Irene ý thức được bao cặp mắt hiếu kỳ xung quanh họ. Quán cà phê đầy khách hàng với vận tốc chóng mặt chỉ sau khi cô và những người còn lại bước vào được có một lúc.
“Em làm được rồi đấy Irene.” Tess cầm số báo ngày hôm trước của tờ Glaston Cove Beacon mà Adeline đã gửi chuyển phát nhanh qua đêm. Cô Tess phe phẩy tờ báo như đang vẫy băng rôn. “Em đã hạ gục thượng nghị sĩ Ryland Webb. Cô nghe thấy trong bản tin sáng nay rằng có tin đồn hắn ta sẽ chính thức tuyên bố bãi bỏ chiến dịch tranh cử của mình vào cuối tuần này. Em không những đã nghiền nát cơ hội để hắn bước vào Phòng Bầu Dục, mà có nói rằng khả năng hắn được tái bầu cử làm nghị sĩ của bang này còn thấp hơn con số không cũng chẳng ngoa.”
Irene nhìn vào dòng tiêu đề nổi bật suốt bề ngang tờ Beacon. Nàng đã đọc thấy chúng trên ấn bản điện tử rồi, nhưng có một cảm giác gì đấy rất thỏa mãn khi thấy chúng được in ra báo giấy.
CHIẾN DỊCH TRANH CỬ CỦA THƯỢNG NGHỊ SĨ WEBB RÚNG ĐỘNG BỞI CÁO BUỘC QUAN HỆ TÌNH DỤC VỚI TRẺ VỊ THÀNH NIÊN.
Vụ scandal đang được phanh phui tứ bề. Mọi tờ nhật báo chính trên toàn liên bang, bao gồm những tờ từ San Francisco, Los Angeles và San Diego, đều đang hối hả đổ xô vào câu chuyện này, nhưng những tờ ấy vẫn chỉ là cập nhật theo sau. Có hai tờ đã thông báo rằng họ đang tự phát động những cuộc điều tra độc lập. Các đài phát thanh và chương trình tranh luận trực tiếp trên truyền hình đang phát rồ. Mỗi giờ lại có thêm bằng chứng mới về quá khứ tình dục tăm tối của Ryland Webb đổ đến. Adeline đã gọi điện những ba lần để hả hê thông báo số lần truy cập vào trang tin điện tử của tờ Beacon.
“Ít ra thì lần này cô nàng trung thành của tay chính khách ấy sẽ không đứng về phía người đàn ông của mình nữa.” Tess chỉ vào tấm hình Duncan Penn chụp Alexa Douglass. Tấm hình chụp cô ta đang cùng con gái bước ra khỏi chiếc limo phía trước căn nhà phố trang nhã ở San Francisco. Chú thích dưới ảnh đề Douglass chấm dứt đính ước với Webb.
“Dứt khoát tên Webb này tiêu tán đường rồi,” Phil bảo. “Và Irene là người đã phế truất hắn.”
Irene nhìn cả ba người quanh bàn, lòng biết ơn và tình cảm chân thành nghẹn cứng nơi cổ họng khiến nàng e là mình sẽ khóc òa lên mất. “Em đã không thể làm được chuyện này nếu không có sự giúp đỡ của mọi người đây. Em không biết phải cảm ơn sao cho đủ.”
Luke cười hớn hở. “Chắc là chuyện này sẽ biến bọn anh thành phóng viên trẻ đây. Ai biết là bọn anh có tài ấy chứ? Anh ở đây cứ ngỡ cả phần đời còn lại của mình sẽ kẹt cứng với nghiệp quản lý nhà nghỉ cơ đấy.”
Irene cầm tách cà phê lên. “Em ước mình có thể tìm ra cách ép cho Ryland Webb thú nhận tội giết người. Theo như ta biết thì hắn đã giết hại bốn người - bố mẹ em, Pamela và Hoyt Egan. Thế mà hắn sẽ thoát khỏi tội ấy.”
“Hay có thể không,” Luke bảo. “Đúng là cảnh sát có thể sẽ không chứng minh được là hắn đã sát hại bố mẹ em và Pamela, nhưng họ có thể kết nối được hắn với cái chết của Hoyt Egan. Dầu sao thì họ cũng đã tìm được động cơ chắc chắn rồi.”
“Tống tiền,” Phil bảo. “Phải, việc này chắc chắn là động cơ. Giờ đây khi họ đã biết cần phải tìm kiếm những gì, cảnh sát biết đâu lại gặp may mà phát hiện ra vài bằng chứng thép cho vụ ấy.”
Tess ngả dựa người ra sau, một thoáng cau mày lo âu làm mặt bà sa sầm. “Trong chuyện này có một điều cô nghĩ là mình không hiểu lắm.”
Luke xỉa lấy một phần bánh kếp trong chồng bánh chưa được đụng đến từ đĩa của Irene. “Là gì thế?”
“Tại sao Pamela lại quyết định phơi bày chuyện của cha mình ra sau từng ấy năm chứ?” Tess hỏi. “Con bé đã giữ bí mật ấy quá lâu rồi. Sao giờ đây lại đem ra công bố?”
“Con bé đã được trị liệu tâm lý mà,” Phil gợi nhắc. “Có lẽ trong những đợt trị liệu ấy đã xảy ra điều gì đó khiến Pamela muốn công bố thôi.”
Irene nhìn vào tờ báo trên bàn. Một cảm giác đoan chắc dâng tràn trong nàng.
“Không phải nhờ trị liệu đâu ạ,” nàng lặng lẽ nói. Nàng chỉ vào tấm hình chụp Alexa Douglass và con gái mình. “Lý do là đây. Cô bé Emily Douglass. Pamela nhận ra rằng cha mình lại sắp sửa có thêm một cô dâu trẻ con nữa. Bạn ấy có thể giữ được bí mật của gia đình, nhưng rốt cuộc bạn ấy không thể khoanh tay đứng nhìn mặc cho lịch sử lặp lại.”