầu lóng ngóng kềnh càng khi phải chạy qua mọi ngóc ngách cua quẹo của con đường.
Rắc rối chỉ nằm ở vận tốc mà hai xe đang lao đi, Irene tự nhủ. Chẳng chóng thì chầy một trong hai sẽ phạm sai lầm mà đâm đầu xuống hồ thôi. Trong vùng này mực nước rất sâu. Lao qua mép đá thì cũng tương đương như nhận án tử.
Irene lục lọi tâm trí cố nhớ lại bản đồ địa hình khu vực. Ở đâu đó phía trước là lối vào một phân khu nho nhỏ rậm rạp cây cối. Mười bảy năm trước tình hình đầu tư bất động sản ở đây không được thành công vang dội gì cho lắm. Chỉ có vài căn nhà nghỉ mát mùa hè rẻ tiền được xây cất lên. May mắn sao, khu điền trang Ventana cũng bị mắc kẹt lại tại cùng một vùng thời gian ngưng đọng đã túm lấy Dunsley này.
Irene nghe thấy tiếng bánh xe nghiến rin rít mà chẳng dám cất mắt khỏi con đường. Chỉ một tính toán sai lầm ở vận tốc này thôi cũng đủ đẩy nàng lao qua thanh chắn kim loại mỏng như tờ giấy kia.
Nàng quành sang một khúc cua ngặt nghèo khác và loáng thoáng nhìn thấy bóng khu điền trang Ventana. Trông như chẳng ai buồn sơn phết lại khu nhà. Chuyện này báo trước điềm may cho những tính toán của mình đây, Irene tự nhủ.
Nàng phải giảm tốc để quành vào, nhưng khúc cua tay áo vừa xong đã cho phép nàng có thêm vài giây vượt trội. Chiếc SUV đã tụt lại sau khi cố kiểm soát lại tốc độ.
Irene đạp mạnh chân thắng, bẻ ngoặt tay lái sang trái rồi nghiến chân ga. Phần đầu tiên của con đường dẫn vào phân khu kinh doanh thất bại này được lát trải qua loa nhằm tạo nên một ấn tượng cao cấp cho những người mua tiềm năng. Nhưng nàng nhẹ cả người khi thấy rằng bao nhiêu năm qua vẫn chẳng có ai đổ đất san phẳng những ổ voi trên đường.
Tiếng bánh xe chiếc SUV sau lưng nàng gầm lên phản kháng. Tay tài xế quỷ sứ đang thắng rất gấp. Tên khốn này đang điên cuồng đến độ hắn sẽ truy đuổi theo nàng vào tận phân khu này.
Một đợt sóng hãi sợ khác xô vào nàng. Lúc nãy nàng cầu nguyện rằng, sau khi đã đuổi nàng ra khỏi đường, tên lái chiếc SUV ấy sẽ lấy làm mãn nguyện với cái chiến thắng nho nhỏ chó chết ấy mà chạy tiếp dọc theo con đường Lakefront.
Kế hoạch A vậy là đi tong, như Pamela nếu còn sống sẽ nói. Đến lúc triển khai kế hoạch B.
Irene có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh vã ra dưới cánh tay. Mọi chuyện sẽ tùy thuộc vào việc liệu đằng sau lối vào phân khu này con đường đã được rải nhựa hay chưa.
Phần đường rải nhựa đột ngột chấm dứt. Xe nàng nảy xóc nghiêng ngả khi chuyển từ mặt đường đen thô nhám sang mặt đường đất sỏi thậm chí còn thô nhám hơn.
Nàng nhấc chân khỏi chân ga và liều đưa mắt liếc vào gương. Như một quái thú hung hăng ý thức được con mồi nó theo đuổi đang lả sức, chiếc SUV phóng vào con đường sỏi để đuổi theo nàng.
Irene chạy men theo con đường nhánh, để chiếc SUV bám thật sát đến mức nguy hiểm. Lúc này con quái thú khổng lồ đã chiếm trọn gương chiếu hậu xe nàng. Nàng mường tượng những hàm thép há ra chực ngấu nghiến chiếc xe con nhỏ bé.
Tên lái xe kia đang muốn ép nàng quay trở ra đường Lakefront.
Đến đây là thích hợp nhất rồi, Irene quyết định. Nàng đạp nghiến chân ga.
Chiếc xe con phóng lên phía trước như thể nó cảm nhận được những nanh hàm đang chờn vờn sau đuôi mình, sỏi to, sỏi nhỏ và hàng đống đất cục điên cuồng bắn ra từ bên dưới hai bánh xe sau, tạo nên một cuộc tấn công đất sỏi.
Irene không cần phải ngó lại gương chiếu hậu để kiểm tra xem chiếc SUV đã hứng đòn tấn công bất ngờ này như thế nào. Nàng có thể nghe thấy tiếng một cơn mưa dày đặc rào rào những âm thanh binh binh loảng xoảng lẫn lanh canh lắc rắc khi làn sóng đá dăm và sỏi bắn vào sắt thép lẫn cửa kính. Nàng biết tên tài xế từ địa ngục kia đang nhìn qua tấm kính chắn gió lúc này đang hứng một cơn mưa rào bất chợt nho nhỏ gây ra bởi hai bánh sau xe nàng.
Chiếc SUV do dự rồi tụt lại phía sau. Irene lái nhanh hơn, chạy theo con đường độc đạo trong phân khu lao về phía lối ra ở đầu kia đường.
Một lát sau chiếc xe nhỏ nảy lên rồi nhảy bổ ngược ra đường Lakefront. Irene đạp chân ga sát sàn. Độ phận giảm xóc rồi đây sẽ không bao giờ còn được như xưa nữa cho xem, nàng tự nhủ.
Khi đã dám nhìn vào gương chiếu hậu thì nàng không còn thấy dấu hiệu nào của chiếc SUV. Nó vẫn còn ở lại khu điền trang Ventana mà liếm láp vết thương.
Điều an ủi duy nhất là nàng biết tên tài xế kia sẽ phải trả một giá rất đắt vì đã thể hiện sự nóng giận khi tham gia giao thông. Tấm kính chắn gió hẳn đã biến thành một mê cung chằng chịt những rạn nứt và sứt mẻ. Thêm vào đó, đám sỏi bay tứ tung chắc hẳn đã gây ra kha khá tổn thất cho lớp sơn bạc sáng loáng kia.
Irene thả chân khỏi bàn đạp tăng tốc.
Có lẽ lái xe quá nhanh khi ta đang run rẩy từ đầu tới chân không phải là ý tưởng hay ho gì, nàng nghĩ thế.