“Vậy được… được a.” Ăn quả óc chó, cô cảm thấy những ngày làm thái hậu của mình qua đi. Cả người ngồi lệch trên ghế, bên trên chỉ che một thấm thảm, bên dưới làm một tầng đêm lót dày, vừa uống trà nói chuyện vừa ăn óc chó và hạt dưa.
Đây có phải là có chút quá đáng không?
Nhìn người bên cạnh vẫn luôn bận bóc hạt óc chó cho cô Hứa Hân nói: “Anh không chê làm việc này có chút phiền chứ?” Kiếp trước Triệu Văn Thành đều nói, đàn ông nên ở bên ngoài làm việc, chuyện trong nhà nên để phụ nữ làm.
“Không phiền.”
“Thiệu Kiến Quốc, em thật sự rất thích anh.”
Một hạt óc chó lăn đi, Thiệu Kiến Quốc đỏ hết tai nhặt nó quay về, sau đó cà lăm:” Anh, Anh cũng thích thích…”
“Thích em khó đến vậy sao?”
“Không, không khó.”
“Phù, ha ha ha, Thiệu Kiến Quốc anh sao lại đáng yêu như vậy chứ?”
Hứa Hân cười đến nỗi chút nữa từ trên ghế ngã xuống, mà Thiệu Kiến Quốc không hiểu sờ sờ đầu mình, biểu thị đối với biểu hiện của cô có chút không rõ nguyên nhân.
Không được rồi, cười bụng có chút đau.
Thiệu Kiến Quốc đi đến nói: “Cẩn thận eo.”
“Eo không đau nữa.”
“Không… Không đau nữa rồi a.”
“Ách..” Hứa Hân cảm thấy bản thân tối nay chịu đau buồn, trên thực tế Thiệu Kiến Quốc đối với loại cơ hội này còn không ngốc đến mức bỏ qua.
Hứa Hân bị dày vò có chút thảm, ngày thứ hai cho đến trời sáng nắng lên cô mới dậy, bên ngoài dường như tuyết lại rơi rồi. Thiệu Kiến quốc đang quét tuyết trước cửa, nhìn cô ra khỏi phòng đóng cửa nói: “Bên ngoài gió thổi mạnh, em nên vào phòng trước đi.”
“Không phải quá lạnh.” Hứa Hân rót ly nước lạnh vừa uống đến miệng liền nghe thấy có người gõ cửa, sau đó Thiệu Kiến Quốc mở cửa sau đó gặp một binh sĩ dẫn một nam một nữ đến nói: “Doanh Trưởng Thiệu, hai vị này muốn tìm chị dâu, vốn em bảo bọn họ đợi ngoài cửa, nhưng họ vừa khóc vừa làm loạn không có cách nào em phải dẫn bọn họ đến đây.”
“Ừm, các người tìm vợ tôi có chuyện gì?” Thiệu Kiến Quốc nhìn một đôi già mặc không ra sao, bọn họ xem ra ánh mắt lấp lánh, tràn ngập tính toán, bên mặt người phụ nữ còn vương giọt lệ dường như ngày ngày chịu ủy khuất vậy.
“Chúng tôi là cha mẹ ruột của vợ cậu, các người không mời tôi vào sao, ở bên ngoài muốn cóng chết chúng tôi à?” Tống Lão Oai lạnh run, nhưng âm thanh không dám quá lớn, ông ta thấy Thiệu Kiến Quốc không dễ chọc.
Thiệu Kiến Quốc nghe thấy là cha mẹ của vợ mình liền nhíu mày, nhưng chuyện của nhà mình không thể để người khác cười chê, vì thế hướng về phía sau nhường lối nói: “Mời vào.”
Tống Lão Oai vừa nghe liền cùng Tiếu Tiểu Mai đi vào trong, bọn họ giẫm lên một lớp hoa tuyết, vừa đi vào liền biến thành một lớp nước bùn nhão ướt một vòng.
Thiệu Kiến Quốc liền đóng cửa nói: “Ngồi xuống đi.” Nền đất bị ướt bị làm bẩn vợ nhất định sẽ nói, cho nên anh liền đi lấy giẻ lau sàn.
Tống Lão Oai nói: “Cậu đây là ghét bỏ chúng ta à?”
Thiệu Kiến Quốc thu dọn đồ ngừng lại, hắn từ khi biết Tống Lão Oai này từng đánh vợ của mình sau đó tức không muốn theo, bây giờ nhìn thấy người không tức giận hoàn toàn là vì ông ta là cha vợ của mình. Nhưng không hề nghĩ đến, ông ta lại nói năng bới móc.
“Vợ tôi sạch sẽ, nước dính như này qua một chút lại rơi thêm ít hạt cát trên đất cùng với bùn, lau sớm tiết kiệm thời gian chút nữa lau không hết, chứ vốn không phải ghét bỏ bác, cho nên bác không thích thì không lau nữa, mời ngồi.” Thiệu Kiến Quốc đem đồ đặt ở một bên, quang minh lỗi lạc nói.
Kỳ thực Hứa Hân từ lúc Thiệu Kiến Quốc ra đón khách sớm nghe thấy liền biết bọn Tống Lão Oai đến rồi, không khỏi nghiêng mình vào phòng thay quần áo, lúc này đi ra với vẻ mặt nghiêm túc.
Tới làm loạn đây đúng không, lần này xem ra bọn họ muốn làm loạn thế nào.
Lần này cũng không giống như hồi cô ở trong quân đội một thân một mình, chỉ cần có Thiệu Kiến Quốc ở đây hắn khẳng định có thể thay bản thân chống cả vùng trời. Nhưng chuyện này vẫn nên để bản thân làm không để cho Thiệu Kiến Quốc bị hủy hoại thanh danh.
Nghĩ đến đây, cô hít vào một hơi, sau đó đột nhiên âm thanh chĩa vào Tống Lão Oai và Tiêu Tiểu Mai nói: “Các người vẫn còn mặt mũi để đến, xem các người dạy con gái ngoan của mình. Vậy mà thông đồng với bọn lưu manh muốn bắt tôi đi lừa tiền, thật là không còn lĩ lẽ gì nữa rồi, đi… cùng tôi đến cục công an nói cho rõ, con không dạy lỗi tại cha, các người cũng không thoát khỏi trách nhiệm.”
Thiệu Kiến Quốc trong tay còn vừa muốn thu dọn cái chổi rơi trên mặt đất, vợ đột nhiên tức giận anh có chút chịu không nổi, trời biết anh có nhiêu sợ vợ mình có bộ dạng tức giận phát hỏa bên ngoài khóc tiếng thất thanh (ngoài trên giường ra).
Mà thần thái chuyển biến như vậy làm Tống Lão Oai với Tiếu Tiểu Mai đến để làm loạn lại ngớ ra một chút, cái đó và tiểu Linh nói hoàn toàn không giống. Nhưng xem ra bộ dạng của cô không giống nói dối, đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Có điều Tiếu tiểu Mai thông minh, phản ứng lại nói: “Cô đừng đột nhiên trả đũa lại, không phải cô đem Tiểu Mai bắt đi sao?”
“Tôi là công an muốn bắt người là bất người, các người đây là nghe người có tâm nói ở đâu vậy? Tống Tiểu Hoa kia không có lương tâm, Hứa gia chúng ta sắp xếp cho cô công việc, nhưng cô ở trong bộ đội trộm dùng đồ ở đây bị đuổi ra ngoài, vì thanh danh của cô chúng tôi không truyền ra bên ngoài. Nào biết đến đâu vậy mà thông đồng với một người đàn ông lên kế hoạch bắt cóc tôi, may mà người đàn ông của tôi lợi hại cứu tôi ra, không phải vậy không nói thể nói rõ bọn họ muốn lừa của nhà tôi bao nhiêu tiền.” Hứa Hân âm thanh rất lớn, tiếng ầm ĩ như vậy đại khái hàng xóm đều nghe thấy rồi.
Xác thực, cô đây là đang xoay chuyển sự thật. Suy nghĩ vì tình mà bắt cóc tống tiền, nếu vì tiền mà không có người, vì chuyện này trách Hứa Hân.
“Cái gì, không phải vì người tình của cô muốn bắt cô đi sao?” Bởi vì âm thanh Hứa Hân quá lớn, cho nên khí thế của Tiêu Tiểu Mai rõ ràng yếu đi một chút. Vì vậy âm thanh của cô cũng nhỏ đến đáng thương.
Hứa Hân âm thầm cười, nhưng lại chống tay học bộ dạng Tiếu Tiêu Mai lúc trước đi lên trước vài bước nói: “Cô nói tình nhân của ai, cô nói tình nhân của ai? Người đàn ông đó rõ ràng là người bên giường của Tống Tiểu Hoa, đồng chí ở cục công an đúng là đều thấy hai trần trụi nằm trên giường, lẽ nào bọn họ có thể nói dối? Cô nói xem, rốt cuộc là ai cùng các người hùa vào vu oan cho tôi, tôi tìm cô nói lí lẽ.”
“Không phải, chúng tôi là nghe nói.”
“Xa như vậy các người nghe ai nói vậy?”
“Các người quản nhiều như vậy làm gì, bất luận chuyện gì trước tiên phải cứu người ra trước…”
“Không đạo lý rồi, tôi bị Tống Tiểu Hoa và tình nhân của cô bắt cóc đi các người còn muốn tôi đi cứu người, các người xem tôi rất dễ ức hiếp phải không?”
Hứa Hân đột nhiên khóc to lên, sau đó mở cửa hướng ra ngoài nói: “Tôi không tin trên thế giới này tìm không thấy người có thể nói lý, tôi đi tìm công an… ách…” Đột nhiên nhìn thấy bên ngoài có công an đứng đó đang chuẩn bị gõ cửa, đó là anh trai Hứa Bân.
Hai người đều ngớ ra một chút, Hứa Hân sợ anh trai không phối hợp lập tức kéo anh nói: “Anh trai anh đến thật đúng lúc, anh với bọn bọ giải thích một chút, có phải Tống Tiểu Hoa cùng tình nhân cô ta bắt cóc em vì tiền. Bọn họ cũng không biết nghe ai nói Tống Tiểu Hoa là bị em gài vào, nhất định kéo em đi cứu cô ta.”
Hứa Bân biết vợ chồng Tống Lão Oai, lúc trước là rất đồng tình với bọn họ, dù sao con gái nuôi 10 năm bị bọn họ giành về, mà vốn dĩ con gái không còn có thể trở về.
Cho nên hắn mới hi vọng em gái của mình đối với họ tốt một chút, dù sao hai bên đều nên khát vọng tình thân mới đúng.
Đáng tiếc, từ chuyện Tống Tiểu Hoa lần trước bọn họ rút ra một kết luận, đó là em gái có lúc nhìn người rất chuẩn, bản thân không phục không được.
Mà thân là công an lấy việc thích hướng lên vụ án mà nghĩ, nghe Hứa Hân nói có người đem chuyện này nói với bọn họ lúc đó liền cau mày.
Bởi vì cả vụ án còn trong quá trình điều tra, đến hắn người trong cuộc đều phải nghi ngờ sao lại có thể có người nói ra bên ngoài cơ chứ?
Quy định cũng không cho phép bọn họ nói với bên ngoài, dù không kết án nói gì đều không công bằng nới đương sự.
Lúc đó đương sự ngoài bố còn có mẹ, bọn họ khẳng định sẽ không nói với bên ngoài. Tống Tiểu Hoa và Triệu Văn Thành vẫn luôn bị nhốt trong trại giam, người ngoài căn bản không có cách gặp bọn họ, bọn họ cũng không thể đối mặt nói ra, Thiệu Kiến Quốc và em gái thì càng không thể, bọn họ về đến cửa quân đội còn không ra.
Nhưng nếu như bọn họ thật sự biết hết, mà chuyện còn thiên hướng hướng về phía Tống Tiểu Hoa, vậy thì chỉ có mình Tống Tiểu Linh có thể nghi ngờ thôi.
Hắn càng cảm thấy cô em gái này không hiểu chuyện, hơn nữa còn có ý mọi người đều vô ý chĩa mũi vào em gái, lại thêm nghĩ đến chút chuyện trước kia, bản thân ngã xuống tầng lại khóc không nói gì, sau đó liền tính giải thích lúc mọi người ở trong lòng đã nhận định là Hứa Hân gây ra.
Trước mặt mọi người ngã về phía bàn trà, sau đó lại là một chút kĩ xảo, suýt chút lại bị hiểu lầm là Hứa Hân quật ngã cô.
Mỗi một chuyện mỗi một việc.
Hứa Bân không dám nghĩ nhiều.
Hơn nữa là chuyện này, cho dù sốt ruột nhiều lo lắng nhiều Tống Tiều Hoa. Với chuyện này cũng không thể tùy tiện nói với người ngoài, đây không phải là làm chậm trễ việc phá án sao?
Hơn nữa em gái mình vốn là người bị hại, sao lại sai khiến bọn họ ở đây gây loạn mà không phải là đến đồn công an chứ?
Lúc này Hứa Bân cảm thấy may mà em gái mình nhanh trí nói lời này, đây là tính trước để lừa bọn họ đi.
Vì vậy ho nhẹ một tiếng chuẩn bị phối hợp diễn cùng em, chuyện khác liền đặt một bên. Nghĩ đến đo liền đi vào nhà đóng cửa là nhìn Tống Lão Oai và Tiếu Tiểu Mai. Lúc trước cảm thấy họ và những người nông dân thật thà, bây giờ mói đột nhiên phát hiện ẩn sau lớp lông mũ cùng khăn quàng cổ kia bên dưới là đôi mắt đầy mưu kế.
“Các người đến đây làm gì?” Không tự chủ mà dùng thái độ thẩm vấn tội phạm, vè mặt nghiêm túc, nào đâu có chút bộ dạng ấm áp khiêm nhường.
Tống Lão Oai và Tiếu Tiểu Mai đối với Hứa Bân có chút sợ hãi, vì lúc đầu đàm phán bọn họ vẫn luôn bị Hứa gia chèn ép, biết bọn họ tài cao thế lớn không thể động vào, trong lòng đã cảm thấy kém hơn một bậc cho nên hoàn toàn không dám trước mặt hắn làm càn.
“Chúng tôi.. Chúng tôi chính là nghe người nói Tiểu Hoa đắc tội em gái Hứa Hân, sau đó em gái cô ấy bị tình nhân của mình bắt rồi còn vu oạn là Tiểu Hoa làm, còn đẩy Tiểu Hoa ra chịu tội, đem tất cả mọi chuyện đều đẩy hết lên người nó.” Tiếu Tiểu Mai nói một nửa giữ lại một nửa, căn bản không nói hết. Nhưng nửa này đã đủ rồi, quả nhiên là nói lệch so với Tống Tiểu Hoa, mục đích là để bọn họ đến tìm Hứa Hân quấy rối.
“Nghe nói nghe ai nói vậy?” Hứa Bân trực tiếp nắm lấy trọng điểm.
Hứa Hân im lặng tán thưởng anh trai, câu hỏi này thật là quá đúng rồi. Bây giờ nếu mốn tìm người đứng sau nói nhăng nói cuội, sau này xem ai còn có thể tin cô ta khua môi múa mép.
Có điều Hứa Hân cảm thấy Tống Tiểu Linh làm chuyện này có chút nóng vội đây rõ ràng là tụ bộc phát cực nhanh, có lẽ không phải thầy giáo kia dặn dò cô làm mới phải, muốn biết ở đằng sau Tống Tiểu Linh làm gì đều phải cân thận, nếu không Hứa Hân có chút thành tựu sau này lại muốn quay về Hứa gia đoạn tình thân này cũng là có thể, nhưng liên tiếp không có tất cả cơ hội.
Bất luận là sơ hở của cô ta còn là gì hôn nay bắt buộc bắt gọn, hơn nữa Tống Tiểu Linh càng làm càng giống cô ta kiếp trước chỉ biết vị Hứa gia ghét bỏ.
Lại nói, cô vậy mà sau lưng làm ra chuyện xúi giục bắt cô, lần này cho dù bị lôi ra xem Tống Tiểu Linh này bảo vệ mình thế nào?
Tiếu Tiểu Mai lúc này nói: “Còn có thể nghe ai nói nữa, bây giờ bên ngoài đều đã truyền ra rồi.”
Hứa Bân lạnh lùng nói: “Bên ngoài truyền ra rồi? Đó là điều không thể. Chuyện này được làm tương đối bí mật, lúc đầu em rể tôi cứu em gái tôi từ trong tay bọn bắt cóc quay về trước đó là cải trang giả dạng, căn bản không có ai biết em gái tôi bị bắt cóc. Mà tôi vây bắt Tống Tiểu Hoa và tình nhân cô ta cũng là bí mật, cho dù là công nhân trong nhà xưởng cũng chỉ biết Tống Tiểu Hoa bị tôi đưa đi chứ không phải bị công an dẫn đi, bởi vì quản đốc nhà xưởng và mẹ tôi quen biết, tôi chỉ nói là tìm cô ta đi ăn bữa cơm mà thôi. Bên ngoài càng không biết chuyện này, có thể biết chuyện này chỉ có Tống Tiểu Linh, là cô ta gọi điện thoại nói cho các người, đúng không?”
Tiếu Tiểu Mai chột dạ nhìn Tống Lão Oai không nói chuyện, thật ra cũng coi như lặng im rồi. Bọn họ không nghĩ đến Tống Tiểu Hoa thật ra còn có chuyện người tình. Không thế thì người nhà Hứa Bân cũng không thể nói như vậy. Lại nói người còn là Hứa Hân tự tay bắt, chuyện này Tiểu Linh lại không gọi điện nói với bọn họ.
Đúng lúc này Thiệu Kiến Quốc cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, hắn lúc này mặc áo khoác ngoài đội mũ lên hùng hục đi ra ngoài.
Hứa Bân kéo hắn lại nói: “Anh đi làm gì?”
“Tôi đi gặp thủ trưởng Hứa hỏi xem dạy con gái thế nào? Loại chuyện này cũng có thể nói ra. Lẽ nào không sợ cái này không bắt được bọn cướp lại túm vợ tôi làm phiền báo thù cô ấy?” Thiệu Kiến Quốc thẳng thắn nói, không hề có một chút nào là đi tìm cha vợ tính sổ.
Hứa Hân bây giờ mới biết người nhà Thiệu Kiến Quốc căn bản không phải xem mặt mũi thủ trưởng Hứa mà đối tốt với mình, anh là người phân rõ ràng cái gì là cảm tình cái gì là tôn trọng, vốn không có nhập hai cái làm một.
“Cậu không phải đi nữa, Tống Tiểu Linh vì chuyện này đã bị kiểm soát rồi.” Hứa Bân tuy tham gia thẩm vấn, nhưng trong cuộc thẩm vấn đã khép lại sau chuyện củaTống Tiểu Linh hắn đã bị cách ly, sau đó còn bị nghỉ.
Không có cách nào, hắn cũng tính là liên quan đến nhân viên cho nên theo quy định không thể tham gia điều tra.
Cái khống chế này là ý gì Thiệu Kiến Quốc đương nhiên biết, mà Hứa Hân lại cười lạnh nói: “Quả nhiên, tôi đã biết… thôi đi, không nói nữa.” Nhìn vẻ mặt Hứa Bân khó coi liền không nói nữa, nhưng cô muốn nói gì Hứa Bân sao có thể không rõ?
Có điều trong lòng Hứa Hân vẫn là rất vui sướng, bởi vì là nói rõ Tống Tiểu Hoa và Triệu Văn Thành đã đem người ở sau lưng sai khiến súi giục nói ra.
Đó có phải là thể hiện Tống Tiểu Linh đúng người đúng tội, còn có người đàn ông đứng sau lưng cô ta.
Tống Lão Oai cũng nghe ra một chút cách thức, lập tức hỏi: “Ý gì? Cái gì gọi là khống chế được rồi? Cậu đã làm con gái tôi thế nào rồi.”
Hứa Bân nói: “Tôi vốn không thể đem con gái ông làm gì, hơn nữa Tống Tiểu Linh cũng là em gái tôi, tự Hứa gia sẽ quan tâm. Còn nữa, chuyện này tôi cũng bị gạt ra ngoài rồi, hơn nữa bản án vẫn còn trong quá trình điều tra có chút lời tôi không thể nói với các người, nếu các người mà biết sẽ bị tố cáo hiểu chưa?”