Thở hắt ra một hơi, Khúc Mai có nhiều thêm một tầng ý nghĩ, đó chính là Tống Tiểu Hoa này dường như thông minh hơn nhiều so với mình tưởng tượng. Vốn dĩ vẫn cho rằng chỉ là tính cách cô ta như vậy, có khả năng nhà đó dạy dỗ con gái đều là nuông chiều, dẫu sao Tiểu Linh ở nhà mình cũng là có tính khí như vậy. Nhưng bây giờ nhìn đến cô ta hiển nhiên là có mắt nhìn, hơn nữa còn rất nhiều. Bằng không tại sao lúc này bị bà nói như vậy cô ta vẫn còn chưa khóc, đây không phải là chứng minh cô ta vẫn biết rõ ràng nên ở trước mặt ai khóc, không nên ở trước mặt ai khóc sao.
Tiểu Ngô đó xác thực là cũng rất vô tội, bị cô ta khóc nháo cầu cứu như thế liền phạm nguyên tắc gây ra lỗi lầm, phải biết bộ đội làm rất chặt vấn đề tác phong. Nhưng bà đã xem nhẹ đứa con rể kia của mình rồi, nhìn phản ứng của anh tuyệt đối không thể nói là người vô năng, biểu hiện rất thích hợp làm một quân nhân.
Nhưng có lúc một người đàn ông thích hợp làm quân nhân thì sẽ không thích hợp để làm chồng, ví như người đàn ông của mình. Nhưng Triệu Kiến Quốc ở trước mặt con gái mình đều là một bộ dạng yếu thế, vừa nhìn chính là sợ vợ. Như thế rất tốt, ít nhất con gái sẽ không bị tủi thân oan ức gì.
Một đường không nói chuyện, bà đẩy Tống Tiểu Hoa vào một nhà công xưởng làm công tạm thời. Cô ta không có hộ khẩu trong thành, có thể làm công tạm thời trong công xưởng đã là rất tốt rồi, bây giờ nếu không có người giới thiệu hoặc không có thư giới thiệu thì căn bản không thể vào xưởng làm.
Tống Tiểu Hoa có chút không tình nguyện, dẫu sao công việc ở đây cũng vất vả hơn so với công việc ở trong bộ đội, cả ngày làm liên tục căn bản là không có thời gian nghỉ ngơi. Thế là cô trộm nói với em gái mình là Tống Tiểu Linh, nào biết cô loại oán ngược lại cô ta: Muốn tìm nam nhân ít nhất cũng đừng để cho người ta nhận ra, bây giờ chị mất danh dự làm ngay cả cô ta cũng bị liên luỵ, mấy ngày này Khúc Mai lúc nào cũng âm thầm dò xét cô, vẫn may là cô thông minh không để bà nhìn ra tính tình, bằng không sẽ bị tra ra chuyện lần trước cô ta đổ oan cho Hứa Hân, đến lúc đó hai người lớn ở Hứa gia nhất định sẽ không tha thứ cho cô.
Thế là Tống Tiểu Hoa chỉ có thể làm ở công xưởng, nhưng trong lòng lại hận chết Hứa Hân, lúc gửi thư về nhà đã nói xấu không ít cô. Đại ý chính là bản thân sắp được gả vào một nhà tốt rồi, nhưng bị Hứa Hân phá hỏng.
Vốn dĩ cả nhà Tống đã nhìn không vừa mắt Hứa Hân, vậy nên ở sau lưng chửi bới cô không ít.
Hứa Hân một chút cũng không để ý, bởi vì hai ngày nay cô rất bận. Đợi sau khi Tống Tiểu Hoa đi rồi, cô dùng tiền cô kiếm được đi mua ít rau, bởi vì trước đây cô đúng thật là không nhìn đến lượng cơm của Triệu Kiến Quốc, thêm nữa mấy ngày này bọn họ thiết đãi mọi người ăn mì, mì đều ăn gần hết rồi, chớp mắt một cái lại đã sắp lạnh, phải dự trữ đồ ăn để qua năm.
Còn Triệu Kiến Quốc thì cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện cùng cô trở thành vợ chồng chính thức, chuyện này cô cũng có chút buồn bực, vốn nghĩ đợi đến lúc giảm cân thành công thì sẽ lại tiếp tục ngủ cùng anh, bây giờ luôn cảm thấy eo có thêm một vòng thịt, có chút chướng mắt.
Con gái mà, luôn hi vọng lúc mình ở cùng nam nhân phải hoàn mĩ nhất.
Nhưng, loại chuyện này cũng không thể kéo dài thêm được nữa, bởi vì mấy ngày nay Triệu Kiến Quốc đã vứt cây gậy chống đi rồi. Thường thường ở trước mặt cô đi tới đi lui, tung cước chân, biểu thị đã không sao rồi, thậm chí hôm nay còn chạy một vòng, sau đó còn đi lên trên xin quay lại công việc.
Đương nhiên, những chuyện này đều làm trước mặt Hứa Hân, chẳng qua là muốn nói cho cô biết bản thân đã tốt lên rất nhiều rồi.
Lặng lẽ bóp bóp bụng, bỏ đi, thật ra nam nhân cũng không ghét bỏ cô, nếu như còn làm bộ làm tịch nữa thì có chút không đúng. Xuống xe rồi, cô nâng một túi gạo với hai cân thịt đi về, nào có biết mới đi đến trước cửa nhà liền nhìn thấy Tôn Tú Phương đang nhìn quanh vào nhà mình, không nhịn được kỳ quái nói: “Cô có chuyện gì?”
“Tôi có thể làm cái gì, nhưng nhà cô có người thân thích từ quê lên, ài, cái mùi bùn đất đó, không nói nữa, tôi phải cách xa một chút.” Tôn Tú Phương xua xua tay cả mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ rồi bỏ đi, nhưng rõ ràng Hứa Hân nhìn ra cô ta là một bộ dạng quyến luyến không rời.
Quái quỷ, ai đến mà cô ta lại ghét bỏ như thế.
Duỗi tay mở cửa, sau đó nhìn thấy trong phòng có hai lão nhân đang ngồi, cái gì mà cả phòng đều là mùi bùn đất đều không tồn tại. Mà cô biết hai lão nhân này, đời trước cũng đã từng đến nhà của họ, nhưng không phải là trước năm mới mà là sau đó.
Lúc đó cô không thừa nhận mình là vợ Triệu Kiến Quốc, vậy nên liền đuổi họ ra ngoài, nhưng sau đó Triệu Kiến Quốc lại đón họ vào ngủ lại một đêm, cô cũng không biết họ đi lúc nào, chỉ biết bọn họ mang đến không ít đồ.
Nhìn thấy cô bước vào, hai lão nhân vậy mà lại có chút ngượng ngùng đứng lên, Hứa Hân trong lòng nóng lên, nói: “Các vị là…” Đời này còn chưa có nhìn qua bố mẹ chồng, cô không thể ngay lập tức nhận ra được.
Triệu Kiến Quốc nghe thấy tiếng mở cửa liền vội vàng đi ra từ phòng bếp, trong tay còn cầm mì sợi, xem ra là muốn làm chút mì cho bọn họ ăn.
“Đây là bố mẹ chúng ta, bố mẹ đây là Hứa Hân vợ con.” Bởi vì sợ vợ mình không vui, mì cầm trong tay nắm có chút chặt. Hứa Hân nhìn thấy mì bị đứt đoạn rơi xuống nền nhà liền nói: “Cha mẹ, sao lại đột nhiên đến rồi, không bảo Kiến Quốc đi đón sao?”
Kiến Quốc?
Gọi đến thân thiết như thế, Triệu Kiến Quốc có chút ngượng ngùng, thế là mì sợi bị anh nắm nát.
Đây đúng thật là bại gia tử, Hứa Hân lập tức nói: “Anh nhanh thu dọn một chút, cha mẹ đến làm sao có thể ăn những thứ này, em vừa lúc mua ít thịt, chúng ta làm cơm nhé.”
“Không cần vội, chúng ta không đói.” Mẹ Triệu Kiến Quốc, bà Triệu ngay lập tức xua tay, bà năm nay cũng hơn năm mươi, nhưng tóc trên đầu hầu như đều trắng.
Hứa Hân lập tức nói: “Không sao đâu.”
Nhưng Triệu Kiến Quốc lại nói: “Em nói chuyện với cha mẹ đi, cũng sắp ăn cơm tối rồi, tuỳ tiện làm một chút canh nóng là được.
“Vậy cũng được, đến tối chúng ta sẽ làm nhiều hơn. Nhưng vẫn là để em làm.” Hứa Hân nhanh chóng đi vào bếp, Triệu Kiến Quốc giúp cô luộc mỳ, lại cho thêm bốn cái trứng.
Bây giờ trứng gà rất quý giá, bình thường một nhà ăn hai quả cũng phải tính toán, vậy nên bữa này cũng không thể tính là qua loa, ít nhất thì bây giờ trứng gà cũng tính là đồ ăn mặn rồi.
Triệu Kiến Quốc thấy Hứa Hân không tức giận còn rất hoan nghênh cha mẹ mình thì rất vui mừng, ngồi ở phòng khách nói chuyện ở dưới quê với hai người, nói cái gì mà ở nhà đã nối điện rồi, trưởng thôn còn mua một chiếc ti vi đen trắng, bọn họ cũng thường hay qua đó xem.
“Nối điện rồi ạ, vậy thì tốt quá, ít nhất thì cũng có điện không cần phải để tối đen rồi.” Hứa Hân bưng hai bát mỳ lên, dẫu sao lượng cơm của người nông thôn rất lớn, hai người đến nhà con trai khẳng định sẽ giả vờ, sợ bọn họ ăn không no liền cho không ít vào bát, rồi mang lên rất nhiều đồ muối, ăn cùng với canh rất thơm.
Hai người thực ra vốn dĩ cũng không dám tuỳ tiện đi đến nhà con hai, nhưng sau nghe đứa con cả và con dâu nói đến khoa trương, mới qua đây, chủ yếu vẫn là thăm đứa con bị thương.
Thế là hai người bàn bạc một lúc rồi ngồi tàu hoả đến, chỉ là hoàn toàn không nghĩ đến con dâu ở thành đối với bọn họ không có một chút không nhẫn nại, lúc này đợi bọn họ ăn xong liền vào bếp thái thịt chuẩn bị làm sủi cảo cho bọn họ ăn.
Phải biết là thời đại này mỗi nhà một năm lúc qua năm mới có thể ăn được sủi cảo nhân thịt, vậy nên bọn họ cảm thấy người con dâu này rất được. Không chỉ bọn họ, ngay cả Triệu Kiến Quốc cũng cảm thấy vợ đã cho mình thể diện, hơn nữa còn hiếu thuận với cha mẹ mình như thế, thật sự là quá tốt, còn cho rằng cô sẽ thấy phiền, thấy mình đúng là tâm tư tiểu nhân.
Nói chuyện một lúc liền thấy vợ thái xong thịt đến nói chuyện rồi, một bên nhìn ánh mắt của mẹ anh lập tức liền hiểu, nhanh chóng đem ra một bao tải lớn đang đặt ở trong phòng, sau đó bà Triệu nói: “Con dâu này, chúng ta mang đến cho các con một ít đồ ăn dưới quê, con đừng chê.”
“Sao có thể ạ, gần đây con ăn tương nhà mình làm, lần trước đồ mọi người mang cho con đều ăn gần hết rồi.” Hứa Hân nói xong liên tục dỗ cho hai lão nhân cười vui vẻ, sau đó lập tức nói: “Mang đến đây rồi, bên này các con ở trên lầu muốn làm tương cũng không có chỗ để, mẹ dùng túi da bò bọc cho các con, sẽ không hỏng.”
Nói xong bà tự mình đứng lên tìm tương, Hứa Hân phát hiện đúng là mang lên không ít. Loại đồ vật này, cũng không biết hai người làm sao mang lên ngồi tàu hoả.
“Con đi bỏ tương vào chum.” Cô nhấc lên thử một chút thế nhưng lại phí chút sức, sau đó bà Triệu đang ở một bên đứng dậy nói: “Để mẹ.” Sau đó không tốn một chút sức lực nào giúp cô mang vào trong bếp làm cho Hứa Hân thấy ngượng ngùng. Cô đậy tương lại cẩn thận, quay lại liền nhìn thấy một đống đồ ăn thôn quê đang xếp ở trong phòng khách. Triệu Kiến Quốc đang mang một túi đậu khô cùng một túi cà đem vào trong bếp. Anh bây giờ cũng không có vấn đề gì, lại nói chỗ anh treo còn cao hơn chỗ cô treo.
Thời gian này đang vào đông, nông thôn không có thịt rau tươi ăn, căn bản đều là phơi một chút đậu khô, cà khô, đến lúc muốn ăn liền cho nước vào hầm, ngon bao nhiêu. Dù nói đồ đều do tự làm tự trồng, nhưng có thể phơi bao nhiêu thì cần phải nhìn người nhà đó có lười hay không, xem ra người nhà họ Triệu không lười biếng, mang lên cho bọn họ rất nhiều, hai người nếu như tiết kiệm một chút là có thể ăn cả mùa đông rồi. Ngoài những cái đó ra còn có một chùm ớt, phải biết đây là đồ Triệu Kiến Quốc ăn gần đây.
“Triệu Kiến Quốc thích ăn nhất là canh dưa chua ớt.” Hứa Hân vừa dọn vừa nói.
“Còn không đúng sao, nó còn thích ăn dầu tiêu, nhưng trong nhà không có dầu đậu.” Mẹ Triệu cười nói.
“Không sao, nhà con có, một lát con rán lên một chút, để tối lúc ăn sủi cảo chấm.” Hứa Hân nói một cái Triệu Kiến Quốc liền cười lên, ừm, chung quy vẫn là có chút doạ người, nhưng dù sao thì vẫn tính là đã cười rồi.
Ngoài những cái đó thì vẫn còn một bó tỏi, thêm một bó thịt lợn đông thật to.
Bởi vì trên tàu bây giờ không ấm, vậy nên cho dù là đi một đường dài nhưng thịt vẫn còn đông. Chẳng qua là đặt ở trong phong bị tan ra một ít, Triệu Kiến Quốc cầm đến một cái chậu to đặt thịt vào bên trong, nghĩ đợi khi rã hết đông rồi liền cắt thành từng khúc nhỏ sau đó bỏ vào trong tủ lạnh. Nếu để bên ngoài cũng không có chỗ để, hơn nữa còn bị nhiễm bụi.
“Đây là thịt chân sau ạ, cha mẹ để lại ăn thì tốt hơn.” Không những có thịt còn có một bộ lòng, nửa cái gan với một quả tim, thậm chí còn có nửa cái đầu lợn, tổng cộng phải nặng đến năm sáu mươi cân.
“Năm ngoái trong nhà có nuôi một con lợn, vốn cho rằng các con sẽ về kết hôn. Nhưng thằng hai nói bộ đội cũng không có ngày nghỉ nhiều nên không thể quay về, vậy nên giết thịt con lợn này rồi bán gần hết thịt, chỉ để lại một chút này hai nhà chúng ta chia nhau.” ông Triệu nói.
Hứa Hân nhìn Triệu Kiến Quốc một cái, lúc đó là cô không muốn về đó kết hôn, kết qủa anh lại nói là không có ngày nghỉ, nhưng mà ngược lại cũng lưu lại ấn tượng tốt trước mặt cha mẹ.
Có lúc quan hệ mẹ chồng con dâu không tốt hoàn toàn không phải do họ cãi lộn mà là do người nam nhân không biết đứng ở giữa giảng hoà, mà bây giờ ít nhất thì Hứa Hân cũng rõ ràng một chuyện, Triệu Kiến Quốc người ta chính là nam nhân có thể đứng ở hai bên giảng hoà, chuyện gì cũng nhận về phía mình còn đem cô đẩy ra ngoài.
“Phần này cũng quá nhiều rồi, bán đi nhà mình cũng có thể qua năm mới thật tốt.” Hứa Hân chỉ là khách khí một chút nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, nhưng nhà chồng rộng rãi như vậy cô về sau cũng không thể đối xử qua loa được.
Mẹ Triệu nói: “Trong nhà sống rất tốt, còn không phải mỗi tháng Triệu Kiến Quốc đều gửi tiền về nhà sao, nhưng mà bây giờ kết hôn rồi, các con sống ở đây cũng không dễ dàng gì, sau này đừng gửi tiền với phiếu về nữa.”
“Mẹ, anh ấy là con của cha mẹ sao có thể không gửi tiền về nhà được? Lại nói bây giờ con cũng có thể tự kiếm tiền rồi, chúng con hai người cũng không thấy khổ.” Hứa Hân nói đều là sự thực, không những bản thân tự kiếm tiền, có lúc nàh mẹ cô bên đó cũng trợ cấp một chút. Cho dù không cần tiền nhưng phiếu gì đó cũng có thể lấy một chút, dẫu sao bên đó căn bản là tất cả mọi người đều là đơn vị chính quy, ngoài Tống Tiểu Linh ra, chỉ cần ngốc ở nhà là có thể ăn đến hết đời.
Ba Triệu nói: “Cái chuyện này nha, vợ thằng hai nói cũng đúng, dù sao cũng là con trai mình. Như thế này đi, mỗi năm các con đưa cho cha mẹ một trăm đồng là được rồi. Bây giờ nhà cũng sửa xong rồi, cũng không có chuyện gì cần tiêu pha nhiều, em gái con cũng sắp gọi một tiếng mẹ chồng rồi, đến lúc đó các con có thời gian thì nhìn một cái là được rồi. Ngoài cái đó ra trong nhà cũng không cần tiêu cái gì, dẫu sao mỗi năm đội sản xuất còn cho công phân, hai năm gần đây thu được cũng không ít.
“Vậy được, chúng con cuối năm sẽ gửi tiền về.” Triệu Kiến Quốc cũng ít nói giống ông Triệu, đã quyết định là không cho người khác thời gian phản đối.
Hứa Hân nói: “Vậy chúng con gửi một ít phiếu vải hoặc phiếu công nghiệp gì đó gửi về, trong nhà cần cái gì bố mẹ liền nhắc hoặc gửi thư cho chúng con.”
“Vậy cũng được.” mẹ Triệu lúc này mới bắt đầu quan sát con dâu thứ hai của mình, sinh ra đã phúc hậu lại xinh đẹp trách không được con trai lại thích như vậy. Nghe nói xuất thân còn rất tốt, nhưng con trai cũng không nói đến, nhà mẹ đẻ cô làm cái gì.
Lúc trước, vừa vào cửa liền biết xuất thân tốt xác thực không tồi, nhìn trong nhà không thiếu cái gì. Lại thêm tướng mạo tốt, cũng chăm chỉ, sau này chắc chắn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Chỉ hi vọng bọn họ sớm sinh cháu nội cho bà, vậy thì không cần hai lão nhân gia họ lo lắng.
Mọi người ngồi cùng nhau nói chuyện trong nhà được một lúc thì ba Triệu cùng Triệu Kiến Quốc đi ra ngoài, không cần hỏi cũng biết hai bố con họ ra ngoài hút thuốc. Mà Hứa Hân thì cùng với mẹ Triệu làm một chút nhân, không lâu đã trộn xong nhân sủi cảo.
Sau đó hai người ngồi cùng trong nhà gói sủi cảo, Hứa Hân biết mẹ Triệu rất hiếu kỳ về thân thế của cô, thế là vừa gói sủi cảo vừa nói chuyện của cô cho bà. Mẹ Triệu thở ra một hơi nói: “Mệnh con thật khổ.” Đều nói trước khổ sau sướng, con dâu mình như vậy còn không phải là trước sướng sau khổ sao.
“Cũng không nhất định, bây giờ Triệu Kiến Quốc đối với con rất tốt, nhà mẹ con cũng không vứt bỏ con thì xem như là rất tốt rồi.” Hứa Hân đời này hiểu được cái gì là thỏa mãn, có những thứ không nên cầu liền không cầu nữa, quý trọng chuyện trước mắt là tốt nhất.