“Này anh,” cậu nói, “nếu anh đầu tư vào một trong những cái máy pha espresso của Ý loại kỹ thuật cao ấy mà, anh có thể pha được món cà phê khả dĩ uống được đấy.”
Luke ngồi xuống, gác gót giày lên lan can hàng hiên. “Anh không uống cà phê vì cái vị của nó. Anh uống vì nó nóng và vì nó giúp anh tập trung suy nghĩ.”
“Có phiền không nếu em hỏi hiện tại anh đang tập trung vào gì vậy?” Luke đưa mắt nhìn về phía cabin Số Năm. “Về Irene Stenson.”
“Em cũng nghĩ thế. Nếu em nói có sai thì sửa lại giùm nhé, nhưng em có cảm giác cô ấy không phải là một trong mấy vị khách bình thường của anh.”
“Chú có thể nói là từ đêm qua chúng tôi đã phần nào ràng buộc vào nhau.”
“Ái chà, hay nhỉ, đấy là cái cách người ta gọi mối quan hệ kiểu ấy ở trên vùng đồi núi này đấy à?”
“Ràng buộc kiểu khác kìa,” Luke chữa lại. “Những gì anh và Irene có là một loại liên hệ ta có được khi ta cùng nhau tìm thấy một xác chết.”
“Hả?” Vừa nuốt cà phê xuống Jason đã phải phun bắn ra.“Đêm qua Irene đi thăm một người bạn cũ ở Dunsley này đây. Là con gái của thượng nghị sĩ Webb. Rồi cô ấy tìm thấy bạn mình nằm chết do uống lẫn rượu và thuốc.”
“Hượm cái nào.” Jason từ từ hạ tách cà phê xuống. “Anh đang nói đến thượng nghị sĩ Ryland Webb, cái ông đang muốn tranh cử vào Nhà Trắng đấy à?”
“Ừ hứ.”
“Con gái ông ta chết rồi ư? Em chẳng nghe thấy gì trên bản tin cả.”
“Chú sẽ sớm nghe thôi. Anh biết đấy là tin chủ đạo trên tờ Glaston Cove Beacon sáng nay.”
“Anh biết không, cũng lạ lắm, em không mua tờ Glaston Cove Beacon. Nói thực ra là em chưa bao giờ nghe đến nó cả.”
“Nhiều người khác cũng có biết gì về nó đâu. Nhưng tờ này đăng tin ấy độc quyền vì Irene làm việc cho tòa báo ấy. Thông tin về Pamela Webb chắc chắn sẽ tràn ngập trên các phương tiện truyền thông chủ đạo vào chiều nay hay sáng mai thôi.” Jason khó chịu cau mày. “Rượu mạnh và thuốc ư?”
“Có vẻ là thế.”
“Tự tử à?”
Luke quan sát mặt hồ. “Hoặc là lỡ uống thuốc quá liều. Cũng không chắc lắm.”
“Chắc là sốc kinh lắm, khi tìm thấy người ta như thế.”
Luke cảm thấy hàm mình nghiến chặt. Anh biết quá rõ Jason thực sự đang nghĩ gì; cả những gì mọi người khác trong gia đình sẽ nghĩ khi họ biết được chuyện gì đã xảy ra. Trong sáu tháng qua mọi người ngày càng thêm lo lắng cho anh. Cái chết của Pamela Webb chỉ làm cho mọi người thêm cảnh giác.
“Với Irene còn khó chịu hơn nhiều kia,” anh lặng lẽ nói. “Anh chưa bao giờ gặp Pamela Webb khi cô ta còn sống. Nhưng Irene là bạn thân với cô ta thời trung học.”
“Và anh chỉ tình cờ có mặt cùng Irene khi cô ấy tìm thấy cô bạn cũ thôi ư?”
“Ừ.”
“Sao lại vậy chứ, nếu anh không phiền em hỏi?”
“Anh tò mò khi thấy Irene rời khỏi nhà nghỉ rất khuya tối qua, thế là anh đi theo cô ấy,” Luke đáp.
“Chỉ thế thôi hử?”
“Ừ.”
“Anh hay làm thế lắm à?” Jason thận trọng hỏi.
“Làm gì?”
“Đi lò dò theo khách của anh quanh thị trấn ấy?”
“Không. Thường thì anh cố gắng tránh mặt khách càng nhiều càng tốt. Đa phần bọn họ phiền toái kinh khủng.”
“Nhưng người khách này thì không ư?”
“Cô này cũng phiền.” Luke uống thêm cà phê. “Nhưng cô ấy khác.” Đến lúc đổi đề tài rồi đây. “Sao chú lại lên tận đây vậy Jase?”
“Em bảo anh rồi, chỉ muốn lên coi tình hình anh ra sao thôi mà.”
“Cho nói lại đó.”
Jason khẽ kêu lên vẻ sốt ruột rồi khoa tay chỉ về loạt nhà nghỉ lẫn căn sảnh của nhà trọ Bình Minh Bên Hồ. “Thôi tha cho em đi. Bố Già mình nói đúng. Anh đâu có thuộc về nơi này. Anh thì cũng như em, đâu có thích hợp với vai trò quản lý một nhà nghỉ hạng ba đâu nào.”
“Anh cũng không thích hợp với công việc làm ăn của gia đình. Anh đã thử rồi đấy thôi, nhớ không? Đâu có suôn sẻ gì.”
“Nhưng đấy là vì mọi chuyện rối beng lên cùng với những gì đang xảy ra giữa anh và Katy khi ấy,” Jason nói, giọng trở nên rất sốt sắng. “Gordon và bố muốn anh thử lại lần nữa đấy.”
“Anh không nghĩ ý kiến ấy hay đâu,” Luke đáp.
“Bố đang lo lắng. Mọi người khác cũng vậy.”
“Anh biết chứ. Nhưng anh chẳng làm được gì ngoài việc luôn miệng bảo với chú là anh ổn.”
“Bố mẹ tin rằng càng ngày anh càng lún sâu vào chứng trầm cảm lâm sàng do những gì đã xảy ra lúc anh và Katy cùng nhau bỏ đi đấy.”
“Anh chẳng trầm cảm gì cả.”
“Anh cứ nói thế mãi, nhưng chẳng ai tin đâu.”
Luke nhướng mày. “Một câu đánh đố đầy tính triết lý phải không? Làm sao để anh chứng minh là anh không sao đây?”
“Anh có thể bắt đầu bằng việc hẹn điều trị với bác sĩ Van Dyke.”
“Thôi quên đi. Bác sĩ Van Dyke rất dễ thương và chắc chắn là một bác sĩ tâm thần giỏi tuyệt, nhưng anh không muốn nói chuyện với bà ta.”
“Bà ấy là bạn lâu năm với nhà mình mà Luke. Việc bố mẹ hỏi han ý kiến của bà ấy khi họ bắt đầu thấy lo cho anh là hoàn toàn tự nhiên thôi. Bà ấy chỉ đề nghị cho anh và bà ấy nói chuyện tí chút với nhau, có vậy thôi à.”
“Nếu có khi nào biết mình cần được giúp đỡ như thế, anh sẽ gọi cho bà ta.”
Jason tựa người sâu hơn vào ghế. “Em đã bảo Bố Già chuyện này chỉ tốn thời gian vô ích thôi mà.”
“Chú tới thăm anh là ý của bố đấy à?”
“Bố nghĩ biết đâu em làm anh thông ra.”
“Anh đã có cảm giác lý do là thế rồi,” Luke bảo. “Cứ coi như lời nhắn đã được chuyển xong rồi nhé.”
“Anh sẽ quay về dự sinh nhật bố chứ?”
“Anh sẽ đến.”
“Tốt. Đấy mới là điều quan trọng.”
“Anh hiểu mà,” Luke gật gù. “Nhưng mà này, chuẩn bị tinh thần nghe xem lời chào quay trở lại công ty sẽ thú vị đến thế nào đi nhé.”
“Được báo trước nghĩa là đã chuẩn bị trước luôn rồi.” Luke dợm uống thêm ngụm cà phê. Tiếng động cơ xe quen thuộc làm anh khựng lại.
“Khỉ thật.” Anh nhấc chân khỏi lan can và đứng dậy. “Nào, giờ thì cô ta sẽ đi đâu nào?”
Jason nhìn Luke, ngỡ ngàng. “Ai cơ?”
“Irene.” Luke băng qua hàng hiên đi xuống mấy bậc cấp.
“Chờ với.” Jason phóng người ra khỏi ghế vội vã chạy theo anh trai. “Anh đi đâu vậy?”
Luke không trả lời. Anh đi vòng qua bên hông cabin, bước ra giữa lối đi hẹp và dừng ngay trước mũi chiếc xe màu vàng nhỏ nhắn.
Irene buộc phải dừng xe lại. Luke đi đến đứng bên cửa sổ xe phía ghế lái, một tay đặt trên mái xe lùn tịt và cúi người xuống nhìn nàng.
Nàng hạ cửa kính xe xuống nhìn lại anh qua đôi kính râm.
“Có chuyện gì không ổn à?” nàng lịch sự hỏi.
“Cô đang đi đâu thế?”
Nàng đưa tay lên gỡ kính ra chiều chậm rãi, suy tư lắm.
“Anh biết không, suốt đời tôi đã từng ở qua nhiều loại nhà nghỉ lắm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi phải trình báo mọi lần ra vào của mình với chủ nhà đấy.”
“Ở nhà nghỉ Bình Minh Bên Hồ này chúng tôi vận hành hơi khác một chút.”
“Tôi có để ý thấy thế.” Nàng nhịp nhịp tay lên khung kính đằng trước vô lăng. “Có thể nào là vận hành theo cách thức nhà binh không nhỉ?”
“Sẽ là cách thức của dân Thủy quân lục chiến đấy, cô Stenson ạ,” Jason đỡ lời. “Anh trai tôi chỉ mới xuất ngũ được vài tháng thôi. Cô phải chiếu cố chút nhé. Anh ấy vẫn tập quen lại với môi trường dân sự mà.”
Irene gật đầu rất quả quyết, như thể thông tin này đã xác nhận một kết luận rất riêng nào đó mà nàng đã rút ra từ trước.
“Thế thì giải thích nhiều chuyện rồi.” Nàng mỉm cười với Jason và quay sang nhìn Luke dò xét. “Tôi chợt nhận ra là tôi còn nợ anh do bao nhiêu chuyện phiền toái tôi gây ra cho anh từ tối qua đến sáng nay.”
“Phải đấy nhỉ?” Luke hỏi.
“Tôi đang nghĩ có lẽ hôm nay mình có thể bù đắp lại cho anh bằng một bữa tối tại nhà chăng.”
Đấy là điều anh chẳng hề nghĩ đến.
“Trời, hay quá,” Jason hăm hở nói. “Cô biết nấu ăn sao cô Stenson?”
“Tôi phải báo cho các anh biết rằng các anh đang nhìn thấy nữ phóng viên một tay đảm trách việc chọn lựa mọi công thức món ăn được phổ biến trên mục Trao đổi công thức của tờ Glaston Cove Beacon đấy nhé.”
Jason cười toe. “Liệu tôi có nên bất ngờ không nhỉ?”
“Cậu sẽ còn hơn cả bất ngờ ấy chứ, cậu sẽ kinh ngạc đến á khẩu nếu được nhìn thấy một vài công thức vừa bị tôi từ chối. Tin tôi đi, tốt hơn là cậu nên sống hết cả đời mà không cần phải biết vài người có thể làm được những gì với gelatin mùi chanh và đậu đỏ.”
“Tôi sẽ ghi nhớ lời này của cô,” Jason đáp.
“Mà này, cậu cũng được mời luôn đấy, hẳn là thế rồi, cứ cho là cậu sẽ ở qua đêm tối nay chứ nhỉ?”
“Giờ thì tôi sẽ ở lại thôi,” Jason đoan chắc.
“Hay quá. Gặp lại hai người vào lúc năm giờ ba mươi nhé. Chúng ta sẽ uống chút gì đó trước bữa tối.” Nàng quay sang Luke, nhã nhặn thách thức. “Dĩ nhiên chỉ khi nào anh đồng ý thôi?”
“Một trong những điều người ta dạy cho chúng tôi khi còn trong quân đoàn là phải biết tranh thủ những cơ hội mang tính chiến lược khi chúng được bày ra sẵn,” anh đáp. “Chúng tôi sẽ có mặt trước cửa nhà cô vào lúc mười bảy giờ ba mươi, thưa cô.”
“Tôi cho là trong đời thực thì đấy là năm giờ ba mươi chứ gì,” nàng nói. “Thôi, chuyện này thông qua rồi, tôi có vài việc vặt cần làm đây.”
Luke không nhấc tay ra khỏi xe.
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Cô đang tính đi đâu thế?”
Một tia thích thú nhảy nhót trong đôi mắt màu hổ phách của nàng. “Anh biết đấy, thái độ này có lẽ rất hữu dụng trong quân ngũ. Nhưng anh nên xem xét lại khi anh phải làm việc với khách đến trọ.”
“Chỉ có hai cách để làm việc thôi, cô Stenson à, cách của dân Thủy quân lục chiến, hay là cách còn lại.”
“Nói cho anh biết luôn là tôi chọn khả năng thứ hai, cách còn lại ấy,” Irene đáp. “Tuy nhiên, thể theo việc anh sẽ là khách mời tại chỗ tôi tối nay, tôi sẽ rất lịch sự mà trả lời câu hỏi của anh vậy. Tôi đi mua đồ tại siêu thị Dunsley.”
“Mua đồ à?”
“Anh biết đấy, mua thức ăn với mấy thứ chiêu đãi anh với em trai anh đấy mà?”
“Phải rồi. Mua sắm.”
Nàng cười hơi quá đỗi ngọt ngào. “Muốn xem danh sách cần mua của tôi không?”
“Có bao gồm gelatin vị chanh và đậu đỏ không thế?”
“Không hề.”
“Vậy thì chắc tôi không có gì phải lo đâu nhỉ,” anh nói.
“Chuyện phải lo thì khi nào chả có, anh Danner ạ.”
Nàng đạp hết chân ga. Anh giật tay ra khỏi nóc xe chỉ trong tích tắc trước khi chiếc xe nhỏ xíu phóng thẳng trên đường mòn.
Một thoáng im lặng bao trùm.
“Ái chà, hay nhỉ,” Jason thốt lên. “Anh biết không, làm vậy anh có thể mất một cánh tay như chơi.”