Chỉ chốc lát sau, trong phòng ló ra hai cái đầu nhỏ. Cô cảm thấy hai đứa nhỏ thật đúng là rất đáng yêu, vì thế duỗi tay vẫy vẫy nói: “Bài học ngày hôm qua giao về, lấy ra đây a di muốn kiểm tra.”
“Dạ.” Thanh âm trẻ nhỏ phá vỡ không khí xấu hổ trong nhà, Hứa Hân trước tiên kiểm tra bài tập hai đứa nhỏ, sau đó lại cho bọn chúng hai đề tính toán. Nàng bây giờ dạy phép cộng trừ trong phạm vi 1-100, hai đứa nhỏ học cũng rất nghiêm túc, tự học cũng rất nhanh.
Thời gian trôi qua gần một tháng, bọn họ đã có thể xem qua một vài truyện tranh liên hoàn.
Kỳ thật Hứa Hân vẫn rất lo lắng lúc trước Thiệu Kiến Quốc đánh nhau, để lại di chứng gì đó, tiếc là hai người bởi vì nói tới đề tài xấu hổ, cảm thấy không tiện giáp mặt, nhịn nửa ngày đến tận lúc ăn cơm trưa, nàng mới nhỏ giọng hỏi Thiệu Kiến Quốc: “Vết thương của anh thật không có sao chứ? Có nhiễm trùng gì hay không?”
“Không có việc gì.” Cũng chỉ bị thương nhẹ, bị thương ngoài da không ảnh hưởng gì đến gân cốt, lúc rảnh rỗi hoạt động một chút càng tốt.
Chỉ là lần này trở về, vợ thay đổi nhiều, đồ ăn làm ra thật ngon. Tuy rằng cũng chỉ là đậu hủ hầm bình thường nhưng bên trong cho vào một chút thịt mỡ, rất hợp khẩu vị hắn. Hắn muốn kẹp thịt gắp cho nàng, lại sợ nàng ghét bỏ, tự mình rối rắm nửa ngày.
Đang mải nghĩ hay là đổi đôi đũa gắp thịt cho nàng, lại có miếng thịt bay tới trong chén hắn.
Tim Thiệu Kiến Quốc run lên, đời này những người gắp đồ ăn cho hắn đã ít lại càng ít, càng đừng nói tới gắp thịt cho hắn. Trước kia lúc hắn còn nhỏ, trong nhà muội muội là nhỏ nhất, có thứ gì tốt đều phải để lại cho nàng ăn. Sau đó đại ca làm việc nặng nhất, cho nên trứng gà gì đó hắn cũng chỉ có thể được hưởng một chút. Hơn nữa, hắn ở cùng với nãi nãi, hài tử nhà đại bá và nhị bá đứa này so với đứa kia đoạt đồ ăn càng mánh khóe, ăn một bữa cơm cũng không khác gì đánh giặc, làm sao còn có người gắp đồ ăn cho hắn?
Tới bộ đội, mọi người đều là chiến hữu, là đồng chí, dù như vậy động tác thân mật vẫn không có. Cho nên hắn nhất thời có kích động hạ đũa, mà Hứa Hân thấy hắn nhìn chằm chằm chén không động, lòng không thoải mái, đây là ghét bỏ nàng sao? Vì thế liền động tay muốn gắp thịt về nói: “Anh không ăn thì trả tôi.”
Thiệu Kiến Quốc cầm chén trốn phắt, sau đó ăn miếng thịt trong chén như sói đói, ăn xong rồi nháy nháy mắt to nhìn vợ mình, cắn răng chủ động gắp cho nàng một miếng thịt nói: “Gầy, cô cũng ăn đi.”
Tròng mắt Hứa Hân suýt chút nữa rớt xuống chén rồi. Nàng vất vả lắm mới gầy một chút, sao có thể lại ăn thịt mỡ để mà béo lên chứ? Vì thế vẻ mặt đau khổ gắp lại thịt cho Thiệu Kiến Quốc: “Tôi khó khăn lắm mới gầy được như vậy, anh muốn làm ta béo lại sao, anh ăn đi, tôi ăn một miếng thịt mỡ đã thấy ghê tởm.”
Một bên Đình Đình đột nhiên tới nói một câu: “A di có tiểu bảo bảo sao? Có tiểu bảo bảo, a di luôn thấy ghê tởm.”
Nhoắng cái, Hứa Hân cả mặt đỏ bừng nghiêng đầu sang một bên ho khan sặc sụa, ai tới nói cho cô biết vì sao hiện tại tiểu hài tử trưởng thành sớm như thế, thế nhưng có thể nói ra câu nói bưu hãn như vậy, bọn họ rõ ràng còn chưa làm gì kia được chưa, sao có thể có bảo bảo chứ?
Thiệu Kiến Quốc ở trên giường cũng có chút không tự nhiên, vì thế duỗi tay đưa cốc nước qua, nói: “Uống miếng nước thuận cổ.”
Hứa Hân nhận lấy, uống vào mấy ngụm to, lúc này mới phát hiện cốc nước này là nàng lấy cho Thiệu Kiến Quốc, vừa nãy hắn còn uống đấy. Trên mặt lại đỏ lên, sau đó nghĩ hai người đều là phu thê còn ngại cái gì, hôn môi gián tiếp thì hôn môi gián tiếp, có gì ghê gớm.
“Đình Đình, a di còn chưa có tiểu bảo bảo đâu, về sau con đừng nói những lời này, nhanh ăn cơm đi, ăn xong rồi chúng ta đi đá cầu.” Cảm giác ăn bữa cơm này làm người thật khó tiêu hóa, cần hoạt động một chút.
“Dạ, đá cầu la.” Người thích nhất trò này chính là Tiểu Đường, dù sao cũng là nam hài tử, có chút mê chơi.
“Nha nha nha……” Tiểu Hổ Nữu gần đây cũng hiểu đá cầu là có ý gì, giữa trưa nàng cũng muốn đi ra ngoài đi một chút, nếu không thì sẽ không mấy vui vẻ.
Thiệu Kiến Quốc cảm thấy nhà mình rất náo nhiệt, vì thế tiếp tục ăn cơm. Xong xuôi, thấy Hứa Hân bắt đầu đi, chính mình cũng chống quải theo ở phía sau. Hứa Hân đi tới cửa phát hiện là lạ, quay đầu lại thấy một người thân hình cao lớn khập khiễng đuổi theo không khỏi đầu đầy hắc tuyến nói: “Anh đi theo tôi làm gì, ở nhà dưỡng thương.”
Thiệu Kiến Quốc cũng không trả lời cũng không về, lấy áo ngoài cầm ở bên mặc vào, tiếp tục đứng nhìn nàng.
Đúng là đầu gỗ, nói nhiều một câu có thể dài lưỡi ra chắc?
Thôi được rồi, hắn thích đi theo thì cứ đi theo đi. Kiếp trước Hứa Hân hay làm ầm ĩ nhưng kỳ thật có chút sợ Thiệu Kiến Quốc. Bởi vì hắn suốt ngày mang mặt lạnh không ra tiếng, cho nên lúc vừa kết hôn, nàng cảm thấy hắn sớm muộn gì sẽ bạo lực gia đình. Thế mà chờ đến khi nàng ầm ĩ ly hôn, hắn cũng chưa chọc đến một đầu ngón tay cô.
Cho nên thấy thế này Hứa Hân cũng không sợ, cảm thấy vị trước mặt nàng này kỳ thật chính là hổ giấy, chọc một cái liền phá cái mặt lạnh này.
Trong lòng Hứa Hân, dẫn theo hai đứa nhỏ, trong ngực lại ôm một đứa đi tới sân thể dục tạo thành đội hình tương đối đồ sộ, chung quy cảm thấy giống như cảnh người một nhà cùng dạo chơi, tuy lòng ấm áp, nhưng giờ nàng lại cảm thấy có chút quái dị.
Bọn họ mang theo cầu, lúc đến trên sân thể dục còn có hai đứa nhỏ đang chơi, thực ra là đang chờ cầu, thấy bọn họ tới thì vui vẻ vô cùng. Chỉ chốc lát, bọn nhỏ đã chơi với nhau, Hứa Hân ngồi ngay ngắn ôm Hổ Nữu ở một bên ghế nhìn qua.
“A di đá cầu.”
“Được.” Hứa Hân giao Hổ Nữu cho Thiệu Kiến Quốc, sau đó liền cùng tiểu hài tử chơi thành một đoàn.
Thiệu Kiến Quốc và Hổ Nữu người này người kia đều nhìn cô, tựa hồ đều cảm thấy đối phương có chút không hợp với mình, vì thế đều rất buồn bực.
Hứa Hân chỉ chơi một lát đã trở lại, nhìn tư thế Thiệu Kiến Quốc liền nói: “Anh ôm như vậy không đúng, tay đặt ở phía dưới…… Anh nhìn tôi làm gì, nhìn đứa nhỏ.” Nói xong mặt không khỏi đỏ lên.
Thiệu Kiến Quốc đương nhiên nhìn vợ mình, vốn dĩ mặt cô béo, ngũ quan hơi tụ lại một chỗ, hiện tại bởi vì gầy đi, ngũ quan càng thêm rõ ràng, thoạt nhìn có ba phần giống Tống Tiểu Hoa nhưng đáng yêu hơn nhiều. Mắt to, mắt hai mí, hiện tại trừng đến tròn tròn, cực kỳ đáng yêu. Da mặt phiếm phấn hồng, môi cũng đỏ mọng, làm người nhịn không được muốn nuốt vào.
Hăn thân là một nam nhân khí huyết phương cương đang lúc tráng niên, nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp trong mộng mình sao có thể không động tâm, tim hắn đập thình thịch thật mạnh, tuy bề ngoài vẫn là vẻ mặt dại ra. Thoạt nhìn có chút ngu đần, nhưng kết hợp với biểu tình nghiêm túc làm cho có chút dữ tợn.
Hứa Hân ngẩn ra, thật cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy? Anh không thích trông trẻ nhỏ? Không thích cũng phải học trông, bằng không về sau chúng ta có con chẳng phải để một mình ta trông sao, sẽ rất mệt a.” Cô theo bản năng nói hết lời trong lòng ra, sau đó nhìn thấy mặt Thiệu Kiến Quốc càng dữ tợn, không khỏi ủy khuất nức nở nói: “Được, ngươi không muốn hài tử cứ việc nói thẳng, dù sao ta cũng không muốn sinh, đau chết.” Cô xoay người định đi, Thiệu Kiến Quốc lập tức giữ chặt nàng, lắp bắp nói: “Không, không phải……”
“Chị dâu, ngươi lại khi dễ Kiến Quốc sao?” Một thanh âm hơi lãnh mang theo nửa giỡn vang lên.